Ngôn Bỉnh Sơ không nghĩ đến giấc này của cô là ngủ đến ngày hôm sau, anh không đánh thức cô, bởi vì anh biết nếu cô không muốn tỉnh, anh có làm gì cũng đều uổng công.
Thật ra cái buổi tối vừa mới qua này, hai người ai cũng không ngủ ngon.
Lý Nhĩ Lạc đón nhận từng giấc mơ, cái nào cũng không tách khỏi Lâm Cảnh.
Có thể mơ thấy hồi ức mật ngọt, cũng có những lần nổi giận ồn ào ầm ĩ nho nhỏ, nhưng mà kết cục của mỗi một giấc mơ đều giống như thủy tinh bị đập xuống đất, tan vỡ thành mảnh nhỏ.
Thế nhưng cô lại không thể thoát ra, chỉ có thể đón nhận từng giấc mộng, thống khổ, không biết phải làm sao, tinh thần và thể xác đều mệt mỏi.
Ban đêm tĩnh lặng, hơi thở hỗn loạn dồn dập của cô khiến anh không có chút nào buồn ngủ, đèn ngủ sáng suốt một đêm, ngọn đèn vàng ấm áp lúc này lại vẩy sự lạnh lẽo đầy đất, Ngôn Bỉnh Sơ nhìn thấy hai sợi tóc mai của cô đều đã bị mồ hôi thấm ướt, ngay cả trên người cũng toàn là mồ hôi lạnh.
Cô đau khổ muôn phần, anh lại bất lực.
Chỉ sợ cô lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tiếng lòng của Ngôn Bỉnh Sơ căng thẳng cả đêm, chẳng qua nghe hơi thở của cô, thần kinh của anh càng thêm thanh tỉnh, trái tim từng chút từng chút đau đớn.
Sáng sớm, bầu trời vừa mới nổi lên bong bóng cá màu trắng [1], anh đã dậy rồi.
[1]: Tác giả ghi “bong bóng cá”, mình cũng không biết edit như thế nào nên giữ nguyên nghĩa gốc, mọi người có thể hiểu là “mặt trời vừa ló dạng”, cuối chương có hình ảnh cho mọi người dễ hiểu.
Trên bàn trà phòng khách, vẫn còn trà an thần hôm qua anh pha, không nghĩ đến cả một đêm cô cũng không tỉnh lại, mà hiện giờ trà đã hoàn toàn nguội lạnh, lá trà ở dưới đáy ly yên lặng như chết.
Ngôn Bỉnh Sơ ngồi ở phòng khách một lát, sửa sang lại chút suy nghĩ bề bộn, nhưng vẫn không cảm thấy thoải mái trừu ti bác kiển [2], chỉ càng ngày càng loạn.
[2]: Nó có nghĩa là phép ẩn dụ tìm kiếm sự xuất hiện và phát triển của sự vật theo thứ tự (nguồn Internet); ở đây ý nói không thoải mái mặc dù sự việc được phát triển theo thứ tự, mong muốn.
Ánh nắng ban mai nhọn nhỏ càng lúc càng sáng lên, cuối cùng toàn bộ đều treo trên bầu trời, chậm rãi chuyển động.
Anh đi vào phòng bếp, dựa theo tỉ lệ nước và gạo nấu cháo, bỏ vào vài viên táo đỏ như thường ngày, lại nhiều hơn bình thường mà bỏ gấp đôi đường phèn vào.
Trong lòng đã quá đắng rồi, vậy thì ăn ngọt một chút đi.
Chẳng qua đến khi anh nấu xong cháo anh cũng ăn xong một chén, cô vẫn chưa tỉnh lại, nhưng anh lại chờ được điện thoại của Giang Tây Triết.
“Tớ ở bên ngoài trường học của các cậu đây, buổi trưa cùng nhau đi ăn cơm đi.” Giang Tây Triết ngồi ở chỗ ngồi dành riêng cho anh chàng ở Thuần Vị, gọi điện thoại cho Ngôn Bỉnh Sơ.
“Tớ nghỉ rồi.” Ngôn Bỉnh Sơ nói.
“Cái gì? Cậu đùa tớ à! Đây là chuyện khi nào vậy?” Giang Tây Triết qua đi cảm giác kinh ngạc lại cảm thấy hơi áy náy, chẳng lẽ gần đây anh chỉ lo kế hoạch tác chiến mà bỏ quên tiểu đồng bọn?
Nhưng rõ ràng ngày hôm qua anh còn vô cùng không yên tâm mà đi giúp cậu ta trấn giữ cửa ải mà!
“Ở tiệm trà sữa?” Ngôn Bỉnh Sơ nằm trên sô pha hai mắt khẽ nhắm lại, ngón tay ấm áp xoa ấn đường.
“Cái này mà cậu cũng đoán được, đạo trưởng gần đây công lực tăng trưởng nha!” Giang Tây Triết nói.
Hiện tại Ngôn Bỉnh Sơ không có tâm trạng vui đùa cùng anh chàng, giọng nói hơi khàn khàn đáp lại: “Bây giờ tớ qua đó.”
Anh đơn giản thay quần áo, trở lại phòng ngủ, ở trước giường cong lưng xuống, tay mang theo vài phần lạnh lẽo nhẹ nhàng bao phủ trán cô, không bị sốt.
Xoay người đóng cửa, động tác dừng ở một khoảnh khắc kia, anh nhìn chăm chú vào cô đang biến mất trong quang ảnh, nhìn một cái thật sâu.
…
“Gần đây hình như khách không nhiều như mấy hôm trước.” Phương Thuần đặt trà sữa lên bàn của anh, lúc xoay người rời đi, nghe lời nói của anh vang lên.
“Ừm, học sinh gần như đã nghĩ hết rồi.” Trải qua một khoảng thời gian chung đụng, Phương Thuần và Giang Tây Triết nói chuyện càng ngày càng tự nhiên, nhưng vẫn không thể thiếu được đỏ mặt ngại ngùng.
Bắt đầu từ ngày đó, 8 giờ tối mỗi ngày Giang Tây Triết đều sẽ xuất hiện trong tiệm, không có ngày nào gián đoạn, mà đôi khi giống hôm nay, anh không bận cũng sẽ đến đây, dù sao đây cũng là một trận đánh lâu dài.
“Nếu em không bận, ngồi xuống nói chuyện phiếm cùng anh đi.” Giang Tây Triết đứng dậy kéo cái ghế đối diện anh ra, khóe mắt cũng đã bay ra nhiều đóa hoa đào.
Phương Thuần gật gật đầu, hiện giờ trong tiệm chỉ có một người khách là Giang Tây Triết, dù cho là cô nói bận, anh cũng sẽ không tin, huống chi cái điệu bộ này của anh, cô không thể không đồng ý.
Đề tài cuộc trò chuyện của hai người, hầu như mỗi ngày đều giống nhau, nhưng chỉ cần có Giang Tây Triết ở đây, thì mãi mãi cũng không tẻ nhạt, bạn nhìn thấy nụ cười ngọt ngào trên mặt Phương Thuần thì sẽ biết ngay.
Ngôn Bỉnh Sơ tiến vào liền thấy hai bức họa này, anh cũng không biết mình nên đi vào hay là nên lui ra nữa.
Phương Thuần giương mắt nhìn thấy có khách đi vào, lại phát hiện đây là bạn của Giang Tây Triết, cô đứng dậy muốn đi.
Ngôn Bỉnh Sơ đi vào, cúi đầu nói với cô một câu, “Quấy rầy rồi.”
Ba chữ này phất phơ trong không khí, mặt Phương Thuần lại muốn đỏ lên, nhưng vẫn cứ hỏi anh, “Anh muốn uống cái gì?”
“Không cần làm phiền cô.” Hôm nay anh không có tâm trạng, nụ vị giác có thể sẽ hơi trì trệ.
Nhưng mà, một lát sau Phương Thuần đi đến đặt một ly nước nước sôi để nguội xuống, sau đó lại yên lặng bỏ đi, không quấy rầy hai người bọn họ nói chuyện.
Ngôn Bỉnh Sơ nhìn vào trong cái ly thủy tinh trên bàn, mặt nước chậm rãi bình lặng lại, ấn tượng đối với cô gái này lại tốt thêm vài phần, cô rất tinh tế, nhận ra giọng nói của anh có chút không thoải mái, “Không tồi.”
“Đó là tất nhiên.” Giang Tây Triết cũng đồng dạng nhìn chăm chú vào cái ly trên bàn, anh biết Ngôn Bỉnh Sơ chỉ về cái gì, chút kiêu ngạo trong lòng sắp không giấu được nữa rồi.
Ngôn Bỉnh Sơ cười cười, bưng ly lên, dòng nước ấm áp đi qua cổ họng, anh lại cảm thấy đắng ngắt.
“Lúc nào thì cậu nghỉ?” Giang Tây Triết cảm thấy cần phải biết rõ cái vấn đề không quá quan trọng này.
“Một tuần rồi.” Ngôn Bỉnh Sơ nhàn nhạt nói.
“Vậy cậu nghỉ còn không ở nhà cùng cô gái nhỏ người ta, hại tớ hôm trước bị hoảng sợ, cậu cũng không biết tớ đã nhìn biển số nhà bao nhiêu lần rồi đâu.” Xem ra cảnh tượng ngày đó đã nhộn nhạo trong đầu Giang Tây Triết một khoảng thời gian rất dài.
“Sau khi nghỉ có một đồng nghiệp mời tớ đến phòng làm việc của anh ta giúp đỡ vài hôm, ngày hôm trước tớ ăn một bữa cơm cùng với ba mẹ tớ.” Tuy rằng Diệp Lan nói không cần Ngôn Bỉnh Sơ trở về, nhưng anh vẫn muốn về thăm ba mẹ, tuần suất một tuần một lần vốn đã rất thấp, anh không muốn sau này hối hận đủ loại.
“Được rồi, nói một chút đi.” Có thể là Ngôn Bỉnh Sơ giấu quá sâu, Giang Tây Triết cũng không phát hiện ra sự khác thường của anh, vẻ mặt xem kịch vui, tất cả tò mò đều rơi trên người của Lý Nhĩ Lạc, không, đúng hơn là trên người cả hai.
Nói gì đây?
Lông mi của Ngôn Bỉnh Sơ chiếu một bóng râm nhợt nhạt xuống, nói rằng mình ở trên phố nước ngoài cứu cô đang sắp chết, biết rõ trong lòng cô có người khác, nhưng vẫn không khống chế được mà thích cô?
Anh có chút không biết mở miệng như thế nào, bởi vì bản thân anh không biết tự lượng sức mình.
“Cậu sao thế, đang nhớ lại à?” Giang Tây Triết thấy anh chậm chạp không lên tiếng, rốt cuộc hậu tri hậu giác nhận ra được hôm nay anh không thích hợp.
Thần thái trên mặt Giang Tây Triết thu hồi vài phần, không định hỏi tiếp nữa, cứ như vậy qua đi.
Thế nhưng lúc này Ngôn Bỉnh Sơ lại bắt đầu trả lời câu hỏi của anh, Giang Tây Triết yên tĩnh nghe.
Từ vô cùng kinh ngạc không thể tưởng tượng nỗi đến từ từ tiếp thu, quá trình này rất ngắn, bởi vì câu chuyện của bọn họ cũng vô cùng ngắn, ngắn đến mức Ngôn Bỉnh Sơ nói vài câu đã nói xong từ đầu đến cuối.
“Luôn phải té ngã một lần.” Giờ phút này, Giang Tây Triết nhìn ra ánh mắt anh giấu rất sâu bị trút hết ánh sáng mà ảm đạm, “Huống chi, hiện tại cô ấy đang độc thân, cậu sợ gì chứ?”
Ngôn Bỉnh Sơ biết hàm ý trong câu nói của Giang Tây Triết, nhưng mà làm vậy anh cảm giác như mình là một kẻ chen chân vào, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, sấn hư mà nhập [2], “Bảy năm, rất sợ.”
[2]: Xâm chiếm khi người khác đang yếu, giống câu “thừa nước đục thả câu”.
“Tớ nói này đạo trưởng, cậu có thể nhận thức chính xác bản thân cậu hay không, cậu biết cậu có sức hấp dẫn lớn đến nhường nào không? Cậu nhìn thấy hai cô gái vừa đi ngang qua chứ?” Giang Tây Triết chỉ vào hai cô gái vừa đi ngang bên ngoài cửa sổ, “Đã đi xa đến vậy rồi, vẫn còn lưu luyến từng bước kìa!"
Ngôn Bỉnh Sơ cười nhạt, cũng không nhìn ngoài cửa sổ, chỉ nhìn chằm chằm cái ly thủy tinh tĩnh lặng, “Phải không?”
“Quá phải luôn đó, cậu không nhớ rằng lúc cậu diễn thuyết khai giảng ở trường hả? Tớ nói cho cậu nghe, các cô gái ở tuổi này, đều thích trưởng thành chững chạc tiên phong đạo cốt [3] như cậu vậy đó,” Giang Tây Triết thực sự không quen cái dáng vẻ này của Ngôn Bỉnh Sơ.
[3]: Phong cách của người tu tiên.
Từ nhỏ đến lớn, tuy rằng anh nhìn nhận rất nhiều sự việc vô cùng lạnh nhạt, nhưng Giang Tây Triết biết khí phách hăng hái trong lòng anh, vô hình trung tỏa ra tự tin và ung dung, đó mới chính là Ngôn Bỉnh Sơ, “Còn nữa, sao cậu biết cô ấy lại không có cảm giác với cậu.”
Đây không phải là một câu nghi vấn, Ngôn Bỉnh Sơ nghe xong trong mắt cũng không tạo nên một tia gợn sóng, “Cảm ơn thôi.”
Không phải cảm tình, là cảm ơn.
Giang Tây Triết nhìn bộ dáng hiện tại của anh, hiển nhiên là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, mà làm một người đứng xem, anh chàng có thể cảm giác rõ được tình cảm nhè nhẹ quanh quẩn giữa hai người, tuy rằng rất nông rất nhạt.
Nhưng Giang Tây Triết cũng không định làm rõ những điều này, cảm tình trong chuyện tình cảm, người ngoài cuộc nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng.
“Sơ Tử, tớ chỉ có thể nói hiện tại cô ấy đang độc thân, mà trùng hợp là cậu cũng thế.” Trà sữa trong ly vẫn còn ấm, Giang Tây Triết uống một ngụm, sau đó nhìn vào mắt của Ngôn Bỉnh Sơ, vô cùng nghiêm túc.
Bọn họ quen biết mười mấy năm rồi, từ trước đây đến hiện giờ, đại học, ra nước ngoài, cùng với quyết định cuối cùng là làm thấy giáo ở trường học, bất luận anh muốn làm cái gì, Giang Tây Triết đều không chút nghi ngờ kết quả cuối cùng của sự việc, thậm chí, nếu Ngôn Bỉnh Sơ nói anh muốn hái ngôi sao kia trên bầu trời, Giang Tây Triết cũng sẽ tin bầu trời sẽ hạ thấp xuống vì anh.
Không sai, anh chính là dáng vẻ này, trầm ổn hàm súc, lại lợi hại muốn chết.
Mà những lời này của Giang Tây Triết, dường như có một cái chìa khóa chậm rãi chuyển động trong lòng Ngôn Bỉnh Sơ, mở nội tâm của anh ra, trái tim tăm tối có một tia ánh sáng tiến vào.
Có thể vết sẹo bảy năm kia trên người cô in rất sâu, nhưng vậy thì thế nào, đó chỉ có thể là một dấu vết, là quá khứ, mà từ nay về sau, anh sẽ có vô số cái bảy năm giúp cô vuốt phẳng lại, sau đó từng chút từng giọt viết tên mình lên.
Mà bộ dáng lo được lo mất bây giờ của mình, dáng vẻ co quắp bất an, anh thật sự có chút khinh bỉ.
Khóe môi anh hơi gợi lên, tràn ra độ cong đẹp mắt, ánh mắt đen láy lúc này nhiều thêm vài phần kiên định, con ngươi dịu dàng như nước nhiều thêm một phần tình thế bắt buộc phải sắc bén.
Khói mù tiêu tan, sau cơn mưa trời lại sáng.
Ăn cơm trưa cùng Giang Tây Triết, đến văn phòng của đồng nghiệp giúp đỡ, một lần nữa về nhà ánh sao đã bước lên trời tối.
Ngôn Bỉnh Sơ bật đèn, hệ thống máy sưởi trong nhà ập vào mặt làm anh hơi lạnh lẽo.
Ẩn giấu trong lòng vẫn còn sinh ra cảm giác bất an, anh vẫn cứ thong thả ung dung thay dép lê, treo áo khoác ngoài lên giá áo, sau đó không nhanh không chậm đi về hướng phòng ngủ.
Mở cửa, chăn trên giường được trải chỉnh chỉnh tề tề ở đó, không có dấu vết của người nào.
Trái tim anh mãnh liệt run rẩy một chút, nhưng sắc mặt vẫn cứ như thường, không biến sắc mở một căn phòng khác ra.
Trống rỗng.
Mở tủ ra, quần áo cùng một màu của nam; trên ban công, bộ màu đỏ sậm kia cũng không thấy bóng dáng; đi vào phòng tắm, một cái bàn chải đánh răng trên bồn rửa mặt, lẻ loi đứng ở trong ly…
Anh đứng ở phòng khách, nhìn quanh bốn phía, bao quát cái nhà này, cũng chỉ còn lại một mình anh.
Trên bàn trà, bên cạnh ly trà đã lạnh ngắt, để một xấp Nhân dân tệ [4] thật dày cùng với một tờ giấy ——
[4]: Tiền tệ của Trung Quốc.
Tôi đi đây.
Chú thích:
[1]: