Em có rất nhiều tiền nha

Chân bị thương của Quan Tri Ý khôi phục nhanh hơn so với mong đợi, một tuần sau chân cô đã không còn vấn đề gì nữa, vì thế cô lại trở về đoàn phim.

Tiêu Nhiên thấy cô quay lại, liền chạy qua hỏi han một lúc lâu, cho đến lúc Quan Tri Ý đi hóa trang anh mới thôi. Sau khi ra ngoài, anh gọi điện cho Thích Trình Diễn.

“Alo.”

Tiêu Nhiên: “Cậu đang ở đâu, sao hôm nay không đến?”

“Đến đâu?”

“Phim trường, tớ cho rằng cậu sẽ đưa Tri Ý về đây.”

Bên kia di động Thích Trình Diễn trả lời: “Có lịch trình phải tạm thời đi công tác.”

“Vậy Tri Ý hồi phục hết rồi à, không có di chứng gì đâu nhỉ?”

“Bác sĩ nói không có vấn đề gì.”

“Vậy là tốt rồi, trong khoảng thời gian này tớ lo lắng muốn chết.”

Tiêu Nhiên nói đến đây có chút tức giận, “Lại nói đến chuyện này cậu đem người đi đâu vậy? Không nói cho tớ, tớ muốn đi thăm bệnh cũng không thể.”

“Em ấy cần yên tĩnh dưỡng thương, cậu đi theo có khi phía sau còn có phóng viên gì đó nên không thể để cậy tới.”

Tiêu Nhiên: “……”

“Bây giờ cậu còn trách tớ giấu người?”

Giọng Thích Trình Diễn lạnh đi: “Tớ còn chưa nhắc đến chuyện cậu làm em ấy bị thương đâu.”

Tiêu Nhiên nghẹn họng: “Không trách? Cậu không trách nhưng cũng đã lải nhải mấy lần… nhưng mà do tớ, tớ nhận.”

“Biết là tốt.”

“Có điều, đâu phải ngày nào cũng có paparazzi chụp tớ, trước đó tớ chỉ muốn đi thăm một chút, cậu cũng không chịu.”

Thích Trình Diễn ồ một tiếng lấy lệ, hiển nhiên là không tin lời anh nói.

Tiêu Nhiên trợn tròn mắt: "Lúc trước tớ còn gặp Nguyên Bạch, người ta là anh trai ruột còn chưa trách tớ đâu. Còn cậu lại đi ngược, từ lúc bắt đầu đến giờ mắng tớ không biết bao nhiêu lần rồi?”

“Cậu có thể đừng ảo tưởng được không, Quan Nguyên Bạch chỉ là muốn giữ mặt mũi cho cậu mà thôi.”

Ý trào phúng của Thích Trình Diễn rất rõ ràng, làm cho Tiêu Nhiên không nói được lời nào, dù sao thì Thích Trình Diễn cũng nói sự thật.

“Còn có việc gì không? Không có thì tắt máy đây.” Thích Trình Diễn nói.

“Cậu từ từ!”

“Lại sao nữa?”


Tiêu Nhiên nhìn nhìn bốn phía, nhỏ giọng nói: " Này, nói thật đi. Có phải cậu thích Quan Tri Ý không?”

Câu hỏi bất ngờ, cùng chủ đề trước không hề liên quan.

Nếu bây Thích Trình Diễn mà ở cạnh Tiêu Nhiên, nhất định anh sẽ tìm cái gì đó ném qua. Nhưng giờ phút này, anh chỉ có thể nói, “Cậu có thể nói tiếng người không?”

“Tớ không phải đang nói tiếng người à?” Tiêu Nhiên nói theo giọng điệu kỳ quái, “Tớ chưa gặp qua việc cậu đối tốt với một người phụ nữ bao giờ. Nhưng với Tri Ý thì nó ở mức quá tốt, nếu nói rằng cậu không thích em ấy, tớ không tin.”

“Tớ và em ấy chỉ là…”

“Chỉ là thanh mai trúc mã, chỉ là giúp đỡ người bạn thân chăm sóc em gái.” Tiêu Nhiên cười lạnh “Vấn đề này rất giống lấy cớ.”

Lấy cớ?

Từ trước đến nay anh chưa từng coi vấn đề này là lí do.

Thích Trình Diễn hít sâu một hơi: “Đừng nói vớ vẩn.”

“Không phải, tớ đây còn cảm thấy Tri Ý thích cậu đấy.”

Tay cầm điện thoại của Thích Trình Diễn run lên đôi chút: “Tiêu Nhiên cậu đừng làm diễn viên nữa, đi làm biên kịch đi cho xong.”

Tiêu Nhiên nghi ngờ nói: “Làm sao, cậu không nhận ra? Mỗi lần em ấy nhìn cậu tớ đều cảm thấy ánh mắt ấy tình cảm hiện lên rất rõ ràng.”

“……”

“Làm sao, không còn gì để nói à? Cảm thấy không có khả năng à? Làm ơn, cậu cũng đâu phải anh trai ruột, quá mức thân mật là có vấn đề rồi. Hơn nữa cậu còn như vậy, đối tốt với một cô gái đang trưởng thành ai chả rung động?”

“……”

**

Nghệ Tinh và người trong đoàn phim 《 Vương Triều 》 đều cảm thấy Thích Trình Diễn và Quan Tri Ý có quan hệ không bình thường. Về điểm này, Thích Trình Diễn chưa bao giờ muốn giải thích, bởi vì anh muốn gây dựng ô dù cho Quan Tri Ý, người ngoài nghĩ như thế nào thấy thế nào cũng chỉ là tin đồn, không đau không ngứa.

Anh đối với cô dung túng yêu thương, từ trước đến giờ vẫn là như thế. Thời niên thiếu, anh không có nhiều người thân, bố chết sớm, mẹ đi xa, từ nhỏ đi theo sống bên cạnh ông nội. Sau đó lại bởi vì ông nội thiên vị về vấn đề sản nghiệp gia tộc gây ra tranh chấp, anh cùng chú bác quan hệ không tốt, thậm chí còn là đối thủ.

Lúc ấy, anh chỉ thân với mỗi đứa nhỏ Tiểu Ngũ. Sự ngây thơ trong sáng khiến cho anh muốn đối xử thật lòng. Sau khi về nước, cô gái nhỏ này tuy đã trưởng thành, nhưng anh vẫn cảm thấy rất thân, cho nên tự nhiên mà chăm sóc cô như vậy.

Anh đối với cô rất khác? Đó là sự thật.

Trừ cô ra, xác thực không tìm ra cô gái thứ hai khiến anh cam tâm tình nguyện làm như vậy.

Mà cô cũng vậy, cô tín nhiệm anh, ỷ lại anh, anh đều cảm nhận được.

Nhưng mà ——

“Sao nào, cậu không nhìn ra à? Mỗi lần em ấy nhìn cậu tớ đều cảm thấy ánh mắt chứ đầy tình cảm.”

“Làm ơn, cậu cũng không phải anh trai ruột em ấy, quá mức thân mật là có vấn đề rồi.”


Ngoài cửa sổ xe nhà cao tầng san sát nhau, Thích Trình Diễn tắt máy, dựa vào lưng vào ghế. Nhắm đôi mắt lại, trong đầu lại xuất hiện biểu cảm ý vị thâm trường của Tiêu Nhiên.

Không cách nào nghỉ ngơi!

Anh nghỉ ngơi, không biết tại sao anh chợt nghĩ đến những lời Quan Tri Ý nói vào tối hôm đó.

“Anh, em cảm thấy anh đặc biệt tốt……”

“Cho nên, anh đối với ai cũng như vậy sao?.”

“Chính là cảm thấy hẳn sẽ có rất nhiều người phát hiện ra anh tốt. Có điều, em không hi vọng nhiều người sẽ cảm nhận được việc này.”

Thật ra đêm đó anh nghe xong cảm thấy có chút kì lạ, nhưng cũng chỉ là cảm giác kì lạ mà thôi, sau lại cảm thấy không khác gì cả.

Nhưng bây giờ, nếu nghĩ theo hướng Tiêu Nhiên nói, mấy câu nói kia đều thay đổi tất cả ý nghĩa.

Tất cả đều là cảm giác ái muội.

Hẳn là Tiểu Ngũ thích anh?

Cái này suy nghĩ này xuất hiện trong đầu anh khiến cho anh cảm thấy hoảng loạn.

Rõ ràng trong miệng kêu là anh trai, anh trai...

Đột nhiên đề cập đến tình cảm nam nữ, sẽ làm cho Thích Trình Diễn cảm thấy có chút khác thường.

Đúng lúc này, di động đột nhiên vang lên.

Thích Trình Diễn lấy ra, nhìn thấy trên màn hình hiện thị tên liên hệ là Quan Nguyên Bạch.

Giờ phút này nhìn thấy tên Quan Nguyên Bạch ngực anh tự nhiên đập thụp một cái. Có cảm giác đáng sợ, nháy mắt anh cảm thấy mình có tội nhưng không thể giải thích được……

Anh đang suy nghĩ cái gì?

Sao có thể vì mấy câu nói hôm đó của Tiểu Ngũ thêm vài lời trêu chọc của Tiêu Nhiên mà suy nghĩ hàm hồ như vậy?

Đó là đứa em gái anh nhìn lớn lên, vậy thì giống cái gì?

Thích Trình Diễn nhíu mày, cảm thấy khẳng định là cậu ấy hiểu lầm. Nếu Tiêu Nhiên không nói, mấy câu nói đó cũng chỉ có vậy thôi, cô gái nhỏ đối với người luôn sủng ái mình mang theo dục vọng chiếm hữu, cũng không có gì.

Hơn nữa thái độ của cô đối với anh và Quan Nguyên Bạch đều giống nhau, làm sao có thể là tình cảm nam nữ.

**

Đất diễn của Quan Tri Ý cũng không nhiều, hết một tuần cô đã đóng máy.


Bởi vì trước đây còn ký một chương trình giải trí, căn bản cô không có thời gian nghỉ ngơi, vừa thu dọn hành lý xong ra khỏi đoàn phim đã bị tống đến sân bay.

Lần này là chương trình du lịch 《 Đa Dạng Hoàn Du Ký 》, tổng cộng có sáu người, bốn nữ hai nam, hành trình là một tháng.

Châu Âu xem như là quen thuộc với cô, trước khi vào đại học dù nghỉ đông hay nghỉ hè, cô sẽ thường xuyên cùng Quan Hề qua đây chơi, cho nên lần này đi du lịch cô cũng không có áp lực.

Chỉ là…

Nhớ tới việc hơn một tháng chưa gặp Thích Trình Diễn cô có chút nhớ.

Trạm thứ nhất của hành trình là London.

Sau khi xuống máy bay, sáu nghệ sĩ cần tự giải quyết hết vấn đề của bản thân. Trong đoàn đội có vài tiền bối, cho nên sau một loạt hành trình Quan Tri Ý chỉ biết xấu hổ đứng đó.

Một tháng này, cô đều bận xử lý những vấn đề nhỏ của hành trình.

Mà bởi vì lệch múi giờ, mấy ngày nay cô rất ít khi gọi điện cho Thích Trình Diễn.

Trải qua một tháng gian nan chịu đựng, ngày mười lăm tháng sáu, rốt cuộc cũng được về nước. Lần này sau khi quay xong chương trình, Quan Tri Ý được nghỉ một tuần. Vì thế cô đồng ý với yêu cầu của Quan Nguyên Bạch, trực tiếp trở về nhà.

Hôm nay Quan Nguyên Bạch ở nhà, nhưng Quan Tri Ý không nói tỉ mỉ lịch trình với anh, cho nên anh không biết hôm nay cô sẽ về. Lúc xuống lầu đột nhiên thấy cô kéo hành lý vào, anh có chút bất ngờ.

“Em đã về rồi à?”

Quan Tri Ý đem hành lý giao cho dì giúp việc bên cạnh: “Quay xong chương trình rồi, đương nhiên phải trở về chứ.”

“Mới vừa xuống máy bay?”

“Vâng.”

“Sao không nói, anh bảo người đi đón em.”

Quan Tri Ý đáp: “Người đại diện của em đi đón, em về bên chung cư của mình trước, chờ người đại diện đi rồi mới về đây.”

Quan Nguyên Bạch thấy cô về thực sự rất vui, chỉ là từ trước đến nay trước mặt cô anh đều bày ra bộ dạng anh cả, không bộc lộ nhiều biểu cảm.

“Ở nhà ở vài ngày?”

“Bốn năm ngày gì đó.” Quan Tri Ý nói, “Ba đâu?”

“Đi công tác, hai ngày sau mới về.”

“Ra vậy.”

Đã một tháng Quan Nguyên Bạch không Gặp Quan Tri Ý, vốn dĩ anh còn đang đau đầu về vấn đề của cô, hiện tại thấy người đã vui vẻ trở lại, xem ra cũng không bị ảnh hưởng nhiều về việc tình cảm. Vì thế anh thoáng yên tâm, hỏi: “Đi Châu Âu suốt một tháng, chơi vui không?"

"Không, rất mệt là đằng khác.”

Quan Tri Ý bảo dì giúp việc đem hành lý vào phòng sắp xếp.

“Đúng rồi, hôm nay anh Trình Diễn có ở đây không?”

“Cậu ấy? Chắc là ở công ty.”

“Hôm nay bảo anh ấy đến nhà chúng ta ăn cơm, xem như… Cho em đón gió tẩy trần!”

Quan Nguyên Bạch liếc nhìn cô một cái: “Thật đúng là hiếm thấy em phô trương như vậy.”


“Đâu có.”

Chỉ là, không chờ nổi muốn gặp người mà thôi.

“Sao tự em không đi nói với cậu ấy?”

Quan Tri Ý tiến lên ôm lấy cánh tay Quan Nguyên Bạch, cười nói: “Cho anh ấy sự bất ngờ, muốn dọa anh ấy một chút.”

Quan Nguyên Bạch véo má cô một cái: “Trẻ con.”

“Dù sao anh cũng phải nói với anh ấy một tiếng, em bảo dì làm điểm tâm!”

“Đã biết.”

Quan Tri Ý ở dưới nhà trò chuyện với Quan Tri Ý nửa ngày sau đó về phòng nghỉ ngơi, chờ đến giờ cơm, cô mới từ trên lầu xuống. Lúc này trong phòng bếp đã chuẩn bị ăn, chỉ là Thích Trình Diễn còn chưa về.

Không biết khi nào anh ấy sẽ đến.

Quan Tri Ý có chút không chờ được, lấy điện thoại ra muốn nhắn tin cho anh. Nhưng vào lúc này cửa lại có tiếng chuông. Cô sửng sốt, vội vàng buông điện thoại ra chạy ra cửa xem.

Có người từ cổng lớn đi vào, tiếp theo, tiếng bước chân ngày càng gần, thân hình gầy cao lớn kia đã vào đến cửa.

Không phụ cô chờ mong, thật sự là Thích Trình Diễn!

Mắt Quan Tri Ý sáng lên, hưng phấn quá độ đến nỗi déo lê cũng chưa xỏ, trực tiếp nhảy từ trên sofa xuống, “Anh!”

Ở công ty, Thích Trình Diễn nhận được tin nhắn của Quan Nguyên Bạch, sau khi tan làm đã về thẳng đây. Quan hệ mấy người thân thiết như vậy, việc anh thường xuyên tới lui Quan gia ăn cơm cũng không có gì xa lạ.

Chỉ là không ngờ, hôm nay vừa vào cửa đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc chạy lại gần. Anh còn chưa kịp mói, người này đã trực tiếp nhảy lên, nhào vào lòng anh!

Eo nháy mắt bị hai tay ôm lấy, anh nao nao, rũ mắt nhìn người ở dưới: “Tiểu ——”

“Em đã về, bất ngờ không, thế mà lại không vui!”

Đôi mắt của cô gái nhỏ trong lồng ngực đầy tia sáng đang vụn vỡ, làm cho người ta có chút đau lòng.

“……”

Người trong ngực thơm tho mềm mại, đem lời anh định nói đều nuốt vào trong.

Trước kia anh sẽ không nghĩ quá nhiều, nhưng sau khi nghe những lời Tiêu Nhiên nói, anh lại cảm thấy có chút kì quái.

Thích Trình Diễn đem cô tách ra khỏi lòng mình: “Tiểu Ngũ, em về rồi à?”

“Đúng vậy ông chủ, hành trình đã kết thúc!”

Nụ cười đơn thuần lại trong sáng, là nụ cười mà anh biết.

Thích Trình Diễn khẽ thở dài một hơi, sao anh có thể nghĩ nhiều như vậy?.

“Sao lại không nói trước cho anh biết?” Anh hỏi.

“Cho anh sự ngạc nhiên đấy. Đúng rồi, em muốn tặng quà cho anh, ở phòng của em để lấy cho anh.”

Quan Tri Ý kéo cánh tay anh, đúng lúc này, Quan Nguyên Bạch từ trên lầu đi xuống, anh nhìn hai người, hỏi,” Quà? Quà gì?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận