Em có rất nhiều tiền nha

Thích Trình Diễn vô cùng đau lòng, trong nhất thời không để ý rằng Quan Tri Ý chính là không nỡ để anh rời đi. Thấy cô nói thế liền kéo chân cô qua, nhẹ nhàng xoa bóp.

Quan Tri Ý dựa vào gối, nhìn anh không chớp mắt.

Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Thoải mái hơn chút nào chưa?” Thích Trình Diễn hạ mắt hỏi.

“Ừm, rồi nha.”

“Ngày mai hãy đi một đôi giày thoải mái, đừng chỉ vì đẹp mới đi.”

“Em biết rồi.” Quan Tri Ý đứng dậy, cầm hộp dâu tây đến bên miệng anh, “Anh ăn cùng em đi, nhiều như thế em ăn không hết.”

Thích Trình Diễn cắn một miếng: “Dạ dày nhỏ.”

Quan Tri Ý dựa vào vai anh, cười hì hì: “Ừm. Kỹ thuật của Thích tổng thật tốt, có thể mở một hàng mát xa đó nha.”

Thích Trình Diễn nghiêng mắt nhìn cô một cái: “Mở một hàng phục vụ mọi người sao?”

“Không không không. Là loại chỉ phục vụ một mình em.”

“Kinh doanh như vậy, hẳn rất lỗ vốn.”

“Sẽ không đâu.” Quan Tri Ý nói, “Anh có thể dụ dỗ em trở thành siêu cấp VIP, như thế mỗi hàng em sẽ trả rất nhiều tiền.”

Thích Trình Diễn cười: “Em nguyện ý?”

“Tất nhiên nguyện ý rồi.” Quan Tri Ý cọ vai anh, “Nếu cửa hàng mát xa của anh hoạt động không nổi, em sẽ đóng phim nuôi anh…”

“Nuôi anh?” Thích Trình Diễn thích thú nhìn cô.

Quan Tri Ý ngẩn người: “Sao vậy, anh rất khó nuôi à?”

“Ừm… Không hẳn là khó, chỉ cần có ăn là được.”

“Anh không cần phải khách khí với em, yêu cầu cao hơn một chút cũng được.” Quan Tri Ý nói, “Nếu tiền của em không đủ để nuôi anh, vậy em sẽ trộm tiền của anh hai nuôi anh.”

Thích Trình Diễn buồn cười, đưa tay ôm lấy cô: “Nguyên Bạch mà biết sẽ bị em làm tức chết mất.”

Quan Tri Ý không cần mát xa nữa, dựa vào lồng ngực anh cọ cọ: “Mặc kệ anh ấy… Cho nên, thấy em đối với anh tốt như vậy, anh có thể ở lại thêm một lúc hay không.”

Trong lòng mềm mại một khối, anh nào nỡ nói không.

“Anh là sợ ngày mai em phải dậy sớm, ở đây lâu sẽ ảnh hưởng đến em.”


“Vậy anh ngủ lại với em sẽ không ảnh hưởng nữa rồi.” Quan Tri Ý đáp rất nhanh, sau một hồi mới phát hiện lời này của mình có vấn đề.

Thích Trình Diễn nhéo mặt cô, thanh âm chứa đựng ý cười: “Ồ, thì ra là muốn ngủ cùng anh?”

“Không phải, ý em là…” Quan Tri Ý nghẹn, không biết trả lời thế nào, suy nghĩ nửa ngày chỉ thấp giọng ậm ừ nói, “Cũng đâu phải chưa từng ngủ cùng nhau.”

“Được.” Thích Trình Diễn trực tiếp đem cô đè xuống giường, thấp giọng nói, “Cùng em ngủ một lát.”

Cái gì, ngủ một lát?

Quan Tri Ý ngẩn ra, nhưng chưa đầy bao lâu, Thích Trình Diễn đã hôn xuống.

Son phấn Quan Tri Ý nhoè hết ra ngoài, tâm tư cũng bị cuốn trôi, chỉ dùng hai tay giữ chặt áo anh, để nhiệt độ của anh xuyên qua từng lớp chướng ngại vật, chạm đến lòng bàn tay cô.

“Vị dâu tây.” Anh nói.

Quan Tri Ý thở nhẹ: “Anh mới là.”

“Xem ra lần sau thích vị gì thì để cho em ăn là được.”

Anh áp mũi vào cô, giọng trầm nhẹ, nghe dịu đến tận tâm. Quan Tri Ý đối với thanh âm của anh cơ hồ mê muội, ngẩn người, lẩm bẩm: “Đều có thể…”

Người dưới thân đưa ra vẻ mặt phục tùng khiến tim anh không chịu được mà mềm nhũn, Thích Trình Diễn cười khẽ, đột nhiên có chút nhịn không nổi.

Phòng bị của cô đối với anh, gần như bằng không.

Thích Trình Diễn khẽ thở dài, cúi đầu hôn lên môi cô.

Lần này anh không buông cô sớm, mà triền miên lưu luyến, từ từ mới ung dung rời đi, để lại chỉ còn là hơi thở hừng hực.

Quan Tri Ý đối với anh không có gì che giấu, cô thích anh, thích đến mức có thể đưa anh toàn bộ của mình. Giờ khắc này, cô chính là cảm thấy, Trình Diễn của cô, làm gì cũng được.

Thế nên, cô duỗi tay ôm lấy anh một cách gắt gao.

Hàm bị cạy ra, là anh để cô tự ý chơi đùa phiêu lãng. Cô liên tục đáp ứng lại, cho dù bị anh cưỡng tới không thể rút lui, hô hấp không thuận, cũng không nói một lời.

Mà cả hai lăn lộn qua lại trên giường, khiến áo tắm trên người Quan Tri Ý xộc xệch cả. Trở mình một cái, cổ áo liền lộ hơn nửa, thắt lưng bên hông cũng rời rạc, tựa như chỉ cần cử động mạnh một chút quần áo trên người sẽ hoàn toàn rơi xuống.

Thích Trình Diễn nằm trên người, nhìn nữ nhân nằm trên người mình, ánh mắt thâm trầm vài phần, không dám động.

Những gì trước mắt đủ để đánh bật hàng phòng ngự của anh, nếu như còn dám động tay động chân, chuyện này xem chừng thật sự không thể khống chế được nữa.

“Mặc quần áo cẩn thận.” Anh kéo áo choàng tắm bị tuột của cô lên, nghiêng người ôm cô đặt lên giường.

Quan Tri Ý môi bị hôn mạnh đến có chút đau, duỗi tay sờ sờ: “Rát…”


“Đau?”

“… Không có.”

Thích Thưa Ân: “Ngủ sớm đi, không ngày mai dậy không nổi đâu.”

Quan Tri Ý ngẩn người nhìn anh: “Anh đi sao?”

“Ừm, muộn rồi, em nghỉ đi.”

“Hừm…”

Thích Trình Diễn hít một hơi, ngồi dậy, đem chăn kéo qua người cô.

“Ngày mai tan làm anh đến đón em, được không?”

Quan Tri Ý rầu rĩ đáp: “Vậy anh phải đến đúng giờ đó.”

“Ừm. Nhất định.”

**

Ngày hôm sau, Lưu Vân gọi cửa kéo Quan Tri Ý rời giường.

Lúc Quan Tri Ý đang trong phòng tắm làm vệ sinh cá nhân, Lưu Vân thấy trên tủ đầu giường có để hai hộp trái cây đang ăn dở, lập tức đến cửa phòng tắm: “Chị gái à, nửa đêm nửa hôm còn gọi đồ ăn sao?”

Quan Tri Ý không hiểu: “Hả?”

“Cherry và dâu tây trên đầu giường đó.”

“À… Không phải em gọi.” Quan Tri Ý nói, “Tối qua ông chủ của chúng ta tới, anh ấy mang theo. Có điều em không ăn quá nhiều đâu, chị yên tâm đi.”

Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Cái gì? Hôm qua Thích tổng tới? Muộn như thế còn tới?”

“Ừm.”

“Hai người yêu đương cuồng nhiệt chứ không hề giống bình thường nha.”

Lưu Vân nhìn qua.


“Cho nên, ngài ấy là sáng sớm nhân lúc bọn chị chưa tới đã đi rồi?”

Quan Tri Ý thiếu chút nữa sặc: “Không có.”

“Vậy là, hôm qua liền đi?”

Lưu Vân dừng một chút, cả mặt Quan Tri Ý đều đỏ bừng lên: “Chị đang nói gì thế?”

Lưu Vân dựa cửa: “Em cảm thấy chị đang nói gì.”

“…… Đừng nghĩ bừa, chúng em hôm qua không làm gì.”

“Em nghĩ là chị tin sao?”

“Sao không tin chứ?”

“Bạn trai đêm hôm đến, sao không làm gì mà đã đi được.” Lưu Vân cười thầm, “Thích tổng cũng đâu có ngây thơ.”

“…….”

“Có điều không sao hết, hai người dù sao cũng công khai rồi, vả lại chuyện giữa các cặp đôi chị cũng không quan tâm.” Lưu Vân nói, “Chị chỉ muốn hỏi… Em không dự định sớm như vậy đã kết hôn đó chứ?”

Quan Tri Ý nghẹn một phen, thế nào lại nói sang chuyện này rồi!

Lưu Vân tiếp lời: “Dù sao nếu không có kế hoạch kết hôn sớm, vậy thì nên dùng biện pháp tránh thai thích hợp. Suy cho cùng, tình hình hiện tại của em đột nhiên mang thai có chút không ổn…”

“Chị nói gì thế!” Hai tai Quan Tri Ý nóng bừng, “Em, em không…”

“Được rồi.” Lưu Vân lòng hiểu rõ nhưng mặt không thể hiện ra, “Đàn ông mà. Thích một người khẳng định sẽ có loại hành động đó, đều là người trưởng thành rồi, chị hiểu.”

Quan Tri Ý ngại ngùng hỏi: “Vậy nếu như có một người đàn ông, gì cũng không làm thì sao?”

Lưu Vân nhìn cô bằng ánh mắt quái dị: “Hoặc là bản thân có vấn đề, hoặc là nữ nhân kia không đủ sức hấp dẫn.”

Quan Tri Ý: “……”

“Có điều, hai điều này khẳng định không thể xuất hiện trên người bọn em đi?” Lưu Vân cười cười, “Được rồi mau dậy rửa mặt thay quần áo, thợ trang điểm sắp đến rồi.”

Dứt lời, cô xoay người rời đi, để lại Quan Tri Ý một mình chìm trong rối ren.

Bản thân có vấn đề?

Không có khả năng.

Vậy là cô đối với anh không đủ sức hấp dẫn sao?

Ở bên nhau hẹn hò vài lần anh đều đúng giờ đưa cô về nhà, mỗi khi thân mật cũng đều dừng lại ở mức có chừng mực.

Càng quan trọng là đêm qua, thái độ cô rõ ràng như thế mà không nghĩ tới anh dứt khoát rời đi.

Hửm?


Quan Tri Ý nhìn mình trong gương, người trong gương tuy chưa trang điểm nhưng khuôn mặt xinh đẹp, nhìn có chút non nớt nhưng vóc dáng vô cùng nóng bỏng.

Quan Tri Ý thẫn thờ, đột nhiên lòng đầy phiền muộn. Chẳng lẽ cô thật sự không hấp dẫn?

**

Sau khi từ phòng tắm đi ra, Quan Tri Ý liền bị bắt ngồi xuống trang điểm, sau đó để bản thân không nghĩ quá nhiều, nhanh chóng đến địa điểm ghi hình.

Hôm nay ghi hình tốt hơn hôm qua một chút, không cần chạy đông chạy tây, thay vào đó là ở trong nhà chơi các trò động não.

Chương trình kết thúc vào khoảng năm giờ chiều, Quan Tri Ý cùng các khách mời của chương trình đi vào phòng hoá trang.

“Mấy câu hỏi vừa rồi thật khó, Tri Ý em như thế mà trả lời đúng hết, lợi hại quá đi.” Nghệ sĩ cùng cô tham gia chương trình kỳ này nói.

Quan Tri Ý: “Em chỉ tình cờ đọc qua chủ đề này khi còn ở trường, trùng hợp mà thôi.”

“Vậy mà vẫn nhớ được, vẫn là rất giỏi nha.”

Quan Tri Ý bị khen đến có phần ngượng ngùng, đang nghĩ làm sao để kết thúc đề tài này thì đột nhiên có người bên cạnh nói: “Đó là Thích tổng sao?”

Dứt lời, tất cả mọi người quay về phía Quan Tri Ý.

Khoảng thời gian này Thích Trình Diễn ở trong vòng giải trí hô mưa gọi gió, công ty giải trí Nghệ Tinh cũng trở thành người dẫn đầu của ngành, còn ai mà không biết anh ấy được chứ. Hơn nữa, chuyện anh cùng Quan Tri Ý yêu đương bọn họ đều đã đọc được trên mạng.

Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Quan Tri Ý theo tầm mắt mọi người nhìn qua, thấy cách đó không xa, Thích Trình Diễn thật sự xuất hiện. Trong lòng cô nảy sinh vui vẻ, vội nói với đồng nghiệp: “Em qua bên đó một chút.”

“Đi đi, đi đi.”

Quan Tri Ý chạy một đường tới cạnh Thích Trình Diễn: “Anh quá đúng giờ rồi.”

Thích Trình Diễn xoa đầu, rủ mắt nhìn xuống chân cô: “Hôm nay chân còn đau không?”

“Đỡ hơn chút, hôm nay không có chạy bên ngoài.”

“Vậy là tốt rồi. Đi thôi, về nhà.”

Quan Tri Ý gật đầu, vui vẻ đi theo anh.

Chỉ là thời điểm ngồi vào trong xe, cô chợt nhớ tới cuộc đối thoại buổi sáng cùng Lưu Vân. Nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy bản thân chính là đối với chuyện này suy nghĩ không đứng đắn.

“Làm sao vậy? Hôm nay không nói gì à?” Thích Trình Diễn phát hiện cô khác thường, hỏi.

Quan Tri Ý: “Không có…”

“Còn không có?”

“Thật không có mà.” Quan Tri Ý nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Thích Trình Diễn thu hồi ánh mắt, vừa lúc nghĩ rằng cô mệt mỏi không muốn nói chuyện, cô gái nhỏ bên cạnh đột nhiên quay lại, nghiêm túc hỏi: “Anh cảm thấy dáng người em thế nào?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận