Em Cười Hay Không Đều Khuynh Thành

Không có cơ hội làm bạn gái trong lời đồn của Tiêu Sở
Diễn, cũng không còn dám đùa bỡn bọn nam sinh, ngay cả nhiệm vụ Trịnh Nhược Du
giao cho cũng bắt đầu ít đi, cuộc sống của Triệu Tử Mặc, đùng một cái trở nên
nhàn nhã đến vô vị.

May mà sáng chủ nhật nào, cô cũng đều đến viện dưỡng lão,
bám theo một đám cụ già, cùng ngồi đánh cờ nói chuyện phiếm, sau này lại đặc
biệt trở thành người bạn nhỏ của Phó nãi nãi.

Vốn dĩ học viện Phong Đại có quy định, bất cứ sinh
viên nào khi đến làm nhiệm vụ hộ công ở viện dưỡng lão, cũng đều phải đặc biệt
làm bạn với một cụ già nào đó. Ban đầu Triệu Tử Mặc cũng không nguyện ý chăm
sóc Phó nãi nãi cho lắm, bởi vì nghe đâu người ta đồn đại rằng Phó nãi nãi tính
tình rất cổ quái, không thích nói chuyện mà cũng chẳng bao giờ cười, cực ít khi
tiếp xúc cùng người khác, cho dù là người thân duy nhất còn lại trong gia đình
đến thăm, bà cũng luôn luôn tỏ ra lạnh lùng xa cách.

Vì thế mới có chuyện, toàn bộ người già trong viện
dưỡng lão đều gọi Phó nãi nãi là “hoa hồng xinh đẹp có gai”. Nói bà có gai, tức
là ngụ ý ám chỉ tính tình kỳ dị đến quái gở của bà, còn về phần “hoa hồng xinh
đẹp”, chính là khẳng định khí chất vương giả sẵn có nơi bà.

Phó nãi nãi tuổi đã ngoài tám mươi, trên khuôn mặt mặc
dù không thể che dấu được vẻ già nua do sự tàn phá của thời gian, nhưng vóc
người vẫn mảnh mai như thiếu nữ, toàn thân tản mát ra một loại khí chất vừa tri
thức vừa ưu nhã điềm đạm, có điểm giống như một Đại tiểu thư trong chốn lầu
son; đồng thời lại toát lên một vẻ ngạo mạn thanh cao, không để bất cứ người
nào vào mắt.

Mà Triệu Tử Mặc lại vốn tính tình thiện lương, cho nên
cũng phải sinh ra chút lòng thương xót, vì thế cho nên cuối cùng đành chọn Phó
nãi nãi để tự mình chăm sóc.

Vạn sự khởi đầu nan, quả đúng như thế, vừa bắt đầu đã
vô cùng không thuận lợi. Sau khi Triệu Tử Mặc giới thiệu qua loa về mình, Phó
nãi nãi mạn bất kinh tâm (*) liếc nhìn một cái, sau đó không nhanh không chậm
phun ra hai chữ: “Yêu tinh!”

(*) “Mạn bất kinh tâm”: vô tình, đại loại là ở
đây Phó nãi nãi không cố tình liếc nhìn ấy.

Triệu Tử Mặc quả thực lâm vào tình trạng dở khóc dở
cười, nơi này có rất nhiều người già, đương nhiên cô cũng không hề tỏ ra một
chút tức giận, ngược lại còn cố nặn ra một nụ cười tươi sáng rạng ngời hết mức
có thể: “Phó nãi nãi đang khen cháu sao? Yêu tinh ấy mà, là loài trên trời dưới
đất đều không có, là độc nhất vô nhị nha! Không ngờ cháu lại được phong cho cái
biệt danh đẹp đến nhường ấy!”

Trong phòng Phó nãi nãi có một giá đựng sách, chứa đầy
tiểu thuyết Trung văn muôn hình muôn vẻ, rực rỡ mà quý giá, hơn nữa lại còn có
nhiều tác phẩm nổi tiếng khác của nước ngoài. Một gia tài đồ sộ như vậy Triệu
Tử Mặc làm sao kìm lòng nổi, chẳng qua là cô lâu nay vẫn e ngại tính khí của
Phó nãi nãi, cho nên lần đầu tiên rụt rè mở miệng mượn một cuốn sách, không ngờ
bà lại chỉ lạnh lùng cảnh cáo một câu: “Nhớ giữ gìn cẩn thận, lúc trả lại phải

nguyên vẹn như cũ.”

Triệu Tử Mặc mừng húm, phản ứng như con gà đang mổ
thóc gật đầu lia lịa, để lộ ra một nụ cười mang đậm vẻ xu nịnh: “Cảm ơn Phó nãi
nãi, người thật là có tấm lòng Bồ tát, nhân hậu nhất trần đời í!”

Phó nãi nãi tất nhiên đối với phản ứng cợt nhả của cô
vẫn một mực duy trì im lặng, một chút cũng không thèm đếm xỉa đến cô, Triệu Tử
Mặc thấy thế thì ngậm miệng luôn không dám ho he nói gì nữa, cuối cùng chán
muốn chết đành phải ngồi xuống lôi cuốn sách kia ra ngâm cứu.

Lâm vào tình huống này, Triệu Tử Mặc quả thật đã hoàn
toàn bó tay bất lực, nhưng trong thâm tâm vẫn tự nhủ phải kiên trì, tuyệt đối
không được phép bỏ cuộc, người ta vẫn thường bảo nếu quá mức cô đơn, thì kẻ thù
có khi cũng có thể biến thành bạn, huống chi Triệu Tử Mặc với Phó nãi nãi đâu
phải kẻ thù!

Có lẽ sự kiên trì của cô cuối cùng cũng đã qua được
khảo nghiệm, hoặc có lẽ khuôn mặt tươi cười sáng ngời của cô đã đả động được
đến tâm tư, cho nên rốt cục sau này, Phó nãi nãi cũng dần dần sai cô làm một số
chuyện.

Ví dụ như: pha trà.

Loại trà Phó nãi nãi muốn uống tuyệt đối không thể
giống như bình thường: chỉ cần cho lá trà vào rồi đổ nước sôi nóng là xong.
Ngược lại cần phải tỷ mỷ rửa sạch lá, lau sạch chén, phải để ý đến nhiệt độ
nước cùng mùi hương của lá trà…

Tóm lại yêu cầu của Phó nãi nãi là đặc biệt tỷ mẩn,
hơn nữa lại chỉ cho phép Triệu Tử Mặc làm thử duy nhất có một lần.

May mắn thay, điều này cũng chẳng thể nào làm khó được
cô.

Thực ra Triệu Tử Mặc vốn là kiểu người chỉ cần chú tâm
làm gì thì sẽ rất lâu quên, cho nên cô cực kỳ chăm chú quan sát cách pha trà
lúc thường ngày của Phó nãi nãi, mỗi trình tự động tác đều khắc sâu vào tâm
trí, dần dần đối với kiểu pha trà của bà cũng đã nắm chắc như lòng bàn tay.

Lại nói, cho dù Triệu Tử Mặc có trí nhớ ngắn hạn đi
chăng nữa, đối với cô mà nói việc này cũng chẳng phải là việc gì khó, bởi vì ba
cô – Triệu Thanh Vân vốn là cao thủ trà đạo, mặc dù ngày thường cô không ngoan
lắm, nhưng ít ra khi học trà đạo thì thái độ cũng rất nghiêm túc, tuy rằng còn
kém xa ba cô, nhưng bằng vào trình độ của cô, người thường cũng khó lòng mà
sánh được.

Lần đầu tiên pha trà, Triệu Tử Mặc động tác thành
thạo, liền làm một mạch, trong mắt Phó nãi nãi tất nhiên có hiện lên một tia
kinh ngạc, sau khi uống xong chén trà đầu tiên, kinh ngạc liền biến thành vui
mừng, thậm chí còn là tán thưởng.

Từ đó về sau, thái độ của Phó nãi nãi đối với cô cũng
có sự thay đổi nho nhỏ, tiện đà còn sai cô làm một số việc khác.


Phó nãi nãi có thể nói là rất ít khi nói chuyện phiếm
với những người già khác, thường chỉ ngồi trong phòng viết chữ hoặc vẽ tranh,
mài mực cùng pha màu cũng vì thế trở thành nhiệm vụ thứ hai Triệu Tử Mặc được
Phó nãi nãi giao cho làm.

Cô lại một lần nữa không để cho Phó nãi nãi phải thất
vọng.

Thực ra Triệu Tử Mặc cũng chỉ là mèo mù vớ cá rán mà
thôi, bởi vì mẹ cô Bắc Dã Thanh Vũ là một danh hoạ nổi tiếng trong giới hội hoạ
, thành tích mà bà từng đạt được phải nói là rất cao, nhiều năm trước cùng một
vị Thanh Trạc thần bí nào đó thành lập nên “Song Thanh giới hội hoạ”, nhưng sau
này Thanh Trạc rửa tay gác bút cáo biệt giang hồ lui về ở ẩn, Bắc Dã Thanh Vũ
chỉ còn lại một mình, tuy vậy vẫn là cây đại thụ trong nghề.

Đối với những thứ như bút, giấy, màu vẽ này Triệu Tử
Mặc sớm đã không còn xa lạ gì, lúc còn bé cô vốn là một thành phần bất hảo,
thường cùng Tiêu Sở Diễn đi quậy phá khắp nơi, sau đó có một lần bị bắt quả
tang, ba cô liền bắt cô nhận hình phạt, là mài mực và pha màu cho mẹ trong suốt
một tháng liền.

Chẳng qua Triệu Tử Mặc tính tình vốn lỳ lợm, đánh mãi
không chừa, chịu phạt xong lại tiếp tục đi gây rối, cho nên mài mực pha màu sớm
đã trở thành công việc hằng ngày của cô, mà mẹ cô tất nhiên lại vô cùng hào
sảng phóng khoảng, chỉ dẫn tỉ mỉ cho cô những cách pha màu đẹp nhất.

Vì thế cho nên, bất luận là mài mực hay pha màu, Triệu
Tử Mặc đều không làm Phó nãi nãi phải thất vọng.

Từ đó trở đi Phó nãi nãi có thể nói là đối xử với cô
thêm vài phần nể nang, mặc dù cũng chẳng thân thiện được thêm là bao, nhưng
thái độ là mềm mại hơn trước rất nhiều, thỉnh thoảng còn ngồi nói chuyện phiếm
với mấy ông bà già trong viện dưỡng lão.

Tất cả mọi người đều cho rằng, Triệu Tử Mặc vẻ ngoài
hoàn mỹ, tính tình thẳng thắn không câu nệ, vừa xinh đẹp lại vừa đáng yêu, được
nhiều người thích hẳn cũng là chuyện bình thường.

Mặc dù vạn phần không nên, nhưng Triệu Tử Mặc sau khi
nghe được những lời nhân xét này của các cụ trong viện dưỡng lão, trong lòng
không nhịn được hư vinh thêm thêm mấy phần, thì ra “thu phục” được Phó nãi nãi,
lại có thể mang đến một cảm giác thành tựu đến như vậy!

Chủ nhật, Triệu Tử Mặc đem một xấp giấy Tuyên Thành
(*) tới viện dưỡng lão, sáng sớm Phó nãi nãi đã không ở trong phòng rồi, ắt là
đang đi tản bộ ở công viên gần đó chưa về, Triệu Tử Mặc cũng không đi tìm, chỉ
an nhiên đặt xấp giấy Tuyên Thành xuống bàn.

(*) Tuyên Thành là một loại giấy nổi tiếng ở Trung
Quốc. Chi tiết? Mời gõ gg


Đang chuẩn bị tìm trong giá sách vài cuốn đọc giết
thời gian, bất chợt nhìn thấy đống bút, mực và giấy trên bàn, trên tờ giấy
trắng tinh còn viết mấy chữ, kiểu chữ giống như chữ khắc bia mộ thời Nguỵ, lại
thể hiện rất rõ tính cách mạnh mẽ và dấu ấn riêng của người viết, toát ra một
loại phong thái vừa cổ điển vừa thanh nhã, giống hệt như con người Phó nãi nãi.

Triệu Tử Mặc nhìn lại gần, thấy đó chính là Ái Liên
Thuyết (*) của Chu Đôn Di.

“Thủy
lục thảo mộc chí hoa, khả ái giã thẩm phồn

Tấn
Đào Uyên Minh độc ái cúc

Tự
Lý Đường lai thế nhân thậm ái mẫu đơn


độc ái liên chi xuất ứ nê nhi bất nhiễm

Trạc
thanh trạc thanh trạc thanh trạc khinh chước khinh chước khinh chước khinh…”

(*) Ái Liên Thuyết – Thuyết Yêu Sen của Chu Đôn Di
(Bản đầy đủ):

Gốc: 水陸草木之花,可愛者甚蕃;晉陶淵明獨愛菊。自李 唐來,世人甚愛牡丹。予獨愛蓮之出淤泥而不染,濯清漣而不妖;中通外直,不蔓不枝;香遠益清,亭亭淨植,可遠觀而不可褻玩焉。

予謂:菊,花之隱逸者也;牡丹,花之富貴者也;蓮,花之君子者也。噫!菊之愛,陶後鮮有聞;蓮之愛,同予者何人?牡丹之愛,宜乎眾矣!

Phiên
âm:
Thuỷ lục thảo mộc chi hoa, khả ái giả thậm phồn. Tấn – Đào Uyên Minh độc ái
cúc. Tự Lý – Đường lai, thế nhân thậm ái mẫu đơn. Dư độc ái liên chi xuất ô nê
nhi bất nhiễm, trược thanh liên nhi bất yêu; trung thông ngoại trực, bất mạn
bất chi; hương viễn ích thanh, đình đình tịnh thực, khả viễn quan nhi bất khả
tiết ngoạn yên.


vị cúc, hoa chi ẩn dật giả dã; mẫu đơn, hoa chi phú quý giả dã; liên, hoa chi
quân tử giả dã. Y! Cúc chi ái, Đào hậu tiển hữu văn; liên chi ái, đồng dư giả
hà nhân? Mẫu đơn chi ái, nghi hồ chúng hĩ!

Dịch: Hoa của các loài cây
cỏ trên cạn dưới nước rất nhiều, đáng để cho người ta phải yêu cũng rất nhiều.
Đào Uyên Minh đời Tấn lại chỉ yêu hoa cúc. Từ khi họ Lý lập nhà Đường đến nay,
người đời lại chỉ chuộng mẫu đơn. Còn riêng ta chỉ yêu hoa sen, bởi sen mọc từ
bùn lầy mà không bị nhiễm bẩn, gột trong nước sạch lại chẳng lẳng lơ. Trong
rỗng, ngoài thẳng, không cành, không nhánh. Hương bay xa lại càng thanh khiết,
thanh tịnh mà vút cao. Chỉ được ngắm từ xa mà không thể chơi đùa.

Ta
cho rằng, cúc là loài ẩn dật. Mẫu đơn là loài sang quý. Còn sen là loài quân
tử. Ôi! Người yêu cúc sau ông Đào lại không nghe nói đến; mẫu đơn khắp chốn lại
đều yêu; còn người yêu sen, há còn ai cùng ta nữa?

Ở trong truyện lại chỉ có một đoạn từ đầu đến đoạn
“Trạc thanh” – nghĩa là tắm trong nước, bản đầy đủ thì như thế nhưng trong
truyện chỉ đến đoạn này ngừng lại, lặp đi lặp lại các từ “trạc thanh” và “khinh
chước”, nếu để ý bạn sẽ thấy 2 từ đó là 2 cái tên đã xuất hiện trong chương
trước [mà thật ra chương này cũng có ]


Triệu Tử Mặc nhìn một lúc, cảm thấy có chút kỳ quái,
thầm phỏng đoán rằng Phó nãi nãi có thể nào đến đây thì quên mất đoạn thơ phía
sau không, cho nên nhất thời cao hứng, nhẹ nhàng ngồi xuống, rồi cầm chiếc bút
lông còn vương mực đang đặt trên bàn lên viết:

“Trạc
thanh liên nhi bất yêu

Trung
thông ngoại trực bất mạn bất chi

Hương
viễn tất thanh đình đình tịnh thực

Khả
viễn quan chi bất khả tiết ngoạn yên…”

Ngày xưa kiểu viết chữ như thế này cũng là một trong
những cách phạt của ba cô, hồi đó thực lòng mà nói cô cũng có thích viết thật,
nhưng sau này không còn tập luyện nhiều nữa, chỉ thỉnh thoảng đem sở thích của
mình ra thực hành một chút, vốn nét bút của Triệu Tử Mặc thanh vũ mà trầm ổn,
tuy nhiên giờ phút này cô lại đặc biệt bắt chước theo kiểu viết của Phó nãi
nãi.

Lại nói, tư thế ngồi lúc viết của Triệu Tử Mặc quả
thực rất chuẩn, lưng thẳng tắp, khoảng cách với chiếc bàn đọc sách cũng đạt ở
một mức nhất định, ánh mặt trời buổi ban mai xuyên qua ô cửa sổ thuỷ tinh chiếu
thẳng vào, rọi lên trên người cô, bất tri bất giác mà làm thành một vầng hào
quang chói mắt.

Triệu Tử Mặc viết rất chuyên tâm, trong đôi mắt đen
tròn toát ra một loại ánh sáng đẹp đẽ rạng ngời, đến nỗi cánh cửa đằng sau đã
được mở ra từ lúc nào, cô vẫn như cũ mảy may không chú ý, có người đi tới, vẫn
tuyệt nhiên không có cảm giác gì, cho đến khi một giọng nói trầm thấp từ đằng
sau vọng lại, cô mới khẽ giật mình: “Khinh Chước…Khinh Chước…”

Triệu Tử Mặc nghe thấy tiếng nói thì quay đầu lại, Phó
nãi nãi vừa đi tản bộ từ công viên về bây giờ lại mang theo một loại thần sắc
bi thương, ánh mắt toát lên vẻ đau đớn xen lẫn tuyệt vọng, Triệu Tử Mặc khó
hiểu chớp mắt một cái, không ngờ vẻ u sầu trên khuôn mặt Phó nãi nãi đã lập tức
biến mất, cô lúc này mới nghiêng đầu cười nham nhở: “Phó nãi nãi, người trở về
rồi!”

Phó nái nãi bỗng hiện lên vẻ hoảng hốt, sau đó mới từ
từ gật đầu: “Đang làm cái gì vậy?”

“Cùng người học viết chữ!” Triệu Tử Mặc hào hứng đứng
lên, nhanh chân rời khỏi ghế ngồi.

Phó nãi nãi đến gần bàn đọc sách, cầm lên tờ giấy bây
giờ đã tràn ngập các con chữ, trên khuôn mặt hiện lên một tia xúc động nho nhỏ,
thậm chí là có chút điểm bi ai, bà khẽ lẩm bẩm thờ dài: “Con gái ta kể từ lúc
lớn bằng tuổi cháu, cũng rất thích ngồi lỳ ở thư phòng bắt chước ta viết chữ…”

Đột nhiên, Triệu Tử Mặc cảm thấy, cách đối xử của Phó
nãi nãi với cô dường như đã có chút khác xưa, hình như lúc bà nhìn cô, trong
ánh mắt toát lên vẻ vừa dịu dàng, lại vừa đau buồn bi ai.

Thậm chí đến tối muộn hôm đó, Phó nãi nãi còn bảo cô ở
lại ngủ cùng bà, Triệu Tử Mặc tất nhiên không từ chối, yên yên ổn ổn từ từ tiến
vào giấc ngủ trong lòng Phó nãi nãi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận