Em Còn Nhớ Tôi Không FULL




Chớp mắt lại đến thứ 6, Trì Diệc Ôn đã có thể xuất viện, buổi sáng sau khi Cố Hàm đến kiểm tra, liền phê chuẩn cho Trì Diệc Ôn xuất viện.
Dì Khang tới đón y, có lẽ là bởi vì dì Khang nói chuyện, Trì Diệc Ôn ít nhiều cũng có thể nghe lọt hai câu, không đến nỗi vừa ra khỏi bệnh viện liền đi thẳng đến công ty, bằng lòng về nhà, nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa.

Dì Khang đặc biệt mang bánh trứng vừa mới làm sáng nay từ nhà đến.

“Người trẻ tuổi các con đều thích cái này, cũng không biết có hợp khẩu vị của con hay không.” Dì Khang cười nói.

“Dì khách sáo rồi.” Cố Hàm bình thường sẽ không nhận quà của người nhà bệnh nhân, hơn nữa bệnh viện cũng có quy định rõ ràng, không được nhận phong bì.
Bởi vì đây là dì Khang nên Cố Hàm mới không từ chối, là nhà mình tự làm, nên không sao cả, cũng sẽ không có ai nói ra nói vào.

“Là việc nên làm, Diệc Ôn đã làm phiền con.” Dì Khang cũng biết Trì Diệc Ôn không phải người tốt tính, không làm mất lòng Cố Hàm, chính là vì mặt mũi Trì Nghiệp Đàn.

Trì Diệc Ôn là một bệnh nhân bất hợp tác điển hình, Cố Hàm đúng thật là rất đau đầu, nhất là sau buổi nói chuyện không có kết quả của hai người về Trì Nghiệp Đàn.
Mặc dù không còn ép buộc Trì Nghiệp Đàn, nhưng mỗi ngày điều muốn làm nhất chính là xuất viện.

“Không có gì ạ.
Sau này nếu cần có thể trực tiếp đến tìm con.” Bệnh của Trì Diệc Ôn là loại cần phải điều dưỡng lâu dài, theo cường độ công tác trước đây, sớm muộn gì cũng nhập viện lại.
Có một số bệnh nhân thuyết phục cũng vô ích, chỉ đến khi họ cảm thấy cần phải quý trọng thân thể mình thì họ mới có thể dừng lại.
Có lẽ để cho Trì Diệc Ôn có một bận tâm khác, thì may ra y mới biết cách quý trọng thân thể, đây cũng là một lựa chọn tốt.
Nhưng mà một sớm một chiều, tìm đâu ra mối bận tâm? Noãn Phong mặc dù có thể tính là mối bận tâm của Trì Diệc Ôn, nhưng mối bận tâm này sẽ chỉ khiến y cảm thấy mình không đủ cố gắng, là lựa chọn tồi tệ nhất.
Cho nên trước mắt xem ra, vẫn là để người trong nhà theo dõi, làm tốt công tác chuẩn bị tái nhập viện thì tương đối khả thi.

“Được, thật sự là làm phiền con quá.” Có thể thấy được dì Khang là thật tâm cảm kích Cố Hàm, những thứ khác không nói, chỉ bằng việc Cố Hàm không thèm nể mặt Trì Diệc Ôn, bà đã cảm thấy phi thường tốt.
Những bệnh viện tư nhân từng ở trước kia, thái độ của bác sĩ và y tá rất tốt, thế nhưng họ cũng không muốn làm mích lòng bệnh nhân, cho nên khi Trì Diệc Ôn kiên quyết muốn xuất viện, bác sĩ cũng đành phải mau chóng cho về.
Mà Cố Hàm thì không, Trì Diệc Ôn yêu cầu anh, anh vẫn sẽ làm theo sắp xếp của mình, bắt Trì Diệc Ôn ở trong bệnh viện đủ bảy ngày, khiến Trì Diệc Ôn cũng hết cách.

Cố Hàm mỉm cười nói: “Không có gì ạ.
Lát nữa con còn có một cuộc hội chẩn*, không thể tiễn hai người.”


* Hội chẩn: là hình thức thảo luận giữa những người hành nghề về tình trạng bệnh của người bệnh để chẩn đoán và đưa ra phương pháp điều trị phù hợp, kịp thời.

“Ôi, con cứ bận việc của con đi.
Bữa nào rảnh bảo Nghiệp Đàn mang con về nhà ăn cơm, nếm thử tay nghề của dì.” Dì Khang cười vui vẻ nói.

“Dạ.” Tuy không biết là chuyện khi nào, nhưng Cố Hàm vẫn đồng ý rất thoải mái.

Sau nụ hôn ngày hôm đó, anh và Trì Nghiệp Đàn đều quay trở về trạng thái ban đầu, không ai đi xa hơn, với lại công việc của Trì Nghiệp Đàn tương đối bận rộn, liên lạc cũng ít đi.
Cố Hàm cũng không phải kiểu dính người, sẽ không bởi vì liên lạc ít đi mà lo được lo mất, huống chi hiện tại anh cũng không có tư cách gì để mà lo được lo mất.

Lúc Cố Hàm hội chẩn xong quay về, Trì Diệc Ôn và dì Khang đã đi từ lâu, trong điện thoại có tin nhắn Trì Nghiệp Đàn gửi tới, hỏi anh buổi tối có rảnh hay không, muốn mời anh ăn cơm, bảo anh gọi luôn Hám Thù đi cùng, bữa cơm cám ơn này hắn đã dự tính từ lâu.

Cố Hàm hẹn anh cả Cố Diễm vào ngày mai, như bình thường thì tối nay anh sẽ đến Why nhìn một chút.

Lấy một cái bánh trứng ra ăn, còn lại thì chia cho các y tá, chăm sóc Trì Diệc Ôn còn có công lao của các y tá, anh sẽ không tham công, là một đại thiếu gia, anh cũng tham không nổi.
Tiện tay gửi cho Hám Thù một tin nhắn, hỏi hắn buổi tối có rảnh không, Trì Nghiệp Đàn mời ăn cơm.

Hám Thù rất nhanh liền trả lời lại: Đến Why đi, nhím biển và cua hoàng đế đi máy bay về rồi, đang định tối nay hấp cua gọi cậu tới ăn, Trì lão sư muốn mời khách, vậy để cho cậu ta thanh toán đi.

Cố Hàm cảm thấy cũng được, trả lời: Có cần em mang cái gì theo không?

Hám Thù: Cậu mang Trì lão sư, Trì lão sư mang thẻ là được rồi.

Cố Hàm nở nụ cười, nói lại với Trì Nghiệp Đàn, bảo Trì Nghiệp Đàn lúc nào xong việc thì quay về bệnh viện đón anh.

Lúc Trì Nghiệp Đàn trả lời, hắn đã tới bãi đỗ xe của bệnh viện.
So với Cố Ngạo, chiếc Mercedes-Benz của Trì Nghiệp Đàn cực kỳ khiêm tốn.

Lên xe, thắt dây an toàn, Cố Hàm nói: “Đúng giờ tan tầm, có lẽ sẽ bị kẹt xe.”

“Phía sau có bánh mì, em đói bụng có thể lấy lót dạ.” Trì Nghiệp Đàn không nói là cố tình mua cho Cố Hàm.


Cố Hàm rất tự nhiên nghiêng người với cái túi trên ghế sau tới, bên trong đều là bánh mì ngũ cốc, rất tốt cho sức khỏe.

“Anh ăn không?” Cố Hàm hỏi.

“Không ăn.” Trì Nghiệp Đàn khởi động xe.

Cố Hàm chọn cái nhỏ nhất, lát nữa còn có cua hoàng đế, không thể phụ lòng.

Dòng xe trên đường tiến một chút lại dừng, kẹt xe giờ cao điểm, nhưng cũng không đến nỗi không nhúc nhích được.
Con đường phơi nắng cả một ngày, đêm đến liền cố gắng phát tán toàn bộ nhiệt lượng đã hấp thu, trong xe mở điều hòa, sẽ không cảm thấy nóng, nhưng một lát nữa xuống xe, tưởng tượng đến khoảnh khắc bị cái nhiệt độ kia táp vào mặt, quả thực là tra tấn.

“Công việc hôm nay có thuận lợi không?” Cố Hàm tìm chủ đề tán gẫu với Trì Nghiệp Đàn.

Trì Nghiệp Đàn gật đầu: “Toàn bộ các nhân vật đều đã chọn xong rồi, thời gian khởi quay cũng đã định, cuối tuần tới tôi sẽ vào đoàn phim.”

“Phải ở trong đoàn phim luôn hả?” Việc đi theo đoàn phim, Trì Nghiệp Đàn chắc chắn là rất quen rồi, Cố Hàm cũng không muốn nói nhiều.

“Không hẳn, quay tại bản địa, bất cứ lúc nào cũng có thể về nhà, chỉ là địa điểm quay nằm ở ngoại thành, đi đi về về không quá tiện.” Nếu như kịch bản không có chỗ cần phải thay đổi, hắn có thể không cần ở chung với đoàn, thế nhưng đó chỉ là tình huống lý tưởng.

Cố Hàm cười khẽ: “Nói cách khác, lần tới gặp nhau không biết là khi nào?”

Trì Nghiệp Đàn muốn nói “Bất cứ lúc nào cũng có thể”, nhưng cuối cùng vẫn là nuốt trở về, tránh cho Cố Hàm nghĩ nhiều.

Cố Hàm không có ý tứ quấy rầy Trì Nghiệp Đàn làm việc, cũng giống như Trì Nghiệp Đàn không thích người khác làm phiền công việc của hắn.

Lúc xe dừng lại ở Why, đã là một tiếng đồng hồ sau.

Vào trong quán, nhân viên vẫn còn đang chuẩn bị mở cửa, nhìn thấy Cố Hàm, liền mới bọn họ đi vào phòng nghỉ phía sau.


Nồi đã được đặt trên bếp ga mini, chỉ chờ Cố Hàm và Trì Nghiệp Đàn đến.

Phòng nghỉ không lớn, chỉ kê một cái bàn và bốn cái ghế, là nơi Hám Thù dùng để kiểm tra sổ sách hằng ngày, thỉnh thoảng Cố Hàm và Hám Thù sẽ ở đây ăn cái gì đó nói chuyện phiếm, nhưng số lần cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Sở dĩ lần này ăn ở đây, là bởi vì đây không phải món ăn phục vụ trong quán, nếu có khách hỏi, hoặc là đề nghị lần sau mang theo đồ của mình đến quán tự chế biến, sẽ ảnh hưởng không tốt đến kinh doanh của quán.

Hám Thù không phải người keo kiệt, lần này hắn đặt mua ba con cua hoàng đế, vốn là muốn gọi Cố Hàm đến ăn một con, cho Cố Hàm mang về một con, còn một con thì để đãi đầu bếp, kết quả hiện tại Trì Nghiệp Đàn cũng tới, hắn liền bảo đầu bếp hấp hai con, chắc chắn đủ ăn.

Hải sản hấp cơ bản không cần nước chấm gì quá phức tạp, chỉ cần nước tương thêm chút ponzu là được.
Nhím biển vẫn còn sống, ăn sống là một lựa chọn tuyệt vời.

inCollage_20210506_102233283

* Ponzu: là một loại nước sốt làm từ cam hoặc chanh thường được dùng trong ẩm thưc Nhật Bản.
Nó có vị chua hơi gắt, ít đặc, loãng giống nước và có màu nâu đậm.
Loại nước chấm nước tương thêm ponzu được gọi là Ponzu shoyu.

Trì Nghiệp Đàn và Hám Thù đều lái xe tới, nên không uống rượu, Trì Nghiệp Đàn dùng nước ngọt có ga thay rượu, nâng ly với Hám Thù nói: “Chuyện lần này rất cám ơn anh, đã giúp tôi rất nhiều.
Hôm nay không thể uống rượu, đợi phim mới của tôi quay xong, gọi mấy chai rượu ngon, đến lúc đó không say không về.”

Trì Nghiệp Đàn rất ít khi tham dự xã giao, nhưng lời hay ý đẹp trên bàn tiệc hắn vẫn biết nói.

“Trì lão sư khách sáo rồi.” Hám Thù không từ chối, “Chỉ là tiện tay mà thôi, huống chi còn là Cố Hàm lên tiếng nhờ vả.”

Tâm phòng bị của Trì Nghiệp Đàn lại lập tức trỗi dậy, có lẽ không cần thiết, nhưng hắn không khống chế được: “Cũng cần phải cám ơn Cố Hàm, tôi sẽ không quên.”

Cố Hàm ưu nhã ăn chân cua hoàng đế, không nói xen vào.

* Ưu nhã: Ưu nhã, là một loại khí chất vĩnh hằng đi cùng năm tháng.
Nó là sự từng trải, thể hiện ra một loại phong thái điềm đạm thản nhiên, trút bỏ đi vẻ ngoài non nớt ấu trĩ của tuổi thanh xuân, hiện ra một loại khí chất chín chắn chững chạc.

Hám Thù cười cười, có thể thấy Trì Nghiệp Đàn là một người có dục vọng chiếm hữu rất mạnh, nhưng không hề có dục vọng khống chế, đây là điểm vô cùng quan trọng: “Tôi đây đợi rượu của Trì lão sư.”

Ăn lưng lửng dạ, Cố Hàm lại muốn thêm một lon nước có ga lạnh nữa, nên đi ra ngoài tìm nhân viên phục vụ.

Hám Thù nhân lúc này mở miệng: “Tôi rất vui khi thấy Cố Hàm có thêm một người bạn.”


“Giọng điệu của ông chủ Hám nghe giống như trưởng bối vậy.” Cố Hàm nói với hắn Hám Thù không có đòi hỏi gì, nhưng Trì Nghiệp Đàn không dám chắc liệu Hám Thù có thật sự không có suy nghĩ quá phận nào hay không.
Dù sao Cố Hàm rất tốt…., không đúng, cũng không hẳn tốt như vậy….

Hám Thù bật cười: “Cũng không tính là trưởng bối, tôi lớn hơn Cố Hàm mấy tuổi, cậu ấy gọi tôi một tiếng học trưởng, tôi đương nhiên phải lo lắng cho cậu ấy nhiều hơn.”

Trên mặt Trì Nghiệp Đàn không hề có vui vẻ: “Cố Hàm là người trưởng thành, có thể tự lo cho mình.” Ngụ ý chính là Hám Thù không cần phải lo lắng cho Cố Hàm.

Hám Thù không có không vui, ngược lại còn cảm thấy Trì Nghiệp Đàn — người có quan hệ không rõ ràng với Cố Hàm này rất thú vị: “Cố Hàm không có nhiều bạn bè, có thể đứng ở góc độ bạn bè suy tính cho cậu ấy cũng không có mấy người, cho dù là tôi lo lắng thái quá, cũng không sao.
Đây là lần đầu tiên Cố Hàm nhờ tôi giúp đỡ, chứng tỏ trong lòng cậu ấy người bạn là cậu đây rất đặc biệt.”

Tính công kích ban đầu của Trì Nghiệp Đàn đột nhiên phai nhạt: “Tôi với em ấy chỉ là bạn trung học, cuộc sống cùng những mối quan hệ sau đó của em ấy tôi cũng không biết rõ.”

Hám Thù nở nụ cười nhẹ nhàng: “Tôi và cậu ấy biết nhau lúc cậu ấy học đại học, cuộc sống của cậu ấy từ lúc học đại học đến khi đi làm, toàn bộ có thể khái quát trong hai chữ — đơn giản.
Cậu ấy rất thông minh, có thiên phú học y, cũng chịu khó nghiên cứu, là học trò giảng viên rất tự hào, quan hệ với bạn học cũng không tệ, rất hay giúp đỡ người khác.
Nhưng có thể chính thức xưng là bạn, chỉ có một mình tôi, có lẽ cũng là bởi vì liên quan đến việc ở chung một phòng ký túc xá.”

Quả nhiên là phong cách của Cố Hàm.
Kỳ thật Cố Hàm vẫn luôn không hề thay đổi, có lẽ cũng bởi vì như thế, cho nên anh mới có sức hấp dẫn khủng khiếp với hắn đến vậy.

“Không nói tới chuyện Cố Hàm nhờ tôi giúp đỡ lần này, cậu ấy có thể thường xuyên liên lạc với cậu như vậy, đã là rất tốt rồi.” Sở dĩ Hám Thù nói nhiều với Trì Nghiệp Đàn như vậy, cũng là vì cảm thấy trong lòng Cố Hàm có Trì Nghiệp Đàn, cho dù trọng lượng thế nào, tin tưởng bao nhiêu, có thể đến gần Cố Hàm, đã là vô cùng hiếm.

Đúng vậy, Hám Thù từ lâu đã phát hiện được Cố Hàm không phải là người dễ dàng tín nhiệm người khác, cho dù là hắn đã quen Cố Hàm lâu như vậy, lòng tin của Cố Hàm đối với hắn vẫn luôn dừng lại ở mức độ “còn đang quan sát”.
Bởi vì bọn họ là bạn bè, những năm qua chung đụng không có mâu thuẫn, hơn nữa trong tương lai quan hệ cũng sẽ không phát triển thêm bước nữa, cho nên sự tín nhiệm của Cố Hàm đối với hắn nói là quan trọng, nhưng cũng không quan trọng đến thế, có thể tiếp tục duy trì trạng thái hiện tại là đã tốt rồi.

Trì Nghiệp Đàn không tiếp lời, trước kia hắn quá chú ý đến cảm xúc của bản thân, mà không để tâm đến suy nghĩ của Cố Hàm.
Ở trong mắt người khác, có lẽ Cố Hàm đã đối xử với hắn rất tốt, nhưng trong ý thức của hắn, chỉ như vậy là vẫn không đủ, đại khái chính là lập trường khác nhau, nhu cầu cũng khác nhau, mà nhu cầu của hắn….

Cố Hàm đã trở lại, Hám Thù cũng không tiếp tục chủ đề này nữa.

Sau khi ăn no rồi, Hám Thù đứng dậy đi ra ngoài xem tình hình kinh doanh của quán, nín nhịn một lúc lâu Trì Nghiệp Đàn mới mở miệng hỏi: “Cố Hàm, em nhờ Nhàn Thù nói giúp tôi, lại đi uy hiếp Phương Tư Tư, chỉ đơn giản là vì chúng ta là bạn thôi sao?”

Cố Hàm im lặng vài giây, nở một nụ cười thích hợp, nói: “Nghiệp Đàn, những chuyện này đợi đến khi anh hoàn thành phim mới, chúng ta lại nói tiếp nhé.”

Hết chương 20
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui