Em Có Tình Tôi Có Ý


Cuối tháng ba mùi hoa sữa nồng nàn trong không khí, Ngu Thư Hân mỗi khi tới Triệu gia ngủ qua đêm sẽ không bao giờ đóng cửa sổ tầng 2 lại bởi vì nàng thích ngắm phong cảnh bên ngoài.

Phía bên ngoài chính là vườn hoa, Thư Hân thích cảm giác chỉ cần nằm trên giường nhắm mắt lại cũng có thể ngửi thấy hương hoa, hưởng thụ cảm giác hòa mình vào thiên nhiên vô cùng dễ chịu.

Nàng ở trên giường trở mình mắt vẫn nhắm chặt dáng vẻ lười biếng đưa tay sờ qua bên cạnh cảm thấy trống trải mới nhớ ra nửa đêm hôm qua Triệu Tiểu Đường đã đi rồi.

Tối qua sau khi cô tắm rửa xong liền lên giường ôm nàng thủ thỉ, kết quả hai người trò chuyện được một nửa Triệu Tiểu Đường lại muốn hôn nhẹ.

Thư Hân vì không muốn Tiểu Đường lại đi tắm nước lạnh nữa liền thẳng chân đạp cô xuống giường đuổi ra khỏi phòng mới yên tâm đi ngủ.
Vài tia nắng xuyên thấu qua chiếc rèm cửa sổ được kéo một nửa chiếu vào trong phòng rơi trên làn da mịn màng trắng trẻo của Thư Hân lấp la lấp lánh.

Đôi mi nàng khẽ động chậm rãi mở mắt ra, mới vừa tỉnh lại ánh mắt vẫn còn mộng mị liền nghe tiếng gõ cửa vang lên.

Giọng nói của Tiểu Đường từ bên ngoài vang vọng vào trong :" Thư Hân."
Ngu Thư Hân vẫn còn buồn ngủ nàng mơ hồ đáp lại: "Hả?"
Triệu Tiểu Đường nghe được tiếng Thư Hân liền đẩy cửa bước vào, đập vào mắt cô là hình ảnh Ngu Thư Hân đang ngồi ở trên giường ôm chăn mỏng.

Chiếc chăn rơi tới lưng chừng bụng nhỏ của nàng, mái tóc rối xõa ngang vai, Thư Hân mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa chỉ là một bên dây váy rớt xuống để nộ bờ vai trắng ngần mê người.

Ngu Thư Hân hơi nghiêng đầu mái tóc dài hơi rối rơi trước ngực theo làn gió từ bên ngoài thổi vào đung đưa khẽ lay động.

Tình cảnh này sinh động tới mức chạm vào trái tim lạnh băng của cô dần ấm lên đập nhanh hơn, cảm giác lòng bàn tay ngứa ngáy muốn chạm vào người trước mặt.

Cô nắm bàn tay lại khoanh trước ngực tựa người vào bên cửa không tiến thêm bước nữa, Thư Hân thấy cô như vậy có chút không hiểu hỏi rằng: "Đường đứng ở đó làm gì?"
Triệu Tiểu Đường lúc này mới lên tiếng: "Xem em."
Ngữ khí rất thẳng thắn chính trực khiến Ngu Thư Hân sững sờ hai giây, ý thức được chính mình hiện tại vẫn chưa rửa mặt nàng lập tức cúi đầu chuẩn bị rời giường.

Còn chưa kịp xỏ chân vào dép dưới sàn nhà Triệu Tiểu Đường đã nhanh chân đi tới ngồi ở bên giường hai tay ôm lấy Thư Hân sau đó ở bên vai tinh tế của nàng ngọam một miếng.
Mùi hương trên người Thư Hân rất thơm, Tiểu Đường nới lỏng bờ vai của Thư Hân ra cô ngẩng đầu ánh mắt sáng quắc nói: "Nhìn em thôi chưa đủ, nếm thử một miếng thật là ngon."
Ngu Thư Hân nhịn không được lườm cô một cái, nghiến răng nhả hai chữ: "Đi ra."
Triệu Tiểu Đường rất thích chí bật cười, cô đỡ Thư Hân đứng dậy đưa nàng đến cửa phòng vệ sinh cuối cùng lại vâng theo chỉ thị của Thư Hân từ trong rương hành lý lấy giúp nàng một bộ quần áo thể dục.

Ngu Thư Hân mang thai được hơn bốn tháng, nàng hơi gầy vì lẽ đó mặc quần áo thể thao rộng rãi sẽ không nhìn rõ bụng.

Ngày hôm nay Thư Hân lại không có lịch trình cũng không cần tới đoàn phim nên nàng chọn không trang điểm để mặt mộc ở nhà tùy tiện dưỡng da một chút là được rồi.

Sau khi thu thập xong Thư Hân mở cửa phòng vệ sinh bước ra, quần áo thể dục rộng màu lam nhạt rộng thùng thình đem thân hình gầy gò của nàng khắc họa rõ hơn.

Mái tóc dài búi tròn ở trên đỉnh đầu lộ ra cái trán bóng nhẵn, hai bên lông mày được trau chuốt tỉ mỉ rất thanh tú, Tiểu Đường nãy giờ ngồi ở bên giường đợi nàng vừa thấy Thư Hân bước tới hai mắt cô sáng lên như nhìn thấy cô tiên bước ra từ chuyện cổ tích.

Đem lại rất nhiều may mắn.
Triệu Tiểu Đường cô bây giờ có thể ôm ấp vầng hào quang may mắn này rồi.
Ngu Thư Hân thư thái đi tới hỏi Tiểu Đường : "Không phải Đường đã nói ngày hôm nay ở nhà nghỉ ngơi sao?"
Triệu Tiểu Đường trên người là một bộ đồ công sở lịch lãm, bên trong áo vest chính là một chiếc áo sơ mi trắng đường viền hoa lĩnh, cổ áo không cao lắm kề sát ở trên làn da trắng mịn tinh tế.

Mái tóc được chải cẩn thaqnj gọn gàng hất ra sau nhìn dáng vẻ này đâu có giống như ở nhà thư giãn đâu trời.

"Có công văn khẩn mới gửi tới cần tôi có mặt ở công ty để xử lý."
Tiểu Đường nói xong nhìn về phía Thư Hân: "Các em ngày hôm nay hẹn gặp mặt ở đâu ?"
Ngu Thư Hân ngừng hai giây nói: "Chỗ của An Kỳ ah."
Ban ngày quán bar không kinh doanh, đi những chỗ khác cũng không tiện cho nên đến chỗ của An Kỳ là hợp lý nhất.

Tiểu Đường gật đầu: "Sau khi kết thúc chuyện ở công ty tôi trực tiếp đi qua đó đón em nha."
Ngu Thư Hân cười: "Đường không sợ bị An Kỳ mắng hỏ?"
Triệu Tiểu Đường dùng bàn tay còn quấn băng gạc trắng ôm vòng qua eo Thư Hân thản nhiên nói: "Cô ấy dù không biết rõ nguyên nhân, mắng tôi cũng đúng mà."
Nói thì nói như thế nhưng Ngu Thư Hân không nỡ để Tiểu Đường bị mắng, đặc biệt là cái miệng đó của An Kỳ độc ác tàn nhẫn lắm nha.

Thư Hân nghĩ một chút lại có ý khác khuyên nhủ cô: " Đường giải quyết công việc xong hay là cứ về nhà trước đi, em phỏng chừng không có kết thúc nhanh như vậy."
Đã lâu không cùng An Kỳ gặp mặt Thư Hân dự tính các nàng gặp mặt sau đó còn đi ăn cơm trưa mới có thể tạm biệt ra về, hơn nữa còn muốn thương lượng về chuyện nhân viên trang điểm e là không thể nhanh như vậy.

Triệu Tiểu Đường nghe nàng nói cũng thấy hợp lý cũng không có miễn cưỡng thêm, cô gật gù.
Hai người sau đó cùng nhau đi xuống lầu, Mẹ Triệu cùng ông nội đã ngồi ở phòng khách từ lúc nào hai người vừa vặn đang nói chuyện.

Mẹ Triệu là người đầu tiên nhìn thấy Thư Hân bước xuống lầu bà nháy mắt với ba chồng ra hiệu cho ông sau đó quay đầu lại hớn hở gọi nàng: "Thư Hân a."
Ngu Thư Hân cúi đầu tươi cười chào buổi sáng với mọi người trong nhà: "Dì, ông nội, sớm ạ."
Triệu Tiểu Đường cũng thuận thế chào hỏi, Mẹ Triệu xua tay: "Ngồi đi, Dì có chuyện muốn nói với con."
Ngu Thư Hân tươi cười ngồi ở bên người Mẹ Triệu, nàng nghe được Mẹ Triệu nói: "Đợi lát nữa cơm nước xong Dì cùng con đi tới trung tâm thương mại con thấy thế nào?"
"Trung tâm thương mại uh?" Ngu Thư Hân có chút kinh ngạc: "Mình tới làm gì ạ?"
"Đương nhiên là mua đồ a." Mẹ Triệu giảng giải cho nàng nghe: "Dì cùng ông nội con đều đã thương lượng qua sẽ sửa soạn lại một gian phòng cho đứa bé.

Ở trong nhà cũng không có đồ chơi cho đứa nhỏ nên đợi lát chúng ta trên đường phố đi mua một chút, tối hôm qua Dì đều không ngủ được nên đã lên mạng xem qua mấy căn biệt thự đợi đứa bé sinh ra các con dọn tới ngôi nhà rộng hơn cho thoải mái chút nữa hai chúng ta cùng xem nhé."
Ngu Thư Hân không ngờ Mẹ Triệu tốc độ nhanh như vậy, nàng há hốc mồm: "Dì à còn mấy tháng nữa đứa bé mới chào đời, không cần vội vã như vậy đâu ạ."

"Chuyện này làm sao có thể không vội vã đây." Mẹ Triệu nói: "Dì cùng con nói a Thư Hân, thời gian này a vèo một cái liền trôi qua chờ con lại chuẩn bị liền không kịp.

Cứ như vậy đi, chúng ta trước tiên đem phòng trẻ nhỏ bài trí sẵn sau đó thì đồ chơi hay quần áo, nôi, xe đẩy từ từ chọn cũng được."
Mẹ Triệu nói xong nhìn về phía Thư Hân đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay nàng: "Con đây, liền cẩn thận ở nhà nghỉ ngơi đi.

Hiện tại thai nhi đang lớn dần con không thể tùy tiện như trước được việc nặng việc nhẹ không nên làm tránh cho vạn nhất bị đụng trúng thì làm sao bây giờ, mang thai không phải là việc nhỏ."
Ngu Thư Hân nghe xong sững sờ, nàng vẫn chưa có cùng mọi người ở Triệu gia nói chuyện bản thân nàng còn có một bộ phim mới sắp tới cần quay.

Nếu như lại bị mọi người trong nhà biết nàng mới vừa bị động thai phải nằm viện giữ đứa bé an toàn thì...!Thư Hân cắn môi nhỏ tiếng gọi :"Dì ơi.

"
"Mẹ." Triệu Tiểu Đường trước một bước nói rằng: "Bây giờ chuẩn bị những thứ này quá sớm rồi."
Mẹ Triệu đối xử với Tiểu Đường bây giờ không giống như đối với Thư Hân thái độ ôn hòa, Mẹ Triệu liền lạnh mặt liếc cô: "Làm sao sớm!? Còn không phải do con cái đứa nhỏ hư đốn này mỗi ngày gạt chúng ta, chúng ta mới cái gì cũng không biết.

Mẹ nghe Tiểu Hy nói hai đứa tham gia chương trình kia còn có rất nhiều cảnh ghi hình mạo hiểm dùng sức lắm đúng không, con đúng là thật biết chọc tức mẹ !"
Ngu Thư Hân sắc mặt hơi đổi, Mẹ Triệu ngồi ở bên người nàng nhìn thấy sắc mặt như vậy vội thay đổi giọng điệu nói rằng: "Thư Hân a, Dì không phải đang thuyết giáo con đều là Tiểu Đường không hiểu chuyện.

Con yên tâm hiện tại có Dì ở đây bảo đảm sẽ chăm sóc thật tốt cho con và đứa bé."
Từng lời từng chữ của Mẹ Triệu rất chân thành ngập tràn tình thương, Thư Hân biết Mẹ Triệu là người thương mình hơn ai hết thậm chí bà còn coi nàng như coi gái ruột mà nuôi dạy.

Nhưng Thư Hân thật sự không muốn vào lúc này từ bỏ sự nghiệp.
Ngu Thư Hân bị lời của Mẹ Triệu khiến cho cảm động cảm xúc dâng trào khóe mắt nhiễm đỏ, nàng cắn môi hằn ra dấu vết, vẻ mặt xoắn xuýt không biết ứng xử ra sao thì may có Tiểu Đường lên tiếng thay nàng: "Mẹ, ngày hôm nay Thư Hân không thể bồi mẹ ra ngoài."
Mẹ Triệu quay đầu nhìn cô : " Thư Hân có việc bận sao ?"
Tiểu Đường nói: "Thư Hân muốn cùng con tới công ty."
Cô nói xong nắm lấy bàn tay của Thư Hân, Mẹ Triệu định hỏi hai đứa tới công ty làm gì thì ông nội mở lời nói: "Được rồi, trước tiên ăn sáng đã.

Thư Hân nếu ngày hôm nay có lịch trình thì ngày mai hẵn đi mua đồ, không cần vội."
Tiểu Đường nắm chặt tay Thư Hân nặn nặn, trên tay cô còn lớp băng gạc nắm tay Thư Hân không phải rất thuận tiện chỉ có thể dùng lòng bàn tay điểm ở trên mu bàn tay Thư Hân.

Từ đầu tới cuối bữa ăn Thư Hân không có hé răng, cúi đầu ăn điểm tâm.
Bữa sáng qua đi cô và nàng cùng nhau đi ra ngoài tới bãi đậu xe, trước khi lên xe Mẹ Triệu vẫn là có chút không yên lòng bà dặn đi dặn lại hai đứa chú ý cái này chú ý cái kia còn hỏi hai người bữa trưa có về nhà ăn hay không.

Nhận được câu trả lời là chưa chắn chắn Mẹ Triệu lại hỏi thêm câu nữa là có muốn tài xế đưa hai đứa đi không? Triệu Tiểu Đường trầm mặt xuống bất đắc dĩ nói: "Không cần đâu mẹ, chúng con đi đây mẹ mau quay vào nhà đi."
Thư Hân được Tiểu Đường mở cửa phụ xe sau đó đỡ nàng lên xe thắt dây an toàn cẩn thận mới an tâm đi về chỗ tay lái ngồi vào.

Mẹ Triệu không thể làm gì khác hơn là kìm nén không có nói nữa, bà nhìn theo chiếc xe hơi màu đen rời khỏi cổng Triệu gia.
Phía sau xe trong gương vẫn còn bóng người của Mẹ Triệu và ông nội đang đứng đó cách các cô ngày càng xa.

Thư Hân nhìn vào chiếc gương chiếu hậu tuy ở khoảng cách xa nhưng nàng có thể nhận ra hai người đang dùng ánh mắt ân cần theo dõi hai đứa rời đi.

Thư Hân có chút áy náy nói: "Đường khi nãy tại sao không để em nói thật với Dì và ông nội?"
Nói chuyện nàng hôm nay muốn đi gặp An Kỳ rồi còn chuyện nàng còn muốn đóng phim, những việc này cũng giấu không được mọi người trong nhà lâu.

Ngu Thư Hân không muốn nhìn thấy bọn họ bởi vì bản thân nàng che giấu mà vừa tức giận lại lo lắng, thế thì không bằng hiện tại nói cho mọi người biết sự thật thì hơn.

"Thư Hân, em cho mọi người trong nhà một chút thời gian để tiếp nhận chuyện này đã được không.

"
Mọi người trong cũng chỉ vừa mới biết chuyện Thư Hân mang thai chắc hẳn tâm trạng của mọi người cũng giống cô khi đó lần đầu hay tin bản thân có bé con đi.

Lúc đó cô rất căng thẳng vui buồn đan xen cũng rất hồi hộp lo lắng từng phút từng giây đều muốn nhìn thấy Thư Hân, đừng nói là nàng đóng phim chính là nàng làm bất cứ động tác nhảy lên thôi chính bản thân nghĩ thôi cũng rất sợ.

Triệu gia khoảng chừng hơn 20 năm qua chưa có sinh mệnh nào mới được sinh ra, tự nhiên mọi người trong nhà sẽ rất kích động khi được báo tin vui.

Tiểu Đường chính là muốn giải tỏa tâm lý này của mọi người thế nhưng cô cũng không muốn cho Thư Hân thêm áp lực.
Tiểu Đường nói xong đưa tay ôm vai Thư Hân: "Không có chuyện gì, mẹ cùng ông nội không phải người không thấu tình đạt lý."
Ngu Thư Hân đưa mắt nhìn cô khẽ gật đầu : "Ừm."
Hai người sắp tới Tiểu Thành quán bar con đường này ban ngày không có người nào, buổi tối mới nhộn nhịp nháo động.

Ngu Thư Hân trước khi xuống xe đeo tốt khẩu trang ngụy trang đơn giản cuối cùng nghe Tiểu Đường dặn dò: "Kết thúc liền gọi điện thoại cho tôi."
Thư Hân miễn cưỡng cười: "Được ah."
Tiểu Đường nhìn ra Thư Hân như cũ có chút không vui xem ra em ấy vẫn để trong lòng mấy lời mẹ cô nói lúc sáng.

Tiểu Đường có thể hiểu cho tâm trạng của nàng lúc này đang suy nghĩ gì, Triệu gia đối với Thư Hân mang ý nghĩa không giống nhau.

Em ấy không chỉ có đem ở người Triệu gia xem là người thân còn có nhiều hoặc ít lòng cảm kích cho nên Thư Hân hiện tại khẳng định rất do dự.
Ngu Thư Hân chuẩn bị kỹ càng sau đó liền giẫm giày đế bằng xuống xe, trong xe Tiểu Đường vội lên tiếng : "Thư Hân."
Trong xe ánh sáng vừa đủ Thư Hân giương mắt lên nhìn liền có thể thấy ngũ quan sắc xảo như tượng tạc của cô, Thư Hân cầm túi xách nhìn sang: "Làm sao ạ?"
Tiểu Đường đối diện với ánh mắt to tròn trong trẻo tĩnh lặng kia bèn nói: "Mặc kệ em làm quyết định gì, tôi đều ủng hộ em."
Thư Hân đầu tiên là hơi kinh ngạc, mấy giây sau cười yếu ớt, đôi mắt vô thần kia trong con ngươi hiện lên ánh sao, thần thái sáng láng, khóe mắt nàng cong cong gật đầu thoải mái tự nhiên nói: "Ừm."
Chiếc xe ô tô màu đen ở trên đường xoay chuyển hướng chậm rãi nhấn chân ga rời đi, Thư Hân đứng ở ven đường nhìn chiếc xe xa tít mất khỏi tầm nhìn.


Bên tai bỗng truyền đến một giọng nói quen thuộc : "Hồi hồn hồi hồn!"
An Kỳ vừa mới chuẩn bị ra ngoài nhìn thấy Thư Hân đến rồi cô cũng không có tiến tới chỗ nàng ngay mà đứng ở phía sau quan sát.

Nhìn thấy Thư Hân đang đứng ở bên ngoài nhìn theo bóng dáng chiếc xe hơi màu đen xa dần một bộ dạng lưu luyến, An Kỳ sách một tiếng: "Làm sao cậu không để Triệu Tiểu Đường đi vào ngồi một chút?"
Ngu Thư Hân thành thực nói: "Mình sợ cậu mắng chị ấy."
An Kỳ nghiêm túc nhìn ngắm Thư Hân vài giây sau đó lắc đầu không hăng hái nói: "Cậu không được cứu trợ cho cô ta."
Ngu Thư Hân không có để ý tới An Kỳ nữa tự mình đi vào trong, An Kỳ đuổi theo sau đó đóng cửa lại hỏi: "Lisa lúc nào thì đến?"
Hai người hướng về phòng khách đi lại, Thư Hân đáp: " Chị ấy đang trên đường tới."
"Tranh Tử đã đến rồi, vào đi thôi." An Kỳ nói xong quay đầu: "Mình quên nói với cậu còn có một người cũng tới."
Ngu Thư Hân nhìn về phía An Kỳ: "Ai vậy?"
"Tuyết tiểu thư."
Tuyết Nhi ngày hôm nay không buổi ghi hình bởi vì có liên quan tới chuyện Thư Hân và Triệu tổng rút khỏi chương trình nên phía chương trình buộc phải thay đổi địa phương ghi hình.

Khu nghỉ dưỡng bên kia buộc phải chuyển đi mà Cảnh Viên cùng Cố Khả Hinh còn có một phân cảnh cuối cùng cần quay lại trong bộ phim vừa hay chương trình tạm đình chỉ để sắp xếp lại.

Tất nhiên nhờ vậy mà Tuyết Nhi rảnh rỗi bất đắc dĩ, cô ấy buổi sáng đi tìm Tranh Tử nghe nói Thư Hân có việc cần trao đổi nên đã theo lại đây.
Trong phòng khách Tuyết Nhi trên tay bưng cái ly, ly rượu màu sắc rất ưa nhìn, hương tửu vị nức mũi.

Ngu Thư Hân mới vừa vào đến liền ngửi thấy được, Tuyết Nhi ngẩng đầu: "Đến rồi ah."
Tranh Tử cũng đứng lên: "Ngu Thư Hân ."
Thư Hân cười với nàng, Tranh Tử đại danh là Chu Tranh tất cả mọi người quen thuộc gọi nàng Tranh Tử.

Ngu Thư Hân cũng theo mọi người gọi, nàng hỏi: "Nguyên lai cô cũng là thợ trang điểm ah."
Tuyết Nhi đối với Thư Hân nói: "Tôi nói cho cô biết nhé Thư Hân cô nhưng là tuyệt đối đừng tìm cô ấy, cô có biết ngươi biết cô ấy bởi vì sao lại đi mở cửa hàng làm bà chủ không ?"
Ngu Thư Hân không rõ: "Tại sao?"
Tuyết Nhi ngữ khí tự nhiên: "Tạo hình làm quá xấu, không ai dám muốn cô ấy."
Mọi người bị lời này trêu chọc cười lớn, Tranh Tử gương mặt chứa đầy sự bất đắc dĩ nhìn về phía Tuyết Nhi cười khẽ lắc đầu, dáng vẻ đoan trang tao nhã.
Nói giỡn cũng thiệt hay, chuông điện thoại di động của Thư Hân vang lên Lisa đã ở bên ngoài, An Kỳ cùng Thư Hân đi mở cửa đón cô ấy.

Sau khi trở lại phòng khách Lisa đã rất sững sờ, rất rõ ràng là bởi vì cô nhìn thấy Tuyết Nhi.
Tuyết Nhi tựa người vào ghế sofa, một cái tay hoàn tại ngực, một cái tay giơ ly rượu, vắt chéo chân mũi giày cao gót loáng lên một cái đung đưa, kể cả ly rượu trên tay chất lỏng màu đỏ bên trong không ngừng vi đãng.
"Chị Lisa." Ngu Thư Hân có chút không hiểu rốt cuộc mối quan hệ của Lisa và Tuyết Nhi là gì? Nàng đối với Lisa nói: "Vị này chính là Chu Tranh, cô ấy.

.

."
"Chị biết." là người bạn tâm giao thân thiết của Tuyết Nhi thì làm sao Lisa không biết cho được.

Lisa trước đây đã từng hợp tác qua với Chu Tranh chỉ là vô không nghĩ tới người Thư Hân tìm lại là Chu Tranh.
Đúng là nhân duyên đi dạo một vòng tròn cuối cùng lại gặp người quen.
Lisa đối với Thư Hân nói: "Em cùng bọn họ nói về tình huống hiện tại rồi sao?"
Ngu Thư Hân lắc đầu một cái, Chu Tranh ngồi dậy, Tuyết Nhi cũng ngẩng đầu nhìn lại đây.

An Kỳ đem đèn thủy tinh trong phòng khách mở lên, trong phòng thoáng chốc sáng sủa hẳn cách đó không xa là mang hình TV khổng lồ phản chiếu bóng của mấy người.

Lisa nói : "Cái kia để chị nói hay là em nói?"
An Kỳ cau mày: "Chuyện gì a?" Cô nói xong nhìn về phía Ngu Thư Hân : "Cậu còn có việc gì gạt mình hả?"
Ngu Thư Hân cắn cắn môi: "Ừm, mình mang thai."
Cái ly trên tay Tuyết Nhi rơi vào trên ghế sofa, cô vội vã chuyển động cơ thể cầm lấy khăn giấy trên bàn lau đi vệt rượu.

An Kỳ bị làm cho đứng hình mắt chữ O miệng chữ A, Chu Tranh hiển nhiên cũng bị làm cho sửng sốt.

Lisa nhìn mọi người vẻ mặt biến hóa tằng hắng một cái: "Hiện tại chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện."
An Kỳ lấy lại tinh thần, cô nhỏ tiếng chửi thề một câu kéo Ngu Thư Hân qua hướng bên cạnh đi, hai người đứng trước ti vi: "Chuyện khi nào?"
Ngu Thư Hân vốn là không muốn vẫn giấu An Kỳ chỉ là không biết làm sao mở miệng, hiện tại bị An Kỳ dùng ánh mắt này nhìn chằm chằm nàng có chút chột dạ nói: "Đợt nghỉ tết mình mới biết."
Nghe được đáp án An Kỳ hồi tưởng lại khi đó Ngu Thư Hân đặc biệt dị thường, cô nghiến răng nghiến lợi: "Vì lẽ đó cậu khi đó liền biết rồi phải không ?"
Ngu Thư Hân có chút áy náy: "Ừm, xin lỗi.

.

."
"Xin lỗi cái gì." An Kỳ thật hết cách với cô bạn này : "Ngược lại mình cũng không nên biết việc này đúng không nào, cậu nói cho mình lỡ may mình không cẩn thận nói ra thì lộ hết mọi chuyện rồi."
"Mình không phải ý này." Ngu Thư Hân biết con người của An Kỳ tuy rằng khéo léo hào phóng cứ nghĩ cô ấy sẽ có rất nhiều bạn nhưng kỳ thực bạn tâm giao không có mấy người.

Hai người các nàng nhận thức nhiều năm như vậy, việc tư của nàng An Kỳ hầu như đều biết nhưng cô ấy chưa từng để lộ ra nửa câu.

Thư Hân luôn tin tưởng An Kỳ nhưng thời điểm đó nàng cũng không tính muốn đứa bé này vì lẽ đó cũng không muốn để cho An Kỳ biết sợ cô ấy lo lắng.
An Kỳ cũng không phải rất muốn nghe Thư Hân giải thích, cô đối với Thư Hân lạnh lùng nói: "Quên đi, mấy người tán gẫu đi tôi ra ngoài một chút."
An Kỳ nói xong quay đầu liền đi, Thư Hân vừa mới chuẩn bị đuổi tới liền nghe đến phía sau tiếng Lisa gọi: "Thư Hân."

Ngu Thư Hân nhìn về hướng An Kỳ ly khai bất giác cắn môi, lại quay lại bên người Lisa đứng đó.

Chu Tranh nói: "Tôi hiểu rồi, tổ đạo cụ bên kia chuẩn bị ổn thỏa sao?"
Lisa gật đầu: "Đều chuẩn bị tốt rồi."
"Ngu Thư Hân có thể cùng tôi trao đổi một chút việc không? " Chu Tranh nói xong đứng lên, Thư Hân im lặng im lặng rồi đồng ý: "Được thôi, đi nào."
Hai người đi tới góc bên cạnh nhỏ giọng trao đổi với nhau, Lisa vừa mới chuẩn bị theo tới Tuyết Nhi nói: "Xem ra chị rất khẩn trương, là sợ Tranh Tử ăn thịt Ngu Thư Hân a?"
Lisa quay đầu nhìn Tuyết Nhi, nàng mặc chiếc váy nhạt màu vừa nãy bởi vì rớt ly rượu mà trên váy có chút ướŧ áŧ, làn váy hơi nhích lên lộ ra phần đùi da dẻ trắng nõn.

Chiếc váy ôm sát vòng eo bé nhỏ một cánh tay liền ôm trọn, gương mặt mang biểu cảm kiêu ngạo xinh đẹp, đối mặt với sự đánh giá của Lisa Tuyết Nhi nói: "Nhìn cái gì? Đến dùng một ly chứ ?"
Mỗi một động tác của Tuyết Nhi vô cùng tự nhiên, ánh mắt cô bình tĩnh, Tuyết Nhi bây giờ không còn dáng vẻ khi xưa lưu luyến cô nữa hiện tại cô ấy chính là dáng vẻ buông tay từ bỏ Lisa hôm nhắn đoạn tin kia.
Động tác hướng về nơi Thư Hân và Chu Tranh tới của Lisa liền ngưng lại, cô chuyển mình ngồi ở bên cạnh Tuyết Nhi.

Nhìn Tuyết Nhi thư thái cầm một chiếc ly mới rót rượu cho mình : "Cạn một ly?"
"Chị đã nói chuyện lúc trước liền để nó đi vào quá khứ, em đồng ý." Tuyết Nhi nói rồi đem chiếc ly đưa cho Lisa đồng thời một cái tay khác nhấc ly của mình lên lắc nhẹ chạm vào ly của Lisa.

Trong bầu không khí tĩnh lặng này hai chiếc ly chạm vào nhau nghe rất vui tai, Tuyết Nhi nói: "Uống ly rượu này coi như chuyện cũ trước kia xóa bỏ có được không?"
Lisa ngày hôm nay tự mình lái xe tới dựa theo tính cách cô làm sao cũng không thể uống xong ly rượu này thế nhưng đối mặt với lời nói của Tuyết Nhi cô không có lý do cự tuyệt.

Lisa tiếp nhận ly rượu từ trên tay Tuyết Nhi, ngửa đầu uống vào, không phải rượu mạnh không dọa người thậm chí còn có chút hương hoa quả nhàn nhạt.

Tuyết Nhi thấy Lisa uống cạn lại rót cho cô một ly: "Xem như là một lần nữa nhận thức, uống thêm một ly được không?"
Lisa nhíu nhíu mày, trước đây Tuyết Nhi tuy rằng không phải không uống rượu nhưng trừ khi là phải xã giao quan trọng bằng không cô ấy đều không uống rượu.

Hiện tại không biết làm sao tửu lượng tốt như vậy, Lisa không có từ chối: "Được."
Lại một ly rượu vào bụng, Tuyết Nhi không có tiếp tục khuyên nhủ Lisa uống ly thứ ba.

Cô chỉ là rót cho mình một ly rượu, Lisa nhịn không được mở miệng: "Tuyết Nhi làm nghệ sĩ, em nên bảo vệ tốt dạ dày của chính mình."
Tuyết Nhi nghiêng đầu qua, uống cạn ly nhíu mày cười nhạt nói: "Cảm ơn Lisa tiểu thư nhắc nhở, em sẽ chú ý."
Cô nói xong lại cho mình rót một ly, không chút nào đem lời của Lisa để ở trong lòng.

Đầu ngón tay Lisa cuộn lại cô cắn răng không nói nữa.
Cách đó không xa Ngu Thư Hân cùng Chu Tranh đã trao đổi tốt mọi chuyện, Chu Tranh đem cuốn sổ tay đã viết lại bỏ vào túi xách.

Lisa đứng lên hướng về chỗ hai người nói: "Xong rồi sao?"
Chu Tranh gật đầu: "Đúng vậy, tháng sau sẽ tiến vào đoàn phim à?"
Lisa nói rằng: "Đúng, hai ngày nay cô có rảnh không chúng ta soạn thảo hợp đồng."
Chu Tranh đáp lại: "Cửa tiệm của tôi ở đâu chắc là cô đã biết cứ trực tiếp đi qua đó, tôi đều ở trong cửa hàng."
Cô nói xong nhìn qua mắt Tuyết Nhi một chút tiếp tục nói: "Đợi lát nữa cùng nhau ăn bữa cơm trưa đi, An Kỳ cô đặt bàn nha...."
Chu Tranh nhìn chung quanh ngớ người : "An Kỳ đâu?"
Ngu Thư Hân trả lời: "Tôi ra ngoài tìm cậu ấy cho."
Chu Tranh cũng theo sát nói: "Tôi cùng cô đi."
Ngu Thư Hân không có từ chối, nàng đem phòng khách để cho Lisa cùng Tuyết Nhi không gian riêng.

Thư Hân xoay người cùng Chu Tranh đi ra ngoài, hai người tại sát vách mấy cái phòng khách đều không tìm được bóng người An Kỳ, Chu Tranh nói: "Đi tới văn phòng của cô ấy nhìn thử."
Ngu Thư Hân liền ở sau lưng Chu Tranh theo lên lầu, đến cầu thang thì Thư Hân hỏi: "Tranh Tử cô cùng chị Lisa cũng nhận thức sao?"
Chu Tranh cười: "Quen biết đã lâu." Bản thân cô là nhà thiết kế trang phục sáng tạo ra cũng rất tốt, mặc quần áo đặc biệt chú ý tuy rằng ăn mặc có phần diễm lệ nhưng không chút nào sẽ làm cho người ta có cảm giác diễm tục.

Mái tóc của Chu Tranh xoăn sóng lớn bồng bềnh, gương mặt tranh điểm nhẹ, váy dài màu đỏ bao bọc tư thái đẹp đẽ, trong lúc bước đi phần eo đong đưa như cành liễu bay trong gió mảnh mai.

Chu Tranh nói xong nhìn về phía Ngu Thư Hân : "Tôi trước đây từng làm thợ trang điểm cho Tuyết Nhi."
Còn có tầng quan hệ này ah!? Ngu Thư Hân đúng là không nghĩ tới, nàng trước đây cùng Tuyết Nhi mối quan hệ không tới mức quen thuộc đến vậy nên không biết cũng phải thôi.

Thư Hân hơi khẽ gật đầu nói: "Vậy cô cũng biết chuyện của chị Lisa và Tuyết Nhi sao?"
Chu Tranh sắc mặt bình tĩnh như cũ nhưng thật ra trong lòng khẽ động, cô làm như không muốn nhớ lại.

Hai người đang đến gần cửa phòng làm việc của An Kỳ thì Chu Tranh mới nói: "Biết thì có biết."
"Chỉ là ai đúng ai sai, ai có thể nói dễ nghe đây." Chu Tranh nói xong nghiêng đầu quan sát Thư Hân: "Hai người đều lẫn nhau muốn có đối phương chẳng qua là Tuyết Nhi từng làm sai một chuyện mà dẫn tới tình cảnh bây giờ."
Ngu Thư Hân cũng không muốn hỏi sâu, hai người đã đứng trước cửa phòng làm việc Chu Tranh nói: "Cô đi vào trước đi."
Cô nói rồi gõ cửa, bên trong có âm thanh của An Kỳ vọng lại: "Ai vậy."
Ngu Thư Hân khẽ nhìn Chu Tranh hơi khẽ gật đầu đi vào, An Kỳ ngồi ở trên sofa ôm điện thoại di động.

Lúc Thư Hân đi vào An Kỳ mới ngẩng đầu nhìn nàng cô khẽ chớp chớp mắt chờ đợi Thư Hân nhỏ giọng gọi mình: "An Kỳ."
An Kỳ không để ý tới, hừ lạnh một tiếng như cũ chơi di động mơ hồ có thể nghe thấy âm điệu trò chơi.

Ngu Thư Hân đi tới bên người An Kỳ, cùng An Kỳ nhận thức nhiều năm như vậy nàng còn giống như không có thật sự nhìn thấy dáng vẻ An Kỳ tức giận phát hỏa.

Xưa nay đều là cậu ấy nhân nhượng nàng nghĩ tới đây Thư Hân đột nhiên cảm thấy áy náy, nàng nói: "Xin lỗi, mình nên sớm một chút nói cho cậu biết."
"Không cần." An Kỳ dùng ngữ khí quái gở nói rằng: "Mình không chịu đựng nổi."
Ngu Thư Hân sát bên cô ngồi xuống, bày ra dáng vẻ lấy lòng làm nũng: "An Kỳ à."
Nàng nói rằng: "Kỳ thực mình lúc mới biết có đứa nhỏ tồn tại trong bụng mình đã nghĩ không muốn đứa bé này."
Bàn tay chơi game của An Kỳ dừng lại, tính cách của Thư Hân ra sao An Kỳ hiểu rất rõ.

Cậu ấy không thích nói chuyện, kỹ tính, bên người cũng không có bạn tốt.

An Kỳ vừa biết Thư Hân mang thai phản ứng đầu tiên chính là tức giận, giận Thư Hân lại gạt chính mình nhưng tức giận qua đi An Kỳ cũng có thể hiểu được tại sao Thư Hân lại làm vậy.

Cậu ấy bây giờ so với trước đây không giống, ở trong giới giải trí hỗn tạp không cẩn thận sẽ bị lợi dụng ngay.

Thư Hân vốn là người làm việc cẩn thận tất nhiên điều này An Kỳ biết nhưng trong lòng cô vẫn thấy phiền nghĩ như thế nào vẫn thấy khó chịu cho nên An Kỳ mới không chịu xuống nước.

Bây giờ nghe Thư Hân nói như vậy, An Kỳ ngữ khí hoãn hoãn thầm nói: "Chuyện sau đó như nào cậu nói rõ cho mình nghe."
"Mình cùng chị Lisa hẹn tới bệnh viện." Thư Hân nói: "Nhưng mình vẫn là không hạ thủ được."
"Sau đó bởi vì chuyện của Tiểu Đường mình cũng không có thời gian trở về tìm cậu, trong điện thoại lại nói không rõ ràng vì lẽ đó.


.

."
Thư Hân nói xong nhìn về phía bạn mình kỳ vọng nói: "Không nên tức giận có được không?"
Bình thường có thể nghe được Ngu Thư Hân chịu thua quả thực chính là nằm mơ hão huyền, bây giờ nghe nàng cứ như thế mềm nhũn làm nũng An Kỳ nơi nào còn tức giận được đây.

Huống hồ An Kỳ cũng là người hiểu rõ chuyện của Thư Hân nhất, cô bĩu môi: "Mình cũng không có tức giận."
Ngu Thư Hân vừa nghe vậy liền nở nụ cười: "Không tức giận thật hả?"
An Kỳ không muốn trả lời, vừa mới chuẩn bị quay đầu lại nói chuyện điện thoại của Thư Hân vang lên.

Thư Hân đối với An Kỳ khẽ gật đầu ra hiệu rồi đi ra ngoài nghe điện thoại, là Tiểu Đường gọi tới nói cô đã giải quyết xong công việc hỏi nàng đã kết thúc buổi gặp mặt chưa.

Thư Hân nói gì đó với người bên kia lúc này An Kỳ vừa hay đi tới bên người Thư Hân nói:
"Là Tiểu Đường đang ở dưới sao?"
Thư Hân gật đầu: "Ừm."
An Kỳ nói: "Cô ấy nếu có thời gian thì cậu bảo cô ấy cùng nhau ăn bữa cơm được chứ."
Ngữ khí của An Kỳ vẫn có phần không tự nhiên còn mang theo oán khí, Ngu Thư Hân đuôi lông mày mang ý cười: "Được ah."
Ở bên kia điện thoại Triệu Tiểu Đường cũng nghe được, cô trả lời: "Tôi lập tức tới ngay."
Thực sự là thuận nước đẩy thuyền mà! Ngu Thư Hân thấy thế không thể làm gì khác hơn là đáp lại sau đó cúp điện thoại.

Hai người đi xuống dưới lầu tới phòng khách thì thấy Lisa cùng Tuyết Nhi đang ngồi rất xa nhau, hai người không lên tiếng, TV vẫn còn mở hai người bọn họ đang xem TV.

Tuyết Nhi nhìn thấy cánh cửa mở ra nàng nói rằng: "Trở về?"
An Kỳ gật đầu: "Đi tới quán cơm gần đây đi tôi đã đặt bàn rồi."
Tuyết Nhi đứng lên cùng tất cả mọi người đi ra khỏi phòng bỗng Tuyết Nhi gọi lại: "Ngu Thư Hân ."
Ngu Thư Hân lui về phía sau hai bước đứng bên người Tuyết Nhi cùng cô đi song song nhau, Tuyết Nhi thấp giọng nói: "Triệu tổng đợi lát nữa tới đón cô sao?"
Không ngờ Tuyết Nhi sẽ hỏi về Triệu Tiểu Đường khiến Thư Hân chần chờ hai giây gật đầu: "Đường chút nữa sẽ tới đây cùng ăn cơm, có việc à?"
Tuyết Nhi hắng giọng: "Có chút chuyện nhỏ."
Ngu Thư Hân nhìn Tuyết Nhi hơi chu môi cũng không có hỏi gì thêm, mọi người đi tới nhà hàng cách quán bar vài bước chân.

An Kỳ đã đặt một phòng riêng vừa tới phục vụ liền dẫn mọi người đi vào trong sau đó cho dọn món lên rồi rời đi.

An Kỳ đi lại khép cửa lại cho chắc sau đó quay về chỗ châm trà cho mọi người, ở đây đều là mấy người bạn mới bạn cũ thân thuộc nên cũng không có chút lúng túng nào.

Nhưng mà như cũ thì cũng không có nhiều chuyện để chia sẻ, bên trái ghế An Kỳ ngồi là Ngu Thư Hân, Chu Tranh ngồi bên cạnh Tuyết Nhi còn Tuyết Nhi tựa hồ đang cố hết sức cùng Lisa tách ra khoảng cách.

Chu Tranh phụ trách ngồi ở giữa hai cái con người kì cục tình cờ sẽ nói một câu về chuyện trước đây, chỉ tiếc là hai người bên cạnh không phải rất hứng thú mở lời.

Bầu không khí trong lúc này nhất thời có chút trầm mặc di động của Thư Hân vang lên vừa đúng lúc, nàng bận bịu cầm điện thoại lên: "Đường ! "
Đầu điện thoại bên kia giọng trầm khàn của Tiểu Đường vang lên: "Tôi đến rồi em ở phòng nào ?"
"Đường ở dưới đợi em em xuống đón chị lên." Ngu Thư Hân nói rồi đứng lên, Tuyết Nhi dẫn trước một bước nói rằng: "Triệu tổng đã đến?"
Ngu Thư Hân nhìn Tuyết Nhi đứng trước mặt mình mặt ngốc ra khó hiểu, gật đầu: "Ừm."
Tuyết Nhi nói: "Tôi muốn đi tới phòng vệ sinh vừa vặn đi đón cô ấy cho, cô cứngồi ở đây đợi lát nữa người sẽ lên."
Ngu Thư Hân nhớ tới khi nãy Tuyết Nhi bảo có chuyện muốn cùng Tiểu Đường nói nên nàng cũng không miễn cưỡng nữa: "Vậy để tôi cùng Tiểu Đường nói một tiếng."
Tuyết Nhi chờ Thư Hân gọi điện nói với Tiểu Đường trước một câu, Tuyết Nhi đi ra khỏi phòng xuống tầng 1 vừa đi tới đại sảnh đã nhìn thấy bóng người cô đứng đó chờ.

Tuyết Nhi lớn tiếng gọi: "Triệu tổng."
Triệu Tiểu Đường nghe có người gọi mình cô quay đầu, Tuyết Nhi tuy rằng đã đội mũ đeo khẩu trang nhưng vì đã cùng nhau ghi hình 3 tập cho nên dù cô có hóa trang thế nào Tiểu Đường vẫn có thể nhận ra.

Tiểu Đường bước chậm rãi chào hỏi: "Tuyết tiểu thư?"
Tuyết Nhi gật đầu đáp lễ: "Ngu Thư Hân lên xuống lầu không tiện, tôi tới đón cô đi lên."
Triệu Tiểu Đường nhìn vào hai mắt của Tuyết Nhi bằng trực giác của mình cô nói: "Tuyết tiểu thư có chuyện không ngại nói thẳng."
Tuyết Nhi dẫn Tiểu Đường cùng vào thang máy, lầu 4 chớp mắt liền đến, trước khi bước ra khỏi thang máy thì Tuyết Nhi chợt lên tiếng : "Triệu tổng cũng quá thông minh rồi, vậy tôi cũng không dối gạt cô nữa.

Tôi muốn cùng Triệu tổng làm một giao dịch nhỏ."
Triệu Tiểu Đường đôi mi thanh tú khẽ nhếch lên: "Giao dịch gì?"
"Tôi tiến vào đoàn phim【 Phản Quang 】 giúp cô chăm sóc Ngu Thư Hân ." Tuyết Nhi hai mắt bình lặng cùng Tiểu Đường đối diện.

Triệu Tiểu Đường không có lập tức đồng ý trái lại cô nói: "Điều kiện đâu?"
"Cô đem tôi từ Đỉnh Thịnh đào ra đi." Nàng nói rằng: "Thế nào?"
Thế nào? Không được sao? Tuyết Nhi dù gì hiện tại cũng là thị hậu danh tiếng không nhỏ còn là chiêu bài của Đỉnh Thịnh.

Nếu như hiện tại đem cô ấy đào lại đây chắc chắn Tiểu Đường phải chi ra không ít tiền hơn nữa Kinh Nghi xưa nay không làm loại mánh khóe đục khoét này.

Bởi vì chuyện này sẽ khiến người trong giới lên án cho nên Tiểu Đường không có đáp ứng, cô nói: "Tôi suy nghĩ một chút."
Tuyết Nhi nhìn thấy thái độ do dự của Triệu Tiểu Đường cô đưa ra thêm thẻ đánh bạc: "Phí bồi thường vi phạm hợp đồng chính tôi tự mình trả."
Triệu Tiểu Đường cùng Tuyết Nhi không tính xa lạ, căn cứ vào tình cảm của Thư Hân và Lisa cô nói rằng: "Tuyết tiểu thư, cái này không phải vấn đề liên quan tới phí bồi thường vi phạm hợp đồng mà là.

.

.

.

"
Tới nước này mà vẫn không thể thực hiện à? Tuyết Nhi cắn răng một cái: "Ngoại trừ đóng phim những thời gian khác chỉ cần tôi rảnh rỗi, tôi sẽ ở trước mặt Ngu Thư Hân nói lời hay về cô được chưa." Tuyết Nhi nói xong cường điệu: "Mỗi ngày luôn!"
Triệu Tiểu Đường thanh âm im bặt đi, xung quanh yên tĩnh lại, cô đối diện biểu hiện đầy thành ý của Tuyết Nhi khá hài lòng chủ động đưa tay ra: "Tuyết tiểu thư hợp tác vui vẻ."
Tuyết Nhi :.

.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận