Em Cười Hay Không Đều Khuynh Thành

Kỳ nghỉ hè vừa đến, Triệu Tử Mặc đã bắt đầu giống với
một kẻ đi làm thực thụ, ngày nào cũng phải chạy đến đài truyền hình trung tâm
mệt bở hơi tai, tuy rằng công việc của cô vẫn chỉ như một chân chạy vặt bình
thường, nhưng điều đó cũng có thể khiến cho cô vui quên trời quên đất rồi.

Vốn dĩ Triệu Tử Mặc chẳng bao giờ thể hiện ra mình là
đại mỹ nữ, hơn nữa tính tình lại phóng khoáng cởi mở, thế nên cô rất hoà đồng
với mọi người trong đài truyền hình. Cơ mà thế cũng có cái khổ, tỷ như việc mỗi
lần ai có chuyên mục phỏng vấn gì cũng đều kêu cô đi cùng để hỗ trợ, kể cả
phóng viên bên mảng chính trị cũng chẳng chịu chừa cô ra.

Haiz, cô cũng bó tay, ai bảo mục tiêu sống của cô là:
có kẻ cần, ta tất giúp chứ!

Mà cũng chính vì điều này, cho nên những vụ bê bối dấy
lên trong dư luận mùa hè này, cô đều may mắn được biết tới.

Giữa tháng sáu, một phong thư tố giác được gửi đến hộp
thư của thị trưởng Triệu Thanh Vân, tố giác uỷ viên thường uỷ – bí thư chính
pháp – kiêm cục trưởng Cục công an, Vương Cức Chính đã nhận hối lộ, bao che
tiếp tay cho bọn tội phạm ma tuý, đi kèm đó là nhiều chứng cứ rõ ràng khác.
Triệu Thanh Vân ra lệnh một tiếng, nhanh chóng lập án điều tra.

Trước sự thẩm vấn gắt gao nghiêm túc của bên đội cảnh
sát điều tra, cùng với sự phối hợp khá là thức thời của Vương Cức Chính, kết
quả cuối cùng cho thấy, Vương Cức Chính trong lúc tại chức đã lợi dụng chức vụ
của mình, làm ra nhiều việc trái với pháp luật:

Thứ nhất, thông qua những công trình kiến trúc và việc
đấu thầu vào nhiều hạng mục, Vương Cức Chính đã tham ô nhận hối lộ với tổng số
tiền lên đến hai nghìn tám trăm tám mươi tư vạn nhân dân tệ.

Thứ hai, vì đánh bạc quá độ, Vương Cức Chính đã nhúng
tay vào việc che dấu tiếp tay cho bọn tội phạm sản xuất và buôn bán ma tuý.

Thứ ba, Vương Cức Chính tham gia vào tổ chức xã hội
đen, giúp nhiều kẻ phạm tội tránh được vòng vây của pháp luật.

Thứ tư, Vương Cức Chính đã định sai tội cho cấp dưới
Phó Khinh Chước vào chín năm trước, đồng thời chính là chủ mưu đã ra tay sát
hại vị nữ cảnh sát này.


Toà án đưa ra phán quyết cuối cùng, tước bỏ mọi chức
vị của Vương Cức Chính, định ông mức án tử hình, đồng thời tịch thu toàn bộ tài
sản cá nhân.

Mà trong lúc điều tra, báo chí và các phương tiện
truyền thông cũng hé lộ một sự thật khác: giáo sư Trình Tấn Nam của học viện
Phong Đại chính là kẻ đã gây dựng nên mạng lưới sản xuất buôn bán ma tuý hiện
nay tại thành phố Anh Phong, hiện đang đứng đầu tổ chức này. Không những thế,
con gái Tùng Dung của ông ta, không may phát hiện ra được sự thật kinh khủng
ấy, cũng đã bị ông ta tàn nhẫn giết hại, tạo ra hiện trường như một vụ cưỡng
hiếp hòng thoát tội. Có điều, hiện nay kẻ tội phạm Trình Tấn Nam này hiện lại
đang bỏ trốn, tìm cách thoát khỏi vòng pháp luật…

Vụ án được làm sáng tỏ, khiến cho tất thảy mọi người
không khỏi bàng hoàng sửng sốt.

