Nhân khí của Tiêu Nhiên rất cao, đi đóng phim bị không ít fan cuồng theo dõi. Lúc sau Quan Tri Ý được đưa đi bệnh viện, anh đã chuẩn bị đầy đủ đồ ngụy trang nhưng cũng không thể thoát khỏi ánh mắt của fan cuồng, hơn nữa người đại diện cũng sẽ không cho phép anh đi đến bệnh viện.
Tiêu Nhiên ở phòng nghỉ đứng ngồi không yên: "Bên bệnh viện có tin tức gì không, thế nào?"
Trợ lý nói: "Anh Nhiên đừng có gấp, chắc chỉ là trẹo chân, không có việc gì."
"Tôi có thể không nóng nảy sao, nói cho cùng đều là tại tôi."
Tiêu Nhiên ngẫm nghĩ lại nói, "Người đại diện của cô ấy đã biết rồi à?"
"Đã gọi, hơn nữa bên người Tri Ý còn có trợ lý, có thể chăm sóc cô ấy."
"Vậy được rồi....."
Tiêu Nhiên xoa chỗ giữa mày, thực sự bực bội.
Quay lâu như vậy, quan hệ của hai người không giống lúc đầu.
Hiện tại nhìn thấy cô gái nhỏ vì mình bị thương, trong lòng thật sự khó chịu.
Tiêu Nhiên nghĩ tới nghĩ lui vẫn không yên tâm, cuối cùng trực tiếp gọi điện cho Thích Trình Diễn. Anh nghĩ với quan hệ của Thích Trình Diễn và Quan Tri Ý chắc chắn có thể xử lý và chăm sóc cô ấy tốt.
Di động reo một lúc Thích Trình Diễn nhấc máy: "Alo."
"Khụ...... Trình Diễn."
"Có việc?"
Tiêu Nhiên: "Là vậy, hôm nay đóng phim Tri Ý bị thương, tớ không thể đến bệnh viện, cậu......"
"Cái gì? Cô ấy bị thương?" Thích Trình Diễn giật mình.
Tiêu Nhiên gãi gãi tóc, lúng túng nói: "Cô ấy ngã từ trên ngựa xuống bây giờ đã đến bệnh viện. Cái đó, việc này cũng tại tớ, tớ không cẩn thận đụng phải ngựa của cô ấy, nó giật mình --"
"Bệnh viện nào!" Thích Trình Diễn cắt lời anh.
Tiêu Nhiên: "Số hai."
Tút tút---
Tiêu Nhiên còn muốn nói gì đó, nhưng điện thoại đã trực tiếp bị tắt.
"......"
Thích Trình Diễn bận cả ngày, buổi chiều còn một cuộc họp, kết quả nhận được một chiếc cú điện thoại này, trực tiếp từ công ty lái xe rời đi, một bên điện cho trợ lý bảo giải quyết vấn đề.
Tốc độ lái xe của anh có chút nhanh, nửa tiếng sau tới bệnh viện số Hai anh vào trong đó, đi phòng bệnh Vip.
Lưu Vân đã ở trước phòng bệnh nhìn thấy anh, vội vàng đứng lên đón.
"Thích tổng."
"Cô ấy thế nào rồi?"
"Cổ chân bị thương, đã bó thạch cao, mặt khác không có việc gì."
Lưu Vân nói "Nhưng bác sĩ nói trong một tháng không thể xuống giường, vậy phải làm sao bây giờ, phía bên đoàn《 Vương Triều 》 --"
Nói còn chưa xong đã bị ánh mắt Thích Trình Diễn dọa cho không nói lên lời.
Lưu Vân ngượng ngùng nói: "Đương nhiên, đương nhiên sức khỏe và thân thể vẫn quan trọng nhất, tôi sẽ thương lượng với bên đoàn phim."
"Ừ."
Tới cửa phòng bệnh, Thích Trình Diễn trực tiếp đẩy cửa vào.
Lúc này, phòng bệnh ngoài Quan Tri Ý nằm trên giường bệnh và trợ lý mới Mao Mao thì không có người khác.
Nhân viên công tác của 《 Vương Triều 》đã được Lưu Vân tiễn đi trước khi Thích Trình Diễn đến.
Quan Tri Ý vốn đang cùng Mao Mao nói chuyện, nghe được tiếng mở cửa cô quay đầu lại. Chờ khi cô nhìn thấy Thích Trình Diễn, cả người đều ngẩn ra: "Anh làm sao biết em bị thương."
"Nghệ sĩ của công ty bị thương, anh không thể tới xem?" Khuôn mặt Thích Trình Diễn trầm xuống, ngữ khí không tốt lắm.
Nghệ sĩ công ty bị thương, không đến nỗi ông chủ phải đích thân tới thăm.
Lưu Vân ngoài miệng không dám nói ra, nhưng trong lòng lại nghĩ như vậy. Cô nhìn Quan Tri Ý ý vị thâm trường mà chớp chớp mắt, ngược lại nói với Thích Trình Diễn, "Thích tổng, tôi và Mao Mao ra ngoài trước, ngài có việc thì gọi tôi."
"Ừ."
Lưu Vân lôi vị trợ lý vẻ mặt không hiểu gì ra ngoài.
Chờ trong phòng chỉ còn lại có bọn họ lúc này Quan Tri Ý mới nói: "Anh, là chị Vân nói với anh à."
Thích Trình Diễn đi đến mép giường của cô, nhíu mày nhìn chân cô: "Là Tiêu Nhiên."
"...... Anh ấy vậy mà gọi cho anh."
"Chẳng lẽ em còn muốn gạt anh?"
Quan Tri Ý nói: "Không phải...... Cũng không có việc gì, không cần anh qua."
"Chân đã thành như vậy mà còn bảo không sao?"
Thích Trình Diễn hừ lạnh một tiếng, "Tiêu Nhiên không phải biết cưỡi ngựa sao, làm gì mà lại biến em thành như vậy."
Quan Tri Ý vội vàng nói: "Không trách anh ấy, chỉ là ngoài ý muốn."
Thích Trình Diễn không vui nhìn cô một cái, lấy di động ra muốn gọi điện thoại.
"Anh làm gì thế!" Quan Tri Ý hình như biết anh muốn làm gì, lập tức bám lấy ống tay áo anh.
Thích Trình Diễn nói: "Gọi cho Nguyên Bạch."
"Không được!!"
"Đây là việc lớn, em không thể tự ý như vậy."
Quan Tri Ý càng dùng sức mà kéo lấy ống tay áo anh: "Em dưỡng thương là được, không cần nói cho anh ấy! Anh, anh có biết nếu để anh ấy biết thì sẽ ra sao không?!"
Thích Trình Diễn cầm điện thoại sang tay kia: "Làm sao?"
" Anh ấy khẳng định sẽ tức giận! Anh ấy không chỉ tức giận mà còn muốn đưa em về nhà. Sau đó gọi cả nhà tới, cả ông bà nữa, cùng nhau dạy dỗ em. Em, em sẽ không được đi diễn nữa, anh biết em còn chưa quay xong bộ 《 Vương Triều 》 mà!"
Quan Tri Ý tưởng tượng đến cái cảnh đó cảm thấy da đầu đều tê dại "Anh, em cầu xin anh, anh đừng nói cho anh ấy."
Thích Trình Diễn híp híp mắt: "Vậy là em không sợ anh nổi giận à?"
Quan Tri Ý rụt rụt cổ lại, nhỏ giọng nói: "Thực xin lỗi, nhưng hôm nay thật sự là việc ngoài ý muốn ......"
Thích Trình Diễn mặt lạnh nhìn cô.
Quan Tri Ý thấy anh có vẻ không muốn gọi điện nữa, vội vàng tiếp tục nắm lấy tay áo anh mà cầu: "Về sau em nhất định sẽ chú ý an toàn được không, anh đừng nói cho người nhà em. Đặc biệt là anh trai, bác sĩ nói em nghỉ ngơi một tháng lag tốt rồi, sẽ không có vấn đề gì!"
"Một chút cũng không nghiêm trọng, lời em nói thật hay."
"Vâng..."
Thích Trình Diễn nâng mi: "Vậy một tháng này em tính thế nào."
"Bác sĩ nói em có thể về nhà dưỡng thương, cho nên em định về chung cư, Mao Mao sẽ đến chăm sóc em."
Thích Trình Diễn nghĩ đến cái cô trợ lý mới tên là Mao Mao bộ dáng nhỏ nhắn kia "Em bình thường cô ấy có thể chăm sóc em, nhưng với tình trạng bây giờ thì chưa xác định được."
"Thỉnh thoảng chị Vân cũng sẽ đến thăm em."
Thích Trình Diễn nhìn bộ dáng chắc chắn này của cô, càng không yên tâm.
"Em đi theo anh. Ở nhà anh, ở đó sẽ có chuyên gia chăm sóc em."
"Ở nhà anh! Không được, nhà của chúng ta gần như vậy thì khác gì em ở nhà mình đâu."
Thích Trình Diễn duỗi tay gõ vào đầu cô:" Em yên tâm không ở chỗ ông nội mà là bên ngoài."
"Hả....."
"Anh gần đây không ở đó, cho nên một tháng này em có thể ở đấy nghỉ ngơi, cũng tiện cho người của anh chăm sóc em."
"Nhưng em cảm thấy không cần phiền như vậy....."
"Được, em cảm thấy như nào cũng không được vậy anh gọi cho Nguyên Bạch bảo cậu ấy xử lí."
"Không cần!" Mặt Quan Tri Ý đầy đau khổ "Tốt tốt tốt, em nghe anh, đều nghe anh."
Thích Trình Diễn nhìn cô một cái: "Không khác bị ép là bao."
**
Ngày hôm sau, Quan Tri Ý xuất viện, ngồi trên xe Thích Trình Diễn phái tới.
Đối với việc Thích Trình Diễn đưa cô đi, Lưu Vân nửa điểm ý kiến đều không có, thậm chí cô ấy còn vui vẻ giúp cô thu dọn đồ đạc mà cho lên xe.
Ở trong mắt Lưu Vân, đây là việc Quan Tri Ý bắt đầu thành công, cũng là dấu hiệu cho biết cô sắp kiếm được rất nhiều tiền.
Mà đối với suy nghĩ này của cô, Quan Tri Ý lười phải giải thích, Thích Trình Diễn cũng nghĩ như vậy. Bởi vì nếu không phải Quan Tri Ý đang che giấu thân phận nên cũng không cách nào giải thích quan hệ giữa hai người.
Hai giờ chiều, xe chạy đến nhà riêng của Quan Tri Ý, cửa xe mở ra, Quan Tri Ý thấy có người đang đẩy xe lăn chờ nên cạnh. Mà Thích Trình Diễn thì đứng cạnh xe lăn, nhìn người ta đỡ cô xuống.
"Nơi này mua khi nào?" Lúc Quan Tri Ý ngồi xe lăn vào nhà có hỏi.
"Năm trước."
"Năm trước? Năm trước không phải anh còn chưa về sao."
"Cũng không nhất định phải ở, là anh của em mua một căn, hỏi anh có muốn hay không."
Thích Trình Diễn nói, " Vị trí không tồi nên mua."
"Ra thế." Quan Tri Ý nhìn xung quanh đánh giá một phen, biệt thự nơi này khác với nhà bọn họ rất nhiều, thiết kế cũng hiện đại hơn. Hơn nữa người có thể vào ở vị trí đắc địa này, mặc kệ là đầu tư hay sinh sống đều rất tốt.
"Anh của em ở cách vách." Thích Trình Diễn thuận miệng nói.
"Cái gì?!"
Thích Trình Diễn nhìn bộ dáng kinh ngạc hét toáng lên của cô, cười nói: "Yên tâm, bên kia đầu năm mới bắt đầu sửa, cậu ấy sẽ không tới."
Quan Tri Ý âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Làm em sợ muốn chết......"
Vào cửa, Thích Trình Diễn nói cho cô vị trí các phòng trong nhà, nói: "Một tháng tiếp theo ở nơi này 24 giờ đều có người chăm sóc em, nếu em có chuyện gì khác thì gọi điện thoại cho anh."
"Vâng."
"Nhàm chán thì nói..." Thích Trình Diễn suy nghĩ một chút, " Anh bảo Hoằng Hi thường xuyên đến?"
Quan Tri Ý thiếu chút nữa bị sặc nước miếng: "A? Cũng không cần thiết......"
Thích Trình Diễn nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: "Cãi nhau?"
"Không có, em chỉ nói thế thôi."
Hôm nay Thích Trình Diễn rút một ít thời gian cho đống công việc để chờ Quan Tri Ý đến, mang chô đi tham quan một vòng, rồi lại phải đi.
Sau khi Thích Trình Diễn đi, Quan Tri Ý bảo người đỡ cô lên ghế sô pha. Trong khoảng thời gian này cô đều đi đóng phim, rất ít khi có thời gian ngủ, cho nên hiện tại Matshushita* chăm chỉ vừa nằm xuống đã ngủ.
(*) là một doanh nhân người Nhật Bản.
Khi thức dậy đã là 6 giờ chiều, người bên cạnh thấy cô tỉnh lại, hỏi cô đã muốn dùng cơm hay chưa.
Đúng lúc cô đang đói.
"Được, làm phiền mọi người."
" Tiểu thư không cần khách khí."
Quan Tri Ý đi lại không tiện, đồ ăn trực tiếp được đặt trên một chiếc bàn nhỏ đơn giản. Quan Tri Ý nhìn những đồ ăn màu sắc phong phú này, nước miếng đều chảy ra, nhưng cô cầm chiếc đũa một lúc vẫn chưa thấy động.
"Quan tiểu thư, đồ ăn không hợp khẩu vị sao." Giúp việc dò hỏi.
"Không phải."
Quan Tri Ý nói, " Tôi cảm thấy quá nhiều, lần sau mọi người làm salad ức gà là được."
"Cái này chỉ sợ không được......"
Quan Tri Ý hơi giật mình: "Sao thế?"
"Tiên sinh phân phó phải bồi bổ cho cô, hơn nữa cô bị thương ở xương, yêu cầu bổ sung canxi."
"Nhưng mà tôi không thể ăn quá nhiều......"
"Tiên sinh dự đoán được cô sẽ có yêu cầu như vậy, cậu ấy cũng đã nói qua. Cho nên chúng tôi làm ít dầu ít muối, khiến cho cô bổ sung được chất dinh dưỡng nhưng không béo lên."
Quan Tri Ý ồ một tiếng:" Cảm ơn. "
"Không có việc gì, đây là công việc của chúng tôi."
Quan Tri Ý động đũa, gắp một miếng xương sườn.
Xương sườn nhìn rất ngon, cắn một miếng thịt đã mềm nhũn róc khỏi xương, sau khi ăn vào cảm giác như được sống lại, ngon đến nỗi cô muốn rơi lệ.
Cô nghĩ thể chất mình dễ béo, ở tổ căn bản cũng không dám ăn mấy thứ này......
Nhưng mà lần này thì bỏ đi, nói như thế nào thì cũng là bệnh nhân, có tư cách làm bậy nha!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...