Em Có Tình Tôi Có Ý


"Đừng lên tiếng, bên ngoài có người." Triệu Tiểu Đường đè thấp âm thanh ở bên tai Ngu Thư Hân nói thầm, lời của cô như sấm rền nổ vang Ngu Thư Hân ngây ngốc vài giây cơ thể liền bất động căng thẳng toát mồ hôi lạnh đến hô hấp cũng không dám thở mạnh.
Triệu Tiểu Đường nhẹ giọng nói với nành: "Xuống giường."
Cánh môi Tiểu Đường khi nói chuyện khẽ chạm vào vành tai Thư Hân hơi thở ấm áp liền chạm vào tai nàng Ngu Thư Hân lúc này hoàn toàn dựa dẫm vào cô.

Không còn nhiều thời gian để suy nghĩ nàng chậm rãi trượt xuống giường, hai người ngồi xổm ở bên giường, ngoài cửa phòng có động tĩnh là tiếng bước chân rất trầm nặng càng ngày càng rõ ràng.
Ngu Thư Hân nghe được âm thanh này bỗng nhiên nghĩ đến cái nụ cười quái dị kia nàng suýt chút nữa nhịn không được kêu lên! Cũng may Triệu Tiểu Đường vẫn luôn ôm lấy Thư Hân nắm chặt lấy bàn tay của nàng cho nàng cảm giác an toàn.

Ngu Thư Hân cắn môi ngăn âm thanh của mình phát ra kinh động tới kẻ lạ mặt bên ngoài.

Triệu Tiểu Đường nhận ra được trong lòng cô cơ thể Ngu Thư Hân không ngừng căng thẳng run rẩy, cô nhỏ giọng nói: "Không có chuyện gì."
"Không sao, thả lỏng."
Âm thanh thấp đến không thể thấp hơn, nếu không ghé vào bên tai để nghe căn bản không nghe thấy gì hết.

Ngoài cửa sổ mưa xối xả như cũ tại hắt lên trên tấm kính khung cửa sổ, mưa càng rơi càng mạnh bùm bùm.

Ngu Thư Hân điều chỉnh hô hấp, Tiểu Đường ôm nàng di chuyển đến bên tủ quần áo, người bên ngoài vẫn đang đi tới đi lui không biết có phải là hắn đang muốn tìm cái đó.

Tiểu Đường nhẹ giọng nói: " Thư Hân, tôi đi lấy điện thoại."
Cô vừa dứt lời Ngu Thư Hân nghe được tiếng bước chân đã đi tới gần cửa, nàng trong nháy mắt kéo cô lại sát vào bên người mình.

Triệu Tiểu Đường cũng nín hơi tựa vào cạnh tủ quần áo, hai người đứng thẳng lưng dựa sát vào tường ngay cạnh chiếc tủ quần áo, cửa phòng phút chốc bị mở ra!
"Ngu Thư Hân --" Một người đàn ông ló đầu đi vào, âm cuối hắn nói rất nhẹ nhưng lại ngân dài ra mà gọi tên nàng.

Ngu Thư Hân nghe vậy trên trán đổ mồ hôi lạnh, trong bóng tối Triệu Tiểu Đường một lần nữa cầm lấy tay nàng mười đầu ngón tay giao nhau.

Ngu Thư Hân bị cô lôi kéo ngồi xổm xuống, tủ quần áo cũng không thể hoàn toàn che chắn hết cho hai người bọn họ kể cả trong phòng mất điện không có ánh đèn.

May mắn là vì trong bóng tối đã hạn chế tầm nhìn của hắn cho nên hắn ta không có ngay lập tức phát hiện nàng cùng cô đang ngồi xổm ở bên tủ quần áo.
Người đàn ông kia đi vào phòng ngủ, Ngu Thư Hân nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, trái tim nhỏ đập mạnh hơn hô hấp như ngưng trệ lại nỗi sợ hãi bao trùm lấy nàng.

Triệu Tiểu Đường lôi kéo Ngu Thư Hân vẫn còn ngồi xổm ở bên tủ chờ cơ hội di chuyển ra ngoài, bóng người đàn ông kia rất mơ hồ trong bóng tối cô chỉ có thể nhìn thấy một điểm sáng từ đường viền áo của hắn để phân biệt.

Triệu Tiểu Đường nhìn thấy tên kia trực tiếp hướng về bên giường đi đến, vừa đi vừa gọi: "Ngu Thư Hân___"
Giọng nói thều thào thả chậm nghe rất doạ người lại trong căn phòng yên tĩnh bóng đen bao phủ càng khiến cho người nghe cảm giác tê cả da đầu.

Ngu Thư Hân đầu ngón tay hơi run Tiểu Đường kéo hai tay của nàng lại chăm chú nắm lấy, lòng bàn tay cô ấm áp sưởi ấm cho nàng vào tình thế như này như một liều thuốc an thần hữu hiệu.

Ngu Thư Hân nhận được sự ấm áp từ cô như được tiếp thêm sức mạnh nàng cố gắng bình ổn lại tâm tình.
"Thư Hân em ở đâu a?" Người đàn ông đi tới bên giường: "Tôi đến mang em đi rồi đây."
"Em khẳng định rất oan ức đúng không ?"
Ngu Thư Hân nghe được hắn ta gọi tên mình liền không nhịn được hướng về bên người Triệu Tiểu Đường dựa vào, thân thể hai người cùng một chỗ.

Người đàn ông đứng bên giường, hắn nở một nụ cười quỷ dị: "Còn đang ngủ phải không?"
Hắn ta nói xong đưa tay kéo chăn lên không thấy người, tiếng cười của hắn liền im bặt đi cả căn phòng phút chốc yên lặng.

Ngu Thư Hân nghe được tiếng tim mình đập bình bịch, chấn động màng nhĩ.
Người đàn ông kia chưa thấy tìm thấy Ngu Thư Hân hắn càng thêm táo tợn, hắn đứng tại chỗ xoay người nhìn hai vòng còn cúi thấp xuống sàn nhà xem dưới gầm giường.

Ngu Thư Hân nhìn thấy hắn nhấc ga trải giường lên không nhịn được che miệng lại, lúc Tiểu Đường kéo nàng trốn bên góc tủ Ngu Thư Hân đã từng nghĩ đến sẽ lẩn tránh dưới giường cũng còn may là hai người lại không trốn ở đó.
"Thư Hân à....!" Tên đàn ông kia lại bắt đầu gọi tên nàng, Ngu Thư Hân che miệng lại co rút cơ thể đứng dậy.

Người kia hình như không có nhìn thấy rõ hắn dọc theo gian phòng bắt đầu một bên tìm một bên gọi, Triệu Tiểu Đường kéo qua tay Thư Hân hướng về bên cạnh đi qua.


Cũng may tủ quần áo ở khu nghỉ dưỡng không có kê sát tường có lẽ bởi vì diện tích căn phòng khá lớn nếu như để chiếc tủ sát tường thì nhìn căn phòng có vẻ trống trải không phù hợp với phong cách ấm áp thân thuộc.

Chiếc tủ được kê cách tường một khoảng cô và nàng vòng tới mặt sau chiếc tủ giống khi nãy ngồi xổm xuống, nơi này là góc khuất nếu như hắn ta đi vào trong góc này mở đèn pin hoặc dùng bật lửa chiếu sáng liền có thể phát hiện ra hai người đang trốn.

Ngu Thư Hân bị Triệu Tiểu Đường kéo vào phía trong cô nhìn thấy một bóng đen từ từ bước tới gần, tiếp theo giọng hắn thì thầm vang lên : "Em ở đâu ra đây đi, tôi sẽ đưa em đi."
Bóng đen đó thì thầm rồi lại quay người rời đi, nghe tiếng bước chân đã rời khỏi phòng nhưng cánh cửa không khóa cô và nàng vẫn như cũ có thể nghe được bước đi tiếng bước chân, cộp cộp trên sàn gỗ.

Tiểu Đường lôi kéo Thư Hân lần nữa trở lại chỗ cũ ngồi thấp xuống, cô nhìn ra bên ngoài xem xét nói: "Chúng ta ra ngoài."
Ngu Thư Hân giọng nói còn hơi run: "Nhưng ở bên ngoài..."
"Tôi biết hắn ta ở bên ngoài." Triệu Tiểu Đường quay đầu nhìn rèm cửa sổ bởi vì lúc trước Thư Hân nhìn thấy ngoài cửa sổ có người lạ cho nên toàn bộ khu nhà ở rèm cửa sổ đều bị kéo lên hết.

Cũng may căn nhà bị mất điện một màu đen bao trùm tên đàn ông kia mới không có phát hiện hai người, Tiểu Đường an ủi nàng nói: "Chúng ta không thấy rõ, khẳng định hắn ta cũng không thấy rõ cho nên chúng ta tận dụng ưu điểm này chạy ta ngoài sẽ an toàn hơn là ngồi trong đây chịu trói.

"
Ngu Thư Hân nắm lấy tay cô siết chặt hơn biểu lộ bản thân hoàn toàn tín nhiệm cô, nàng gật đầu: "Được."
"Vạn nhất có tình huống phát sinh ngoài ý muốn em chạy đi trước biết không." Triệu Tiểu Đường bình tĩnh ghé sát tai Thư Hân dặn dò, giọng cô ôn nhu mềm mại che lấp đi tiếng trái tim đập lộn xộn của nàng, Thư Hân hỏi cô : "Vậy còn Đường?"
"Tôi sẽ cản hắn lại kéo dài thời gian để em rời đi an toàn." Triệu Tiểu Đường bình tĩnh nói, nhưng đối với Ngu Thư Hân lời nói của cô lại khiến tâm nàng loạn như ma.

Thư Hân lắc đầu, nước mắt như đê vỡ chực trào rơi: "Không muốn, hắn ta là kẻ điên..."
"Tôi biết." Triệu Tiểu Đường nắm chặt tay nàng: "Cũng là bởi vì hắn ta là kẻ điên tôi mới cần cản hắn tránh xa khỏi em."
Không thể để cho hắn ta nhìn thấy Thư Hân bằng không hắn ta sẽ làm ra chuyện gì thật sự Tiểu Đường không lường trước được.

Ngu Thư Hân nghe ra ý tứ từ lời nói của cô liên tục lắc đầu: "Chúng ta cứ trốn ở chỗ này đi đợi trời sáng Triệu Hy sẽ qua đây."
Triệu Tiểu Đường không đồng ý lắc đầu: "Không kịp."
Cô hiện tại cũng không dám đi lấy điện thoại vạn nhất có ánh sáng từ màn hình phát ra sẽ bị người kia nhìn thấy, hai người liền rất nguy hiểm.

Ngồi ở chỗ này để mà nói với tình huống bây giờ vẫn tính an toàn thế nhưng đợi được trời lờ mờ sáng cô và nàng sẽ hoàn toàn bị bại lộ.

Bên ngoài là một tên đàn ông khỏe mạnh to cao Tiểu Đường căn bản không phải đối thủ của hắn cô không dám cứng đối cứng huống chi Thư Hân còn đang có thai Tiểu Đường lại không dám.

Bây giờ tranh thủ trời tối cúp điện vẫn là có thể bằng vận may rời đi.
Triệu Tiểu Đường lôi kéo Thư Hân chậm rãi di chuyển vòng phía sau đến cửa, tên đàn ông kia lại một lần xông tới hất tung chăn ra không thấy người hắn lại lẩm bẩm cái gì đó.

Triệu Tiểu Đường chỉ nhìn thấy bóng đen kia hướng về tủ quần áo tra xét sau đó đi về chỗ góc khuất kiếm, trái tim Tiểu Đường lần nữa bị treo lên, vừa rồi hai người nếu không đi ra khỏi đó nói không chừng bây giờ phải nhận một hậu quả khó mà lường được!
Ngu Thư Hân hiển nhiên cũng nhìn thấy, nàng cắn chặt hàm răng nhẫn nhịn không phát sinh một tiếng động nhỏ.
Triệu Tiểu Đường nhìn thấy hắn ta tiến vào góc khuất của tủ quần áo thì nhanh chóng dẫn theo Ngu Thư Hân từ sau cánh cửa đi ra ngoài.

Hai người đi tới bên ngoài cánh cửa xuyên qua phòng khách thì không may Tiểu Đường lại đụng vào bàn trà, trên bàn cái chén bị va chạm phát ra tiếng vang chói tai.

Sắc mặt Tiểu Đường hơi lạnh lẽo, động tác nhanh nhẹn kéo Thư Hân ngồi xổm ở phía dưới sofa.

Tên kia nhanh chóng chạy đến, đôi giày da cộp cộp ma sát với nền nhà hắn lớn tiếng quát: "Thư Hân ____"
"Thư Hân em đi ra đây đi, em yên tâm tôi không phải đến để hại em, tôi tới đây để cứu em thoát khỏi bọn họ thôi."
"Cái công ty này mỗi ngày bắt em đóng phim, bắt em lên chương trình tạp kỹ bọn họ đều không phải người tốt.

Thư Hân, em đi ra đi tôi bảo đảm không làm thương hại em đâu."
"Ngu Thư Hân....!"
Ngu Thư Hân cắn môi bờ vai nhỏ nhắn trong phút chốc bị người ôm, chóp mũi ngửi thấy mùi hương quen thuộc hô hấp toàn bộ dung hòa vào thân thể nàng.

Tâm tình Thư Hân trở lên thư thái hơn nhiều, tên đàn ông kia vẫn liên tục gọi nàng nhưng nửa ngày không ai đáp lại hắn khiến hắn có chút nhụt chí ngồi phịch xuống ghế sofa chỉ cách chỗ hai người đang trốn một cái lưng ghế.


Hắn ta một mình lẩm bẩm gì đó Triệu Tiểu Đường bắt đầu lôi kéo dẫn Ngu Thư Hân đi ra ngoài, im lặng và thận trọng quá trình diễn ra rất thuận lợi tên kia cũng không có phát hiện phía sau có điểm dị thường.

Ngu Thư Hân cùng Triệu Tiểu Đường đứng ở sau cửa ra vào hai người nhẹ nhàng hô hấp, Thư Hân đứng bên rìa ngoài đầu ngón tay nàng đụng tới tay nắm cửa, bầu không khí yên tĩnh phút chốc đinh đương một tiếng vang có cái gì rơi xuống đất!
Bóng đen kia nghe thấy động tĩnh liền đứng dậy chạy về hướng phát ra âm thanh, Ngu Thư Hân sắc mặt đại biến, bên tai còn có thể nghe được tiếng bước chân nặng lề dọa nàng sợ hãi.

Ngu Thư Hân nhanh tay vặn tay nắm cửa, nó không hê chuyển động cửa đã bị khóa! Nàng càng rối rít lên chân luống cuống cầm chìa khóa tra vào ổ, Triệu Tiểu Đường tựa ở bên người nàng: "Đừng hoảng hốt."
Chỉ 3 chữ an ủi đơn giản mang theo hiệu quá rất tốt, ngón tay Thư Hân dùng sức chuyển động ổ khóa, cánh cửa tạch một tiếng mở ra, bóng đen cũng đã chạy đến trước mặt!
"Ngu Thư Hân !" Người kia đưa tay chộp một cái, Tiểu Đường dùng sức đẩy hắn ra khiến hắn lùi về sau hai bước! Ngu Thư Hân nhân cơ hội kéo lấy cổ tay Tiểu Đường hai người lao ra bên ngoài khu nhà ! Người kia phía sau lưng lập tức đuổi theo, Thư Hân cùng Tiểu Đường vội hướng về con đường đá chạy đi, hai người vừa chạy vừa gọi người.

Tên kia so với tốc độ của cô và nàng càng nhanh hơn, hắn hai bước làm một nhanh chóng chạy tới gần đưa tay chuẩn bị tóm lấy Thư Hân rất may Tiểu Đường đã tinh ý nhận ra liền lôi kéo Thư Hân đến trong lồng ngực của mình xoay người né tránh hắn, đồng nghĩa với việc hai người không thể tiếp tục chạy nữa, tình huống bây giờ thật nguy nan.
Ba người đứng giữa trời mưa chừng mắt nhìn nhai, người đàn ông trong đáy mắt có ẩn chứa sự liều lĩnh điên cuồng, hắn nhếch miệng: "Ngu Thư Hân tới đây cho tôi."
Cái khuôn mặt tươi cười, cái thanh âm rùng rợn kia tùy tiện một chút thôi cũng đủ khiến cho Ngu Thư Hân sởn cả tóc gáy mà hiện tại hắn ta lại vừa cười vừa nói nàng: "Thư Hân em không quen biết tôi sao? Tôi là fans của em a, tôi đặc biệt yêu thích em."
Ngu Thư Hân cưỡng chế trong lòng đang hoảng sợ, nàng miễn cưỡng lộ ra khuôn mặt tươi cười: "Tôi biết, tôi biết."
Người đàn ông kia vừa nghe thấy nàng đáp lại hắn ha ha nở nụ cười: "Em biết tôi sao?"
Ngu Thư Hân lui về phía sau một bước: "Tôi biết."
Hắn ta vừa cười vừa nói: "Vậy tại sao em không qua chỗ tôi?"
Ngu Thư Hân bị hắn chất vấn cơ thể hơi run sợ, nàng á khẩu không trả lời được nước mưa từ trên đầu hai người rơi xuống ngày một dày đặc cảm giác toàn thân bị hơi lạnh xâm chiếm.

Triệu Tiểu Đường bước lên một bước che chắn thân hình nàng ở phía sau mình, ngăn trở ánh mắt của tên đàn ông kia: "Vị tiên sinh này."
"Mày là ai..." Hắn ta còn chưa hỏi hết câu cách đó không xa truyền đến tiếng của bảo an : "Này!"
Người đàn ông lạ mặt nghe được âm thanh này cả người cứng đờ hắn lập tức quay đầu nhìn lại, Lâm Diệp đã mang theo bảo an cấp tốc chạy tới chỗ cô và nàng.

Tên kia tính bỏ chạy ai người chưa được vài bước bị bảo an đạp mạnh một phát vào eo ngã quỵ xuống nền đất nhanh chống bị trói.

"Thả tao ra!"
Người đàn ông kia hét lớn vùng vẫy muốn thoát khỏi sự khống chế của bảo an, cách đó không xa những khu nhà khác bị kinh động liên tiếp bật sáng đèn lên.

Ngu Thư Hân cùng Triệu Tiểu Đường hai tay nắm chặt lấy nhau, tóc tai quần áo ướt nhẹp Lâm Diệp vội vã bung dù che cho hai người, áy náy nói: "Triệu tổng, Ngu tiểu thư hai người không có sao chứ?"
Triệu Tiểu Đường quay đầu xem Thư Hân: "Không có sao chứ?"
Nàng lắc đầu: "Không có chuyện gì."
Lâm Diệp thấy hai người bình an vô sự thở phào nhẹ nhõm, cũng may không có chuyện gì nếu như có chuyện thì gameshow này coi như tiêu rồi.

Triệu Tiểu Đường đối với Lâm Diệp nói: "Đi điều tra thân phận của hắn cho tôi."
Lâm Diệp ai một tiếng gật đầu, bảo an nhíu nhíu mày như nhận ra kẻ lạ mặt kia: "Lão Đậu, là cậu ah?"
Mấy người khác nhìn sang, một người trong đó nhóm bảo an xốc mũ trên đầu hắn kinh ngạc nói: "Làm sao cậu ..."
Triệu Tiểu Đường hỏi: "Mấy người biết hắn ta?"
Bảo an gật đầu liên tục: "Trước đây cậu ta cũng đã đến đây làm việc."
Triệu Tiểu Đường sắc mặt trầm xuống, âm thanh lạnh băng nói: "Mời người phụ trách của mấy cậu lại đây!"
Bảo an cúi đầu: "Được rồi, tôi lập tức liên hệ cho cô."
Lão Đậu bị mấy cái bảo an dẫn đi, hắn như cũ cười ha ha nhìn Ngu Thư Hân thậm chí còn muốn đưa tay đi chạm vào nàng liền bị mọi người kéo lại khiến hắn đầy mặt không cao hứng.

Ngu Thư Hân sợ hãi bước sang một bước tránh xa, đứng sát người cô hơn Triệu Tiểu Đường đối với Lâm Diệp nói: "Đem người giao cho Triệu Hy xử lý."
Lâm Diệp lập tức nói: "Vâng, Triệu tổng."
Tên kia bị bảo an cưỡng chế lôi đi, đi được vài bước hắn không quên quay đầu lại khóe miệng vung lên lộ ra một khuôn mặt tươi cười, Ngu Thư Hân ngẩng đầu liền nhìn thấy mặt hắn tim nàng đập nhanh hơn còn chưa kịp phản ứng đôi mắt đã bị người che chắn.

Triệu Tiểu Đường dùng tay phải che khuất tầm mắt của nàng lòng bàn tay cô rất ấm áp, toàn bộ thế giới trong khoảnh khắc đều yên tĩnh lại chỉ còn dư lại nước mưa rơi trên chiếc âm thanh lanh lảnh.

Trước mắt một màu đen kịt lại khiến Thư Hân bất giác cảm thấy an tâm, đôi mắt nàng ở trong lòng bàn tay cô nhẹ nhàng chớp một cái.
Triệu Hy rất nhanh dẫn người chạy đến trước tiên cô sắp xếp đổi căn nhà ở cho chị hai mình cùng chị dâu đã sau đó mới đem tư liệu đã điều tra ra đưa cho Triệu Tiểu Đường.


Tên đàn ông kia đúng là nhân viên khu nghỉ dưỡng họ Đậu mới tới đây làm không lâu.

Năm ngoái Triệu Hy chọn chỗ này làm địa điểm ghi hình đã nói với người phụ trách khu nghỉ dưỡng này tân trang lại mọi thứ cho nên mới thuê thêm một nhóm công nhân tới đây trong đó có tên họ Đậu kia làm việc cũng rất chăm chỉ tích cực, chính là đầu óc không được tốt.

Người phụ trách cũng không nghĩ nhiều đợi đến khi tu sửa khu nghỉ dưỡng xong liền trả tiền cho nhóm công nhân này coi như xong cũng không gặp lại lần nào nữa, ai biết hắn ta liền trốn ở trong đây.

Ngày đó hắn ta phụ trách bên khu nhà ở này cho nên đối với điểm mù của camera đặc biệt rõ ràng hơn ai hết lại còn biết máy phát nguồn điện ở nơi nào.

Triệu Hy nói tới chỗ này có chút nghĩ mà sợ nhìn Tiểu Đường cùng Thư Hân: "Chị hai, chị Thư Hân hai người thật sự không có bị thương chứ ? Em nghe nói hắn ta còn vào được bên trong nhà."
Tất cả bụi bậm lắng xuống, tâm tình Ngu Thư Hân cũng đã ổn định lại nàng nhìn về phía Triệu Hy lắc đầu một cái: "Chị không có chuyện gì."
Triệu Tiểu Đường cũng nói: "Mau nhanh xử lý đi."
Triệu Hy gật đầu: "Vậy hôm nay ghi hình..."
Vốn dĩ ngày hôm nay còn có buổi quay cuối cùng bởi vì trời mưa không tiện ra ngoài chỉ có thể ghi hình cảnh sinh hoạt trong nhà thế nhưng Ngu Thư Hân cùng Triệu Tiểu Đường ngày hôm qua mới vừa trải qua chuyện như vậy, Triệu Hy tâm có chút bất an nói: "Bằng không hai người buổi sáng nghỉ ngơi trước, buổi chiều quay một đoạn?"
Triệu Tiểu Đường nghiêng đầu xem Thư Hân: "Em cảm thấy thế nào?"
Ngu Thư Hân gật đầu: "Em không có ý kiến."
Triệu Tiểu Đường nói: "Vậy thì buổi chiều ghi hình sau."
Chờ đến sau khi Triệu Hy rời đi người phụ trách cũng mới tới đây biểu đạt sâu sắc sự áy náy còn muốn thỏa luận với cô về vấn đề bồi thường.

Triệu Tiểu Đường trực tiếp đem vấn đề này giao cho Triệu Hy giải quyết kêu hắn đi qua đó sau đó dẫn Thư Hân đi vào nhà đóng cửa lại.

Ngu Thư Hân đứng phía sau cô nói: "Tối hôm qua cảm ơn Đường."
Nếu không phải có Triệu Tiểu Đường ở đó Thư Hân nghĩ bản thân nàng không chắc có thể an toàn đi ra khỏi căn nhà đó.

Triệu Tiểu Đường ánh mắt lạc ở trên người nàng: "Đừng suy nghĩ nhiều, có muốn ăn chút gì đó hay không ?"
Từ đêm qua tới bây giờ tất cả mọi người vẫn còn bận rộn ra ra vào vào, căn nhà này không giống căn nhà trước bên trong tủ lạnh có đầy đủ đồ ăn, Triệu Tiểu Đường mở cửa tủ lạnh ra có chút bất đắc dĩ nói: "Vẫn là để cho đầu bếp đem đồ ăn tới đây đi."
Ngu Thư Hân kỳ thực cũng không đói bụng nhưng nàng cũng không muốn một mình trở về phòng, nàng ngồi ở trên ghế sofa Triệu Tiểu Đường gọi điện phân phó nhà bếp làm chút cháo, sữa đậu nành, bánh quẩy, dưa muối tới đây.

Sau đó người phụ trách khu nghỉ dưỡng này đích thân đem tới cho cô cũng có ý bồi tội mong cô bỏ qua, Triệu Tiểu Đường vẫn không cho hắn sắc mặt tốt.

Nói cho cùng đây là khuyết điểm của bên khu nghỉ dưỡng nếu như tối hôm qua hai người không có thuận lợi chạy ra ngoài thì cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Cho nên Triệu Tiểu Đường không có cách nào cho hắn khuôn mặt tươi cười, người phụ trách cười gượng mang theo xe đẩy đồ ăn rời đi, trong phòng khách TV đang mở Triệu Tiểu Đường đem đồ ăn lần lượt đặt ở trên bàn, dọn xong cô mới gọi Thư Hân : "Lại đây ăn đi Thư Hân."
Lời cô vừa nói xong chuông vang điện thoại vang lên, Triệu Tiểu Đường từ trên bàn cầm lấy điện thoại lên: "Chuyện gì? ."
Đầu điện thoại kia không biết nói cái gì, cô đáp lại rõ ràng : "Ở chỗ tôi à ?"
Ngu Thư Hân nhìn thấy cô vừa nói chuyện vừa đi đến bên vali hành lý cô kẹp điện thoại ở bên vai dùng vai, hai tay mở ra vali hành lý tuy nhiên động tác rất không tiện.

Ngu Thư Hân quan sát mấy giây sau đó đi lên trước ngồi xổm xuống, Tiểu Đường nhìn thấy nàng đưa tay giúp mình hỏi : "Đường muốn tìm cái gì?"
"Một cặp văn kiện màu xanh lam." Triệu Tiểu Đường nói với nàng: "Ở bên trong vali phía dưới."
Ngu Thư Hân đem máy tính của cô lấy ra đặt sang một bên rồi bắt đầu lật qua lật lại bên dưới tìm kiếm, có rất nhiều cặp văn kiện đủ màu sắc.

Bên trong vali không có mấy bộ trang phục đa phần đều là tư liệu công việc của cô, đây là lần đầu tiên Thư Hân chạm vào hành lý của cô trước kia không có như vậy.

Ngu Thư Hân ở bên trong vali tìm ra mấy cặp văn kiện màu xanh lam đưa cho cô xem: "Là cái nào ?"
Triệu Tiểu Đường mở một cái ra xem liền nói : "Là cái này."
Cô đối với người đầu bên kia điện thoại nói rằng: "Cậu tới đây lấy đi tôi đang ở khu nghỉ dưỡng, đến nơi tôi sẽ gửi số căn hộ cho cậu."
Sau khi cúp điện thoại Ngu Thư Hân thuận miệng nói: "Là người của công ty sao?"
Triệu Tiểu Đường khẽ nhìn nàng, đáy mắt có ý cười: "Là trợ lý của tôi."
Ngu Thư Hân lạnh nhạt nói: "Ừm."
Hai người nói xong lại lần nữa trở lại bên bàn bày đồ ăn ngồi xuống, Ngu Thư Hân cầm thìa khuấy nhẹ bát cháo vốn dĩ cháo sền sệt khuấy lên lại càng đặc hơn, Tiểu Đường đưa tầm mắt hướng về phía nàng nhìn ngắm hỏi: "Không thấy ngon miệng?"
Thư Hân thả cái thìa xuống: "Không phải rất đói."
Tiểu Đường đẩy sữa đậu nành đến trước mặt nàng: "Không phải rất đói cũng cần ăn một chút, em hiện tại..." Nói tới đây đầu lưỡi cô líu lại thay đổi ngôn từ : "Sẽ đói bụng."
Ngu Thư Hân bưng sữa đậu nành lên nhấp một ngụm, bên trong có thêm chút đường rất ngọt, Tiểu Đường nói: "Ăn xong liền trở về ngủ một giấc, cái gì cũng đừng nghĩ em hãy quên chuyện tối ngày hôm qua."
Ngu Thư Hân cũng biết không nên nghĩ mãi nhưng là nàng mỗi khi nhắm mắt lại trong đầu liền hiện lên khuôn mặt tươi cười ghê rợn của người đàn ông kia, còn có cái giọng nói mang âm điệu dọa người sởn da ốc : "Ngu Thư Hân_____"
Cơ thể Thư Hân bỗng chốc run rẩy sữa đậu nành rớt một ít ra ngoài Tiểu Đường lập tức dùng khăn giấy lau cho nàng.

Ngu Thư Hân cúi đầu liền nhìn thấy dáng vẻ bận rộn cô, tóc mai vén qua sau tai, ngũ quan như tượng tạc hiển ra rõ nét, vẻ mặt hờ hững ánh mắt bình tĩnh.

Rõ ràng vừa rồi cả hai người cùng trải qua chuyện như vậy thế nhưng Tiểu Đường làm sao lại có thể trầm ổn đến như vậy không chút sợ hãi.


Nàng đặt sữa đậu nành xuống hỏi: "Đường không sợ sao?"
Triệu Tiểu Đường lau khô sữa đậu nành rơi trên người nàng cô ngẩng đầu: "Hả?"
Thư Hân hỏi: "Đường liền không sợ sao?"
Triệu Tiểu Đường nghĩ lại chuyện đêm qua : "Hân Hân, người sống một đời không thể thuận buồm xuôi gió sẽ gặp phải người tốt cùng người xấu.

Tôi cảm thấy không có cần thiết đem ký ức lãng phí cho người xấu, cùng những việc không tốt."
Ngu Thư Hân nghe xong lời cô nói liền quay đầu đôi mắt sâu sắc nhìn cô một cái, Tiểu Đường khó hiểu: "Làm sao vậy?"
"Triệu tổng gần nhất rất hay nói đạo lý so với trước đây nói nhiều nhiều hơn." Tính ra Tiểu Đường gần đây nói chuyện cũng nhiều hơn so với lúc trước.

Ngu Thư Hân nhớ tới cô trước đây đặc biệt không thích nói chuyện rất kiệm lời, có lúc nàng nói nửa ngày chỉ nhận được một câu lạnh lùng ừ hoặc là biết rồi, Tiểu Đường chưa từng nói nhiều lời như vậy lại còn giảng đạo lý cho nàng nghe.

Triệu Tiểu Đường nghe vậy cười: "Đại khái gần đây tôi lên mạng tương đối nhiều."
Ngu Thư Hân nghe không hiểu việc cô lên mạng cùng giảng đạo lý có quan hệ gì, chỉ là nàng cũng không quá nghiền ngẫm vấn đề này quá sâu.

Thư Hân cúi đầu lại uống một ngụm sữa đậu nành, chuông cửa vang lên Tiểu Đường nói: "Khả năng là trợ lý Hồ, tôi đi mở cửa."
Quả nhiên là Hồ Ba, cậu ta đứng ở ngoài cửa cung kính gọi một tiếng: "Triệu tổng."
Triệu Tiểu Đường để cậu ta vào nhà, Hồ Ba tối hôm qua có công việc cần giải quyết với một vị khách hàng du lịch gần đây trước khi cậu ta quay trở lại công ty thì nhớ ra cặp văn kiện đang ở chỗ cô liền muốn qua tiếp nhận đem về công ty.

Triệu Tiểu Đường ở trên bàn lấy văn kiện đối với Hồ Ba nói : "Ngồi đây đợi tôi một lát."
Văn kiện này cô còn chưa kịp xem cũng chưa kí tên, Hồ Ba khi đi vào trong nhà cậu ta nhìn thấy Ngu Thư Hân đang ngồi ở trên ghế ăn điểm tâm không khỏi sững sờ vội vàng cúi đầu chào: "Ngu tiểu thư."
Ngu Thư Hân mỉm cười: "Chào trợ lý Hồ."
Triệu Tiểu Đường cầm cặp văn kiện vào phòng, phòng khách chỉ còn lại Ngu Thư Hân cùng Hồ Ba, cậu ta ngồi khép lép trên ghế thỉnh thoảng quay đầu nhìn về căn phòng của Triệu Tiểu Đường, nhìn thấy căn phòng vẫn không ai đi ra mới nhỏ giọng cùng Ngu Thư Hân bên cạnh hỏi thăm: "Ngu tiểu thư, hai người không có sao chứ?"
Ngu Thư Hân liếc mắt qua có phần nghe không rõ câu hỏi: "Hả?"
Hồ Ba nhỏ giọng nói: "Tôi nghe nói chuyện tối ngày hôm qua."
Ngu Thư Hân bật cười: "Không có chuyện gì." Ngữ khí nàng ôn hòa, ánh mắt cũng rất bình tĩnh, Hồ Ba nhìn nàng như vậy lặng lẽ thở một hơi nói: "Không có chuyện gì là tốt rồi, chỉ là hiện tại loại người như kia đúng là lớn mật chuyện gì đều làm được, những kiểu fans như này cũng quá điên cuồng, cùng trước kia Triệu tổng....!"
Hồ Ba nói tới chỗ này phút chốc dừng lại, hắn cười gượng: "Không có chuyện gì là tốt rồi."
Ngu Thư Hân nhíu mày: "Triệu tổng?"
Nàng không hiểu nói: "Triệu tổng làm sao?"
Hồ Ba vội vàng lắc đầu: "Không có làm sao."
Rõ ràng là có chuyện cậu ta cũng không dám nói, Ngu Thư Hân nhìn chằm chằm quan sát Hồ Ba, ánh mắt sáng quắc, cậu ta bị Thư Hân nhìn phía sau lưng thầm đổ mồ hôi, sờ bên môi cười: "Ngu tiểu thư."
Ngu Thư Hân vẻ mặt thật lòng nhìn : "Cậu vừa nói Triệu tổng chuyện gì?"
Hồ Ba vò đầu kỳ thực cũng không tính bí mật gì, người làm thư ký đều biết chỉ là cậu ta mới vừa biết không lâu hay là bởi vì hồi trước Triệu tổng thu được một lễ vật kỳ quái cho nên cậu ta hết sức tò mò liền hỏi thăm một chút.

Có một thư ký đã làm việc lâu năm bên cạnh Triệu tổng nói cho Hồ Ba biết trước đây Triệu tổng mới vừa lên nhận chức thì có rất nhiều người theo đuổi, những lễ vật này đều là người khác tặng cho cô.

Trong số lễ vật đó có hai tên biếи ŧɦái, một người gửi cho Triệu tổng huyết thư, một người lại gửi cho cô một con mèo đã chết, nghe nói khi đó Triệu tổng bị doạ đến đổ bệnh một thời gian sau đó cũng không cho phép cấp dưới nhận mấy món quà riêng tư này nữa.

Ngu Thư Hân nghe vậy nhìn về phía gian phòng của Tiểu Đường cửa mở nhưng không nhìn thấy bóng người cô, Hồ Ba nói xong thở dài: "Này là của người nào a, đúng là bệnh thần kinh có rất nhiều."
Ngu Thư Hân không có đáp lời, nàng hàm dưới căng thẳng nói: "Tôi đi về phòng trước trợ lý Hồ chậm rãi ngồi chơi."
Hồ Ba gật đầu: "Được rồi, Ngu tiểu thư xin cứ tự nhiên."
Ngu Thư Hân đứng lên, nàng đi đến gian phòng của mình đi ngang qua cửa phòng cô khẽ nhìn vào trong, Triệu Tiểu Đường ngồi tại trước bàn làm việc cúi đầu xem văn kiện.

Tuy rằng cô mặc trang phục ở nhà nhưng vẫn là làm cho người ta có cảm giác cô rất tỉ mỉ và cần mẫn, Thư Hân tinh tế đánh giá vài giây mới thu tầm mắt lại trở lại về phòng của mình.

Nàng leo lên giường chuẩn bị nghỉ ngơi thì màn hình điện thoại sáng lên, là Lisa quản lý gọi điện thoại cho nàng: "Xảy ra chuyện gì? Chị nghe nói tối hôm qua xảy ra vấn đề ? Em người có khỏe không?"
Lisa tối hôm qua không ở khu nghỉ dưỡng mà đi tìm Trương đạo diễn, còn chưa có kịp trở lại nhận được tin tức như vậy không khác gì quả bom nổ, Ngu Thư Hân nhẹ giọng nói: "Em không có chuyện gì, rất tốt."
Lisa thở dài một hơi: "Kẻ nào gây ra chuyện đó?"
"Là một fans cuồng."
Lisa đáp lại : "Chị biết rồi, tổ chương trình không có tiết lộ tin tức ra ngoài chứ ?"
Ngu Thư Hân suy nghĩ cẩn thận mới nói : "Không có."
Lisa liền yên tâm: "Bọn chị sẽ sớm trở lại, chờ chị trở về rồi hãy nói tiếp."
Ngu Thư Hân dựa lưng vào gối đầu giường, nàng một tay nắm lấy điện thoại cắn môi nói: "Chị Lisa."
Lisa vừa mới chuẩn bị cúp điện thoại liền nghe đến một tiếng kêu hoán của Thư Hân, cô nhíu mày: "Hử? Làm sao vậy?"
"Chị Lisa." Ngu Thư Hân giọng nói hơi thấp: "Em rất sợ."
Lisa nghe được âm thanh run rẩy của nàng không khỏi động viên nói: "Đừng sợ, người đã bắt được giao cho cảnh sát rồi.

Thư Hân à, đã không sao rồi."
Ngu Thư Hân nâng điện thoại lên, hai mắt màu đỏ tươi, nàng nức nở nói: "Em thật sự rất sợ."
Nàng rất sợ chính mình bệnh cũ sẽ tái phát lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui