Em Có Thể Thích Anh Được Không


Editor: Yuu“Nếu anh cứu được dải Ngân Hà, vậy thì em cũng cứu được mấy cái Ngân Hà, nếu không, em làm sao có thể tìm được một người chồng tốt như vậy!”
Chu Mục lắc đầu, cười nói: “Không, vợ của anh mới là tốt nhất, tốt đến mức… Anh không nỡ buông tay.”
Thời Nhan đưa tay lên, vui vẻ nhéo má anh, nói: “Miệng của chồng thật ngọt.”
Hai người cứ như vậy mà thể hiện tình cảm với nhau, không thèm để ý đến sự tồn tại của những người xung quanh.

Chu Thanh ở một bên giả bộ chán ghét, khoanh tay, rùng mình một cái.
“Hừ!” Cô ấy trợn mắt giả bộ chán ghét: “Hai người đủ rồi đó, yêu nhau lắm cắn nhau đau, chưa từng nghe qua sao?”
Vừa dứt lời, Chu Thanh lập tức cảm giác như có hàng trăm mũi tên lạnh băng đang bắn vào mình, cô ấy ngẩng đầu lên liền bắt gặp đôi mắt lạnh lùng của Chu Mục.
Ôi! Mẹ ơi! Đáng sợ quá.
Tên đầu gỗ này, không có chút nào dịu dàng cả!
Cô ấy che ngực, nặng nề “Xì” một tiếng rồi lại tát vào miệng mình vài cái: “Miệng thối, cái miệng thối của tôi.”
Thời Nhan đương nhiên cũng không để tâm đến mấy câu nói đùa này, cô nháy mắt với Chu Thanh, sau đó đưa tay ra quay đầu Chu Mục lại.
“Mục Mục.” Cô mở to mắt rồi chớp chớp, thò đầu lại gần hôn anh một cái, nũng nịu nói: “Anh thích kiểu váy cưới nào? Em đều có thể thử cho anh xem! Anh thích lộ ngực, hay lộ lưng?”
Lộ ngực, hay là lộ lưng? Chu Mục trừng mắt nhìn cô, nghiêm túc cảnh cáo.
“Không được lộ ngực, cũng không được lộ lưng.” Chu Mục chỉ chỉ bên ngoài: “Bên ngoài nhiệt độ như thế nào hả mà còn muốn lộ?”
“…” Khóe miệng Thời Nhan giật giật: “Chẳng lẽ anh muốn em mặc áo khoác sao?”
“Đúng!”
Cái gì?
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, Thời Nhan liền biết anh không phải chỉ nói cho vui.
Thời Nhan trừng mắt, nhưng cô cũng chỉ nói vậy mà thôi, anh làm sao có thể coi nó là thật chứ! Kết hôn mặc áo khoác sao? Đây là cái thao tác gì vậy?
Không cần, có đánh chết cô cũng không cần.
Thời Nhan đẩy anh ra, nâng làn váy lên: “Em sẽ mặc cái này.” Cô quay lại, để lộ toàn bộ lưng của mình: “Em sẽ cho mọi người thấy lưng của em.”
Khóe miệng Chu Mục giật giật, anh im lặng, che trán lại, bất lực cười.
“Được, miễn là em thích.”
“Dễ dàng thỏa hiệp như vậy sao?” Thời Nhan có vẻ không tin: “Anh nói thật đấy chứ?”

“Thật.”
Ha ha! Anh có thể không thỏa hiệp sao?
Từ khi ở bên nhau, đối với cô, anh gần như đã quên mất từ ​​“không” được viết như thế nào.
Có thể nói trước đây anh không có bất cứ điểm yếu nào.

Nhưng bây giờ, thậm chí là về sau, Thời Nhan chính là điểm yếu của anh, là một cái xương sườn của anh, không thể tách rời, không thể phá vỡ.
Chỉ có…
“Có thể chọn một cái không lộ lưng được không?” Ánh mắt anh dừng trên làn da trắng nõn sau lưng cô, càng ngày càng không vui: “Mùa đông rồi, anh sợ em bị cảm lạnh.”
Anh nhìn trái nhìn phải, ánh mắt đột nhiên dừng trên một chiếc áo lông chồn màu trắng.

Anh đi tới, chỉ vào ma nơ canh đang mặc cái áo khoác đó, hỏi: “Hay là… Mặc cái này đi?”
Không cần suy nghĩ, Thời Nhan lắc đầu cự tuyệt: “Không.”
Chu Mục từ bỏ: “Thôi được rồi!”
Thời Nhan cầm điện thoại của Chu Thanh tới, mở tấm ảnh mặc váy cưới vừa chụp, đưa cho Chu Mục.
“Anh cũng chọn giúp em xem bộ nào đẹp đi.”
Kết quả, Chu Mục lướt lướt vài cái rồi nói: “Bộ nào cũng đẹp.”
“…” Thời Nhan.
Điều này có khác gì không nói ra không?
Cuối cùng, Thời Nhan cũng không hỏi anh nữa, cùng Chu Thanh nghiên cứu một hồi, cuối cùng quyết định chọn bộ thứ ba, cũng chính là bộ mà cô đang mặc.

Cô cũng chọn thêm hai bộ nữa để mặc trong buổi tiệc tối, một bộ là áo dài ống rộng màu hồng phấn, bộ còn lại là màu đỏ với kiểu dáng pha chút lễ phục Trung Quốc, chiều dài đến giữa bắp chân.

Chu Mục không cần chớp mắt liền trả tiền hết chỗ quần áo này.
Tiệm áo cưới cũng có studio chụp ảnh riêng, ảnh cưới cũng chụp ở đây nên cuối cùng lại chọn thêm vài bộ nữa cho bộ ảnh cưới.
……
Trước ngày chụp ảnh cưới một ngày, Chu Mục đã sớm sắp xếp xin nghỉ, nhưng trước ngày khởi hành, có một bệnh nhân bị từ chối hậu phẫu, tình hình khá khẩn cấp, Chu Mục bận rộn ở bệnh viện đến tận ba giờ sáng hôm sau mới trở về nhà.

Để ngày hôm sau tiện cho việc xuất phát nên Thời Nhan đã ở lại trong căn hộ của Chu Mục.

Cô ngủ đến nửa đêm thì sau lưng đột nhiên có một luồng nhiệt ấm áp lan tỏa, trên eo cũng truyền đến sức nặng, cô từ từ mở mắt ra, không cần hỏi cũng biết người đó là ai.
Cô vươn tay ra cầm lấy điện thoại đặt ở đầu giường, ấn nút màn hình, xem giờ, sau đó đặt xuống xoay người lại.

Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Chu Mục, dưới mi mắt anh còn có quầng thâm màu xanh nhạt, cô đau lòng đưa tay lên xoa xoa nó.
“Anh vất vả rồi.”
Chu Mục mở đôi mắt đã nhắm lại, khẽ cười, anh cúi đầu hôn lên trán Thời Nhan: “Ngủ đi!”
Có lẽ do làm việc liên tục nên mệt mỏi, giọng nói của anh cũng khàn khàn hơn so với thường ngày.

Cũng có thể là quá mệt mỏi, mới nhắm mắt lại, Thời Nhan liền cảm nhận được lồng ngực của anh lúc lên lúc xuống, hơi thở nhịp nhàng.
Cô đau lòng, nhắm mắt lại, duỗi tay ra vòng qua eo anh: “Vâng! Anh ngủ ngon!”
Trả lời cô chính là căn phòng yên tĩnh.
……
Biết Chu Mục mệt, lúc Thời Nhan tỉnh lại thấy anh còn chưa tỉnh ngủ nên cũng không đành lòng mà đánh thức anh.

Cô nhẹ nhàng gỡ cánh tay đang ôm lấy eo mình, lùi về phía sau một chút, linh hoạt xoay người, ngồi ở mép giường.

Cô cúi xuống nhặt đôi dép lê dưới sàn, đứng dậy rồi đi về phía phòng tắm, sau khi đi vào phòng tắm rồi mới nhẹ nhàng đặt đôi dép lê xuống đi vào.

Lúc rửa mặt, cô cũng cố gắng cử động nhẹ hết mức có thể, sau đó nhón chân bước ra khỏi phòng sau khi rửa mặt xong.
Cô đi vào phòng bếp, nghĩ nghĩ gì đó rồi bắt đầu làm bữa sáng.
Cô làm xong bữa sáng cũng đã là nửa tiếng sau, cô lau tay rồi bước vào trong phòng ngủ.
Trong phòng ngủ, người trên giường hơi nhíu mày, trở mình, bàn tay vô thức sờ sờ bên cạnh, cứ nghĩ sẽ có thân thể ấm áp của cô, kết quả, một đợt lạnh lẽo truyền tới lòng bàn tay, nhưng xung quanh vẫn còn lưu lại hương thơm nhàn nhạt.

Vừa tỉnh dậy liền nghe thấy tiếng mở cửa phòng ngủ, anh quay người lại nhìn ra cánh cửa, cô đang thận trọng bước vào phòng với bộ đồ ngủ và áo khoác.

Thấy anh đã tỉnh, trên mặt lập tức nở nụ cười rạng rõ.
“Anh tỉnh rồi!” Thời Nhan cười nói.
“Ừ!” Chu Muc cử động, cố gắng đứng dậy: “Tỉnh rồi.”
Vừa mới chống khuỷu tay ở trên giường, cô gái cách đó không xa đột nhiên chạy tới, sau đó đột nhiên đè lên cái chăn bông dày cộp, gục ở trên người anh.

Chu Mục sửng sốt, cười bất lực rồi lại nằm xuống một lần nữa.
Thời Nhan cười vui vẻ, dang rộng chân tay ra ôm lấy anh qua cái chăn.
Chu Mục nhìn bộ dạng buồn cười của cô, đưa tay lên xoa đầu cô, dở khóc dở cười: “Sao vậy?”
Thời Nhan dụi mặt vào cái chăn bông mềm mại, ngẩng đầu, nhìn vào mắt Chu Mục, cười hì hì nói: “Không có gì! Chỉ muốn ôm anh thôi.”
Chu Mục mỉm cười, để mặc cho cô ôm, một lúc sau, anh vòng tay qua eo cô, nhân tiện bế cô lên.
“Dậy thôi! Nếu không sẽ bị muộn giờ chụp ảnh cưới mất.”
Thời Nhan vươn tay ra ôm lấy cổ anh, cười nói: “Không sao, em sẽ gọi điện nói chậm lại một giờ.”
“Vậy cũng được.” Chu Mục nhìn xuống bụng mình: “Anh hơi đói.”
“Bữa sáng đã sẵn sàng.”
Thời Nhan chớp chớp mắt, trên mặt lộ ra sự đắc ý, giống như đang nói là: Khen em đi! Mau tới ôm em đi!
Chu Mục mỉm cười, đưa tay lên nhéo má cô, anh nới lỏng bàn tay đang ôm cổ mình, sau đó bế cô lên, đặt qua một bên.

Anh đứng lên, đi vào phòng tắm.
Thời Nhan nhìn bóng lưng anh, bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm: “Không thể khen em một tiếng sao?”
Không biết có phải nghe thấy cô nói không, Chu Mục dừng lại, xoay người, nhìn cô nhóc đang ngồi trên mép giường, cười nói: “Nhan Nhan của chúng ta giỏi quá.”
Nói xong, xoay người đi vào phòng tắm.
“Hả?” Thời Nhan còn chưa kịp phản ứng thì tiếng đóng cửa vang lên trả lời cô.

Bỗng nhiên, cô mỉm cười ngọt ngào rồi vui vẻ nhảy nhót ra khỏi phòng ngủ.
Ăn sáng xong, Chu Mục mang vali đã được chuẩn bị trước ra hành lang ở cửa.

Thay giày xong mà chưa thấy Thời Nhan ở trong phòng ngủ ra, anh gọi cô: “Nhan Nhan.”
“Sao ạ?” Thời Nhan đáp lại anh sau đó xuất hiện ở hành lang với tiếng dép loẹt xoẹt, cô mặc một bộ đồ thể thao màu caramel, áo khoác ngoài màu trắng, trên vai đeo một cái ba lô màu đen.


Cô cười hỏi: “Sao vậy ạ?”
“Không có gì.” Chu Mục cười, anh lấy đôi giày thể thao màu trắng ở trong tủ ra, đặt ở bên chân Thời Nhan: “Mau thay giày đi! Đến giờ đi rồi.”
Anh nói xong liền cúi xuống thay giày.

Thay xong vẫn thấy Thời Nhan chậm rì rì đứng ở đó, anh cười rồi ngồi xổm xuống dưới chân cô: “Em muốn anh giúp em thắt nơ bướm, đúng không?”
Tâm tư bị vạch trần, Thời Nhan thừa nhận mà không giấu giếm.
“Đúng vậy!” Cô cố tình đung đưa cái chân mà anh đang buộc dây giày cho cô: “Không vui sao!”
Chu Mục cười, đè chân cô lại, dịu dàng nói: “Vui, cực kỳ vui.”
Thay giày xong, hai người đến ga ra dưới hầm lấy xe.

Đến cửa hàng đồ cưới, Chu Mục nắm tay Thời Nhan vào trong cửa hàng, lúc đi ra còn có vài người đi theo, đều là chuyên viên trang điểm và nhân viên công tác.
Bởi vì địa điểm chụp có hơi xa, hơn nữa thời gian quay chụp là ba ngày, cho nên công ty áo cưới đặc biệt chuẩn bị một chiếc xe hơi thoải mái cho bọn họ.

Thời Nhan lên xe trước, Chu Mục cất hành lý vào cốp xe xong cũng lên xe, ngồi cùng hàng ghế với Thời Nhan.
Lái xe mất mấy tiếng đồng hồ, Thời Nhan đi được nửa đường thì ngủ.

Cô gối đầu lên đùi Chu Mục, thoải mái ngủ.

Khi Thời Nhan ngủ, cô thường thích di chuyển, Chu Mục sợ cô động đậy sẽ ngã, cho nên dọc đường cũng không dám ngủ, tay vẫn luôn giữ lấy người cô.
Xe dừng ở trạm dịch vụ hai lần, Chu Mục mỗi lần xuống xe đều cầm theo bình nước để lấy nước ấm, sợ rằng khi Thời Nhan tỉnh sẽ khát.

Thấy cô tỉnh, anh liền cho cô uống vài ngụm, rồi lại dỗ dành cô ngủ.
Chuyên viên trang điểm và nhân viên ngồi phía trước nhìn thấy bọn họ như vậy không khỏi khen ngợi, nói rằng họ chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào đối xử tốt với vị hôn thê của mình như vậy.
Chu Mục cúi đầu nhẹ nhàng xoa đầu cô, đôi mắt long lanh dịu dàng, sáng đến chói mắt.
Hồi lâu, anh khẽ cười, đôi môi mỏng hé mở: “Ừ! Bởi vì cô ấy đã phải chịu quá nhiều đau khổ rồi.

Cho nên tôi chỉ biết mang đến cho cô ấy những điều tốt đẹp nhất, để thế giới sau này của cô ấy chỉ có hạnh phúc mà không có nỗi buồn.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui