Em có rất nhiều tiền nha

Đồ đạc còn lại trong phòng khách nhỏ đã được Mao Mao dọn dẹp sạch sẽ, Quan Tri Ý ngồi trên sô pha, ánh mắt lấp lánh.
 
 
Bọn họ ở bên trong đã làm gì……
 
 
Thế nào lại đột nhiên, đột nhiên hôn thành thế này rồi!
 
 
Quan Tri Ý đưa tay chạm vào môi dưới, xúc cảm về sự động chạm vừa rồi vẫn còn……
 
 
“Khi nào tới phim trường?”
 
 
Người trong phòng ngủ bước tới, Quan Tri Ý lập tức ngồi thẳng: “Không biết! Chắc, chắc là hơn nửa tiếng nữa.”
 
 
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
 
Thích Trình Diễn nhìn cô gái nhỏ đang bối rối, cười một cái, ngồi xuống bên cạnh.
 
 
Quan Tri Ý cả người bất động, không dám nhìn anh.
 
 
“Dịch qua đây.”
 
 
“……”
 
 
“Dịch qua đây.” Thích Trình Diễn trực tiếp vươn tay giữ vai cô xoay người về phía anh.
 
 
Quan Tri Ý lẩm bẩm: “Làm gì….”
 
 
Thích Trình Diễn chỉnh lại y phục trên người cô: “Vừa rồi ôm đến làm quần áo em lộn xộn cả rồi.”
 
 
Mặt Quan Tri Ý càng nóng hơn, cô vội cúi đầu che đi sự khẩn trương trong đáy mắt, đưa tay vuốt nếp phẳng trên quần áo: “Cũng không sao, đến phim trường để họ chỉnh sửa lại là được.”
 
 
“Ừm.”
 
 
Quan Tri Ý thu dọn quần áo, liếc anh một cái: “Anh vẫn chưa đi?”
 
 
Thích Trình Diễn nhếch mày: “Giây trước đuổi anh hai, giây sau liền đuổi anh?”
 
 
“Em chỉ hỏi……”
 
 
“Anh ngày mai mới đi.”
 
 
“Ngày mai?”
 
 
“Ừm, cho nên buổi tối có thể ở bên em.”
 
 
Quan Tri Ý hiện tại toàn thân đều căng thẳng, mà nghe anh nói ở bên cô, ngọt ngào trong lòng liền tràn ra.
 
 
“Em vừa nãy cùng anh hai ăn gì rồi?” Thích Trình Diễn hỏi.
 
 
“Là thức ăn của khách sạn…… Và chút đồ anh hai mua mang tới.” Quan Tri Ý nghĩ tới liền nói, “A, anh chưa ăn phải không? Anh hai mua rất nhiều đồ, em lấy--”
 
 
“Không cần.” Thích Trình Diễn giữ cô, “Anh không thích ăn đồ ngọt.”
 
 
“Vậy……”
 
 

Đúng lúc này, cửa lại bị mở ra.
 
 
“Chị Tri Ý, chúng ta nên xuất phát đi--” vừa dứt lời, người kia vì Thích Trình Diễn đang ngồi trong phòng khách mà sững sờ, “Thích tổng?”
 
 
Thích Trình Diễn hướng cô gật đầu.
 
 
Mao Mao: “Ngài sao lại ở đây ạ?”
 
 
“Ghé thăm.”
 
 
Mao Mao ngoài ý muốn nói: “Vừa rồi anh của chị Tri Ý cũng tới đây, hai người sao không đi cùng nhau a?”
 
 
Thích Trình Diễn nhìn sang Quan Tri Ý, nhàn nhạt cười: “Không biết cậu ta tới, đúng lúc không có lịch trình gì.”
 
 
“Ồ, vậy chị Tri Ý hiện tại cùng tôi tới phim trường, ngài……”
 
 
“Không sao, hai người đi đi.”
 
 
“Vâng, được ạ.”
 
 
Quan Tri Ý đứng dậy đi theo Mao Mao, đi được vài bước thì lo lắng, quay đầu lại dặn dò: “Nếu không, anh ở phòng em sai người mang đồ ăn qua? Nếu anh mệt, có thể nghỉ ngơi ở phòng luôn.”
 
 
Thích Trình Diễn nhìn cô, thuận theo nói: “Được.”
 
 
“Vậy em đi nhé?”
 
 
“Ừm.”
 
 
Cùng Mao Mao rời khỏi phòng, Quan Tri Ý mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng độ nóng trên mặt không vì thế mà hạ nhiệt luôn. Mao Mao lén cười: “Thích tổng theo đuổi vội thật đấy, chúng ta mới tới không lâu a.”
 
 
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
 
Quan Tri Ý sờ sờ cái mũi, có chút ngượng: “…… Đừng bát quái.”
 
 
Mao Mao cười hì hì: “Chị Tri Ý, chị có phải cũng thích anh ấy?”
 
 
Quan Tri Ý liếc một cái, muốn khí thế phủ nhận, mà lời ra tới đầu lưỡi lại không nói ra được, cuối cùng nhụt chí nói: “Có rõ ràng vậy không……”
 
 
Mao Mao nghiêm túc nói: “Có a. Lúc Thích tổng nói, ánh mắt chị căn bản không hề rời khỏi.”
 
 
“….. Ồ.”
 
 
“Có điều, em cảm thấy Thích tổng cũng rất thích chị.”
 
 
Quan Tri Ý nhìn về phía Mao Mao, trong mắt là sự chờ mong mà bản thân cô biết: “Nhìn ra từ điểm nào vậy?”
 
 
“Cái này cần đặc biệt nhìn sao? Thoáng qua cũng biết. Thích tổng đối với chị tốt như thế, hơn nữa còn thường xuyên lén lút tới thăm chị.” Mao Mao suy nghĩ, lại nói, “À đúng rồi, lần trước chúng ta đi Pháp quay quảng cáo, chị Vân nói Thích tổng khẳng định là muốn gặp chị. Công tác gì đó, chỉ là cái cớ mà thôi.”
 
 
Quan Chi Nghĩ đúng là không nghĩ tới lần đó anh lại đặc biệt bay tới Pháp, dù sao cũng xa như vậy, công việc lại bận rộn……
 
 
“Ai da sắp tới giờ rồi, chúng ta nhanh lên xe thôi, đừng tới muộn.” Mao Mao nói.
 
 
Quan Tri Ý hạ mắt bởi vì người nọ đang ẩn ý cười cười: “Được……”
 
 

Hôm nay, cảnh quay của Quan Tri Ý tương đối nhiều. Sau khi đến phim trường, cô bắt đầu quay phim không ngừng. Mãi tới giờ ăn tối, cô mới rảnh rỗi cầm vào điện thoại, hỏi xem Thích Trình Diễn hiện tại đang thế nào.
 
 
“Tri Ý, cảm ơn nha~” Lúc này, có một diễn viên đi qua, tay giơ giơ cốc cà phê và điểm tâm.
 
 
Quan Tri Ý: “Hửm?”
 
 
“Điểm tâm cô mua thật sự rất tốt!”
 
 
Quan Tri Ý hoài nghi nhìn đồ trong tay cô ta: “?”
 
 
“Cảm ơn Quan lão sư~” lại có diễn viên khác đi qua.
 
 
“Quan lão sư, cà phê rất ngon.” Một nhân viên đi qua.
 
 
“Tri Ý, cái này ngon lắm.
 
 
“Cảm ơn Quan lão sư!”
 
 
 
……
 
 
 
Cả dọc đường đi tới, nhân viên công tác và dàn diễn viên đều nói cảm ơn với cô.
 
 
Quan Tri Ý ngẩn ngơ không hiểu chuyện gì, vừa bước ra ngoài liền nhìn thấy một chiếc xe bán đồ ăn và cà phê đỗ ở đó. Trên xe in logo thương hiệu cửa hàng, rõ ràng là do cửa hàng trực tiếp làm và giao tận nơi.
 
 
“…… Không phải tôi mua.” Quan Tri Ý lẩm bẩm.
 
 
Đúng lúc, Mao Mao đi tới, đưa cho cô một ly cà phê: “Chị, cho chị.”
 
 
Quan Tri Ý: “Là em làm à?”
 
 
“Em làm sao có thể không nói trước với chị chứ.” Mao Mao ghé sát vào tai cô nói, “Là Thích tổng gọi tới, có điều là dùng tên chị để mua cho đoàn phim.”
 
 
“Người đâu……”
 
 
“Anh ấy là gọi để em đón người của hai cửa hàng, còn người ở đâu em không biết.” Mao Mao vui vẻ nói, “Cảnh của chúng ta hôm nay rất lớn, diễn viên quần chúng nhiều như vậy, lại nói người nào cũng có phần. Thích tổng cũng quá chu đáo rồi……”
 
 
Bên tai là lời khen của Mao Mao, cơ mà Quan Tri Ý nghe không vào. Cô cầm điện thoại, tìm nơi ngồi xuống, gọi điện cho Thích Trình Diễn.
 
 
“Tiểu Ngũ.”
 
 
Điện thoại rất nhanh đã kết nối, thanh âm của anh truyền tới đầu dây bên này, tựa như mang theo từ trường, khiến tim cô run lên.
 
 
Quan Tri Ý: “Cà phê và điểm tâm anh gọi tới?”
 
 
“Có ngon không?”
 
 
Thật ra cô chưa ăn, nhưng vẫn đáp: “Rất ngon, mà sao lại dùng danh nghĩa của em? Anh sao không tới.”
 
 
“Anh sao?” Thích Trình Diễn khẽ cười, “Không dám tới.”
 
 

Quan Tri Ý ngẩn ra: “Hả?”
 
 
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
 
“Lần này đoàn phim không có ai thân quen để anh kiếm cớ tới thăm.”
 
 
Quan Tri Ý hoài nghi, không phải có cô sao, lại nghe Thích Trình Diễn ung dung nói: “Ghé thăm em danh nghĩa tạm thời vẫn chưa lĩnh được.”
 
 
“A?”
 
 
“Bằng không, em cho anh một danh nghĩa chính thức đi.”
 
 
Danh nghĩa ghé thăm……
 
 
Rõ ràng giữa bọn họ có nhiều quan hệ như vậy, mà anh lại nói, vẫn chưa lĩnh được.
 
 
Cái gì mà danh nghĩa chưa lĩnh, không cần nói cũng biết.
 
 
Quan Tri Ý siết chặt di động, trái tim giống như kịp thời đổ mưa.
 
 
Em cho anh một danh nghĩa chính thức đi.
 
 
Đã có lúc, cô cũng muốn cho mối quan hệ này một danh nghĩa, cũng muốn từ nơi anh đạt được một danh phận. Nhưng hiểu lầm và rụt rè lại khiến cô chùn bước. Tới bây giờ, là anh chủ động mà đến, đưa tay ra, kéo cô bước ra ngoài vỏ bọc này……
 
 
Quan Tri Ý mím môi, hô hấp có chút hỗn loạn, nuốt nước bọt mấy lần cổ họng vẫn khô khốc, sau đó chậm rãi nói: “Anh thật sự, rất thích rất thích em sao?”
 
 
Thích Trình Diễn vẫn luôn chờ cô nói chuyện, nghe thế có chút sững sờ: “Ừm. Rất thích, rất thích em.”
 
 
“Vậy, về sau không bao giờ được nói rằng em chỉ là đứa trẻ, không bao giờ được nói đối với em không có ý tứ đặc biệt nào.”
 
 
Thích Trình Diễn khẽ thở dài một hơi, biết rằng là anh lần trước đã cho cô bóng ma quá nặng.
 
 
Giọng anh mềm mỏng, nhẹ dỗ dành: “Tiểu Ngũ, hôm nay anh đã làm gì với em? Em nói, như thế có còn coi em là đứa trẻ hay không?”
 
 
Khoé mắt Quan Tri Ý hơi đỏ lên, người và vật trước mắt dần mơ hồ, chỉ nghe được thanh âm bên tai, dường như rất gần cũng rất xa.
 
 
Anh nói: “Anh thích em, không phải kiểu thích dành cho đứa trẻ, là kiểu thích muốn em trở thành bạn gái anh. Vậy nên, cho anh một có hội, được không?”
 
 
Là ngăn không được mà động tâm.
 
 
Sự ngưỡng mộ và ỷ lại khi còn nhỏ, sự rung động và tình yêu sâu đậm lúc trưởng thành, tất cả tình cảm của cô từ bé tới lớn đều đổ dồn vào một người như thế.
 
 
Đã từng có bao nhiêu bất an bao nhiêu buồn phiền, nay lại có bấy nhiêu ổn định bấy nhiêu vui mừng.
 
 
Đó chính là Thích Trình Diễn, là người bảo vệ cô lớn lên, là người chiều chuộng cô đến độ không nhìn được vừa ý ai khác. Cũng không biết là cô đã đợi bao lâu rồi, cuối cùng đã đợi được anh nói thích cô.
 
 
Quan Tri Ý nghẹn ngào, nhưng không dám để người khác phát hiện.
 
 
Cô cúi xuống, dựa vào đầu gối. Thanh âm hơi nhỏ như bị bóp nghẹt, nhưng cuối cùng cũng nói với người đầu dây bên kia:
 
 
“Được.”
 
 
Nhẹ nhàng một từ, bay bổng nhẹ như hơi nóng đang bốc lên từ ly cà phê, cũng nặng nề như tích luỹ bao năm tháng ở bên cạnh nhau.
 
 
Đây chỉ là chạng vạng của một ngày bình thường trong một năm bình thường, trước mắt vẫn như cũ là người đến người đi, trang phục cổ đại hiện đại đan xen, xung quanh đều là tiếng ồn ào náo nhiệt. Nhưng cô không nghe thấy gì cả, chỉ cảm thấy hơi choáng váng. Rõ ràng là một giọt rượu cũng không chạm, nhưng lại giống như rơi xuống cả một hầm rượu.
 
 
Tựa như một giấc mộng, không muốn tỉnh lại.
 
 
 
**
 
 
Đoàn phim hôm nay quay rất nhiều cảnh ban đêm, các nhân viên công tác đều bận rộn trên trường quay. Một lúc lại chỉ đạo vị trí đứng của nhóm diễn viên quần chúng, một lúc lại bàn luận vấn đề với kỹ sư ánh sáng.
 

 
Chờ tới khi hoàn toàn kết thúc công việc, đã là mười hai giờ đêm.
 
 
Sau khi Quan Tri Ý xuống khỏi mái nhà, cô cởi giây thếp, trên chân vẫn còn chút lơ lửng. Nhưng cô có chút không chờ được, thay xong đồ diễn lại không tẩy trang, gọi Mao Mao qua đó.
 
 
Lúc chang vạng, hai người chính thức bên nhau. Trước khi cúp máy anh có nói một câu, buổi tối sẽ qua đón cô.
 
 
Nhưng cô không đoán được hôm nay sẽ quay muộn đến thế, không biết anh còn chờ hay không, hoặc là nói, anh có phải đợi rất lâu rồi.
 
 
 
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
 
“Chị Tri Ý.” Mao Mao đi qua.
 
 
Quan Tri Ý nhận lấy điện thoại từ tay cô: “Ban nãy có ai gọi điện không?”
 
 
“Không có.”
 
 
Quan Tri Ý nhíu mày, vừa định mở khoá điện thoại, liền nghe Mao Mao cười hi hi nói: “Nhưng chín giờ có người gọi đến ạ, là Thích tổng.”
 
 
Quan Tri Ý ngẩn người: “Chín giờ?”
 
 
“Vâng, lúc đó Thích tổng nói anh ấy ở bãi đỗ xe cổng Tây chờ chị.”
 
 
“Bây giờ anh ấy còn đó không?”
 
 
Mao Mao: “Em không biết, chắc là vẫn còn đi…”
 
 
Mao Mao chưa nói hết đã thấy Quan Tri Ý đi về hướng cổng Tây.
 
 
Trời đã khuya, bãi đậu xe của phim trường rất ít, chỉ có vài chiếc của đoàn quay.
 
 
Quan Tri Ý đội mũ chạy tới bãi đỗ xe sau, rất xa, thấy được bên trong cùng một chiếc xe, có người đang đứng bên cạnh chỗ lái.
 
 
Cửa xe đang mở, người đứng một tay chống lên, tay còn lại đang nghe điện thoại.
 
 
Quan Tri Ý bước chân bước tới.
 
 
Sau khi đến gần, người kia cũng nhìn thấy cô. Anh cười, nụ cười nhàn nhạt, nhưng thắp sáng cả một màn đêm.
 
 
Quan Tri Ý hít sâu một hơi, tiép tục đi tới, đứng trước mặt anh.
 
 
Anh đưa tay vỗ nhẹ mũ của cô, lại nói với người trong điện thoại: “Ừm, ngày mai trở về tôi sẽ xử lý. Được, vấn đề khác cậu tự quyết định là được. Được, không nói nữa, hiện tại đang có việc quan trọng.”
 
 
Đầu dây bên kia giễu cợt hỏi có chuyện quan trọng gì, khoé miệng người đàn ông hơi nhếch lên, đáp: “Chuyện rất quan trọng, so với mạng sống còn quan trọng hơn.”
 
 
Quan Tri Ý sững sờ, đột nhiên có chút xấu hổ. Cô chỉ vào vị trí phụ lái, ra hiệu cô vào trong ngồi. Nhưng chưa kịp đi một vòng, lại bị anh giữ lại.
 
 
Thích Trình Diễn cúp điện thoại.
 
 
Mặt Quan Tri Ý phiếm hồng, không nhìn anh, chỉ nói: “……Không lái xe sao?”
 
 
Thật lâu không nghe thấy Thích Trình Diễn trả lời, vì thế cô ngẩng mặt nhìn anh: “Sao thế?”
 
 
Màn đêm dày đặc, ngẩng lên nhìn, chỉ thấy người đàn ông trước mặt cũng đang rũ mắt nhìn cô. Cô mơ hồ cảm nhận được, đáy mắt anh đang rực sáng lấp lánh.
 
 
“Anh?”
 
 
“Đừng gọi anh.”
 
 
“……”
 
 
Thích Trình Diễn ý cười đậm môi, nói:  “Lần đầu thấy bạn trai, không phải nên ôm đã sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui