Em có rất nhiều tiền nha

Hoa Hoằng Hi ngoài miệng nói như vậy, nhưng ở dưới mí mắt của Thích Danh Thắng và Thích Trình Diễn cho anh trăm lá gan anh cũng không dám làm liều.

Cho nên Quan Tri Ý vào nhà tìm Thích Danh Thắng, anh cũng vội vàng theo vào.

“Tiểu Ngũ, đã ăn cái gì hay chưa?”

Thái độ của Thích Danh Thắng đối với Quan Tri Ý giống như con cháu trong nhà, thật sự rất nuông chiều.

Quan Tri Ý ngồi xuống bên cạnh ông: “Ăn một cái bánh kem nhỏ, uống một chút nước trái cây.”

“Gì, sao có thể chỉ ăn như vậy được, không phải ông nội chuẩn bị cho con rất nhiều à, còn chưa ăn sao?”

Thích Danh Thắng nhìn Hoa Hoằng Hi “Cái tên tiểu tử này cũng không biết chiếu cố Tiểu Ngũ.”

Hoa Hoằng Hi oan uổng sắp chết: “Con có bảo cô ấy ăn nhưng cô ấy không ăn.”

Thích Danh Thắng: “Tiểu Ngũ, là đồ ăn không hợp khẩu vị của con sao?”

“Không có——”

“Là phải khống chế cân nặng.” Đúng lúc này Thích Trình Diễn đi vào.

Quan Tri Ý nhìn qua, nhìn thấy cô Dương tiểu thư kia đi theo anh vào.

Cô và Dương tiểu thư này gặp nhau vào nhiều năm trước ở một bữa tiệc, không thân, cho nên này sẽ cũng chỉ khẽ gật đầu chào hỏi, rồi chuyển tầm mắt.

"Bây giờ còn không đủ gầy sao, có cần khống chế đâu.” Thích Danh Thắng nói, “Tiểu Ngũ, sức khỏe là quan trọng nhất.”

“Con đã biết, con sẽ ăn.”

Thích Trình Diễn nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của Quan Tri Ý, khẽ cười một tiếng: " Hứa lấy lệ với ông nội rất thuần thục nhỉ.”

Quan Tri Ý hơi chột dạ: “Em, em mới không lấy lệ với ông nội đâu!”

“Phải không, vậy lát nữa anh trông em ăn.”

Quan Tri Ý trợn mắt: “Em đâu phải trẻ con.”

Thích Trình Diễn bình tĩnh nói: “Cái này không ăn cái kia không ăn, không giống trẻ con thì là gì.”

Quan Tri Ý nói không lại Thích Trình Diễn, đành phải chuyển sang Thích Danh Thắng: “Ông nội……”

Thích Danh Thắng nhìn Thích Trình Diễn một cái: “Đừng để ý đến nó, ông nội tin con sẽ ăn cơm đầy đủ.”

“Vâng!”

Thích Trình Diễn lắc đầu, bất lực trước sự thiên vị của ông nội nhà mình.


“Mộng Giai à, hôm nay cháu cảm thấy thế nào, ăn ngon không?.”

Dương Mộng Giai vẫn luôn yên lặng thấy Thích Danh Thắng hỏi, vội vàng nói: “Ông nội yên tâm, cháu ăn rất nhiều.”

“Được, vậy là tốt rồi.”

Thích Danh Thắng nói với Thích Trình Diễn: "Trình Diễn, Mộng Giai chính là khách quý của nhà chúng ta, con phải tiếp đãi tốt.”

Dương Mộng Giai: " Ông đừng nói vậy, cũng đừng xem cháu là khách, cháu có thể tự chăm sóc bản thân.”

“A đúng đúng đúng, cháu nhìn ông xem.” Thích Danh Thắng nhìn Thích Trình Diễn đầy ý vị “Cháu cũng không phải người ngoài.”

Thích Trình Diễn căn bản không quan tâm đến lời nói của Thích Danh Thắng, tự mình ngồi nhấp trà.

Dương Mộng Giai cảm thấy có chút xấu hổ, vì thế chuyển đề tài: “Hoằng Hi và Tri Ý đang quen nhau sao? Vừa nãy ở bên ngoài nghe người khác nói, có chút bất ngờ.”

Hoa Hoằng Hi: “Đúng vậy, bọn em ở bên nhau vài tháng rồi.”

Dương Mộng Giai cười nói: “Thật tốt, hai người rất xứng đôi.”

Thích Danh Thắng: “Đúng vậy, tiểu Ngũ từ nhỏ đến lớn đều ở dưới mí mắt ông, thật sự không nỡ gả cho người khác, nếu là về sau có thể gả đến nhà chúng ta, ông thực sự rất vui.”

“Ông ngoại cháu sẽ cố gắng.”

Hoa Hoằng Hi cười hì hì sau đó đột nhiên nói “Tự nhiên nhớ tới việc này, Tri Ý, em hẳn là phải gọi ông ngoại!”

Quan Tri Ý sửng sốt: “Hả?”

Hoa Hoằng Hi trêu đùa nói: "Chúng ta phải gọi là ông ngoại, làm sao có thể tùy tiện gọi ông nội như thế.”

Quan Tri Ý nghe xong theo bản năng liếc Thích Trình Diễn một cái, vừa lúc ánh mắt Thích Trình Diễn nhìn qua, lồng ngực cô nhảy dựng lên: “Thói…… thói quen của em.”

Hoa Hoằng Hi: “Không thể có thói quen như vậy.”

“……”

“Cưới là người nhà?” Thích Trình Diễn nhìn Hoa Hoằng Hi một cái, giúp Quan Tri Ý nói “Còn sốt ruột bảo người ta sửa miệng.”

“Không có nha.” Hoa Hoằng Hi cười hớn hở nói, “Em chỉ nói đùa thôi, đúng không Tri Ý.”

Quan Tri Ý: “…… Ừm.”

**

Đêm nay Quan Tri Ý muốn chạy luôn về đoàn phim, cho nên ở đó khoảng một tiếng thì đi. Hoa Hoằng Hi bị Thích Danh Thắng gọi đưa cô đi, lúc hai người đến gara để xe, đúng lúc thấy Thích Trình Diễn và Dương Mộng Giai cùng nhau xuống dưới.


“Sao không để ngày mai rồi đi?” Thích Trình Diễn hỏi.

Quan Tri Ý thật sự không muốn nhìn thấy Thích Trình Diễn ở cùng người phụ nữ khác, cô rầu rĩ ừ một tiếng: “Sáng mai còn có cảnh quay.”

“Vậy em nhớ chú ý an toàn.”

“Em biết rồi.”

Hoa Hoằng Hi từ bên ghế lái ngó ra: “Anh họ quá lời rồi, không phải có em ở đây sao, em nhất định sẽ đưa Tiểu Ngũ trở về khách sạn nguyên vẹn.”

Thích Trình Diễn liếc mắt nhìn anh: “Lái xe cho tốt.”

“Tuân lệnh!”

Quan Tri Ý ngồi vào ghế phụ, xe bọn họ đi trước. Xe mới vừa đi vài giây, cô thật sự không nhịn được mà nhìn vào kính chiếu hậu.

Hình bóng quen thuộc kia giúp Dương Mộng Giai mở cửa xe, thân sĩ lại lễ phép.

Không biết, trên đường đi, bọn họ sẽ nói chuyện gì? Hoặc là, bọn họ sẽ không lập tức trở về, rốt cuộc thì hai người này đều có hảo cảm với đối phương, nói không chừng hai người sẽ đi hẹn hò ở một nơi nào đó……

Quan Tri Ý hít sâu một hơi, ép bản thân thu hồi tầm mắt.

Cô quan tâm chuyện này làm gì.

Bên kia, Thích Trình Diễn cũng lái xe ra khỏi gara.

“Cảm ơn anh đã đưa em về.” Dương Mộng Giai lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

Thích Trình Diễn: “Cô là khách, việc nên làm.”

Thật sự sẽ kéo dài khoảng cách.

Dương Mộng Giai cười một cái, lại chuyển đề tài “Em nhớ rõ trước kia đã từng gặp qua Tri Ý, nhưng mà khi ấy em ấy còn rất nhỏ.”

“Phải không?"

“Vâng, hiện tại vẫn ngỏ nhưng đã cao hơn. Mặt em ấy baby, thực sự rất đáng yêu.”

Khéo môi Thích Trình Diễn cong lên: “Ừ.”

“Nhìn thái độ của ông nội và anh đối với em ấy, chắc là rất thân thiết à?”

“Ở chung một chỗ, thân thiết là lẽ đương nhiên.”


“Thật tốt.”

Thích Trình Diễn nhìn cô một cái, cố ý kết thúc đề tài: “Dương tiểu thư, hôm nay cảm ơn cô đã tới tiệc sinh nhật của ông nội.”

“Anh không cần gọi em là Dương tiểu thư, rất xa lạ.”

Thích Trình Diễn nói: “Chúng ta vốn dĩ cũng không quen biết, tiểu thư nói đi.”

Dương Mộng Giai cười khẽ: “Mọi người đều bắt đầu từ chỗ này, không bằng chúng ta bắt đầu từ gọi tên. Em biết hiện tại anh không có hứng thú với em, nhưng anh cũng biết rằng chúng ta rất hợp, cho nên chúng ta có thể thử qua lại.”

“Lúc trước xem mắt phần lớn là do ông nội tôi, tôi thoả hiệp đi nên ông nội luôn cho rằng tôi có cảm giác với cô.”

Thích Trình Diễn nghiêng mặt nhìn cô, tuy là trên mặt treo nụ cười nhưng đáy mắt lại không có, “Nhưng mà, tôi nghĩ rằng cô hiểu rất rõ.”

“Em biết, em cũng rất rõ.”

Dương Mộng Giai nói, “Nhưng em thật sự cảm thấy chúng ta thích hợp, hiện tại anh không chấp nhận quan hệ của chúng ta, tương lai còn dài chúng ta có thể bồi dưỡng.”

Thích Trình Diễn hơi nhướng mày: " Vậy làm Dương tiểu thư thất vọng rồi.”

Dương Mộng Giai ngẩng đầu nhìn anh: “Thích tổng, anh không thể nghĩ đến một tương lai tốt đẹp của chúng ta sao.”

**

Sau khi về đoàn phim, Quan Tri Ý vùi đầu vào việc quay phim.

Nửa tháng sau, quay một cảnh quan trọng.

Cảnh này ở trong kịch bản là một cảnh quan trọng, cho nên hôm nay Quan Tri Ý và đám người Tiêu Nhiên đều phải hóa trang làm tóc.

“Còn một tuần nữa là tôi phải đóng máy rồi.” Triệu Trà Trà xúc động nói.

Từ lúc Quan Tri Ý đóng phim không hề có cảm giác này, cho đến hôm nay lại có cảm giác buồn rầu “Tôi cũng không khác là bao.”

Lý Huyền: “Tôi thì chưa xong, còn phải một tháng nữa.”

Quan Tri Ý cười nói: “Thầy Lý vất vả rồi.”

Lý Huyền: “Đến lúc tôi đóng máy chúng ta hẹn nhau ăn cơm được không?.”

Triệu Trà Trà cười đùa nói: " Vậy phải xem anh Nhiên của chúng ta có thời gian không chứ.”

Tiêu Nhiên đang nhìn vò gương hóa trang, nghe thấy vậy nói: “Mọi người có thời gian tôi làm sao dám nói không.”

“Anh đang nổi như bay thì ai mà biết được.”

“Thì cũng phải có thời gian rảnh chứ.”

Tiêu Nhiên nói xong nhìn về phía Quan Tri Ý “Tri Ý, đóng máy xong em định lắm gì?”

Quan Tri Ý: “Khả năng là đi tham gia chương trình du lịch, đạo diễn đang tuyển người.”

“Anh Nhiên xong rồi à?"


Mọi người đang tán gẫu, thì có nhân viên công tác đi vào.

Chuyên viên trang điểm nói: “Ai, lập tức xong ngay.”

"Vậy các thầy cô ra trước đi, chuẩn bị một chút.”

Đám người Quan Tri Ý đứng lên sôi nổi kéo nhau ra ngoài, cảnh này là khi Hoàng đế vẫn còn là Thái Tử, cùng Thái Tử Phi, Chiêu Dương công chúa, Thẩm Tư Bá cùng nhau chơi đánh bóng.

Cảnh này diễn cảnh ngựa chạy đều là diễn viên thế thân đóng, nhưng cận cảnh thì cần tự bản thân diễn viên ra trận.

Thật ra lúc nhỏ Quan Tri Ý cũng từng cưỡi ngựa, khi đó là bởi vì Quan Nguyên Bạch và Thích Trình Diễn thích cưỡi ngựa, cô nhìn bọn họ cảm thấy rất thú vị, nên bảo hai người họ cho đi theo. Kết quả cô lên ngựa chơi được vài vòng thì cảm thấy cưỡi ngựa chả có gì vui.

Lần tiếp theo cưỡi ngựa chính là ở đoàn phim, trong hai tuần vừa rồi trừ Tiêu Nhiên có thể tự mình cưỡi ngựa, mấy người diễn viên còn lại đều được huấn luyện đặc biệt.

Chờ Tiêu Nhiên hóa trang xong, bọn họ bắt đầu quay.

Quan Tri Ý được nhân viên công tác đỡ lên ngựa, bắt đầu cưỡi ngựa diễn.

Ban đầu mọi chuyện đều rất thuận lợi, bốn người đi đến vị trí của mình, hoàn thành biểu tình và động tác được viết ra.

Nhưng trên đường, có một tình tiết là Tiêu Nhiên đánh cầu, sau đó cầu bay vào khung thành. Cái cảnh này thật ra chỉ cần Tiêu Nhiên khom người là có thể đánh được cầu.

Tiêu Nhiên cưỡi ngựa này phương tiện thực lành nghề, nghiêng người, đánh cầu, tư thế lưu sướng, động tác hoàn thành thập phần đẹp.

Nhưng điều mọi người không nghĩ đến là, quả cầu bay sai hướng trúng phải ngựa của Quan Tri Ý. Cầu bay quá nhanh, mọi người đều không kịp phản ứng, đã thấy ngựa nổi điên, trường quay đều kêu lên một tiếng!

Chân trước ngựa giơ lên, cả người ngả về phía sau!

“A ——”

Không kịp phòng bị, Quan Tri Ý không kéo được dây cương, nháy mắt từ trên lưng ngựa ngã xuống.

“Tri Ý!”

“Tri Ý!”

Sự việc xảy ra đột ngột, tất cả mọi người trước camera đều hoảng sợ.

Sau khi phản ứng, nhân viên công tác ở gần đó vội vàng tiến lên giữ ngựa lại, nhân viên công tác khác vội vàng tiến lên xem tình trạng của Quan Tri Ý.

“Thế nào? Có đau ở đâu hay không?!” Nhân viên công tác sốt ruột hỏi.

Quan Tri Ý cố nén sự đau đớn ở mắt cá chân: “Chân, chân giống như không nâng lên được.”

“Bác sĩ! Trước tiên gọi bác sĩ đến sau đó gọi xe cứu thương.”

“Được!”

Tiêu Nhiên cũng lập tức từ trên ngựa xuống dưới: “Em không sao chứ? En thế nào?! Thực xin lỗi thực xin lỗi, anh không biết cầu sẽ đập vào ngựa của em!”

“Không có việc gì, không phải anh cố ý.” Quan Tri Ý thấy vẻ mặt áy náy của Tiêu Nhiên, xua xua tay nói, “Thật sự không có việc gì, anh đừng lo lắng.”

Tiêu Nhiên nhìn vẻ mặt Quan Tri Ý đau mặt đến trắng bệch còn an ủi anh, suýt nữa thì sợ đến chết: “Bác sĩ đâu! Nhanh lên!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận