Ngu Thư Hân hàng năm tới ngày sinh nhật nàng sẽ dậy sớm đi chợ mua nguyên liệu về nhà để tủ lạnh sau đó đó tới Triệu gia ăn cơm tối, kết thúc lại vội vã chạy về căn hộ riêng làm một bàn cơm đầy đủ hương vị.
Nàng tự mua cho mình một chiếc bánh gatô chờ người kia trở về chúc nàng sinh nhật vui vẻ nhưng nàng chưa từng có toại nguyện.
Hân Hân chúng ta về nhà đi.
Hân Hân, tôi đã trở về.
Hân Hân, tôi tới đón em về nhà.
Lúc trước Thư Hân luôn nghĩ rằng nói ba chữ 'tôi yêu em' mới cảm động nhưng giờ khắc này ba câu êm tai nhất cảm động nhất vẫn là ba câu nói quan tâm kia.
Nàng đã vô số lần ảo tưởng đến trong giấc mơ tỉnh lại nhìn gian phòng không có một bóng người bản thân lớn tiếng khóc rống lên lúc đó Thư Hân thật sự muốn nghe mấy lời đó nhưng lại thấy có lẽ cả đời này đều sẽ không nghe được câu nói này của Triệu Tiểu Đường.
Nhưng hiện tại Thư Hân đã nghe được.
Ngu Thư Hân khóe mắt ửng đỏ giọt nước mắt lăn xuống, Triệu Tiểu Đường thấy thế đưa tay muốn ôm nàng lại bị Thư Hân né tránh, nàng lui về phía sau một bước đem chìa khoá đưa cho Triệu Tiểu Đường.
Cô không rõ hành động này của nàng là gì: "Thư Hân?"
"Xin lỗi." Ngu Thư Hân vẻ mặt thản nhiên nói: "Cái lễ vật này quá quý giá em không có cách nào tiếp thu."
Triệu Tiểu Đường đối mặt với sự từ chối của Ngu Thư Hân có chút kinh ngạc, cô lẩm bẩm nói: "Thư Hân, em không muốn cùng tôi về nhà sao?"
"Em không muốn." Ngu Thư Hân ngẩng đầu mới vừa rồi nàng khóc đôi mắt nhòe đi dưới ánh đèn lờ mờ tầm nhìn, Ngu Thư Hân ngũ quan một nửa ẩn trong bóng đêm nhìn không phải rất rõ ràng.
Triệu Tiểu Đường nghe được nàng tiếp tục nói: "Tiểu Đường, Đường biết em hàng năm tới ngày sinh nhật có nguyện vọng là cái gì không?"
Triệu Tiểu Đường nắm lấy chiếc hộp Thư Hân đưa tới, nhắm mắt lại còn chưa mở miệng cô đã cảm thấy rất đau lòng mặc kệ là cái gì khẳng định là cùng cô có quan hệ.
"Em mỗi năm tới ngày sinh nhật nguyện vọng duy nhất chỉ là hi vọng Đường có thể về nhà cùng em ăn bữa cơm, cùng em ăn một miếng bánh gatô dù cho Đường chỉ là tới xem em một chút rồi sẽ rời đi ngay em cũng vẫn sẽ cảm thấy rất vui vẻ.
Tiểu Đường chị xem, em khi đó yêu thích chị chính là thấp kém đến như vậy." Ngu Thư Hân thanh âm nghẹn ngào, nhắc lại đến cái đoạn quá khứ kia nàng vẫn là không có cách nào giữ được nét bình tĩnh nữa.
Triệu Tiểu Đường đôi bàn tay nắm lấy chiếc hộp tới run rẩy, giọng cô nghèn nghẹn nói: "Xin lỗi Thư Hân, tôi...."
"Em không phải đang trách Đường ." Ngu Thư Hân thần sắc bình tĩnh: "Tiểu Đường em chưa từng có trách chị, lúc trước không thích em cũng không phải lỗi của Đường, em lại càng không có lý do cưỡng bức chị nhất định phải trở về nhà cùng em.
Để em trở nên thấp kém như vậy chính là do chính bản thân em không phải do Đường."
"Nhưng em chỉ là người bình thường, em biết không phải lỗi của Đường nhưng em vẫn không nhịn được sẽ oán hận Đường, em thật sự rất sợ." Ngu Thư Hân nói xong những lời cất giấu trong lòng tâm trạng thả lỏng rất nhiều, nàng hít sâu một hơi lau đi giọt lệ khóe mắt nói: "Em không dám đi vào căn phòng kia, không dám bước vào căn nhà đó thêm lần nữa lại không dám dễ dàng tiếp nhận Đường.
Em sợ vạn nhất tất cả chỉ là phù dung chớm nở em sẽ không có dũng khí chịu đựng lần thứ hai."
"Xin lỗi."
Ngu Thư Hân nói xong nhìn về phía Triệu Tiểu Đường giọng nói nghẹn ngào nói: "Phần lễ vật này em không có cách nào tiếp nhận."
"Không sao." Triệu Tiểu Đường nghe vậy cô cau mày đáy mắt ngấn nước cố nén tâm tình của chính mình nhẹ giọng nói: "Tôi có thể hiểu được ."
Ngu Thư Hân nghe được năm chữ này cắn môi khóc, những câu nói này nàng đã sớm muốn cùng Triệu Tiểu Đường nói nhưng là nàng không dám nói.
Nàng sợ Triệu Tiểu Đường chỉ là có chút hứng thú nhất thời với mình lại càng sợ Triệu Tiểu Đường bị chính mình lạnh nhạt mà rời đi, Thư Hân không có cách nào lừa gạt mình nàng vẫn còn yêu Triệu Tiểu Đường vẫn sẽ vì cô mà động lòng.
Thế nhưng cảm giác động lòng lại chen lẫn mấy phần e ngại sợ Tiểu Đường đột nhiên sẽ rời đi, sợ cô không chịu được chính mình.
Cho nên Thư Hân từ khi vừa mới bắt đầu liền buộc chính mình trở lên lạnh lùng thờ ơ, buộc chính mình không để ý tới Tiểu Đường nhưng cô ấy lại là người mấy năm qua nàng luôn tâm tâm niệm niệm.
Mọi cử chỉ động tác của cô đều có thể tác động tới nàng vậy mới nói muốn trở nên lạnh nhạt đâu phải nói là được.
Gần đây Thư Hân cảm giác được chính mình lại bắt đầu luân hãm như kiểu bị 'Trúng độc' cảm giác quá quen thuộc, quen thuộc đến nghĩ thôi mà sống lưng lạnh toát.
Nàng không dám mạo hiểm.
Triệu Tiểu Đường cất chìa khoá đi, cô thấy Ngu Thư Hân còn đang khóc đi về phía trước một bước lần này không giải thích nữa mà đưa tay ra ôm Thư Hân vào lòng.
Nước mắt thẩm thấu trên quần áo của cô rơi vào trên da thịt từ ấm áp đến buốt lạnh, Triệu Tiểu Đường vỗ nhẹ phía sau lưng Thư Hân mặc nàng khóc phát tiết tâm tình.
Đợi được Thư Hân âm thanh khóc chỉ còn thút thít thì Tiểu Đường mới nhỏ giọng nói: "Không sao Thư Hân em không cần sợ hãi, tôi sẽ không rời khỏi em."
"Nếu như em thật sự lo sợ như vậy hiện tại có thể trốn ở trong thế giới của riêng em đợi đến khi em cảm thấy bên ngoài an toàn em hãy trở ra gặp tôi."
"Hân Hân em yên tâm, tôi sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh chờ em mở lòng với tôi."
"Vẫn sẽ luôn chờ em."
Ngu Thư Hân vừa ngừng rơi nước mắt lại bắt đầu trắng trợn không kiêng dè khóc tiếp so với vừa rồi càng kịch liệt hơn.
Thư Hâm chôn đầu trong ngực Tiểu Đường hai tay ôm cổ cô khóc lớn, Tiểu Đường có chút bất lực vòng tay ôm eo nàng một lần một lần xin lỗi: "Xin lỗi, thật sự xin lỗi em."
"Không có chuyện gì." Triệu Tiểu Đường nghe tiếng khóc của Thư Hân chóp mũi tự khắc cũng chua chua, khóe mắt cô đỏ thấu nước mắt chậm rãi lăn xuống phần cổ của Thư Hân.
Hai người âm thanh đều nghẹn ngào nói năng không rõ, Tiểu Đường xoa xoa sau lưng Thư Hân cưng chiều nói: "Là tôi quá sốt ruột."
"Hân Hân." Triệu Tiểu Đường lôi kéo tạo ra khoảng cách giữa hai người, âm thanh khàn khàn nói: "Em xem, tôi càng làm gì đó là lại khiến em khóc nhiều hơn rồi, vì lẽ đó tôi còn chưa thể trở thành lễ vật tốt nhất cho em."
"Em từ chối tôi là đúng rồi."
Triệu Tiểu Đường hơi nghiêng đầu, khóe mắt cô mang theo nước mắt óng ánh, khóe mắt đỏ hoe, thường ngày khuôn mặt lạnh nhạt giờ thêm nhu hòa có ý cười hơn.
Ngu Thư Hân đối diện cặp mắt kia cộng thêm gương mặt đó một lúc lâu, nàng chớp mắt cười khẽ tựa hồ cũng cảm thấy Triệu Tiểu Đường nói mấy lời này chính là ngụy biện.
Cách đó không xa thông qua cửa sổ sát đất một nhà ba người đẩy đẩy xô xô chen lấn hóng chuyện, ông nội Triệu Vân Nhạc đầy mặt không cao hứng: "Tại sao lại đem Thư Hân làm khóc rồi? Tình huống thế nào a, Tiểu Đường đến cùng đang làm gì!"
Mẹ Triệu bị Triệu Hy chen chúc bà quay đầu nói: "Tiểu Đường cũng khóc rồi phải không ? Tại sao mẹ cảm giác Tiểu Đường cũng khóc rồi?"
"Chị hai khóc rồi, chị hai khóc rồi! Mẹ của con ơi, con lớn như vậy cho tới bây giờ chưa từng thấy chị hai khóc!"
"Ngươi không thấy ngại miệng mà còn nói à!" Triệu Vân Nhạc gõ đầu Triệu Hy nói: "Đợi lát nữa quỳ Từ Đường đi! Chuyện lớn như vậy lại dám gạt chúng ta!"
Mẹ Triệu phụ họa: "Chính là!"
Ba Triệu nhìn bên kia ba người nháo loạn bất đắc dĩ lắc đầu cười nói: "Ba, lão bà, Tiểu Hy, mọi người xem đủ chưa?"
Ba người quay đầu trăm miệng một lời: "Đừng nói chuyện!"
Ba Triệu làm hớp trà chẹp chẹp miệng không nói liền lên lầu làm công chuyện.
Con gái nói chuyện yêu đương còn ba Triệu phải giải quyết chuyện công ty, trong nhà mọi người thảnh thơi hóng hớt còn ba Triệu lại phải làm việc.
Ba Triệu thở dài đi tới bên cửa sổ nhìn xuống, Tiểu Đường cùng Thư Hân còn đang nói chuyện hai người âm thanh trò chuyện rất nhỏ rất thấp không biết đang nói cái gì nhưng xem ra quan hệ không giống trước kia xa lạ cùng lạnh nhạt cũng là chuyện tốt ba Triệu cười cười.
Bị cả nhà dõi theo quan sát nãy giờ Tiểu Đường cùng Thư Hân đứng đối diện nhau mặt đối mặt, cô đợi được tâm tình Thư Hân khôi phục lại yên lặng một chút rồi hỏi: "Chúng ta vào trong nhà nhé."
Ngu Thư Hân gật đầu.
Hai người hướng về phòng khách trở lại đi vào trong nhà, ba người nằm nhoài trước cửa sổ lập tức lui về phía sau.
Ông nội làm bộ ngồi ở trên sofa biểu cảm bình tĩnh, mẹ Triệu tới tới lui lui bận rộn dọn dẹp một mặt lại vui vẻ phấn khởi, Triệu Hy ôm điện thoại ánh mắt lại chăm chú đặt vào hình bóng hai người mới vừa tiến vào.
Ngu Thư Hân đi vào nhà liền gọi ông nội một tiếng: "Ông nội."
Nàng mới vừa rồi mới khóc âm thanh còn rất khàn, khóe mắt ửng đỏ, Thư Hân tự biết che giấu không được ánh mắt của ông chỉ đơn giản thoải mái mặc mọi người đánh giá.
Triệu Vân Nhạc vốn dĩ ông định giữ giá không nói chuyện nhưng nhìn thấy hai đứa khóc liền không thể ra vẻ tự nhiên như không có gì nữa, ông hướng về Tiểu Đường nói rằng: "Con tới đây cho ta!"
Triệu Tiểu Đường đi tới bên cạnh ông, Triệu Vân Nhạc mới hài lòng nói với Thư Hân: "Thư Hân tới ngồi bên cạnh ông."
Ngu Thư Hân bị Triệu Hy lôi ngồi ở bên người ông nội thấy mọi người đều đang hướng về Tiểu Đường cảm giác bầu không khí rất giống buổi thẩm vấn.
Triệu Tiểu Đường thần sắc bình tĩnh ngẩng đầu hỏi: "Ông nội có chuyện gì ạ?"
"Còn có chuyện gì à ?" Triệu Vân Nhạc nói tới chỗ này liền giận không chỗ phát tiết: "Con nói một chút xem, chuyện ly hôn khi đó con nói ly hôn thì ly hôn! Căn bản chưa từng hỏi ý kiến của chúng ta, hiện tại ngược lại tốt rồi con giỏi quá mà con muốn đuổi theo liền theo đuổi không quan tâm đến mọi người trong nhà? Tiểu Đường, Thư Hân hiện đang không có người thân chúng ta chính là người thân duy nhất của con bé.
Con nếu muốn theo đuổi Thư Hân trước tiên cần phải hỏi qua chúng ta có đồng ý hay không chứ !"
Triệu Tiểu Đường mấp máy môi hỏi ngược lại: "Ông không phải nói sau này chuyện của con cùng Thư Hân ông sẽ không quan tâm nữa sao ?"
"Cái kia --" Triệu Vân Nhạc có chút chột dạ: "Cái kia không giống nhau."
"Ông làm sao biết con có phải là nhất thời sinh ra hảo cảm với con bé hay không, vạn nhất con lại lạnh nhạt Thư Hân thêm ba năm rưỡi nữa thì làm sao bây giờ?"
Triệu Tiểu Đường nghe được ông nội nói như vậy thấp giọng chắc nịch khẳng định : "Con sẽ không."
Cô ngẩng đầu nhìn về Thư Hân vẻ mặt ôn nhu: "Con yêu em ấy, muốn cùng với em ấy ở cùng một chỗ, muốn chăm sóc em ấy cả đời."
Những lời tâm tình này được cô danh chính ngôn thuận bày tỏ tựa hồ cũng có thêm hai phần kiên quyết yêu thương, toàn bộ phòng khách ngoại trừ Thư Hân ra tất cả mọi người đều bị Tiểu Đường làm cho sững sờ đặc biệt là mẹ Triệu.
Mẹ Triệu ngờ vực ngoáy ngoáy lỗ tai, đứa nhỏ này vừa nói cái gì? Con yêu em ấy? ? ? Mẹ Triệu tóc gáy đều dựng lên đến rồi, Tiểu Đường tính tình bà hiểu rõ hơn ai hết từ nhỏ đến lớn đều giống nhau.
Nếu không phải Tiểu Đường cùng bà có hai phần giống nhau mẹ Triệu còn thật sự cho rằng Triệu Tiểu Đường là do bệnh viện đưa nhầm rồi.
Tính cách đứa nhỏ này lạnh nhạt làm cái gì cũng ra dáng như bà cụ non nghiêm túc kiệm lời, từ nhỏ đã không thích đùa giỡn có nề có nếp.
Ngày đầu tiên đi học con nhà người ta đều ôm chân ba mẹ không chịu buông khóc đến tan nát cõi lòng, Tiểu Đường ngược lại tốt rồi một mặt đại tỷ ngồi ở trong lớp cuối cùng ngược lại là mẹ Triệu khóc đến tan nát cõi lòng không nỡ để cô đi học.
Nhớ lại chuyện lúc nhỏ tới lớn của Tiểu Đường đừng nói chuyện tình cảm đến việc riêng của cô đã ít còn ít hơn căn bản đừng nghĩ từ trong miệng Tiểu Đường nghe được cái gì mà cuộc sống riêng.
Bên người cũng không có người bạn nào, lúc nào cũng một dáng vẻ lạnh nhạt như người máy hiện tại người máy này lại có cảm tình còn biết biểu lộ!
Trời ạ!
Mẹ Triệu hận không thể nhảy một phát đến lầu trên kéo chồng mình xuống để chồng mình chính tai nghe một chút con gái nhà mình thông suốt nói lời tâm tình, quá cảm động!
Mẹ Triệu một mặt ây ya con gái trưởng thành người người vui sướng, bên người ông nội Triệu Vân Nhạc có chút hồ đồ vẫn là Thư Hân một tiếng ho nhẹ ông mới hoàn hồn: "Lời hay ai không biết nói, đến làm ra thành tích người khác mới tin tưởng ."
Triệu Tiểu Đường gật đầu: "Ông nội nói đúng lắm."
Ngu Thư Hân thấy tất cả mọi người đều mang dáng vẻ trách cứ cô không nhịn được lên tiếng đỡ lời : "Ông nội thời gian không còn sớm con đưa ông trở về phòng nghỉ ngơi nhé."
Nhìn ra Thư Hân là đang tìm bậc thang cho mình xuống, Triệu Vân Nhạc từ vừa trong khiếp sợ hoàn hồn gật đầu: "Được, Thư Hân con dìu ta trở về phòng đi."
Ngu Thư Hân đỡ ông nội đứng lên, Tiểu Đường vừa mới chuẩn bị dìu một bên khác của ông lại bị Triệu Vân Nhạc hừ lạnh: "Không muốn ngươi đỡ!"
Triệu Tiểu Đường mím môi lui về phía sau một bước nhìn Thư Hân cùng ông nội trở về phòng.
Triệu Vân Nhạc thân thể không có quá lực lưỡng, phòng của ông cũng từ lầu hai chuyển tới lầu một Thư Hân trước đây có tiến vào một lần so với lúc trước vẫn như vậy tất cả mọi thứ đều được sắp xếp ngay ngắn rõ ràng.
Triệu Vân Nhạc sau khi trở về phòng khép cửa lại đối với Thư Hân nói: "Thư Hân a, ông không phải muốn quản chuyện của các con thế nhưng trước kia con..."
Thư Hân trước kia bị thương tổn cũng là sự thật, lúc trước ba mẹ của nàng qua đời ông liền hứa hẹn về sau sẽ chăm sóc thật tốt cho Thư Hân nhưng là ông lại không làm được.
Như thế mấy năm trôi qua Thư Hân vẫn là dằm đâm trong lòng ông, ông cảm thấy có lỗi với Thư Hân nhưng lại không biết nên làm sao bù đắp.
Không nghĩ tới đi dạo một vòng thật xa Tiểu Đường lại sẽ phát hiện Thư Hân con bé rất tốt, lại thật tâm yêu thích Thư Hân.
Ngu Thư Hân nghe vậy gật đầu, nàng đỡ ông nội ngồi ở bên giường nhẹ giọng nói: "Ông à, con biết ông lo lắng con thế nhưng chuyện lúc trước đã qua chúng ta liền để nó trôi qua đi."
"Cái kia Tiểu Đường, con định làm như thế nào?"
"Con vẫn còn yêu cô ấy." Ngu Thư Hân tại trước mặt Triệu Vân Nhạc không có ngụy trang nói thẳng: "Thế nhưng con không dám tiếp nhận Đường.
Ông nội, con hiện đang không còn giống trước đây dũng cảm như vậy."
Triệu Vân Nhạc trong mắt vẫn đục có chút hơi nước: "Không phải lỗi của con! Thư Hân không phải lỗi của con a, là ông sai."
"Cũng không phải." Ngu Thư Hân nghiêng đầu, nàng tuy rằng trong đôi mắt có thủy quang nhưng vẻ mặt lại cực kỳ trấn định.
Nàng nhìn về phía ông nói rằng: "Ông nội, kỳ thực con không có chút nào hối hận cùng Đường kết hôn."
Nàng nói xong mỉm cười: "Tất nhiên con cũng không hối hận khi cùng Tiểu Đường ly hôn."
Nếu như không phải yêu quá mù quáng quá chấp nhất nàng sẽ không chọn cùng Triệu Tiểu Đường kết hôn sống cùnh nhau trong ba năm kia.
Thư Hân xóa bỏ không phải đối với Tiểu Đường yêu thích mà là chính mình tôn nghiêm cho nên nàng lựa chọn ly hôn, cũng không phải là bởi vì không yêu mà là muốn nhặt lên sự tự tôn còn sót lại.
Chị Lisa nói rất đúng mỗi người đều có quyền lựa chọn quan trọng không phải lựa chọn cái gì mà là có thể hay không gánh chịu cái hậu quả này, Thư Hân mặc kệ là kết hôn vẫn là ly hôn đều chưa từng hối hận.
Cho đến ngày hôm này Thư Hân còn phải cảm kích Tiểu Đường khi đó không có yêu thích nàng đối xử với nàng nhẫn tâm như vậy, tuy rằng lãnh mạc vô tình nhưng lại làm cho nàng nhặt lại tôn nghiêm của bản thân.
Ngu Thư Hân trước kia yêu thích một người thích đến không hề có nguyên tắc, hiện tại bừng tỉnh rõ ràng nếu như không phải ly hôn, nếu như đoạn thời gian đó Triệu Tiểu Đường đột nhiên nghĩ thông suốt về nhà cái kia nàng cả đời liền xong.
Nàng sẽ tiếp tục cả đời không có tôn nghiêm yêu thích cô đánh mất đi chính mình, cứ như vậy không hề có điểm dừng coi đó là niềm hạnh phúc duy nhất sao? Dù cho Triệu Tiểu Đường vì trách nhiệm mà đối đãi ở bên người nàng nó sẽ dần biến thành một lưỡi dao thời gian càng lâu lại càng in sâu thương tổn.
Cho nên Thư Hân lần này sẽ không dễ dàng tiếp thu cô, nàng muốn chờ mình chuẩn bị sẵn sàng.
Nếu Triệu Tiểu Đường đã nói muốn làm lễ vật tốt nhất dành cho nàng, cái kia nàng cũng cần làm tốt nhất chính mình như vậy thời điểm mở lòng chấp nhận Triệu Tiểu Đường nàng mới không sợ hãi, càng sẽ không lo được lo mất.
Triệu Vân Nhạc nghe xong lời Thư Hân nói ông gật gù: "Thư Hân, con lớn rồi."
"Con cùng Tiểu Đường đều đã lớn rồi, là ông già rồi."
Ngu Thư Hân ngồi ở bên người ông khẽ mở miệng nói: "Ông nội, ông ở trong lòng Thư Hân mãi mãi cũng sẽ không già."
Triệu Vân Nhạc bị Thư Hân nói mấy lời tâng bốc ông vỗ vỗ tay nàng: "Bé ngoan."
Rõ ràng là ông sai, Thư Hân lại nói không hối hận một mình gánh chịu tất cả mọi chuyện không muốn cho ông cảm thấy áy náy.
Tiểu Đường có thể gặp được Thư Hân là biết bao may mắn, Triệu gia có thể gặp được Thư Hân cũng có biết bao may mắn.
Ngu Thư Hân từ gian phòng của ông nội đi ra Triệu Tiểu Đường vừa vặn chờ ở bên ngoài, cô nhìn thấy Thư Hân đi ra liền nghênh đón: "Ông đã nghỉ ngơi?"
"Ừm, nghỉ ngơi." Thư Hân đi tới nhà bếp rót chén sữa bò: "Dì cùng Tiểu Hy đâu ạ?"
"Tôi làm cho hai người trở về phòng nghỉ ngơi rồi."
Tự nhiên khó tránh khỏi một trận bát quái, mẹ Triệu như đứa nhỏ hết hỏi đông lại hỏi tới tây thậm chí còn hỏi tiến triển ra sau nói phải giúp cô tham mưu :)) Triệu Tiểu Đường khéo léo từ chối hảo ý của mẹ mình còn bị bà lôi kéo Tiểu Hy khóc tố cáo tựa như cô là kẻ bạc tình.
Triệu Tiểu Đường đối với mẹ Triệu hay diễn kịch không biết nói gì bất lực vẫn là mời ba xuống lầu mới mang được mẹ Triệu đi.
Tiểu Hy liền dễ đối phó hơn nhiều cô đưa ánh mắt lạnh lùng tới ngay lập tức Tiểu Hy ngoan ngoãn trở về phòng.
Ngu Thư Hân vừa uống sữa bò vừa gật đầu, uống xong sau lại rót một chén hậu tri hậu giác hỏi: "Đường có muốn không?"
Triệu Tiểu Đường liền nhấc tay nhận lấy cái chén nhấp một ngụm lớn, cười dịu dàng : "Rất ngọt."
Ngu Thư Hân nghiêng đầu nhìn cô không có hé răng chính mình lại tự đổ đầy chén, Tiểu Đường vừa mới chuẩn bị nói chuyện chuông điện thoại vang lên cô lấy ra gạt màn hình qua một bên tiếp nhận: "Tôi nghe."
Là cuộc gọi của Hồ Ba, hạng mục N2 xảy ra chút vấn đề cậu ta không có cách nào quyết định vì lẽ đó liên hệ cô.
Triệu Tiểu Đường nghe cậu ta nói xong lông mày nhướng lên, vẻ mặt thêm nghiêm túc: "Còn gì nữa không?"
Đầu điện thoại kia nói nhỏ, Thư Hân nhìn thấy Tiểu Đường đối diện mình nhẹ giọng nói: Tôi trước tiên đi thư phòng."
Ngu Thư Hân gật đầu sau đó phản ứng lại nhận ra Tiểu Đường cũng không cần thiết hướng mình báo cáo, nàng quay đầu Tiểu Đường vừa vặn nâng điện thoại di động chậm rãi bước lên lầu bước chân trầm ổn.
Thư Hân lập tức nghĩ đến vừa rồi trong vườn hoa cô nói ra những câu nói kia.
"Không sao Thư Hân, em không cần sợ hãi, tôi lần này không sẽ rời đi sẽ luôn bên cạnh em."
"Tôi sẽ vẫn luôn bên cạnh em."
Thư Hân nghĩ đi nghĩ lại không nhịn được mím môi cười, lại lần nữa nhấp một ngụm sữa bò ngọt ngọt thanh thanh cảm giác từ đầu lưỡi lan tràn đến trong lòng.
Thư Hân muốn chờ một chút nữa đi, chờ nàng chuẩn bị sẵn sàng làm tốt một lần nữa tiếp nhận Triệu Tiểu Đường.
Triệu Tiểu Đường vẫn không có xuống lầu, Thư Hân uống xong sữa bò trở về phòng nằm ở trên giường.
Phòng cưới vẫn như cũ lúc nàng rời đi mọi thứ đến bây giờ vẫn vậy không chút xê dịch thay đổi, trên tủ đầu giường còn bày đặt vài cuốn tạp chí.
Thư Hân đưa tay tùy ý lấy tới lật ra hai trang cảm thấy buồn cười lại thả trở lại, mới vừa đứng dậy chuẩn bị đi chân tay điện thoại lại vang lên thông báo, nàng cúi đầu xem là tin nhắn chị Lisa gửi tới
????: Ngày mai có muốn chị qua đó đón em không ?
Ngu Thư Hân nghĩ lại đáp ????: Ngày mai em cùng Tiểu Đường cùng đi.
Lisa ????: Còn chưa ngủ sao?
Ngu Thư Hân tay đặt trên trán đâu chỉ còn chưa ngủ nàng vẫn còn chưa rửa mặt đây, Thư Hân đánh chữ ????: Đợi lát nữa liền chuẩn bị ngủ.
Lisa ????: Xem ra sinh nhật đêm nay rất bận a, vậy thì không quấy rầy em nữa
Đúng rồi, rảnh rỗi có thể xem một chút tin tức trên Weibo.
Weibo?
Ngu Thư Hân cùng Lisa nhắn chúc ngủ ngon sau đó bò lên trên Weibo nhìn thấy hot search là của Hạ Ý.
# Sáng Thế lão bản cùng Kiều Doãn hẹn hò #
Kiều Doãn hiện tại là một nữ nghệ sĩ rất bạo có xuất thân người mẫu, hai năm trước đóng phim một lần liền nổi tiếng trên tay có rất nhiều tài nguyên chất lượng tốt.
Trong thời gian bạo lại có tin đồn bị người bao dưỡng, năm ngoái cùng một nam nghệ sĩ mới xuất đạo đi lĩnh chứng, đề tài bao dưỡng này mới đè xuống chút không ngờ hiện tại lại bị Cẩu Tử chụp được cô ta cùng Sáng Thế lão bản Hạ Ý hẹn hò!
Ngu Thư Hân ấn vào hot search nhìn thấy phản ứng đa số đều thâya quen rồi nước chảy mây trôi cái gì mà không phải lần đầu tiên, trước đó không phải được bao nuôi rồi sao, cái nam nghệ sĩ gì đó kết hôn với co ta đầu đội nón xanh rồi kìa,...! Còn có rất nhiều tin tức mới mẻ ví dụ như chuyện Hạ Ý chơi nữ nghệ sĩ quỵt nợ,...!Đến cuối cùng còn nghệ sĩ nào bị liên luỵ hay không không biết, một khi liên luỵ liền bị bóc ra rất nhiều thông tin cất giấu.
Trên Weibo trong nhất thời náo nhiệt dồn dập, võng hồng đối với loại 'Chuyện tình yêu' này đặc biệt cảm thấy hứng thú hơn nữa có người trong nghề, người biết chuyện, có người hóng dưa, có Hạ Ý bạn thân tự nhận đứng ra chia sẻ.
Trong lúc nhất thời Weibo gió tanh mưa máu, Ngu Thư Hân xem có chút nhập thần suýt chút nữa đã quên đi rửa mặt, nửa giờ sau nàng lưu luyến để điện thoại di động xuống đi phòng vệ sinh.
Triệu Tiểu Đường sau khi cúp điện thoại ở thư phòng đứng suy nghĩ một hồi lâu, N2 không phải hạng mục thuộc phạm vi của Kinh Nghi mà là một hạng mục của công ty khác.
Công ty này do một tay Tiểu Đường sáng lập không thuộc về phạm vi giới giải trí mà là về bất động sản, năm ngoái hạng mục N1 viên mãn thành công, N2 sau đó liền bị đẩy đi ra tất cả đã được chuẩn bị sắp xếp chỉ còn chờ ngày khởi công.
Trước những hạng mục này đều là Tiểu Đường tự mình phân cho người khác đảm nhiệm năm nay cô cũng đem giao cho người phụ trách công ty bên kia, người phụ trách họ Lạc, gọi Lạc Thái tuổi so với cô hơi lớn một chút nắm chức vụ phó tổng giám đốc.
Tiểu Đường năm nay mới vừa đề bạt cậu ta lên làm tổng giám đốc còn giao quyền hạn to nhất cho Lạc Thái, không nghĩ tới cậu ta lại sẽ ở N2 trước giờ khởi công giở trò.
Hồ Ba gọi điện thoại thông báo cho cô chính là muốn nói Lạc Thái muốn nuốt trọn công ty, đại khái lúc trước hắn ta không dám vì sợ cô, hiện tại nghe được tin bên ngoài đồn cô sinh bệnh mới dám liều lĩnh như thế.
Triệu Tiểu Đường đứng trước cửa sổ hai tay chắp ở sau lưng, ánh mắt nặng nề.
Ngoài cửa sổ cơn gió từ từ kéo tới cuốn lên cành khô lá rụng xoay quanh trên không trung, một làn sóng một làn sóng.
Triệu Tiểu Đường quan sát mấy phút sau đó đóng lại thư phòng đi ra ngoài, dưới lầu đã không có ai đèn cũng toàn bộ tắt hết, cô xoay người trở về phòng mở cửa liền sửng sốt.
Bên trong phòng đã mở đen sau đó Tiểu Đường mới phản ứng lại hóa ra đây là phòng cưới, trước đó Thư Hân vẫn luôn ở nơi này.
Ngay ở thời điểm Tiểu Đường vừa mới chuẩn bị rời đi Thư Hân từ bên trong phòng vệ sinh đi ra, hai người đều giật mình ngơ ngác như bức tượng sáp đứng lại nhìn nhau, vẫn là Triệu Tiểu Đường mở miệng trước: "Tôi trước đó vẫn luôn ở nơi này, vì lẽ đó tôi..."
Ngu Thư Hân kéo khăn bông quấn tóc xuống, mái tóc đen như mực nghiêng nghiêng rơi xuống xõa tới eo nàng.
Thư Hân đi về phía trước hai bước nói rằng: "Đường ở nơi này sao? Vậy em đi tới phòng khách ngủ vậy."
Triệu Tiểu Đường nói rằng: "Không cần."
Cô vẫn còn có phòng riêng của mình, trước kia chỉ là quá nhớ nhung tới Thư Hân mới mỗi đêm chạy qua nơi này để ngủ.
Hiện tại Thư Hân trở về Tiểu Đường cũng không cần phải cướp gian phòng với nàng, Thư Hân đi về phía trước hai bước: "Em ngủ phòng khách cứ như thế đi."
"Em liền ngủ ở đây đi." Triệu Tiểu Đường nhìn về phía Ngu Thư Hân, nàng mới vừa tắm xong cũng đã tẩy trang, xưa nay nhan sắc Thư Hân luôn đạt chuẩn da dẻ trắng mịn hồng hào, mái tóc dài buông thõnh ngang lưng bồng bềnh, có mấy sợi tóc xõa trước trán hơi ngăn trở lông mày, một đôi mắt sáng như đèn thủy tinh con ngươi đen như mực trong trẻo bên trong còn phản chiếu hình nhỏ của có chính cô.
Triệu Tiểu Đường nhìn ngắm Thư Hân mấy giây sau nói rằng: "Tôi ở sát vách phòng này."
Sát vách là phòng riêng của Tiểu Đường, trước đây Thư Hân mỗi khi trở về thấy Tiểu Đường không có về nhà còn lén lút ngủ ở trên giường của cô, vọng tưởng mình cùng Tiểu Đường ngẫu nhiên gặp một lần chỉ là đều không thành công, bây giờ nghe cô nói như vậy Thư Hân khẽ gật đầu: "Ừm."
Triệu Tiểu Đường lui về phía sau hai bước, cô đối với nàng nói: "Cái kia không còn sớm em nghỉ ngơi đi."
Ngu Thư Hân lại gật đầu: "Vâng."
Cửa phòng chậm rãi khép lại, không quá hai giây lại bị người gõ vang lên.
Ngu Thư Hân mở cửa, bên ngoài Triệu Tiểu Đường đang đứng nói rằng: "Tôi đi vào lấy trang phục để thay."
Ngu Thư Hân tránh ra nửa người để Tiểu Đường đi vào mở tủ quần áo ra cô từ bên trong cầm chính mình quần áo cần thay sau đó cúi đầu đi ra ngoài, Thư Hân đối với Tiểu Đường cười cười khép cửa lại.
Hai giây sau lại có tiếng gõ cửa phòng truyền tới Ngu Thư Hân có chút bất đắc dĩ hỏi: "Đường còn có chuyện gì?"
Triệu Tiểu Đường tay còn cầm quần áo muốn thay nói với nàng: "Sinh nhật vui vẻ."
Ngu Thư Hân hơi kinh ngạc hòa hoãn hai giây mới hoàn hồn, nàng cắn môi: "Cảm ơn."
Triệu Tiểu Đường thấy nàng muốn khép cửa lại liền lớn tiếng ngăn lại: "Hân Hân."
Ngu Thư Hân giương mắt nhìn cô cũng không đóng cửa nàng liền như thế đứng ở bên cửa bình tĩnh nhìn Triệu Tiểu Đường tựa hồ đang đợi cô nói chuyện.
Triệu Tiểu Đường bị ánh mắt trong trẻo của Thư Hân nhìn chằm chằm sắc mặt có chút không tự nhiên cô ho nhẹ: "Hân Hân..."
Ngu Thư Hân chủ động nói: "Có phải là cảm thấy phòng tắm vòi sen hỏng rồi muốn mượn của phòng vệ sinh của em tắm?"
Triệu Tiểu Đường nghe được đề nghị này của nàng hai mắt sáng lên, cô lập tức hỏi: "Có được hay không?"
Ngu Thư Hân cười với cô biểu cảm có chút ôn nhu nhưng lời nói ra khỏi miệng lại lãnh khốc vô tình: "Đương nhiên không tiện."
'Ầm!'
Lần thứ ba cánh cửa bị đóng lại một cách dứt khoát, Triệu Tiểu Đường cúi đầu sờ sờ chóp mũi ngực có chút bực mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...