Em Cười Hay Không Đều Khuynh Thành

Cơm nước xong xuôi, Triệu Tử Mặc cùng Cố Thành Ca sóng
vai ra khỏi phòng ăn, đi được một hồi, Cố Thành Ca hướng ra phía cổng trường,
còn Triệu Tử Mặc quay trở lại khu ký túc xá Mẫu Đơn.

Cô vừa bước vào phòng đã nghe thấy một tiếng khóc tức
tưởi, không khỏi cảm thấy sợ hết hồn, phải biết rằng ký túc xá 0609 từ xưa đến
nay chỉ luôn có những tiếng cười hoan hỉ, những âm thanh náo nhiệt tưng bừng,
vậy mà bây giờ lại… Triệu Tử Mặc lần theo tiếng khóc, phát hiện ra Khương
Khương đang chui tọt trong ổ chăn, bả vui rung rung theo từng tiếng khóc.

“Khương Khương, đã xảy ra chuyện gì?” Cô lập tức tiến
lại gần, ân cần hỏi thăm.

Khương Khương vẫn không chịu ló mặt ra, chỉ tiếp tục
khóc hu hu, Triệu Tử Mặc nhất thời tay chân luống cuống, người có thể an ủi
Khương Khương bây giờ lại không có mặt ở đây, hơn nữa tình huống thế nào chưa
rõ, cô cũng chả biết thế nào mà lần.

Cố Thành Tây cùng Thi Tiểu Phì vừa mới đẩy cửa bước
vào, thấy ngay một màn này thì lập tức quay đầu đưa mắt nhìn nhau, sau đó tiến
lên kéo Triệu Tử Mặc ra ngoài.

“Khương Khương sao vậy?” Triệu Tử Mặc vô cùng khó hiểu
hỏi.

Thi Tiểu Phì lại liếc nhìn sang Cố Thành Tây một cái:
“Đại khái là có liên quan đến Tề Lỗi, Khương Khương hôm nay vừa đi gặp hắn,
nhưng tình huống phát sinh thế nào thì bọn ta cũng không rõ lắm.”

“Tề Lỗi?” Đôi mày tinh tế của Triệu Tử Mặc nhăn tít
lại, bỗng nhiên như nghĩ ra điều gì, cô ôm lấy DV đẩy cửa ký túc xá ra chạy
thẳng một mạch, hoàn toàn mặc kệ tiếng kêu la sửng sốt của hai vị mỹ nữ ở phía
sau.

Cô vừa chạy, vừa lấy điện thoại di động ra ấn một dãy
số.

“Này, cực phẩm, anh đi đến đâu rồi?”

“Mới ra đến cổng Tây thôi, có chuyện gì sao?”


“Là thế này, em chợt nhớ ra chiều nay em không có tiết
học nào hết, cho nên muốn đi cùng anh đến sở vụ nhìn qua một cái, có được
không?”

Và thế là, Triệu Tử Mặc lần đầu tiên “đến thăm” sở vụ
luật Tề Hà Thành, địa điểm thuộc khu Hải Anh, cũng khá xa so với học viện Phong
Đại, cực phẩm không đi xe, hai người cùng ngồi taxi, mất khoảng ba mươi phút
đồng hồ là đến nơi.

Triệu Tử Mặc cun cút theo chân cực phẩm đi vào phòng
làm việc, lập tức đã nghe thấy tiếng gọi của một người nào đó: “Lão Cố, cậu rốt
cục cũng…”

Lời còn chưa dứt, giọng điệu của người đó đã lập tức
thay đổi nhanh đến chóng mặt: “Khoan, vị mỹ nữ kia là ai?”

Triệu Tử Mặc vừa ló đầu ra, liền nhìn thấy một chàng
trai cao ráo đang dùng ánh mắt cực kỳ sáng láng nhìn cô, phía trước truyền đến
giọng nói của Cố Thành Ca: “Cô ấy là Triệu Tử Mặc.”

Chàng trai cao lớn lập tức tỏ ra cực kỳ phấn khích gào
toáng lên: “Lão Cố, cậu làm người như thế là không được! Tại sao lại chỉ kêu
tên mà không nói rõ thân phận hả?? Như vậy là mắc trọng tội che giấu nghe
chưa!! Nói, cô ấy có phải bà xã cậu không?”

Triệu Tử Mặc yên lặng không nói một câu nào, hắc tuyến
rơi xuống vạn trượng: người thường chỉ gọi ‘bạn gái’ thôi, vậy mà thằng cha này
lại quái dị đến mức gán luôn cho cái danh ‘bà xã’? Cách dùng từ của nhân sĩ
trong xã hội này cũng thật khác người quá…

Bất chợt như nghĩ ra điều gì, Triệu Tử Mặc liền 囧 một cái: cô cùng lắm cũng chỉ là một kẻ hầu nho nhỏ mà
thôi, đâu phải là bạn gái của cực phẩm đâu, làm gì có đủ tư cách để cảm khái
cách dùng từ của người khác chứ!

Cố Thành Ca vẫn không thèm trả lời, đột nhiên một
chàng trai tuấn tú khác cũng bước ra ngoài, nhìn thấy một màn này thì tỏ ra vô
cùng kinh ngạc: “Lão Cố, rốt cục cậu cũng có bà xã rồi?”, sau khi phán xong một
câu xanh rờn như thế, vẻ mặt hắn như bắt được vàng, hớn ha hớn hở thảy cho một
quả bom khác: “Hoàn hảo hoàn hảo, thì ra cậu cũng ham mê nữ sắc như người bình
thường, hại tôi ngày đêm lo sợ suốt mấy năm trời!”


Đối với hai phần tử vừa nhàm chán vừa ăn hại này, Cố
Thành Ca không cần nghĩ thêm liền lập tức vứt vào sọt rác mấy lời vô nghĩa của
bọn họ, thản nhiên quay sang Triệu Tử Mặc: “Đây là Hà Tất Tranh và Tề Lỗi, cả
hai đều là sư huynh cùng khoa Luật với anh.”

Triệu Tử Mặc nhe răng cười hí hí: “Chào hai vị biểu sư
huynh…”

Chào hỏi xong một tiếng, cô hồn nhiên nhìn sang chàng
trai tuấn tú vừa xuất hiện, cười híp mắt hỏi: “Anh là Tề Lỗi?”

Tề Lỗi thận trọng gật đầu, cô bé xinh đẹp này khi cười
quả thật càng lộ ra vẻ nghiêng nước nghiêng thành, nhưng mà, tại sao hắn lại đột
nhiên ngửi thấy mùi nguy hiểm đậm đặc trong không khí thế này…

“Ồ ~” Triệu Tử Mặc đưa tay lên xoa xoa cằm như đang
đánh giá điều gì, bỗng nhiên chuyển hướng sang Cố Thành Ca: “Cực phẩm, anh có
từ điển tiếng Hán không?”

Cố Thành Ca lắc đầu: “Không có.”

Triệu Tử Mặc híp híp mắt, nụ cười trên môi không vì
thế mà giảm đi chút nào: “Vậy anh có cuốn sách nào dày dày một chút không?”

Cố Thành Ca bắt đầu dùng ánh mắt thận trọng đầy cảnh
giác nhìn cô.

Hà Tất Tranh thuận tiện quơ lấy một cuốn “Pháp luật
Cộng hoà nhân dân Trung Hoa” nằm trên chiếc bàn làm việc gần đó đưa sang cho
cô: “Mỹ nữ, cho em!”

“Cảm ơn Hà biểu sư huynh.” Triệu Tử Mặc tiếp tục nở
một nụ cười rất chi là rạng rỡ, đưa tay cầm lấy cuốn sách, thảy thảy vài cái
như đang cân nhắc điều gì, sau đó quay người nhìn sang Tề Lỗi.

Cô cười híp mắt ngó chằm chằm vào Tề Lỗi, thấy hắn ta
đang trưng ra một vẻ mặt rất chi là khó hiểu, bỗng nhiên cô giơ cuốn Pháp luật
lên thật cao, sau đó nhè hướng Tề Lỗi mà đập xuống một phát thật mạnh, khí lực
vừa lớn vừa mang đầy vẻ thâm độc, trong chớp mắt, cuốn sách dày cộm đã nặng nề

giáng xuống.

Tề Lỗi do không có sự chuẩn bị từ trước, đâm ra quá
ngạc nhiên nên bị trúng một nhát xây xẩm mặt mày, cơ hồ như không còn sức lực
để chống đỡ nữa.

Hà Tất Tranh kinh hãi tột độ trợn tròn mắt: vị đại mỹ
nữ này cũng thật quá hung hãn quá dũng cảm đi!

Cuối cùng vẫn là Cố Thành Ca nhanh tay lẹ mắt kéo cô
sang một bên: “A Mặc!”

Bị đôi tay mạnh mẽ của cực phẩm nắm lấy, Triệu Tử Mặc
bất mãn thở hắt ra một hơi, hung hăng ném cuốn sách dày cộm xuống dưới chân Tề
Lỗi, gằn giọng nói từng chữ: “Nói, hôm nay anh đã làm gì Khương Khương!Tại sao
anh lại nhẫn tâm hại cô ấy khóc muốn ngất luôn như thế? Anh đường đường là nam
tử hán đại trượng phu, tại sao, tại sao lại đối xử tệ bạc với một cô gái yếu đuối
mỏng manh vậy hả???”

Tề Lỗi đang yên đang lành lại bị người ta xông ra đập
cho mấy phát trời giáng như thế, tâm trạng đã bức bối tức giận muốn bùng phát
lắm rồi, nhưng đột nhiên nghe được mấy câu này thì trong lòng bất giác hụt hẫng
hẳn, chỉ cúi đầu lẩm bẩm một cách vô hồn: “Cô ấy khóc…”

Cố Thành Ca đứng một bên vẫn tiếp tục giữ bình tĩnh,
anh không buông tay cô ra, chỉ quay sang nhìn Hà Tất Tranh vẫn đang một bộ ngây
ngốc ngơ ngơ ngẩn ngẩn: “Lão Hà, chìa khoá xe.”

Triệu Tử Mặc trong lúc đó bị cực phẩm lôi xềnh xệch ra
ngoài thì không khỏi tức giận: “Cực phẩm, anh đừng có kéo em nữa, em phải thay
Khương Khương đòi lại công đạo!”

“Chuyện của bọn họ thì để tự bọn họ giải quyết đi, em
quậy như thế đủ rồi.” Giọng nói của Cố Thành Ca như cũ vẫn nhẹ nhàng mà thoảng
qua như gió, lại tựa hồ như vướng vít ý cười đâu đây.

Triệu Tử Mặc vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy khoé môi
đang cong cong của anh.

“Anh cười cái gì!” Cô bất mãn lên án.

Ý cười trong mắt Cố Thành Ca lại càng tăng lên, ngữ
điệu vẫn bình tĩnh thản nhiên như thường: “Không có gì, mặc dù em rất nghiêng…
Thành…, nhưng ở trước mặt bàn dân thiên hạ, vẫn nên chú ý hình tượng một chút
thì hơn, không nên dùng… ờ… phương thức kịch liệt như vậy.”

Triệu Tử Mặc cúi đầu ngẫm nghĩ một hồi về hành động

ban nãy của mình, nhất thời cảm thấy xấu hổ muốn chết, được rồi, cô thừa nhận,
cách làm của cô cũng có chút kịch liệt thật đấy, nhưng mà…

Cô ngước nhìn lên Cố Thành Ca, trong bụng vô cùng hoài
nghi: hừ, có khi nào cực phẩm miệng nói “kịch liệt”, nhưng thực tâm lại đang
nghĩ “hung hãn”, “dã man”, “bạo lực” hay không đây!

Cực phẩm nghiêm túc thảy cho cô một câu: “Ừ, đúng là
rất hung hãn, rất dã man, rất bạo lực!”

Triệu Tử Mặc: “…”

Vã mồ hôi, chẳng lẽ cô vừa đem hết suy nghĩ trong bụng
nói toạc ra hết hay sao!

“Để anh đưa em về trường.” Vừa đi vừa nói chuyện một
hồi, hai người đã dừng lại trước một chiếc xe ô tô màu xám bạc.

Triệu Tử Mặc vô cùng bất mãn: “Tại sao lại phải về?”

Cố Thành Ca bộ dạng vân đạm phong khinh, thanh nhã
phong độ mở cửa xe ngồi lên ghế lái, nghe thấy vậy thì nhướn mày cười như không
cười nhìn cô, cho đến khi thấy cô ngượng ngùng ngoảnh mặt đi chỗ khác, anh mới
từ tốn mở miệng: “Mục đích em đi theo anh đã đạt được rồi, bây giờ tất nhiên
phải về chứ sao. Hơn nữa thật ra chiều nay em vẫn có tiết học đúng không?”

Triệu Tử Mặc vã mồ hôi tập hai, cực phẩm tại sao lại
có thể biết được âm mưu của cô chứ!

Vã mồ hôi một hồi, cô mới bất giác để ý đến chiếc xe,
lập tức lao vun vút ngồi vào ghế lái phụ: “Cực phẩm, xe này của anh hả? Anh
không phải vẫn luôn đi xe máy sao?”

“Hơn ba tháng trước, Tề Lỗi dùng xe này đi thì bị tai
nạn giao thông, tất nhiên anh phải đem xe đi sửa rồi.” Cố Thành Ca chỉ đơn giản
trả lời.

“Tai nạn giao thông?”

“Ừ.” Cố Thành Ca khẽ gật đầu, “Lúc anh ấy hôn mê bất
tỉnh, vẫn một mực gọi tên Khương Tự Nguyên.” Cho nên ngày hôm đó, anh mới có
thể không ngần ngại mà đưa danh thiếp của mình ra như thế.

Triệu Tử Mặc: “…”

Có phải, cô đã quá mức điên cuồng lỗ mãng rồi không
đây??


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận