Em Cứ Chạy Đi ! Chạy Mệt Thì Về Bên Anh
Chap 34:
Bình minh...
Những tia nắng đầu tiên chiếu xuống mặt đất. Màn đêm đen dần bị xua tam… xa xăm phía chân trời. Mặt trời từ dưới long biển nhô lên… Đó… đó chính là cảnh bình minh!
Đã một tháng từ ngày Bảo mất. Tâm trạng của nó cũng đã dần ổn. Nhưng… nó đã đánh mất nụ cười, nụ cười hồn nhiên trong sáng lúc trước, nó không còn là nó. Mọi người đều buồn… nhưng họ cũng mừng vì nó không bị cú shock quật ngã… có lẽ… do thiên thần đã ban cho nó thêm sức mạnh và niềm tin để vượt qua cứ shock này!
_Oaaaaaaa đẹp thật!_Phong nhìn cảnh trước mắt và reo lên thích thú.
Nó im lặng, nhìn cảnh bình minh. Đôi mắt có chút gì đó lay động…
_Đẹp thật… tại sao lại đưa tôi đến đây?_Nó nói, đôi mắt không rời cái ánh sáng màu đỏ cam cam đó.
_Đây là cảnh đẹp nhất thế gian đấy!_Phong quay sang nhìn nó. Đôi mắt long lanh cứ như một đứa trẻ.
_Vậy sao?_Nó hỏi nhưng chỉ để cho có, nó chẳng biết phải nói gì cả.
_Ừ, cậu biết không? Dù đêm qua có như thế nào, dù đêm qua mưa to gió lớn, thì sáng hôm sau. Mọi thứ sẽ trở lại bình thường, thậm chí còn sáng hơn và đẹp hơn ấy chứ?_Phong cười toe thích thú.
_Vậy sao? Thế còn những buổi sớm trời mưa?_Nó hỏi rồi quay sang nhìn Phong, Phong đứng họng khi nghe câu hỏi của nó.
_Ờ… thì chắc chắn tối qua trời yên gió lặng. Là một buỗi tối đẹp_Phong tự bịa ra rồi cười khì.
_Ừ… giống như trước khi Bảo đi… là một ngày đẹp trời…_Nó nói, giọng nghẹn lại… cúi mặt xuống.
Phong khoác vai nó kéo gần về người mình rồi ôm nó vào lòng. Dường như… bây giờ cậu không còn có cái cảm giác yêu thương khi ở bên cạnh nó nữa… bây giờ. Cậu cảm thấy tội nghiệp cho nó. Cậu giống như một người anh luôn chăm lo, an ủi cho đứa em gái bé nhỏ…
Những ánh nắng ngày một gay gắt hơn, không còn ấm áp như lúc nãy nữa. Cậu chau mày rồi lấy tay che trước mặt.
_Mình về thôi, trời nắng gắt rồi_Lay nhẹ nó cậu nói.
_Ừ mình về thôi…_Nó ngước mặt lên, xong bước đi… từng bước một, dấu chân của nó in hằn trên bãi cát… sóng vỗ vào bờ rồi xuốn trôi đi những dấu chân đó… xóa đi mọi dấu tích về sự hiện diện của 2 con người này…
Triệu gia
~~
_Tụi con về rồi đây_Phong bước vào nhà và nói lớn.
_2 đứa về rồi hã, mau lại đây ăn sáng đi này_Mẹ nó nói, xong bước tới đẩy 2 đứa ngồi xuống bàn ăn.
_Oa, bữa sáng ngon quá, dì khéo tay thật_Phong nhìn bữa sáng rồi nịnh.
_Cái thằng này, ngày càng lẽo mép._Mẹ nó bê bữa sáng ra rồi cười trước lời nịnh hót của Phong.
_Không, dì khéo tay thật mà. Cậu ấy nói sự thật thôi chứ đâu có nịnh gì_Phi Phi cũng lên tiếng, rồi cười.
_2 đứa này nịnh dì các con ít thôi, không khéo dì ấy tưởng thật thì lại ngày nào cũng vào bếp thì khỗ_Ba nó cũng lên tiếng.
_Cái ông này!_Mẹ nó cười, cả nhà đều cười.
_À Á Quy nèh, lát tui zào thăm Minh đó cậu đi chung luôn hông?_Phi Phi đang ăn thì hỏi nó.
_Không_Nó nói ngắn gọn rồi lau miệng_Con ăn xong rồi, cả nhà ăn ngon miệng_Nó đứng dậy rồi bước lên phòng. Cả nhà nhìn nó chỉ lắc đầu thở dài.
Nó đã thay đổi… thay đổi rất nhiều sau chuyện đó. Nó trở nên ít nói hơn, không thường xuyên cười, không dao du bạn bè. Cứ thế mà sống qua ngày, cuộc sống của nó trở nên nhàm chán hơn, nhưng nó không hề khuất phục… vì nó tin… Sáng hôm sau, khi bình minh đến, sẽ xua tan tất cả muồn phiền và đem nó trở về con người trước kia!
=============end chap 34==============
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...