Vẫn còn giận anh sao?
Giọng nói của anh vô cùng dịu dàng, mơ hồ lộ ra sự cưng chiều trong đó.
Lời này vừa nói ra, nhất thời, sắc mặt của Hạ Viên Hàng cùng tên tóc vàng đều thay đổi, tuy Hạ Viên Hàng không quen biết Dịch Trạch Thành nhưng từng câu anh nói, hắn đoán được, quan hệ của hai người này không phải bình thường.
Đến nỗi tên tóc vàng cũng phải ngẩn người.
Mới vừa rồi, hắn ta còn hùng hung hổ hổ đòi giết chết Hoắc Từ, vậy mà giờ đây cũng không thể thốt lên lời.
Hàn Kinh Dương cười, chỉ vào Dịch Trạch Thành nói: “Nếu cậu muốn giết chết cô ấy, trước hết phải hỏi qua người bạn tốt này của tôi một tiếng rồi.”
Có thể được Hàn Kinh Dương gọi như vậy, tên tóc vàng liền khẳng định người này cũng ở trong “cái vòng” đó, mặc dù hắn không thể tiến vào được nhưng với sự hiểu biết của hắn về bọn họ, người này hắn chưa từng gặp qua.
Hàn Kinh Dương thấy dáng vẻ này của tên tóc vàng, anh nhất thời xùy một tiếng, ai không biết còn tưởng rằng anh ta đang lừa hắn đấy.
“Chúng tôi là anh em trong đại viện, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên. Đầu năm nay, cậu ta vẫn luôn ở nước ngoài, gần đây mới về nước.” Hàn Kinh Dương nhìn hắn một cái, lại nói tiếp: “Nói mới nhớ, ba cậu cũng biết ba cậu ta đấy. Đại hội năm đó, nếu không phải nhờ Dịch thúc giúp đỡ thì ba cậu cũng không dễ dàng chuyển ngành được vậy đâu.”
Tên tóc vàng nghe đến đây, trợn mắt lên hỏi: “Ngài họ Dịch?”
Tên tiểu tử này ở bên ngoài, ỷ vào quyền thế của ba hắn mà làm xằng làm bậy cho nên đối với việc thăng quan tiến chức của ba hắn, hắn sẽ tự rõ ràng, nhờ ai giúp đỡ ba hắn mới có ngày hôm nay. Hơn nữa mỗi ngày lễ tết, ông già nhà hắn đều hồi tưởng lại những tháng năm làm lính, lãnh đạo của ông trên vai đều là quân hàm cao chót vót. Cho nên sau khi nghe xong hai chữ Dịch thúc, trái tim hắn liền lộp bộp rơi xuống.
Dịch Trạch Thành lạnh lùng nhìn thoáng qua hắn, anh khẽ cúi đầu hỏi Hoắc Từ: “Em có bị thương không?”
Hoắc Từ biết, anh tới đây là để giúp cô, thu lại sự tàn nhẫn trên người, cô ngoan ngoãn giống như chú thỏ nhỏ, lép vào người anh.
Hoắc Từ khẽ lắc đầu, hàm răng trắng bóc nhẹ cắn cánh môi, giọng nói mềm mại: “Em không sao ạ.”
Kỳ thật giọng nói của Hoắc Từ vô cùng ngọt ngào, chỉ là bình thường cô quá lạnh lùng, ánh mắt lại sắc bén cho nên mọi người mới không nhận ra giọng nói ngọt ngào của cô.
“Dịch thiếu gia, này… Thật là lũ lụt trôi miếu Long Vương*.” Tên tóc vàng cười giả lả, bộ dạng so với khóc còn khó coi hơn.
(*) Lũ lụt trôi miếu Long Vương: trích từ câu: “Đại thủy trùng liễu Long Vương miếu, tự gia nhân đả tự gia nhân”: tạm dịch: lũ lụt lên trôi miếu Long Vương, người nhà mình đánh người nhà mình. So sánh cho tình cảnh người cùng một nhà, không quen biết nhau mà xảy ra hiểu lầm.
Người từ nãy tới giờ vẫn chưa hề lên tiếng là Hàn Nghiêu, cậu ta bỗng xùy cười một tiếng: “Ai là người một nhà với cậu?”
Tuy cậu ta không có nói rõ nhưng ở đây bọn họ đều hiểu, cậu ta là đang mắng tên tóc vàng tự mình dát vàng lên mặt.
Hàn Kinh Dương là một tên yêu nghiệt, anh ta sẽ không hạ mình làm những việc như này, Dịch Trạch Thành lại lạnh lùng, anh chưa từng thể hiện cảm xúc ra bên ngoài. Chỉ là sẽ có một vài lần, ánh mắt sắc bén của anh còn hiệu quả hơn cả những lời thẳng thắn chế nhạo.
Người độc miệng nhất trong đám người bọn họ lại không có ở đây cho nên Hàn Nghiêu đành phải ra tay.
Ở trong phòng bao này, tên tóc vàng cũng được coi như chúng tinh phủng nguyệt*, Hạ Viên Hàng là người sắp xếp cuộc vui này cho nên hắn đều phải ôm lấy. Kết quả, ba người tiến vào, một người ngay cả liếc mắt nhìn hắn một cái cũng không có, một người thì trực tiếp dùng lời nói làm hắn ứ nghẹn.
(*) Chúng tinh phủng nguyệt: giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó.
Chỉ còn một người coi như là thân thiện, hắn ta bèn quay sang nhìn Hàn Kinh Dương, vẻ mặt cầu xin anh ta giúp đỡ.
Ai ngờ, tên yêu nghiệt kia lại thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Hàn Nghiêu nói đúng, quan hệ cũng không thể bám bậy được.”
***
Cũng không biết vừa rồi ai tắt hết nhạc đi, trong không gian yên tĩnh của phòng bao, tiếng cây kim rơi xuống bọn họ cũng có thể nghe đến rõ ràng.
Kiêu ngạo, quá kiêu ngạo, ba người đàn ông này thực sự quá kiêu ngạo.
Cuồng, thật ngông cuồng, nói chuyện cũng không hề lưu tình.
Đến mức tên tóc vàng cũng thật sự kinh hãi, hắn đã biến thành cái dạng này rồi mà một câu cũng không dám nói.
“Xảy ra chuyện lại không nói với anh một tiếng, ai cho phép em một mình tới đây?” Dịch Trạch Thành nhìn cô, lông mày vẫn như cũ nhíu lại, dáng vẻ thật giống như anh đang tức giận.
Hoắc Từ nhìn anh, khóe miệng không tự giác mà cong lên, trong lòng bàn tay anh là tay của cô. Cô không nhịn được mà suy nghĩ, tay anh thật ấm.
Dĩ nhiên Hoắc Từ sẽ không bỏ qua cơ hội này, từng ngón tay một tác quái, cho đến khi mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Đứng bên cạnh cô là anh, mà người đang thay cô nói chuyện lại chính là anh em của anh.
Hoắc Từ lớn đến thế này rồi, vậy mà đây là lần đầu tiên có người ra mặt giúp đỡ cô. Cô đã từng bị người khác chỉ vào chóp mũi mà mắng, lúc đó cô chỉ có thể đứng yên chịu trận, ngay cả cãi lại cũng không biết phải làm sao. Về sau, khi cô trở nên lạnh lùng, sắc bén, ai dám động vào một đầu ngón tay cô thôi, cô sẽ giết kẻ đó.
Ở trong cái vòng này, chính dáng vẻ lạnh lùng đã thành công giúp đỡ cô.
Vậy mà hôm nay, lại có người che chở cho cô, hỏi cô có việc sao lại không nói với anh.
Tuy mối quan hệ là giả, nhưng sự quan tâm này lại là thật.
“Người mẫu bên em mới kí kết hợp đồng bị bọn họ đưa tới đây. Người đại diện của em muốn dẫn người đi nhưng lại bị bọn họ giữ lại. Bọn họ gọi cho em, nói rằng trừ khi em tới, bọn họ mới chịu thả người.” Giọng nói Hoắc Từ vừa mềm mại lại dịu dàng, ngoan ngoãn.
Cô là đang nói, bọn họ ỷ thế ăn hiếp cô, có vẻ Hoắc Từ đã hoàn toàn quên mất dáng vẻ dứt khoát đá ngã tên tóc vàng của cô khi nãy.
Khuôn mặt Dịch Trạch Thành chợt đanh lại, anh nhìn Hàn Kinh Dương một cái.
Hàn Kinh Dương nói: “Đã là thời đại nào rồi, mọi thứ đều phải ta tình ngươi nguyện. Mọi người đều là công dân tuân thủ pháp luật, truyện này mà truyền ra ngoài, buộc cảnh sát phải vào cuộc.”
Chuyện này là do Hạ Viên Hàng bắt đầu.
Cho nên hắn lập tức đứng ra, nhanh chóng giải thích: “Hàn thiếu gia, mọi người chỉ đang hiểu nhầm nhau thôi. Cô gái này tự nguyện tới đây, chỉ là người đại diện có chút hiểu lầm chúng tôi thôi.”
“Bây giờ còn hiểu lầm?” Dịch Trạch Thành nhìn hắn, lạnh lùng hỏi.
Hạ Viên Hàng ngượng ngùng cười: “Không có, đương nhiên là không rồi, mọi chuyện cũng đã được giải thích rõ ràng rồi, chuyện này là do chúng tôi không đúng.”
“Đi thôi.” Từ lúc vào cửa tới giờ, mày Dịch Trạch Thành vẫn luôn nhíu chặt.
Mùi vị trong phòng bao này quá khó ngửi, anh đối với mùi hương khá mẫn cảm cho nên anh biết trong đây có một vài thứ đồ không nên có.
Bạch Vũ vừa nghe thấy lời này, chạy nhanh lại đỡ Allie, Mạnh Phàm cùng cậu ta mỗi người một bên, nhanh chóng đỡ Allie ra ngoài. Dịch Trạch Thành cũng nắm tay Hoắc Từ đi ra.
Vừa ra tới cửa, Dịch Trạch Thành định rút tay về, ai ngờ lại bị bàn tay mềm mại mảnh khảnh kia nắm chặt không buông.
Hoắc Từ không buông tay, thấp giọng nói: “Không được bỏ ra, người bên trong vẫn còn đang nhìn.”
Hàn Kinh Dương cùng Hàn Nghiêu đi đằng sau, vừa vặn nghe được câu nói này. Hai người ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt, có ý tứ, cô gái này cũng thật có ý tứ.
Hàn Nghiêu nhìn Hàn Kinh Dương một cái, ý muốn nói, anh nhìn đi, lời em nói chưa hề sai đâu.
Đến thang máy, Hàn Kinh Dương hỏi: “Về luôn sao?”
Đối diện phòng bao 888 chính là bọn họ, lúc đầu bọn họ đang đánh bài thì Hàn Nghiêu nghe điện thoại, cậu ta vừa vào vừa nói mới trông thấy Hoắc Từ.
Dịch Trạch Thành vừa hay sờ được một quân bài điểm tuyệt đối, đang chuẩn bị hồ bài cho nên anh không có đáp lời, ngồi đối diện là Hàn Kinh Dương, anh ta nghe thấy tên của cô gái liền cảm thấy hứng thú.
Hàn Kinh Dương hỏi, đó là ai? Hàn Nghiêu nhìn sắc mặt của Dịch Trạch Thành, cậu ta không dám nói, liền đưa mắt ra hiệu với Hàn Kinh Dương.
Hai anh em họ giao tiếp bằng mắt với nhau, lúc này Hàn Kinh Dương mới tỉnh ngộ, thì ra là cô gái lần trước Hàn Nghiêu nhắc tới. Khi đó anh ta vô cùng lo lắng, gấp gáp thu xếp trở về còn không phải là vì Dịch Trạch Thành, cây vạn tuế này cuối cùng cũng nở hoa sao.
Nhưng ai ngờ, Dịch Trạch Thành đẩy bài, anh sờ được tám vạn, thuần một sắc.
Độc thắng, anh không nhanh không chậm kêu người đưa tiền ra.
Hàn Nghiêu thấy anh như vậy, có chút nóng nảy, nói: Em hỏi người phục vụ, trong phòng bao cách vách có tên tiểu tử Tào Dương. Tiếng tăm của tên này không tốt lắm, năm trước thiếu chút nữa hắn chơi ra mạng người rồi. Em không nghĩ Hoắc Từ sẽ trộn lẫn với loại người này đâu, chắc không phải cô ấy bị lừa tới chứ?
Hàn Nghiêu cùng Hoắc Từ đã ở trong câu lạc bộ hai năm, bọn họ tuy không tính là người quen nhưng cũng gọi là sơ giao*.
(*) Sơ giao: Quen sơ.
Có điều, ấn tượng của cậu ta với Hoắc Từ khá tốt, ở câu lạc bộ huấn luyện, cô không kêu khổ cũng chưa từng sợ mệt, lại còn vô cùng an phận nữa.
Tào Dương chính là tên tóc vàng, tiếng tăm của tên đó không tốt, Hàn Nghiêu ở bên ngoài không thể không nghe qua.
Dù sao loại người này ở bên ngoài cũng ỷ vào quyền thế của gia đình mà làm xằng làm bậy, bọn họ càng nhìn càng không ưa. Muốn nói quyền thế, gia đình bọn họ mới thực xứng với hai từ quyền quý, nhưng càng như vậy, gia đình lại càng quản giáo con cháu nghiêm khắc. Con cháu nhà họ có ai là không được nuôi dưỡng đến một thân kiêu ngạo, ngông cuồng, trượng nghĩa lại nhiệt huyết đâu.
Bọn họ đi lên bằng chính bản thân mình, ai dám lấy tên tuổi lão tử nhà bọn họ ra để khiến người khác xem thường chứ.
Lúc đầu mấy người bọn họ muốn chơi mạt chược nhưng lại chỉ có ba người, kết quả là thiếu người cho nên dứt khoát kêu hai người phụ nữ không ồn ào tới. Chỉ là Dịch Trạch Thành lại cảm thấy hai người kia ăn mặc quá lộ liễu, anh yêu cầu người đổi lại quần áo, bọc tới kín mít mới cho người ngồi xuống,
**
“Đi thôi, người như vậy rồi thì về nghỉ ngơi thôi.” Dịch Trạch Thành nhìn thoáng qua Allie.
Bạch Vũ cúi đầu, đây không phải là lúc để oán trách, mang Allie vào thang máy cùng với Hoắc Từ. Chờ cửa thang máy đóng lại, Dịch Trạch Thành mới rút tay ra.
Lúc này Hoắc Từ không cố chấp.
Mặc dù, tay hai người đã buông ra nhưng lại sánh vai đứng cùng một chỗ, đối diện là vách thang máy bóng loáng, có thể nhìn ra bọn họ vô cùng xứng đôi.
Nhóm người xuống tới lầu, Hàn Kinh Dương gọi điện thoại cho tài xế, xe của Hoắc Từ cũng dừng ở cửa. Thấy chiếc G65AMG bóng loáng, hai mắt Hàn Nghiêu tựa như phát sáng, đứng bên cạnh nhìn một vòng, cậu ta bật ngón cái với Hoắc Từ: “Tinh mắt lắm, xe cũng rất đẹp.”
“Động cơ 6 lít V12 turbin tăng áp kép, công suất tối đa lên tới 800 mã lực, khả năng tăng tốc nhanh nhất trong vòng 4.2 giây, tốc độ của chiếc xe cũng đã được cải thiện, tối đa lên tới 250km/h.” Hoắc Từ nói xong, hai mắt Hàn Nghiêu đều phát sáng.
(*) Đây là bản độ chiếc SUV cao cấp nhất của Mercedes-Benz. Chiếc G65AMG nguyên bản được trang bị động cơ V12 Twin-Turbo 6.0 lít, với công suất tối đa 612 mã lực, momen xoắn cực đại 1.000 Nm. Còn bản độ của Brabus có công suất tối đa lên tới 800 mã lực, momen xoắn cực đại được giới hạn ở 1.100 Nm, chiếc xe có thể đạt momen xoắn tới 1.420 Nm nếu không có thiết bị giới hạn momen xoắn.
Brabus Widestar 800 có thể tăng tốc từ 0-100 km/h chỉ trong 4,2 giây, tốc độ tối đa được giới hạn ở 250 km/h. Nếu không được giới hạn tốc độ, Widestar 800 thừa khả năng đạt tới tốc độ 270 km/h. (Nguồn: Google)
Đàn ông đều thích xe, huống chi là loại xe việt dã này, có ai nhìn thấy mà tâm không động đâu.
Hàn Nghiêu vừa nghe Hoắc Từ nói, cậu ta liền biết cô là một chuyên gia.
Vốn dĩ loại xe việt dã này đã là loại cao cấp nhất, thế mà cô còn độ thêm cho nó nữa, thật là thu hút sự chú ý của mọi người.
“Thích không?” Hoắc Từ đứng trên bậc thang, bên cạnh là Dịch Trạch Thành cùng Hàn Kinh Dương.
Hai người đều im lặng lắng nghe bọn họ nói chuyện, Hàn Nghiêu đứng gần chiếc xe, cười: “Xe như này, ai mà lại không thích.”
Cậu ta vừa nói xong, Hoắc Từ giơ tay, có cái gì đó xẹt qua không trung, trực tiếp hướng về phía cậu ta, Hàn Nghiêu nhanh nhẹn duỗi tay bắt được, tập trung nhìn là một chuỗi chìa khóa.
Logo của Mercedes.
“Thích thì cầm đi.” Hoắc Từ nhìn cậu ta, nói.
Đừng nói Hàn Nghiêu sửng sốt mà ngay cả Hàn Kinh Dương cũng phải kinh ngạc. Bọn họ vừa nhìn đã biết chiếc xe này được nhập khẩu, giá của chiếc xe phải hơn 300 vạn, mà lại còn qua một lần độ nữa cho nên giá cũng phải trên 400 vạn.
“Chuyện đêm nay, cảm ơn mọi người.” Hoắc Từ xoay người, khom lưng cảm ơn Dịch Trạch Thành cùng Hàn Kinh Dương.
Hàn Kinh Dương chưa kịp ngăn cản, ngược lại là Dịch Trạch Thành, một tay anh đút túi, lạnh lùng nhìn cô.
Hoắc Từ là thật lòng nói lời cảm ơn, cô khom lưng đúng chín mươi độ. Cô biết, khi nãy ở trên lầu những câu nói và hành động của Dịch Trạch Thành đều là giúp đỡ cô. Hạ Viên Hàng cùng tên tóc vàng không phải là người tốt, cô thật sự đã nghĩ sẽ báo cảnh sát để có thể mang người ra ngoài.
Cô là một nhiếp ảnh gia nổi tiếng, weibo hơn một ngàn vạn fans nhưng sinh hoạt bên ngoài, mặc kệ là cô đắc tội Hạ Viên Hàng hay là tên tóc vàng, hậu quả sẽ kéo dài mãi. Tiểu nhân khó phòng, khó đảm bảo những người này sẽ không tìm tới cô nữa.
Hôm nay, ngay trước mặt những người kia, anh bao che cô rõ ràng như vậy, về sau những người này thấy cô cũng sẽ tránh đi.
Ân tình này không thể đơn giản gói gọn trong hai tiếng cảm ơn được.
***
Tác giả có lời muốn nói: Cường hào sở dĩ là cường hào cũng bởi vì quá ngang ngược.
Hàn Nghiêu: Có thể an bài cho tôi thêm một phần đất diễn không? Thành ca quá lạnh, để cho tôi tới đi.
Dịch Trạch Thành: Haha, muốn chết sao?
Hoắc Từ: Vậy chính anh lên đi.
Đồng ca: Hoắc Tuyết Trắng, nhà người chính là mảnh tuyết trắng trong giới nhiếp ảnh, xin đừng nên sụp đổ được không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...