Em Cười Gió Nhẹ Thổi


Những người còn lại trong lớp cũng chưa nhìn đến khúc nhạc đệm này, mọi người đều nghiêm túc vào giờ tự học sớm.

Kỷ Hạ mặt không đổi sắc hất tay Phó Ninh Tất ra, đi thẳng đến văn phòng giáo viên.

"Thưa thầy, đây là bài tập của hôm nay ạ".

Kỷ Hạ nhẹ nhàng đặt một chồng bài tập lên bàn.

Thầy chủ nhiệm khoảng 40 tuổi, nhưng đầu đã có vài sợi tóc bạc.

Ông cũng không ngẩng đầu lên, hỏi: "Đã thu hết chưa?".

"Còn thiếu một quyển ạ".

Kỷ Hạ thành thật trả lời.

"Phó Ninh Tất nói bạn ấy quên mang bài tập".

Thầy chủ nhiệm hiển nhiên cũng không tin, ông khịt mũi, ngẩng đầu nói: "Đi gọi em ấy về đây cho thầy".

Kỷ Hạ đáp lại rồi rời khỏi văn phòng, cô bước vào từ cửa sau, nhìn thấy Phó Ninh Tất đang nằm trên bàn, trông không hề giống đang nghiêm túc học hành.

Kỷ Hạ lạnh nhạt đi tới, gõ bàn nhắc nhở cậu ta: "Thầy bảo cậu đến văn phòng tìm thầy".

Tiếng đọc bài buổi sáng quá lớn, át mất giọng nói của Kỷ Hạ.

Phó Ninh Tất ngẩng đầu, mắt cậu sáng lên khi nhìn thấy Kỷ Hạ.

"Thầy bảo cậu đến văn phòng".

Kỷ Hạ lặp lại một lần nữa.

Phó Ninh Tất ngơ ngác nhìn Kỷ Hạ, hiển nhiên là không nghe thấy.

Hết cách, Kỷ Hạ cúi người xuống, cô ghé sát vào tai Phó Ninh Tất, nói với cậu từng chữ một: "Thầy bảo cậu đến văn phòng".

"Ồ".

Phó Ninh Tất chán nản trả lời.

Kỷ Hạ thấy cậu đã nghe được, liền trở về chỗ ngồi của mình, vì cậu ta mà cô bị lãng phí chút thời gian.

***
Phó Ninh Tất lơ đễnh đi đến văn phòng, thầy chủ nghiệm vừa nhìn thấy cậu liền đảo mắt xem thường.

"Sao em không nộp bài tập?" Thầy chủ nghiệm đi thẳng vào vấn đề hỏi.


Phó Ninh Tất nhàn nhạt đáp: "Em quên mang ạ".

"Quên cái gì mà quên, anh tưởng tôi không thấy hôm qua anh ngủ gật trong giờ hay sao! Có mà anh chưa làm bài tập thì có".

Thầy chủ nghiệm trợn mắt nhìn cậu.

Phó Ninh Tất sửng sốt: "Thầy thấy rồi á?".

"Không thì sao!" Thầy chủ nhiệm hừ một tiếng, lúc ấy bỏ qua cho nó, không ngờ giờ đến bài tập cũng không nộp.

"Quay về làm bài tập đi, nộp cho tôi trước giờ học".

[*Mèo: Mình không thích chữ "hừ" cho lắm nhưng không biết thay bằng gì, ai nghĩ ra từ nào thì cmt cho mình biết với nha ^^]
Phó Ninh Tất bĩu môi, "Vâng ạ".

"Lúc thi lên trung học cơ sở thành tích của em rất tốt, sao hiện tại lại kém như vậy, tự kiểm điểm một chút đi".

"Em đang tự kiểm điểm đây ạ".

Phó Ninh Tất tuỳ ý đáp.

Nhìn thấy bộ dạng này của cậu, thầy chủ nhiệm liền biết cậu căn bản không nghe, chỉ cau mày phất phất tay: "Em về lớp đi, chuyện này tôi sẽ thảo luận với bố mẹ em".

Nếu như những học sinh khác đều hoảng sợ khi nghe giáo viên chủ nhiệm muốn gặp mặt phụ huynh, Phó Ninh Tất lại không có cảm giác gì cả, xoay người rời đi.

Thấy Phó Ninh Tất quay lại, Hồ Minh Thịnh vội vàng chạy tới bên cạnh cậu, hỏi: "Thế nào? Thầy chủ nhiệm nói gì thế? Có mắng cậu không?".

Phó Ninh Tất lắc đầu, sau đó liền nằm lên bàn nghỉ ngơi.

Sau giờ tự học buổi sáng, Phó Ninh Tất liền bị Hồ Minh Thịnh kéo đi nhà ăn, hai người trở lại lớp học sau khi mua xong đồ ăn sáng.

Trên đường về, một cô gái dừng lại trước mặt hai người họ, cô bạn đưa một bức thư tình cùng một hộp sô-cô-la cho Phó Ninh Tất, mặt đỏ bừng như quả cà chua chín.

Phó Ninh Tất trước tiên nhìn cô bạn, sau đó lại nhìn bức thư tình cùng hộp sô-cô-la trên tay cô ấy, đột nhiên cậu kích động kêu lên một tiếng.

Hồ Minh Thịnh ở một bên không hiểu nhìn cậu, cô bạn cũng sững sờ...!
"Sao cậu lại đưa thư tình cho tôi?" Đôi mắt đen nhánh của Phó Ninh Tất nhìn chằm chằm cô ấy, như thể đang rất mong chờ những gì cô bạn sắp nói.

Hai má cô bạn đỏ bừng, lắp bắp nói: "Bởi, bởi vì tớ thích...".

"Có phải bởi vì tôi đẹp trai không?" Phó Ninh Tất đột nhiên cắt ngang hỏi.

Cô bạn ngạc nhiên nhìn cậu, nhưng vẫn theo bản năng gật đầu, "Phải..."
Phó Ninh Tất cười phá lên, gương mặt ảm đạm cũng bị quét đi.

Cậu vòng qua cô bạn bước về lớp, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.

Nhìn vẻ mặt thất vọng của cô bạn, Hồ Minh Thịnh chỉ có thể âm thầm thương cảm thay cô, sau đó liền đi theo Phó Ninh Tất.


"Vừa rồi cậu làm sao thế?" Hồ Minh Thịnh nghi ngờ hỏi cậu.

Phó Ninh Tất dừng lại, cười toe toét nói: "Không phải vấn đề là ở tớ".

"Cái gì không phải vấn đề là ở cậu cơ?" Hồ Minh Thịnh cảm thấy chả ra làm sao.

Phó Ninh Tất hắng giọng, tiếp tục nói: "Sáng nay, đại biểu môn đã từ chối yêu cầu của tớ, tớ lúc ấy còn tưởng mình có vấn đề gì.

Hiện tại, là do mắt của đại biểu môn có vấn đề, một người đẹp trai như thế này mà cô ấy cũng có thể từ chối yêu cầu...".

Phó Ninh Tất thao thao bất tuyệt, Hồ Minh Thịnh cảm thấy đầu mình đầy vạch đen, cậu ta còn tự hỏi tại sao giờ tự học sớm ban nãy Phó Minh Tất luôn ủ rũ, hoá ra là vì thế.

Người này, tự luyến cũng phải có mức độ chứ...!
Không chờ Phó Ninh Tất thao thao bất tuyệt xong, Hồ Minh Thịnh trực tiếp phớt lờ cậu ta, đi qua trước mặt cậu.

"Này! Chờ tớ nói xong đã!" Phó Ninh Tất gọi với theo Hồ Minh Thịnh.

***
Sau khi quay về lớp học, Phó Ninh Tất còn cố tình đi qua cửa trước, lượn qua trước mặt Kỷ Hạ.

Nhưng mặc dù cậu đi chậm như ốc sên, Kỷ Hạ đang cúi đầu làm bài tập cũng không nhìn lên lấy một lần.

Cứ như thế, Phó Ninh Tất nhìn chằm chằm vào gáy Kỷ Hạ, bắt đầu cảm thấy giận dỗi.

Sau khi tan học, Hồ Minh Thịnh vỗ vai an ủi cậu, "Kỷ Hạ là học giỏi nhất trường, kiểu người học giỏi này có suy nghĩ khác với những cô gái khác mà".

"Khác chỗ nào?" Phó Ninh Tất hỏi.

"Trong mắt cậu ấy chỉ có học hành, ngay cả người nổi tiếng đứng trước mặt, cậu ấy cũng sẽ không nhìn lấy một lần".

Hồ Minh Thịnh lộ ra vẻ hiểu rõ, "Cậu cũng đừng nhìn chằm chằm cô ấy như thế".

Phó Ninh Tất mất tự nhiên rời mắt đi, "Tớ không nhìn chằm chằm cô ấy, tớ đang nhìn bảng đen".

Hồ Minh Thịnh nhìn chỗ ngồi của Kỷ Hạ ở hàng thứ hai tổ một, "Ồ...Hoá ra bảng đen ở trên cửa sổ à...".

Phó Ninh Tất lập tức cúi đầu tìm sách toán, tiện thể lấy sách bài tập toán ra, "E hèm...!Phải làm bài nào nhiều thế? Thầy chủ nhiệm bắt tớ nộp trước khi tan học".

Hồ Minh Thịnh chỉ cho cậu, sau đó hỏi: "Cậu biết làm à?".

Phó Ninh Tất cười hì hì, "Không phải còn có cậu sao?".

"Chắc gì tớ đã làm đúng, sai thì đừng có trách đấy".


Hồ Minh Thịnh rào trước.

"Chỉ cần điền hết đáp án để mang lên nộp đối phó là được".

Chính cậu cũng chưa từng nghĩ sẽ làm đúng hết.

Kể cả cậu có làm đúng hết, thì thầy chủ nhiệm cũng chưa chắc đã tin.

Có Hồ Minh Thịnh giúp đỡ, Phó Ninh Tất múa bút thành văn, tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều.

Đến tiết thứ hai là tiếng Anh thì bài tập toán của Phó Ninh Tất cũng gần xong.

Trong tiết tiếng Anh, Phó Ninh Tất bị giáo viên gọi đứng dậy đọc bài khoá, từ tiểu học cậu đã được học ở trường song ngữ nên tiếng Anh rất tốt, phát âm cũng rất chuẩn.

Miệng cậu đọc lưu loát những từ đơn tiếng Anh, cùng với thanh âm thanh thoát như bạc hà, các bạn học nữ trong lớp không thể không nghiêng đầu nhìn trộm cậu.

Dương Đồng Đồng cũng quay về sau liếc nhìn một cái, cô bạn thì thầm với Kỷ Hạ: "Phó Ninh Tất đẹp trai thật đấy, giọng cũng dễ nghe nữa".

"Đáng tiếc là có cái bài tập về nhà mà cũng không nộp được".

Kỷ Hạ thờ ơ phá vỡ ảo tưởng của cô ấy.

Dương Đồng Đồng nghẹn lời, sau đó nói: "Nếu cậu ấy đến phụ đạo tiếng anh cho tớ, tiếng Anh của tớ sẽ không dốt như vậy".

Kỷ Hạ lạnh nhạt liếc cô ấy, "Tiếng Anh của cậu không tốt là bởi vì cậu không chăm chỉ học, liên quan gì đến giáo viên".

Dương Đồng Đồng trong lòng như bị chém một nhát dao, cô ấy mạnh mẽ cười nói tiếp: "Để tớ ảo tưởng một chút không được hả?".

"Ảo tưởng đi, chờ đến lúc cậu tỉnh khỏi mộng, tiếng Anh của cậu cũng xong đời luôn".

Kỷ Hạ nói xong, tiếp tục nhìn vào sách giáo khoa.

Dương Đồng Đồng lập tức tỉnh táo lại, nghiêm túc đáp: "Tớ đảm bảo sẽ học theo cách mà cậu đã dạy, nhất định sẽ nghiêm túc học tập!".

Sau khi đọc xong bài khoá, Phó Ninh Tất cũng ngồi xuống, nhìn phản ứng của các bạn nữ trong lớp, hài lòng gật đầu.

Đây mới là phản ứng mà cậu muốn thấy.

***.

Chuyên trang đọc truyện { TRUMtг uyen.

M E }
Buổi tối khi đi học về, Phó Ninh Tất được chào đón bằng một cây chổi lông gà ngay khi vừa bước vào cửa.

"Mẹ! Mẹ làm gì thế!" Phó Ninh Tất tránh ra xa, sau đó hoảng sợ nhìn Diệp Vân Chi.

Thấy cậu tránh, Diệp Vân Chi càng tức giận, bà một tay chống eo, một tay cầm chổi lông gà đối mặt với Phó Ninh Tất, "Chiều nay tôi nhận được điện thoại từ chủ nhiệm lớp của anh, giờ anh vô pháp vô thiên rồi, đến cả bài tập cũng không nộp".

Nhìn Diệp Vân Chi tức giận, Phó Ninh Tất khẽ lùi lại một bước, nghe được lời kia khoé miệng cậu khẽ giật giật.

Không ngờ hiệu suất của thầy chủ nhiệm cao như vậy, buổi chiều đã gọi mẹ cậu đến trường.

"Con quên ạ, con sẽ làm bù ngay đây".


Phó Ninh Tất giải thích.

Diệp Vân Chi nghe cậu viện vớ, mắng: "Giờ đã quên làm bài tập, có phải lần sau đi thi cũng quên không? Về sau có khi đi học cũng không thèm đi luôn".

"Không, không, trông con giống loại người như thế sao".

Phó Ninh Tất vội vàng hứa hẹn.

Diệp Vân Chi liếc cậu một cái rồi ném chổi lông gà lên ghế sô pha.

"Hôm nay mẹ anh bị rất nhiều giáo viên trong văn phòng nhìn chằm chằm, không biết dấu mặt vào đâu.

Thật là xấu hổ!".

"Đó là bởi vì mẹ của con trông rất xinh đẹp".

Phó Ninh Tất miệng ngọt như mật khen Diệp Vân Chi.

Bình thường Diệp Vân Chi nghe được sẽ cảm thấy vui vẻ, nhưng giờ chỉ cảm thấy bực tức hơn, "Đừng có mà cợt nhả!".

Phó Ninh Tất giơ tay lên thề: "Lần sau con sẽ không làm thế nữa".

Cậu vừa nói vừa đi về phía cầu thang, "Bây giờ con lập tức đi lên tầng nghiêm túc làm bài tập".

Nói xong, cả người chạy về phía cầu thang, Diệp Vân Chi căn bản không bắt được cậu, đành phải để cho cậu đi ngay dưới mí mắt mình.

Diệp Vân Chi bực bội ném chổi lông gà lên ghế sô pha, sau đó bắt đầu cau mày nghĩ biện pháp.

***
Buổi tối, Phó Minh Viễn đi làm về, Diệp Vân Chi nói cho ông biết chuyện hôm nay.

"Cái thằng nhãi này!".

Phó Minh Viễn tức giận muốn lao đi.

Diệp Vân Chi giữ chặt ông, trấn an nói: "Bây giờ nó đang học giờ tự học buổi tối, ông cũng không đánh nó được".

Phó Minh Viễn uống một ngụm trà để hạ hoả, "Giờ mà còn không nghĩ cách, nó còn có thể tốt nghiệp cấp ba được sao?".

"Tôi nghĩ ra một cách rồi".

Diệp Vân Chi ngồi xuống cạnh Phó Minh Viễn, sau đấy nói với ông.

"Cách gì?".

"Ông nghĩ xem, gần đèn thì rạng, nếu để Tiểu Tất ngồi cạnh một học sinh nghiêm túc, liệu có mưa dần thấm đất rồi thay đổi không?" Diệp Vân Chi nhẹ giọng nói.

Phó Minh Viễn nhíu mày nghe, "Cũng có lý, nhưng nhỡ may ảnh hưởng đến học sinh giỏi đó thì sao? Như vậy không phải thật có lỗi à?".

"Vì thế nên chúng ta phải tìm người có tính tự chủ tương đối tốt, chúng ta có thể hỏi giáo viên chủ nhiệm lớp xem sao".

Diệp Vân Chi nói.

- Hết chương 2 -.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui