Editor: YuuChu Mục đút hai tay trong túi quần, liếc nhìn Chu Thanh có vẻ kinh ngạc khi thấy anh xuất hiện ở đây, không khỏi nhíu mày.
“Kỳ lạ lắm sao?”
Là bạn bè bình thường của nhau thì cũng có thể tới thăm bệnh chứ!
Chu Thanh bình tĩnh lại, lắc đầu: “Không có.”
Cô ấy vừa nói, vừa nghiêng người lùi về phía sau hai bước, nhường đường cho Chu Mục đi vào.
Vóc dáng cao lớn của anh đi đến bên cạnh giường, nhíu mày nhìn người trên giường chỉ lộ ra một vài sợi tóc màu đen dưới lớp chăn bông.
Anh đáng sợ như vậy sao?
Chu Mục khẽ cười: “Tuy rằng bị sốt mà đổ mồ hôi là chuyện tốt, nhưng cô cũng không cần phải chịu đựng như vậy đâu, kẻo lại phản tác dụng.”
Trong chăn bông, Thời Nhan vốn dĩ đang phát sốt mà cả người đều nóng lên.
Mặc dù trong phòng bệnh có bật điều hòa nhưng cô vẫn cảm thấy nóng, lúc này lại còn chùm kín chăn, bốn phía đều không thông khí.
Chỉ một lúc sau, cô liền cảm thấy trên mặt và cả người mình đều là mồ hôi.
Một giọt mồ hôi trên trán trượt xuống, chảy vào trong mắt cô.
Cô dùng sức chớp chớp đôi mắt vài lần nhưng vẫn thấy khó chịu, thật sự không thoải mái chút nào.
“Thời Nhan.” Chu Mục gọi một tiếng.
Thời Nhan trả lời qua lớp chăn bông, nhưng không hề có ý định sẽ nhấc chăn lên.
Chu Mục sợ cô khó thở nên đưa tay ra kéo chăn bông xuống, lại phát hiện ra chăn bông bị cô nhóc này túm chặt lấy.
Anh kéo mạnh: “Buông tay.”
“Không.” Giọng nói rầu rĩ vang lên từ trong chăn.
Lúc này, mồ hôi lại chảy xuống mấy giọt nữa, lại tình cờ chảy vào trong hai mắt của cô, vô cùng khó chịu.
Lau mắt chắc sẽ không sao đâu!
Nghĩ rằng Chu Mục sẽ không đúng lúc mà kéo chăn của cô ra, Thời Nhan dùng tay dụi dụi mắt.
Lúc cô đang dụi mắt, trên người đột nhiên cảm thấy nhẹ hẳn đi, cảm giác oi bức xung quanh cũng biến mất.
Chăn đâu rồi?
Trong lòng Thời Nhan có chút kinh ngạc, bỏ tay ra, hai mắt mở to liền nhìn thấy Chu Mục đang đứng ở mép giường khoanh hai tay trước ngực, bình tĩnh nhìn cô, lông mày hơi nhíu lại, trên mặt bốn chữ “Cô làm gì vậy” hiện ra rõ ràng.
Mà chăn chỉ vừa vặn che chân cô lại.
“Ha ha…” Thời Nhan cười hai tiếng.
“Mắt làm sao vậy? Khóc sao?” Nhìn bộ dạng cười cợt của cô, Chu Mục hỏi.
Thời Nhan sửng sốt, nụ cười trên môi cũng dần biến mất.
Cô có chút né tránh mà nghiêng đầu sang một bên: “Không… Không, em đâu có khóc đâu!”
“Khó chịu sao?”
“Không.”
“Bởi vì khó chịu nên mới khóc nhè sao?”
“Không có mà.”
Thời Nhan phủ nhận điều đó, đột nhiên, trên đầu thấy nặng hơn một chút, rồi một lòng bàn tay được đặt trên đầu cô.
Thời Nhan biết đó là của Chu Mục, mùi bạc hà thoang thoảng hòa quyện cùng với mùi thuốc khử trùng quanh quẩn trên chóp mũi cô.
Quay đầu nhìn lên, cổ tay cùng với gân xanh trên đó lập tức rơi vào tầm mắt cô, sạch sẽ, hoàn hảo.
Thời Nhan vô thức chạm vào cổ tay mình.
“Có phải rất khó chịu nên mới khóc đúng không?” Chu Mục hỏi, anh thu tay về, nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, sau đó lại giơ tay lên sờ trán cô.
Độ ấm dưới tay tuy rằng vẫn cao, nhưng so với buổi sáng đã tốt hơn rất nhiều: “Không còn nóng nữa.”
Thời Nhan nhìn anh, khẽ thở dài.
Bỏ đi, dù sao cũng đã thấy rồi.
Thời Nhan chỉ đơn giản dựa vào đầu giường đã được dựng lên một nửa, nhìn người con trai trước mặt bằng đôi mắt sưng vù xấu xí của mình, có chút đáng thương.
Ai không biết còn tưởng anh đang bắt nạt cô.
“Khụ khụ!”
Chu Thanh đứng một bên nhịn không được mà ho nhẹ hai tiếng, Chu Mục liếc nhìn cô ấy, nói: “Có chuyện gì?”
Chu Thanh nhìn Thời Nhan, sau đó nhìn Chu Mục, khóe miệng cong lên, cười tủm tỉm nói: “Chị có việc phải đi trước.
Đầu gỗ, ở lại giúp chị chăm sóc em gái Nhan nhé, một lúc nữa anh trai cô ấy sẽ về.”
Thời Nhan nghe vậy thì quay đầu lại, trừng mắt nhìn Chu Thanh.
“Chị Chu Thanh, không cần…”
Lời nói còn chưa dứt thì giọng nói của người con trai bên cạnh giường đã cắt ngang câu nói của cô: “Được, để em.”
Cái gì?
Thời Nhan lắc đầu, xua tay: “Không cần, em có thể tự làm.”
“Chị đi trước đây!”
“Đi đi!”
“Này! Thật sự không cần…”
“Đi nhá!”
Hai người kia nói chuyện với nhau, tự động ném Thời Nhan sang một bên.
Chu Thanh liếc nhìn Thời Nhan, chỉ cười không nói lời nào, cuối cùng chỉ để lại cho cô ấy một tiếng đóng cửa.
“…” Thời Nhan.
Chu Mục nhìn cô, cười chế nhạo, hỏi: “Sao, không muốn tôi ở đây à?”
Dần dần thành quen, cách Chu Mục nói chuyện với cô cũng bắt đầu giống như nói chuyện với Chu Thanh, còn mang theo ý tứ trêu chọc.
Thời Nhan ngạc nhiên, sờ sờ gương mặt mình, lắc đầu: “Không phải, em muốn… Muốn.”
Chu Mục mỉm cười, vươn tay ra xoa đầu cô: “Ừ! Muốn nghỉ ngơi sao?”
Thời Nhan lắc đầu: “Ngủ cả một ngày rồi, không ngủ được nữa.”
“Vậy cô… Muốn làm gì?”
Thời Nhan suy nghĩ: “Hay là… Chúng ta nói chuyện đi.”
“Nói cái gì…”
“A…” Thời Nhan xấu hổ nhìn Chu Mục, nói: “Không biết nữa.”
“…”
Chu Mục ngồi yên tại chỗ, nghiêng đầu nhìn cái chăn bông của cô, ánh mắt vừa vặn rơi trên cái chân của cô.
Anh chần chừ một chút, hỏi: “Chân của cô…”
“Anh biết rồi sao?” Thời Nhan đoạt lời nói của anh.
Chu Mục nói “Ừ”, sau đó nói tiếp: “Buổi sáng thấy bác sĩ viết trên bệnh án như vậy.”
“Ồ!”
“Sao lại thành ra như vậy?” Chu Mục hỏi.
Thời Nhan tỏ vẻ thoải mái, nói: “Ngoài ý muốn thôi ạ!”
“Cái gì ngoài ý muốn?”
“Tai nạn giao thông!” Thời Nhan mỉm cười: “Suýt chút nữa thì tàn phế.”
Giọng điệu thoải mái khác hẳn so với lúc cô nói chuyện với Chu Thanh lúc này, như thể cô đang nói chuyện của người khác vậy.
Chu Mục hoảng hốt, lúc này mới hiểu ra tình trạng mà anh đã trao đổi với bác sĩ điều trị của cô lúc chiều nay.
Tổn thương tâm lý nghiêm trọng.
Anh đã hiểu.
Thời Nhan thấy anh nhíu mày, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, không nói lời nào, bỗng nhiên cô thấy có chút chột dạ.
Cô xòe năm ngón tay ra, vẫy vẫy vài lần trước mặt Chu Mục.
“Bác sĩ Chu.”
“Hả?”
“Anh đang nghĩ cái gì vậy?”
Chu Mục không trả lời mà hỏi ngược lại cô: “Là bởi vì chân rất đau nên mới khóc sao?”
Thời Nhan không phủ nhận, cô hỏi lại anh: “Rất xấu, đúng không?”
Vừa mới khóc lớn như vậy, cô không cần nhìn gương cũng có thể đoán được bộ dạng lúc này của mình trông thậm tệ như thế nào.
Nhưng… Như vậy cũng được, cứ để cho anh hiểu lầm đi!
Còn sự thật ra sao, chờ thời cơ thích hợp rồi nói sau!
“Không.”
Giọng nói nhẹ nhàng của anh kéo Thời Nhan ra khỏi suy nghĩ của mình.
Cô chớp mắt nhìn anh, trên mặt mang theo một dấu chấm hỏi to đùng.
“A.”
“Không phải cô hỏi tôi có xấu hay không sao? Tôi cho cô đáp án, không xấu, một chút cũng không xấu.”
Câu trả lời lúc này không phải để an ủi, mà anh thật sự cảm thấy như vậy.
Thật sự không xấu một chút nào, ngược lại… Còn rất đáng yêu, giống như một chú mèo con bị thương, làm người khác cũng thấy đau lòng.
Chu Mục bị suy nghĩ của mình làm cho hoảng sợ.
Năm đó, anh cũng bởi vì cảm giác này mà yêu một cô gái.
Chỉ tiếc là…
Lúc hoàn hồn lại, Chu Mục mới phát hiện không biết từ lúc nào mà tay anh đã chạm vào gương mặt tái nhợt gầy gò của Thời Nhan, ý thức được sự thất lễ của mình, anh nhanh chóng thu tay lại, vẻ mặt có chút hoảng hốt khó có thể nhìn ra.
Anh chỉ là cảm thấy cô đáng thương mà thôi, đúng, là đáng thương.
Anh tự nhủ ở trong lòng với mình như vậy.
Thời Nhan cúi đầu, tay nhẹ nhàng chạm vào chỗ mà anh vừa đặt lên, dường như xúc cảm ấm áp vẫn còn ở đó.
Không khí đột nhiên im lặng, Thời Nhan lén lút liếc mắt nhìn người con trai đang cúi gằm mặt không biết đang suy nghĩ gì ở bên cạnh giường.
Vốn tưởng rằng anh không biết, nào ngờ lúc cô nhìn trộm lần nữa thì Chu Mục đột nhiên ngẩng đầu lên, bốn mắt chạm vào nhau, không ai nói gì cả.
Một lúc lâu sau, biểu cảm trên mặt Chu Mục cũng buông lỏng xuống, anh có chút không được tự nhiên mà quay đầu đi, hắng giọng: “Chân… Thế nào rồi?”
Thời Nhan có chút xấu hổ, cúi đầu nói: “Có hơi đau ạ.”
“Tôi đã nói chuyện với bác sĩ điều trị chính của cô, ông ấy nói rằng cô bị chấn thương tâm lý, đã đề nghị cô nên tới gặp bác sĩ tâm lý.”
Chu Mục nói xong, cái anh nhận được chính là một khoảng lặng dài.
Anh quay đầu lại thì nhìn thấy những ngón tay mảnh khảnh của cô nhóc này nắm chặt lấy cái chăn bông, không nhúc nhích.
Trong đầu anh chợt nảy ra một cái ý nghĩ, anh muốn nắm lấy tay cô, động viên cô.
Bàn tay anh có vươn ra một chút, dừng lại rồi lại thu về.
Có phải anh đã quá quan tâm cô rồi không?
“Xin lỗi, là tôi…”
“Em biết, em biết mà, bác sĩ Chu.” Thời Nhan đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời nói của anh.
Cô ngẩng đầu, mỉm cười: “Bác sĩ Chu, anh đang lo lắng cho em sao? Anh lo lắng cho em, đúng không?”
Chu Mục có chút ngạc nhiên, anh đưa tay ra nắm chặt mép giường trước mặt, do dự một chút, rồi lại nhìn cô gái nhỏ đang dựa vào đầu giường, trên miệng nở nụ cười.
Anh gật đầu rất nhẹ: “Ừ!”
“Tại sao?” Thời Nhan hỏi.
Đột nhiên cảm thấy vô cùng sung sướng.
Độ cong nơi khóe miệng càng lớn hơn, tuy rằng sắc mặt vẫn còn tái nhợt, nhưng nụ cười rạng rỡ kia lại mang theo sự ấm áp.
Chu Mục yên lặng nhìn khóe miệng cô, giây tiếp theo, khóe miệng anh cũng hơi nhếch lên.
Anh nói: “Bởi vì chúng ta là bạn bè.”
Nghe anh nói vậy, Thời Nhan thật sự rất vui.
Nếu không phải bởi vì cái chân đau và sức lực chưa hoàn toàn trở lại, cô nghĩ mình sẽ nhảy ra khỏi giường và ôm chầm lấy anh, cho dù anh có đồng ý hay không.
“Vâng! Là bạn bè.” Thời Nhan nói.
Đột nhiên, cô hơi di chuyển mông mình một chút, lập tức cái chân lại thấy đau đớn.
“Đau…”
Chu Mục nhíu mày, trên mặt lộ rõ sự lo lắng.
“Làm sao vậy?”
“Không sao.”
Chu Mục không tin, anh xốc chăn của cô lên, liền nhìn thấy tay trái của cô đang chạm vào vị trí chân trái.
Thời Nhan bị sốc, vội vàng giấu tay ra sau lưng.
Tầm mắt của anh rơi vào vị trí tay của cô vừa rồi, anh cũng không biết có phải mình bị điên không nữa.
Đầu óc anh nóng bừng lên, nói: “Có thể cho tôi xem một chút được không?”
Sau khi nói xong, anh mới ngạc nhiên nhận ra mình vừa mới nói cái gì.
Nụ cười trên môi Thời Nhan đột nhiên biến mất, cô lắc đầu: “Không, xấu lắm.”
Cái sẹo đó, thật sự rất xấu, thật sự rất xấu.
Lúc này cô không muốn bị anh nhìn thấy rằng mình không được hoàn hảo.
Ánh mắt của Chu Mục đi từ đùi của cô lên trên rồi dừng trên gương mặt đột nhiên xuất hiện sự tự ti của Thời Nhan.
Anh hối hận.
Anh mím môi, cuối cùng thỏa hiệp: “Xin lỗi.”
Thời Nhan nghe anh nói xin lỗi, cô ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt anh, đáng thương nói: “Nếu anh cảm thấy có lỗi, vậy có thể đồng ý với em một chuyện được không.”
“Chuyện gì?”
“Anh đồng ý trước đi.”
Chu Mục không nghĩ gì nhiều liền đồng ý.
Anh khẽ thở dài, nói: “Được.”
Đám sương mù trên mặt lập tức biến mất, như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Thời Nhan mỉm cười vẫy tay với Chu Mục, sau đó vỗ vỗ vào vị trí trống bên cạnh mình.
“Anh ngồi xuống đây trước.” Cô nói.
Chu Mục có chút do dự, nhưng vẫn ngồi xuống.
Anh có cảm giác hình như mình vừa rơi vào một cái bẫy.
“Bác sĩ Chu.”
“Ừ!”
“Em có thể… Mượn bờ vai của anh… Dựa vào một chút được không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...