Em Cứ Chạy Đi Tôi Sẽ Tìm Em
_Ừ-Lục Hàn gật gật đầu.
_Giờ làm sao đây? Gật cái gì nữa?!!!!!-Nhã Kỳ đột nhiên tức.
_Em nói đúng thì tôi gật chứ sao giờ?-Lục Hàn quay lại cãi lý.
_Em mặc kệ anh nghĩ cách đi! - Nhã Kỳ giọng giận hờn như thể là lỗi của mình Lục Hàn.
_Thôi thì...thế này....thế này...!-Lục Hàn ghé sát vào tai Nhã Kỳ thì thầm.
_Ừ ha! Được đó.-Nhã Kỳ cười tươi rói ủng hộ ý kiến của Lục Hàn.
_Anh mà lại.-Lục Hàn tự hào.
_Leo càng cao té càng đau đó anh già.-Nhã Kỳ đùa nhưng không ngờ lại làm cho Lục Hàn tức:
_24 tuổi mà kêu anh già còn nữa anh không giỏi sao hả?
_Dạ..không anh là giỏi nhất đó, nhưng...không bằng Yuki.-Nhã Kỳ nói rồi chạy đi như ma đuổi.
_Yuki..không thông minh bằng...chó! - Lục Hàn tự lẩm bẩm rồi ngất luôn.
(Yuki là chó Nhã Kỳ nuôi giờ nó đang ở Pháp)
_Đại ca...Đại ca!- đàn em của Lục Hàn hốt hoảng cả lên.
Chạy ra khỏi bang, Nhã Kỳ leo lên xe phóng vụt đi, vừa đi cô vừa nghĩ:"Cố Bắc Thần lần này anh chết chắc rùi"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...