Việc Phó Khinh Chước được rửa oan, ngoại trừ nhờ những
vị cảnh sát trong đội điều tra phá án đã cố gắng hết mình, công lao lớn nhất
phải kể đến luật sự Cố Thành Ca.

Thật ra ngay từ lúc đầu, mục tiêu duy nhất của Cố
Thành Ca chỉ là làm rõ oan khuất của Phó Khinh Chước, vốn dĩ anh nhất mực khăng
khăng bà bị oan, là vì một nhân vật mấu chốt…

Suốt đời này Cố Thành Ca sẽ không thể quên được cảnh
tượng Phó Khinh Chước vì trúng đạn mà bỏ mình ngày hôm đó, ngày ấy, kẻ duy nhất
vãng lai là Lương Tích Côn, ông ta có thể đưa giấy và màu vẽ đến, thì tuyệt đối
cũng có thể mang thuốc phiện theo cùng.

Nhưng sau khi xảy ra sự kiện nữ cảnh sát Phó Khinh
Chước bị bắn chết ấy, chồng bà – Cố Bách Niên lại tỏ ra hoàn toàn thờ ơ trước
phán xét định tội của bên giới cảnh sát. Còn con trai ông lúc đó – một đứa trẻ
mới mười ba tuổi, chỉ có thể khai rằng đã từng có người đến nhà nó vào ngày hôm
ấy mà thôi.

Nhưng thật không may, Lương Tích Côn lúc bấy giờ đã
hoàn toàn biến mất, không còn chút tăm hơi.

Mãi cho đến khi tiếp nhận vụ kiện của Lương Kính và bà
nội cậu nhóc, anh mới gặp lại được Lương Tích Côn. Cơ hội vụt đến, anh không
thể hành động sơ suất được, chỉ có thể đến sở cảnh sát xin được điều tra lại vụ

án năm ấy của Phó Khinh Chước thêm một lần nữa, cùng với đó là âm thầm điều tra
theo dõi mọi hành tung của Lương Tích Côn.

Cuối năm đó, anh phải dùng đến gần một tháng trời để
trà trộn vào “Thiên thượng nhân gian ngu nhạc thành” , khi đó anh đã biết Lương
Tích Côn đang giữ chức vụ quản lí ở đây, anh hy vọng sẽ có thể tìm thêm được
chút manh mối nào đó.

Cuối cùng, anh cũng đã tìm ra.

Anh điều tra được mẹ của Chu Đại, bà Giang Chức Mộng,
không chỉ là kẻ nghiện thuốc phiện, mà còn là tội phạm buôn bán ma tuý, đồng
thời cũng mơ hồ nhận ra, Lương Tích Côn không đơn thuần chỉ là một người quản
lí ở cái chốn sa đoạ này.

Đêm trước cái ngày anh đến đó cùng Tử Mặc, lại may mắn
nghe được một cú điện thoại của Lương Tích Côn, loáng thoáng nghe ông ta nhắc
tới “Thiên thượng nhân gian”, “cà phê trắng” và “mười giờ đêm”. Vì thế cho nên,
đêm ấy anh không đơn thuần chỉ là đi gặp Dương Di Phỉ, điều tra giúp Hà Tất
Tranh, mà mục đích chính là muốn biết kẻ nói chuyện điện thoại với Lương Tích
Côn là ai, sau đó mới rõ, người đó không ngờ lại là cục trưởng Tô.

Hoá ra, Lương Tích Côn vốn dĩ đã là nội gián, được
phía cảnh sát cài vào mạng lưới buôn bán ma tuý từ lâu.

Sau đó, ông ta lấy được danh sách thành viên của mạng
lưới ma tuý này, mà Giang Chức Mộng lại từng là tình nhân của ông, cũng là
người tổng phụ trách việc chuyển ma tuý. Ngày hôm đó khi Lương Kính nhìn thấy
Lương Tích Côn đuổi theo Giang Chức Mộng, là do bà ta định bụng trộm đi bản
danh sách, không may bị ông phát hiện. Tai nạn xảy đến, Lương Tích Côn nhanh
tay ném bản danh sách vào chiếc thùng rác bên cạnh, cuối cùng chuyển lại cho
Cục trưởng Tô.

Sự việc Giang Chức Mộng đến để trộm bản danh sách, chứng
minh một điều rằng thân phận của Lương Tích Côn đã bị bại lộ, vì thế khi toà
phán quyết “gây tử vong ngoài ý muốn” và đẩy ông ta vào ngục giam, điều
đó lại là dự tính nằm trong mục đích bảo vệ ông an toàn của phía cảnh sát.

Sở dĩ lý do Lương Tích Côn đồng ý làm nội gián cho cục

trưởng Tô, sau này ông mới nói ra, đó là ông muốn xin lỗi và chuộc tội với một
người. Ông ta trốn tránh nhiều năm, đến bây giờ mới dốc lòng làm mọi việc thế
này, tất thảy cũng chỉ vì cầu được tha thứ.

Người đó, không ai khác, chính là Phó Khinh Chước.

Năm đó, Lương Tích Côn vốn dĩ không cố ý đưa 500g
thuốc phiện giấu trong phòng vẽ tranh của Phó Khinh Chước, chỉ là do trước đó,
ông ta tình cờ đụng phải một người lạ, người đó hỏi ông, Phó Khinh Chước hiện
đang ở khu nào, nhà số mấy, hắn ta muốn gửi gấp cho cô một gói đồ. Lòng hảo tâm
của Lương Tích Côn nhất thời nổi lên, liền tiện tay đem gửi giúp người đàn ông
lạ mặt kia.

Có điều, ông hoàn toàn không nghĩ tới, “gói đồ cần gửi
gấp” đó, lại chính là thuốc phiện.

Sự việc phát sinh gần như cùng lúc với vụ li hôn của
Lương Tích Côn, ngay sau đó ông có việc phải đi xa, một tháng sau trở về thì
Phó Khinh Chước đã bị định tội, mà ông lại chỉ là một công dân bình thường
không quyền chức, không dám đến sở cảnh sát để làm nhân chứng.



Cố Thành Ca vốn dĩ chỉ nghĩ Phó Khinh Chước bị oan, mà
hoàn toàn không ngờ được rằng, cái chết của bà hoá ra lại là một âm mưu, càng
không thể ngờ, kẻ đứng sau dựng nên toàn bộ cục diện ấy, là Vương Cức Chính.

Sau khi biết kẻ đứng đằng sau là Vương Cức Chính, tình
cờ anh lại gặp Tiêu Nhược, nghe được những lời gào thét ấy của bà.

Ít lâu sau, anh đến gặp Tiêu Nhược.

Hoá ra, bệnh tâm thần của bà, chỉ là giả trang.

Dòng máu đang chảy trong người bà là dòng máu của nhà
họ Tiêu, nhưng lại không được gia tộc ấy thừa nhận là Tiêu gia tam tiểu thư,
bởi vì mẹ của bà chỉ là tình nhân của người đàn ông chủ gia đình ấy, bà nảy
lòng ghen tỵ với chị cả Tiêu Địch, cũng không hề có cảm tình với chị hai Tiêu
Tiêu, vì thế nên chính bà đã làm nhiều chuyện đối đầu với hai người chị này.
Người duy nhất đối xử tốt với Tiêu Nhược, lại là bạn thân nhất của Tiêu Tiêu –
Phó Khinh Chước.

(A.T: ầu, ra bạn cực phẩm là anh họ của bạn Tiểu Phì
OoO)

Cố Thành Ca giống mẹ ruột Tiêu Tiêu lúc trẻ đến năm
phần, nhưng lúc đó Tiêu Nhược vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn, cho nên bà mới cố ý
hét lên những lời như thế, một khi anh đã đến tìm bà, thì có thể chứng minh

rằng anh là con trai Tiêu Tiêu, đồng thời cũng là con nuôi của Phó Khinh Chước.

Lần này bà đồng ý, vì Phó Khinh Chước mà ra làm chứng
trước toà.

Sở dĩ Tiêu Nhược giả bệnh tâm thần, là vì ngày hôm đó,
khi bà cùng đứa cháu trai Tiêu Sở Diễn về nhà ba nó, đồng thời là anh rể của bà
– Vương Cức Chính, hai người đã tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa Vương
Cức Chính với một người khác về chuyện của Phó Khinh Chước, trong lúc
nghe lén lại vô ý gây ra tiếng động, Tiêu Sở Diễn nhanh chân chạy trước, Tiêu
Nhược cũng cuống cuồng bỏ đi, chỉ không ngờ vẫn bị Vương Cức Chính nhìn thấy.

Về đến nhà, bà tự dàn dựng nên một vở kịch, đóng giả
làm bệnh nhân tâm thần.

Theo như lời khai của Vương Cức Chính, ông ta, Phó
Khinh Chước và Triệu Thanh Vân vốn lớn lên bên nhau, ông ta thích Phó Khinh
Chước, nhưng Phó Khinh Chước lại chỉ mê đắm Triệu Thanh Vân, sau này vì có sự
xuất hiện của Bắc Dã Thanh Vũ, Phó Khinh Chước mới nghe theo sự sắp đặt của bố
mẹ là kết hôn cùng Cố Bách Niên, cho dù đôi trẻ Phó – Cố lúc ấy chẳng có tình
cảm gì với nhau. Còn Vương Cức Chính thì ở rể nhà họ Tiêu, lấy Tiêu gia đại
tiểu thư Tiêu Địch.

(A.T: à há, đã hiểu vì sao ông bố họ Vương mà Tiêu Sở
Diễn lại họ Tiêu, ra là lấy họ mẹ, thắc mắc từ đầu truyện đến giờ. Thế là hai
bạn “mây trôi” là anh em họ rồi xDD)

Nhưng dù thế nào đi nữa, người ông ta yêu vẫn là Phó
Khinh Chước, bà từ một họa sĩ chuyển sang làm cảnh sát, Vương Cức Chính cũng
nhất mực bước theo bà, nhưng con đường ấy không đơn giản, lại bị lóa mắt bởi
tiền tài địa vị, ông ta ngày càng trở nên sa đọa, cuối cùng cấu kết với người
em rể Trình Tấn Nam – kẻ đứng đầu tập đoàn buôn ma túy, hòng làm trò xằng bậy.

Việc này vốn dĩ vẫn luôn được ông ta giấu kín, cho đến
một ngày Phó Khinh Chước tình cờ phát hiện ra manh mối, vì muốn tự bảo vệ cho
mình, ông ta đã nghĩ kế, một tay dựng nên âm mưu tàn ác là đẩy người phụ nữ ông
ta luôn mồm nói yêu – Phó Khinh Chước vào một tội danh tày trời.

Chính ông ta, là kẻ đã sai khiến thuộc hạ nổ súng.

Oan khuất của Phó Khinh Chước cuối cùng cũng được rửa
sạch, nhưng chính điều đó, lại đã làm chia rẽ một cặp tình nhân.

Triệu Tử Mặc vẫn còn nhớ rõ ngày hôm ấy, khi Cố Thành
Tây biết tin ba của Tiêu Sở Diễn là người giết hại mẹ mình, lại không thể chấp
nhận nổi cái sự thật ấy, liền đến gặp Tiêu Sở Diễn, kể từ đó về sau, không còn
ai nhìn thấy Cố Thành Tây nữa, hệt như cô đã hoàn toàn biến mất trên đời này…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận