Em có rất nhiều tiền nha

Quan Tri Ý hoàn toàn quên mất việc ăn sáng cùng nhau, sau khi chạy xuống lầu, cô không đợi anh nữa mà chạy thẳng về nhà.
 
 
Về tới nhà trốn vào phòng mình, cô lao lên trên giường, mặt vùi vào chăn bông, vừa ngại ngùng vừa xấu hổ.
 
 
Tuy nói giữa những người yêu nhau chuyện này không có gì to tát cả, nhưng người đó là Thích Trình Diễn nha. Trước khi hai người ở bên nhau, anh có bao nhiêu bình tĩnh và trầm ổn cơ chứ, vừa rồi thì……
 
 
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
 
Quan Tri Ý ôm mặt, hít một hơi thật sâu.
 
 
Bình tĩnh! Tập trung! Có tiền đồ một chút nào!
 
 
Nhưng chỉ cần nhớ tới màn khởi động vừa rồi trong chăn, thân thể liền run rẩy mềm nhũn. Cô có chút hoài nghi, vừa rồi nếu không chạy nhanh, có phải máu mũi sẽ chảy ra hay không.
 
 
Quả nhiên…… Vẫn là không nên quấy rối người khác vào sáng sớm!
 
 
Vốn dĩ hôm qua đã nói, nửa ngày hôm nay sẽ dành cho anh, nhưng sau việc xấu hổ xảy ra buổi sáng, cô chẳng còn tâm trạng nào để đi nữa. Vẫn là giữa trưa, Thích Trình Diễn qua nhà cô ăn cơm, hai người mới một lần nữa chạm mặt.
 
 
Có điều, bình thường khi ở nhà, hai người ngoài việc ăn cơm cùng nhau,  cái gì cũng không có.
 
 
Cơm nước xong xuôi, Quan Tri Ý về phòng sắp xếp đồ đạc, sau đó trở lại dưới lầu chờ Lưu Vân và Mao Mao tới đón.
 
 
“Khi nào thì Lưu Vân qua?” Thích Trình Diễn ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi.
 
 
Thoạt nhìn, anh thật sự bình tĩnh, giống như buổi sáng chuyện gì cũng chưa xảy ra. Vì thế, Quan Tri Ý cũng cảm thấy mình không thể cư xử như chưa từng trải đời, đành giả vờ bình tĩnh đáp: “Ban nãy gọi điện nói đang ở trên đường, nửa tiếng nữa sẽ tới.”
 
 
“Được.” Thích Trình Diễn nói, “Đóng phim không cần quá liều mạng, chú ý sức khoẻ.”
 
 
“Ừm.”
 
 
“Cũng không cần giảm cân.”
 
 
“Ừm.”
 
 
“Mỗi ngày đều phải trả lời tin nhắn của anh.”
 
 
“Ừm.”
 
 
“Buổi sáng chạy nhanh như thế, ngại sao?”
 
 
“Ừm…… A?” Quan Tri Ý đột nhiên quay đầu nhìn anh, không nghĩ chủ đề lại đổi nhanh như vậy, “Em, em sao phải ngại chứ.”
 
 
Thích Trình Diễn bật cười, cầm tách trà trên bàn uống một ngụm, nhàn nhạt nói: “Đúng là trêu chọc người khác, chuồn mất thì rất nhanh.”
 
 
Quan Tri Ý nghẹn, nhưng vì Quan Nguyên Bạch đang tưới hoa ngoài vườn nên cô không dám lớn tiếng: “Cái gì mà em trêu chọc người khác, rõ ràng là anh, anh……”
 
 
“Anh làm sao.” Thích Trình Diễn đưa tay véo mặt cô, “Là em sáng sớm đã chạy vào phòng người khác.”
 
 
Bị cắn ngược lại một cái rồi… Nhưng rõ ràng là anh bế cô lên giường mà! Sao bây giờ lại như cô cố tình vào phòng anh vậy!
 
 
Thích Trình Diễn nhìn bộ dạng muốn phản bác nhưng không thể thốt lên lời của cô, tâm tình vô cùng sung sướng: “Nhưng mà anh cho phép, về sau thích thì liền tới.”
 
 
Cuối cùng, lại bổ sung một câu: “Cửa phòng 24 giờ không khoá.”
 
 
“……….”

 
 
 
**
 
 
 
Đúng nửa giờ sau, Lưu Vân tới. Quan Nguyên Bạch cùng Thích Trình Diễn tiễn Quan Tri Ý ra cửa.
 
 
Lưu Vân xuống xe, sau đó cùng Quan Nguyên Bạch và Thích Trình Diễn chào hỏi, cầm lấy túi hành lý nhỏ mà Quan Tri Ý đem theo: “Lên xe đi.”
 
 
Quan Tri Ý gật đầu, ngồi vào hàng sau.
 
 
Quan Nguyên Bạch thấy cô lên xe rồi thì trở vào trong nhà.
 
 
Xe chưa lăn bánh, Quan Tri Ý hạ cửa sổ xuống, dựa vào bên khung cửa, cúi đầu nhìn Thích Trình Diễn chưa rời đi.
 
 
Quan Tri Ý: “Em đi đây.”
 
 
Thích Trình Diễn đến bên cửa xe, nói: “Tới rồi gọi điện cho anh.”
 
 
Quan Tri Ý nhìn chằm chằm gương mặt anh, trong lòng dâng trào cảm giác không nỡ rời đi. Lần này đi, lại là hơn một tháng không được gặp anh.
 
 
“Ừm…”
 
 
Cô gái nhỏ thể hiện cảm xúc quá rõ ràng, không hề che giấu.
 
 
Thích Trình Diễn nhìn, đau lòng không thôi: “Quay xong bộ phim này, không quay nữa, nhé?”
 
 
Trong xe, Lưu Vân nghe được liền giật mình một cái.
 
 
Gì? Gì mà không quay nữa?
 
 
Quan Tri Ý duỗi tay, nhéo nhéo eo Thích Trình Diễn: “Cái gì mà không quay, nói linh ta linh tinh…”
 
 
Cự tuyệt cũng thật tốc độ.
 
 
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
 
Thích Trình Diễn xoa đầu cô, khẽ thở dài một tiếng.
 
 
Anh thật sự không muốn cô gia nhập đoàn phim rồi mệt mỏi quay chụp cả mấy tháng trời, nhưng  biết đấy là công việc mà cô yêu thích, anh không thể và cũng không nên can thiệp.
 
 
Nói không quay nữa, chẳng qua là dỗ dành chính mình thôi.
 
 
Thích Trình Diễn: “Vậy thì nghỉ ngơi một thời gian, rồi chọn một kịch bản tốt.”
 
 
Lời này nói với Quan Tri Ý, không bằng nói cho Lưu Vân nghe. Lưu Vân là người tinh ý, lập tức nghe ra bên trong có nghĩa gì, liền gật đầu: “Đúng đúng, tôi cũng dự định thế.”
 
 
Nghỉ ngơi một thời gian không thành vấn đề, miễn đừng nghỉ quay hẳn là được. Cô nương này dẫu sao hiện tại đang là mạng sống của cô đó nha!
 
 
Quan Tri Ý: “Biết rồi, anh về đi. Em đi thật đây!”
 
 
Thích Trình Diễn lùi về sau một bước, ra hiệu lái xe.
 
 
“Đi thôi.” Lưu Vân nói.
 
 

Mao Mao khởi động xe.
 
 
Xe đi xa, bóng người phía sau dần biến mất. Quan Tri Ý không nhìn thấy anh nữa mới ngồi ngay ngắn lại, dáng vẻ u sầu.
 
 
Lưu Vân mới biết được hai người bên nhau không lâu, lúc này nhìn bộ dạng tuyệt vọng của Quan Tri Ý, cô ủi: “Rất nhanh mà, một tháng không phải nhắm mắt liền trôi qua sao.”
 
 
“Chị không cần an ủi em, em cũng không còn là trẻ con.”
 
 
Lưu Vân cười: “Người đang yêu đương không phải đều là trẻ con hay sao. Không gặp một lúc liền sống chết không yên, huống hồ, hai người còn xa cách lâu như thế.”
 
 
Quan Tri Ý nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: “…… Coi như đang yêu xa vậy.”
 
 
 
**
 
 
 
Quay về phim trường, lại bắt đầu cuộc sống chỉ có quay chụp.
 
 
Trong quá trình đóng phim, Quan Tri Ý đối với bản thân yêu cầu rất cao. Khi quay cũng chỉ tập trung vào vai diễn của mình. Chỉ là thi thoảng quay phim xong, trên đường trở về khách sạn, cô mới đột nhiên nhớ tới anh…
 
 
Muốn biết anh đang làm gì, muốn biết công việc của anh có bận hay không.
 
 
Muốn biết anh có phải, cũng đang nhớ cô.
 
 
Trước kia cô từng diễn qua phim tình cảm như thế này, ngoài mặt diễn rất tốt, nhưng lòng thật ra không hiểu hết cái cảm giác gọi là nhớ nhung.
 
 
Hiện tại ở bên Thích Trình Diễn rồi, cô cuối cùng cũng được lĩnh hội.
 
 
Thì ra, nhớ nhung thật sự là một chuyện vừa ngọt ngào cũng vừa đau khổ.
 
 
Cuối cùng, một tháng chậm rãi trôi qua.
 
 
Sau khi đóng máy, Quan Tri Ý âm thầm trở về nhà.
 
 
Bởi vì lần đóng máy này không công bố ra bên ngoài, nên ba cô và anh hai đều không biết cô về.
 
 
Quan Tri Ý xuống máy bay, ngồi trên xe bảo mẫu của công ty, nhận được tin nhắn Thích Trình Diễn gửi tới: 【 Hôm nay công ty có chút việc sẽ về trễ, tới lúc đó anh qua nhà tìm em. 】
 
 
Quan Tri Ý nhìn tin nhắn của anh, ngẫm nghĩ một lúc, đáp: 【 Em không muốn về nhà. 】
 
 
Thích Trình Diễn: 【 Làm sao thế? 】
 
 
Quan Tri Ý: 【 Lát nữa về nhà liền kẹt dưới tầm mắt của họ, em muốn gặp anh trước… 】
 
 
Không biết Thích Trình Diễn nhận được tin nhắn sẽ nghĩ gì, dù sao Quan Tri Ý gửi nó đi, toàn thân cũng sởn da gà. Nhưng sởn da gà thì sởn da gà, trong lòng cô chính là nghĩ như thế.
 
 
Một tháng gom góp lại, cô thật sự rất muốn rất muốn gặp anh, hơn nữa muốn cùng anh riêng tư một chỗ.
 
 
Thích Trình Diễn đang trên đường đi họp thì nhận được tin nhắn của Quan Tri Ý, cô nói muốn gặp anh trước tiên, lồng ngực tức khắc lan ra một cảm giác mềm nhũn. Anh vừa đi vừa chuẩn bị trả lời tin nhắn, nhưng chữ còn chưa gõ xong, lại nhận được một tin nhắn khác từ cô.
 
 
【 Anh, em nhớ anh. 】
 
 

Thích Trình Diễn dừng bước, ngây ngẩn cả người.
 
 
“Thích tổng?” Trợ lý bên cạnh ôm một chồng tài liệu, thấy anh dừng liền nghi hoặc nhìn qua.
 
 
Thích Trình Diễn nhìn mấy chữ, dừng lại một hồi lâu mới nói: “Cậu qua đấy trước đi.”
 
 
Trợ lý không hiểu, nhưng vẫn nghe theo, bước tới phòng họp.
 
 
Thích Trình Diễn đứng ở hành lang, trực tiếp gọi điện thoại đi.
 
 
Quan Tri Ý thấy cuộc gọi đến thì quẫn muốn chết, gõ gõ vài chữ sởn da gà thì thôi đi, nói ra mới thật ngại ngùng. Cả mặt đỏ bừng, nhận lấy điện thoại: “Sao đó…”
 
 
 
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
 
“Bảo Lưu Vân lái xe tới Tinh Hoà Loan.” Thích Trình Diễn trực tiếp nói.
 
 
Tinh Hoà Loan là bất động sản của anh, trước kia đóng phim bị thương cô cũng là nghỉ tại đó.
 
 
Bảo cô qua đó, chính là thoả mãn ước nguyện hai người riêng tư một chỗ.
 
 
Quan Tri Ý khẽ cong khoé miệng: “Ừm, được.”
 
 
“Tiểu Ngũ, anh sẽ về sớm.”
 
 
“Ừm.”
 
 
“Chờ anh.”
 
 
 
**
 
 
 
Thích Trình Diễn con người vốn trầm ổn, từ xưa đến nay làm việc làm việc gì cũng luôn tự chủ. Cho nên ở tuổi này, vội vàng là cảm xúc không thể xuất hiện trên người anh.
 
 
Nhưng đến hôm nay, thứ cảm xúc hiếm khi gặp đấy lại xuất hiện. Thậm chí, cả buổi họp trạng thái đều phân tâm.
 
 
Giám đốc các bộ phận đều là những người tinh ý, đương nhiên phát hiện ông chủ có điểm khác biệt, nhưng trong lòng tuyệt nhiên không gắn sự phân tâm của Thích Trình Diễn và tình yêu vào cùng một chỗ.
 
 
Trong mắt họ, người đàn ông này hành sự tác phong, không phải loại bị tình yêu nam nữ dắt mũi.
 
 
Cho nên họ cảm thấy, liệu có phải công ty xảy ra vấn đề gì, hoặc là hạng mục của người nào khiến cho anh không vừa lòng…
 
 
Cho nên suốt cuộc họp, mọi người đều lo lắng đề phòng, sợ giây tiếp theo sẽ bị ông chủ bắt được điểm không tốt mà đem ra phê bình một hồi.
 
 
Nhưng ngoài ý muốn là, từ đầu đến cuối, Thích Trình Diễn không hề nói một câu nặng lời. Hơn nữa cuộc họp vừa kết thúc, anh rất nhanh đứng dậy rời đi.
 
 
Một nhóm giám đốc thở phào nhẹ nhõm.
 
 
“Hôm nay Thích tổng sao lại không nói gì?”
 
 
“Sợ chết khiếp đi. Nhìn dáng vẻ không nói một lời kia, tôi còn tưởng là sự yên tĩnh trước khi sóng gió ập đến.”
 
 
“Tôi cũng thế, tôi còn cho rằng chúng ta sẽ bị mắng.”
 
 
“Không nhưng mà có chuyện gì thế nhỉ, sao Thích tổng lại thế này?”
 
 
“Không rõ nữa, rời đi nhanh như thế, hẳn là có chuyện gấp.”
 
 
“Ha ha ha ha, đi gặp bạn gái chứ sao.”
 
 
“Vô nghĩa. Anh có thấy lâu như thế rồi bên cạnh ngài ấy có người phụ nữ nào không.”
 
 
“Tôi biết, chi đùa một chút—”

 
 
 
……
 
 
 
Sau khi ra khỏi công ty, Thích Trình Diễn trực tiếp lái xe tới Tinh Hoà Loan. Anh thường sống ở đây, nếu như Quan Tri Ý không ở bên Vu Hoà, anh cũng không sống bên đó. Quay về đó, ngoại trừ việc đối mặt với sự cằn nhằn của ông nội, thì không còn việc gì khác.
 
 
Sau khi đỗ ô tô vào trong gara, anh đi thẳng lên nhà.
 
 
Tính thời gian, cô có lẽ đã đợi hai tiếng đồng hồ, không biết có cảm thấy ở đây một mình có chán hay không.
 
 
Lúc đang nghĩ như thế, Thích Trình Diễn đi qua phòng khách, không thấy bóng dáng cô đâu.
 
 
“Tiểu Ngũ.”
 
 
Không ai đáp.
 
 
Thích Trình Diễn nghĩ, có thể xuống máy bay cô có chút mệt nên đã đi ngủ, vì thế anh xoay người đi lên lầu.
 
 
“Anh về rồi.”
 
 
Thích Trình Diễn dừng lại, quay đầu, liền thấy Quan Tri Ý đang đeo tạp dề một tay cầm thìa, từ phòng bếp đi ra.
 
 
“Em sao lại……”
 
 
“Em đang nấu canh, thơm quá, anh mau tới nếm thử.”
 
 
Thích Trình Diễn sửng sốt: “Người làm đâu?”
 
 
Quan Tri Ý nói: “Em kêu họ về nhà rồi, hôm nay em nấu cơm.”
 
 
Cửa phòng bếp mở ra, lúc này Thích Trình Diễn đã ngửi thấy mùi thơm nồng bay tới.
 
 
 
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
 
 
Anh tới trước mặt Quan Tri Ý, vén tóc cô: “Vừa xuống máy bay sao không nghỉ ngơi, việc gì phải tự mình nấu ăn.”
 
 
“Em không thấy mệt mà, nghĩ tới không có gì làm, liền muốn nấu một bữa cơm chờ anh về ăn.” Quan Tri Ý vui vẻ kéo anh vào trong, “Lâu rồi không làm, nhưng tay nghề vẫn không tệ, anh tới thử xem.”
 
 
Vào bếp, Quan Tri Ý múc một muôi nhỏ đưa tới.
 
 
Thích Trình Diễn nhìn cô, cong lưng uống một ngụm.
 
 
“Ngon không?”
 
 
“Ừm.”
 
 
Quan Tri Ý:  “Nhắc mới nhớ, hình như anh chưa từng ăn món em làm.”
 
 
“Đúng thế, ai biết tiểu nha đầu em lớn lên lại tự mình đi học nấu ăn.”
 
 
Quan Tri Ý đắc ý cười: “Nếu anh thấy ngon, sau này rảnh em liền nấu cho anh ăn.”
 
 
Ngón tay Thích Trình Diễn cong lại, trượt thẳng trên mũi cô: “Muốn anh hai em mắng chết anh?”
 
 
“Hả?”
 
 
“Tay của em, không phải rảnh là có thể lấy ra nấu ăn đâu.”
 
 
Quan Tri Ý chớp mắt: “Vậy…”
 
 
Thích Trình Diễn kéo tay cô, đặt lên hông mình: “Về sau rảnh rỗi, chi bằng dùng để ôm anh.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận