Nửa năm sau, Thích Trình Diễn và Quan Tri Ý kết hôn.
Đám cưới xa hoa linh đình, khiến cho toàn Đế Đô và giới giải trí chấn động một thời gian dài. Sau khi tổ chức hôn lễ, hai người bay ra nước ngoài, hưởng tuần trăng mật kéo dài hai tháng trời.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An.
Mà Quan Tri Ý lập gia đình xong, người làm anh như Quan Nguyên Bạch đến lượt bị các vị trưởng bối trong nhà thúc giục. Đến em gái anh đã dựng vợ gả chồng, vậy mà anh vẫn đơn độc một mình, xem như không hợp tình hợp lý.
Vì thế, ông bà nội bắt đầu không ngừng sắp xếp đối tượng xem mắt cho anh. Quan Nguyên Bạch phiền toái không chịu được, có cơ hội trốn được liền trốn. Lần cuối cùng còn bị bà nội đến tận cửa, canh chừng anh đến địa điểm hẹn, không còn cách nào đành thuận theo một lần.
Anh đến sớm hơn đối tượng xem mắt một bước, trong lúc anh đang tính toán không biết nói chuyện thế nào để sớm kết thúc bữa ăn vô nghĩa này, thì người con gái đó đã tới.
Mái tóc dài đen nháy, váy ngắn trắng tinh dài đến đầu gối, dáng vẻ xinh đẹp dịu dàng, điển hình của một thục nữ.
Quan Nguyên Bạch nhìn thấy cô liền đứng dậy, lịch sự đưa tay ra: “Xin chào, Châu tiểu thư.”
Anh không thích chuyện mai mối có chủ ý như thế này, nhưng dù sao đã tới rồi, ít nhiều cũng nên gắng hoàn thành cho xong.
Người nọ đưa tay bắt lại: “Xin chào Quan tiên sinh, em là Châu Phạn Phạn.”
“Tôi biết.” Quan Nguyên Bạch nhàn nhạt cười, “Mời ngồi.”
“Được.”
Hai người ngồi xuống, Quan Nguyên Bạch không giỏi nói chuyện yêu đương đôi lứa, nhưng anh đã gặp gỡ khá nhiều người, cho nên cùng một cô gái ăn bữa cơm cũng không có gì là khó khăn.
Gọi đồ xong, Quan Nguyên Bạch thản nhiên mở lời: “Châu tiểu thư nhìn rất trẻ.”
Châu Phàn Phàn nhấp một ngụm nước, nhẹ nhàng nói: “Đúng thế, nhỏ hơn em gái anh một tuổi.”
Quan Nguyên Bạch hơi bất ngờ, nội tâm không nói nên lời. Anh nhìn ra được tuổi tác cô gái này không lớn, chỉ là không nghĩ rằng còn nhỏ hơn em gái anh.
Bà nội thế này là có ý gì, muốn anh kèm cặp trẻ nhỏ sao?
Quan Nguyên Bạch khẽ chửi thề, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh: “Xem ra, em hiểu khá rõ về nhà tôi.”
Châu Phàn Phàn gật đầu, mỉm cười: “Em gái anh là đại minh tinh, đương nhiên em biết rõ.”
Quan Nguyên Bạch: “Em còn trẻ, làm sao lại đồng ý trưởng bối đến xem mắt?”
“Bởi vì em biết đối phương là anh.”
Châu Phàn Phàn buột miệng, nói xong dường như ý thức được bản thân quá thẳng thừng, ngại ngùng cúi đầu xuống.
Quan Nguyên Bạch sửng sốt đôi chút: “Hửm?”
Châu Phàn Phàn nhỏ giọng đáp: “Em, em muốn làm quen anh.”
Người đã nói vậy, Quan Nguyên Bạch cảm thấy bản thân cũng đã minh bạch phần nào. Cô gái nhỏ là mang theo cảm tình mà tới, sớm đã nhìn trúng anh. Điều này ngược lại ngoài dự đoán của anh, anh vốn cho rằng đối phương giống như mình, là bị ép tới.
Những lời giảo biện mà Quan Nguyên Bạch đã chuẩn bị từ trước bỗng trở nên vô dụng, ngẫm nghĩ hồi lâu, anh nói: “Thật ra, tôi chỉ đến theo yêu cầu của bậc trưởng bối, hiện tại không muốn có bạn gái.”
“Không vấn đề gì.”
Châu Phàn Phàn ngại ngùng nhìn anh, “Hiện tại anh không thích em cũng không sao, em chỉ là, muốn làm bạn cùng anh.”
Quan Nguyên Bạch ho khan.
“Chuyện này…”
Xem mắt xong xuôi, hai người khách sáo rời đi.
Nhưng mà, chuyện cô gái nhỏ thật sự muốn làm bạn anh, là nghiêm túc.
Thời gian sau đó, mỗi ngày cô đều gửi tin nhắn Wechat cho anh, hơn nữa còn thường xuyên đứng đợi anh bên dưới bãi đỗ xe của công ty, tặng cho anh chút điểm tâm hoặc là món quà nhỏ. Mỗi khi như vậy thường mang theo hai phần, một của anh một của em gái anh, tinh tế và vô cùng chu đáo.
Theo thời gian, những người bên cạnh Quan Nguyên Bạch đều biết hiện tại có một cô gái đang theo đuổi anh.
Ngày nọ, Tống Lê có công việc đến Quan thị một chuyến. Đàm phán xong xuôi, anh ngồi lại văn phòng của Quan Nguyên Bạch, đùa giỡn: “Nguyên Bạch, nghe nói có người theo đuổi cậu.”
Quan Nguyên Bạch liếc sang: “Nghe đâu nói?”
“Còn nghe đâu nói được nữa, hiện tại còn có người không biết cậu đang được theo đuổi à? Người ta tặng cậu nọ tặng cậu kia, đợi cậu tan làm, đối với cậu vẫn là không nên quá tốt như thế.”
Quan Nguyên Bạch hiếm khi có chút không tự tại: “Tớ đã nói rõ ràng với cô ấy là tớ không thích cô ấy, càng không để cô ấy làm như vậy.”
“Đây chính là điều làm người ta say mê cậu. Cậu thẳng thắn như thế, cô ấy vẫn cố chấp, chứng tỏ cô ấy yêu cậu đến chết đi sống lại!”
“Cút.” Quan Nguyên Bạch lườm anh, “Đồ điên.”
“Trời trời trời, ngại quá hoá giận rồi sao. Có phải là mưa dầm thấm lâu, cậu cũng thích người ta rồi.”
“Đừng có nói nhảm.”
Quan Nguyên Bạch mặc dù nói như vậy, nhưng trong tâm trí lại xuất hiện hình ảnh cô gái nhỏ đứng bên cạnh xe anh, đợi anh tan làm về. Cô chưa từng tỏ tình nghiêm túc với anh, nhưng đối xử với anh rất tốt, đã hai tháng trôi qua, vẫn giữ nguyên tâm tư muốn lấy lòng anh.
Quan Nguyên Bạch cũng không phải là chưa từng được ai theo đuổi, nhưng anh chính là chưa từng gặp người nào kiên trì như cô. Trước kia, anh đã nói qua rằng không muốn yêu đương và không thích cô, nhưng cô vẫn cố gắng dầm nắng dãi mưa.
“Được rồi, không có việc gì nữa thì đi đi, tớ còn phải họp.”
“Được được được.” Tống Lê vừa đi vừa nói: “Xem ra, có người nào đó, sắp không còn độc thân nữa rồi.”
“Mau biến khỏi đây.”
Chờ Tống Lê rời đi rồi, trên khuôn mặt lãnh đạm của Quan Nguyên Bạch mới lộ ra một chút ý cười, yêu anh đến chết đi sống lại?
Đúng là…
Khoa trương.
*
Ngày 2 tháng 3, Quan Nguyên Bạch nhận một cuộc điện thoại từ bà nội, nói rằng tối nay Châu Phàn Phàn sẽ đến nhà làm khách, muốn anh qua một chuyến. Trùng hợp là, hôm nay cũng là ngày Thích Trình Diễn và Quan Tri Ý đi tuần trăng mật về.
Thời điểm Quan Nguyên Bạch nhận được điện thoại, Thích Trình Diễn vừa vặn đang ngồi nhà cùng anh nói chuyện.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An.
Thấy anh cúp máy, Thích Trình Diễn nói: “Tớ đã nghe nói rồi, gần đây cậu cùng một cô gái qua lại khá kịch liệt.”
Quan Nguyên Bạch liếc qua một cái: “Qua lại kịch liệt? Lại là Tống Lê nói với cậu phải không, cái tên mù quáng đó.”
Thích Trình Diễn dáng vẻ “Tớ không tin”, nói: “Quan Nguyên Bạch, nhìn không ra đó, cậu mới thật sự là cầm thú.”
“?”
Thích Trình Diễn: “Cậu còn có mặt mũi nói tớ? Nghe nói, cô gái kia rất trẻ, còn kém cả tuổi Tiểu Ngũ?”
Quan Nguyên Bạch thiếu chút nữa sặc trà: “Tớ là nể mặt bà nội mới đi xem mắt, lúc đi hoàn toàn đâu có biết người ta bao tuổi, được chưa?”
“Nhưng nghe Tống Lê nói, gần đây cô gái đó đang theo đuổi cậu.” Thích Trình Diễn hỏi: “Không động tâm?”
Quan Nguyên Bạch bình thản: “Không.”
“Ồ.” Thích Trình Diễn nói, “Ban nãy bà nội kêu cậu qua đó cùng cô ấy ăn cơm, đoán chừng là muốn tác hợp cho hai người, cậu không đi?”
Quan Nguyên Bạch lắc đầu, đúng lúc muốn mở miệng nói không đi, thì Quan Tri Ý từ trên lầu đi xuống: “Đi! Em muốn đi!”
Quan Nguyên Bạch: “… Em náo loạn cái gì.”
“Chị dâu tương lai của em, em muốn đi xem.”
Quan Nguyên Bạch biến sắc: “Nói linh tinh gì đấy!”
Quan Tri Ý hừ một tiếng, không quan tâm đến anh, đi tới bên cạnh Thích Trình Diễn nói: “Rất lâu rồi em không được gặp bà, chúng ta tối nay qua đó ăn cơm đi.”
Thích Trình Diễn gật đầu: “Được.”
“Vậy mang theo chút đồ lưu niệm và đặc sản mang qua đó, tặng cho chị… tặng cho cô gái bí ẩn kia nữa.”
Thích Trình Diễn rất nghe lời: “Có thể.”
Quan Nguyên Bạch: “………”
Cuối cùng, Quan Nguyên Bạch vẫn là bất đắc dĩ bị Quan Tri Ý kéo theo, ba người cùng nhau đi qua căn nhà cũ của Quan gia.
Lúc họ tới nơi, Châu Phàn Phàn đang nói chuyện với bà nội.
“Ôi, Tiểu Ngũ và Trình Diễn cũng về rồi à?” Bà nội bất ngờ nhìn về phía hai người.
Quan Tri Ý gật đầu: “Vâng bà nội, buổi trưa vừa về tới nhà.”
Nói xong, ánh mắt chuyển hướng sang cô gái bên cạnh. Thấy đối phương cũng nhìn mình, cô gội vàng chỉ Quan Nguyên bạch: “Chào chị, em là Quan Tri Ý, em gái anh ấy.”
(*) Dù Phàn Phàn nhỏ tuổi hơn Tri Ý nhưng trước sau cũng thành chị dâu – em chồng, nên mình đổi thành chị em luôn nha.
Châu Phàn Phàn ngẩn người nhìn cô, không biết xảy ra chuyện gì, nhất thời không lên tiếng.
Quan Tri Ý chớp mắt: “Chị là Châu Phàn Phàn sao?”
“À, đúng...”
“Lần đầu gặp mặt, cái này tặng cho chị.” Quan Tri Ý đưa quà lưu niệm cho cô, “Loại bánh bên trong này rất ngon, chị nhất định phải thử nhé.”
Châu Phàn Phàn từ tốn nhận lấy: “Cảm ơn…”
“Không có gì.”
Chào hỏi xong, Quan Tri Ý cùng Thích Trình Diễn tán gẫu với bà nội.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An.
Quan Nguyên Bạch ngồi bên cạnh Châu Phàn Phàn, nhìn thấy cô một mực không mở miệng, cả người căng thẳng, anh khẽ cười: “Em rất căng thẳng sao?”
Châu Phàn Phàn nghiêng sang nhìn anh: “Có chút…”
Đều đã gặp mặt nhiều vậy rồi, mà cớ sao cứ lần nào gặp lại đều căng thẳng hơn trước.
Quan Nguyên Bạch cảm thấy nội tâm cô khiến người khác có phần kinh ngạc, đồng thời lại nảy sinh một chút đắc ý không tên.
Anh hắng giọng, xoa dịu nói: “Ăn gì đi, không cần căng thẳng.”
Châu Phàn Phàn khẽ ừm một tiếng.
Trên bàn đặt rất nhiều đồ ăn nhẹ, qua một lúc, người giúp việc trong nhà mang vài đĩa hoa quả đã gọt ra.
“Nào, Phàn Phàn, Tiểu Ngũ, hai đứa đều gầy như vậy, ăn hoa quả đi.”
“Vâng, bà nội.” Quan Tri Ý đáp.
Vừa dứt lời, đột nhiên nhìn thấy Châu Phàn Phàn rất nhanh cầm đĩa cherry và dâu tây ở trước mặt mình, chuyển sang phía Quan Tri Ý.
Quan Tri Ý vốn dĩ muốn nói hai đĩa kia đặt hơi xa, cô đúng lúc đang thèm, ai ngờ lại có người đẩy tới trước mặt cô.
Cô hơi kinh ngạc, Thích Trình Diễn và Quan Nguyên Bạch cũng vậy, đều nhìn về hướng Châu Phàn Phàn đang bất động.
Châu Phàn Phàn bị nhìn đến độ mặt đỏ cả lên: “Em ăn đi.”
Quan Tri Ý bất ngờ nói: “Chị làm sao biết em muốn ăn hai loại này?”
Châu Phàn Phàn mím môi: “Chị… không biết.”
“Hả?”
“Chỉ là muốn để gần một chút, cho em tiện lấy…”
Quan Tri Ý mỉm cười: “Cảm ơn chị, em thích ăn cherry và dâu tây nhất.”
“Không, không có gì.”
Sau đó, mấy người cùng nhau ăn tối. Ăn xong, Quan Tri Ý và Thích Trình Diễn lái xe về nhà của mình, Quan Nguyên Bạch đưa Châu Phàn Phàn về.
Lúc khởi động xe, Châu Phàn Phàn nói: “Những món quà này, anh giúp em cảm ơn Tri Ý nhé, thật sự rất cảm ơn cô ấy.”
“Không cần, con bé thuận tay mang theo.”
“Không không không, vẫn cần cảm ơn, em rất thích.” Châu Phàn Phàn nói, “Cũng cảm ơn anh hôm nay đã qua.”
Quan Nguyên Bạch thấy sắc mặt cô phiếm hồng, sợ cô hiểu lầm điều gì, cứng rắn giải thích: “Tôi không phải đặc biệt tới gặp em, là em gái tôi muốn tới, nhất quyết kéo tôi đi bằng được.”
“Vậy sao?”
“Đúng thế, cho nên, em đừng nghĩ nhiều.”
Quan Nguyên Bạch nhìn về phía trước, chậm rãi nói: “Tôi cảm thấy, có vài chuyện nên thuận theo tự nhiên.”
“Ừm.”
“Con gái theo đuổi người khác, thật ra không tốt cho lắm. Dễ bị tổn thương, em đừng cố chấp như thế.”
“Ừm…”
“Sau này, em không cần tiếp tục tặng tôi gì nữa, cũng không cần phải vì tôi mà chuẩn bị thêm cả quà cho con bé, loại việc này em không thích hợp để làm.”
“Ồ, được.”
“Còn nữa…”
Quan Nguyên Bạch liếc sang, chỉ thấy cô cúi đầu nhìn điện thoại, mím chặt môi.
Dáng vẻ có phần đau lòng…
Quan Nguyên Bạch dừng lại, đem lời muốn nói nuốt vào trong.
Có phải, lời anh nói hơi quá đáng rồi?
Chính vào thời điểm Quan Nguyên Bạch đang hối hận vì mình đã nói quá nhiều, thì bên kia, Châu Phàn Phàn ấn vào một nhóm nhỏ ba người trên Wechat.
Thần sắc cô bình tĩnh, nhưng ánh mắt rủ xuống lại đang sáng rực.
Cô mở khung chat, gõ một loạt dấu chấm than.
Tên nhóm là: [ Những bà mẹ kế hoang dại của Ý Ý ]
Nội dung:
[ **!!!!! Các chị em!!!! Nhanh bò ra đây!!! Tớ sắp không chịu nổi nữa rồi!!!! Mau!!! Mau ra hô hấp nhân tạo cho tớ!!!!! ]
Hơn mười giây sau, có người trả lời----
Lục Lục: [ Chuyện gì? Cậu làm sao mà không chịu nổi? ]
Tiểu Thiên: [ Không lẽ là… Cậu gặp được rồi? ]
Châu Phàn Phàn: [ Đúng!!! Gặp được rồi! Tớ gặp được con gái rồi! Tận mắt! Quá đáng yêu! Chịu không nổi a a a a a. ]
Lục Lục: [ Thật hay giả vậy, con gái không phải đang đi tuần trăng mật sao? ]
Châu Phàn Phàn: [ Về rồi huhuhu, còn mang cho tớ quà lưu niệm nữa. Không được rồi, tớ phải cất giữ cẩn thận, tớ muốn lưu truyền cho con cháu từ đời này qua đời khác! ]
Lục Lục: [ Woa, cậu thật sự gặp được rồi, lần xem mắt này xem như không uổng công. Người chị em, hiện tại tôi đã tin cậu là phú nhị đại rồi. ]
Thất Thất: [ Giàu có rồi đừng quên, tôi không đòi hỏi gì cả, chỉ cần gửi một bức ảnh có chữ ký của con bé thôi. ]
Châu Phàn Phàn: [ A a a a, tớ không dám đâu, tớ gặp con bé còn không nói nên lời! ]
Thất Thất: [ Sao vậy? Sắp trở thành chị dâu con bé rồi, cậu còn sợ gì chứ?! ]
Châu Phàn Phàn hơi khựng lại, trong lòng thoáng buồn bã năm giây: [ Haiz, người anh trai đó căn bản không thích tớ, đã từ chối đại khái năm sáu bảy tám lần gì rồi. ]
Thất Thất: [ Hahahahahahaha, cậu cũng thảm thật đó? ]
Châu Phàn Phàn kiên cười gửi một sticker “Bà đây không cần đàn ông”, đáp: [ Không sao, làm chị dâu gì chứ, tôi muốn làm mẹ của con bé hơn! ]
*
Note:
Ba câu hỏi liên tiếp từ Nguyên Bạch:
1. Em thích ai?
2. Tôi chỉ xứng đáng buồn năm giây?
3. Em muốn làm mẹ tôi?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...