Em có rất nhiều tiền nha

Edit: Ngư Mộng Đại Hải
Beta: Hoạ An An.
 
 
 

Khi bắt đầu vào mùa đông, bước ra cửa một lúc thì bắt đầu cảm thấy lạnh thấu xương.


Quan Tri Ý đem áo lông vũ kéo khóa đến đỉnh, tiếp đến đem nửa khuôn mặt của mình che kín mít.


Đinh --


Thang máy tới tầng 26, cửa mở ra, cô đi vào.


Trong quãng đường xuống dưới lầu, thang máy đã ngừng lại rất nhiều lần, có rất nhiều người lục tục đi vào. Cô duỗi tay kéo thấp vành nón, rũ mắt nhìn màn hình di động.


Trên màn hình di động hiện lên Weibo Official của bộ phim truyền hình《 Một vạn lần tim đập 》, bộ phim này là bộ mà năm trước cô đóng đến năm nay mới bắt đầu khởi chiếu. Đây là lần thứ hai cô đảm nhiệm vai nữ chính, nhưng lần này cùng lần đầu không giống nhau, vẫn là một khuôn nhân vật ngốc nghếch như vậy, thậm chí còn không phải ngốc bạch ngọt.


Hơn nữa bởi vì cốt truyện rất cũ, sau khi phát sóng không có một chút kích thích nào được khơi ra. Ngay cả khi chưa phát sóng phim, Quan Tri Ý đã phải hứng chịu những chỉ trích từ fan nguyên tác, nói hình tượng của cô chính là ngốc nghếch thêm ngu xuẩn làm nát luôn nữ chính nguyên tác.
 

Cô nhìn nhìn vừa cảm thấy buồn cười vừa cảm thấy bất lực, cũng không phải nàng một hai phải như vậy diễn nha. Trên thực tế cô có cùng quan tâm với khán giả, cũng cảm thấy nữ chính đủ loại hành vi thực sự mê hoặc, nhưng kịch bản lại như thế, biên kịch muốn ra sao thì ra vậy cô làm gì có quyền lên tiếng.


Truyện được đăng tải duy nhất trên lustaveland.com, truyện do Ngư Mộng Đại Hải edit mong không .


Quan Tri Ý thở dài, tiếp tục lướt xuống xem bình luận.


Cuối cùng nhìn thấy cái bình luận: " Tôi vừa xem GZY* diễn ngốc bạch ngọt quả thực rất giống ngốc bạch ngọt "


(*) GZY: là pinyin viết tắt tên của nữ chính.


Xem xong bình luận này, Quan Tri Ý tắt điện thoại.


Màn đen lại, trên màn hình phản lại đôi mắt đen láy. Kỳ thật cô rất để ý vẻ đẹp bề ngoài của mình, công ty quản lý của cô nói gương mặt này lớn lên quá non nớt đơn thuần, hơn nữa gương mặt này, đặt ở trước màn ảnh thật sự đạt tiêu chuẩn của hình tượng một tiêu chuẩn ngốc bạch ngọt.
 

Cũng bởi vì khuôn mặt này, từ lúc bắt đầu đóng phim ai cũng tìm cô đi thử vai ngốc bạch ngọt không thì chính là nhân vật bạch liên hoa.
 

Cô cũng không muốn đường tài nguyên bị cắt hơn nữa với mức độ nổi tiếng bây giờ của cô, cũng không tư cách chọn.
 

Có diễn đã là không tồi rồi.
 

Đúng lúc này, di động đột nhiên vang lên, trên màn hình nhảy ra chữ "Ba".
 
 
Quan Tri Ý bỏ qua suy nghĩ vừa rồi mà nhận điện thoại: "Alo."
 

"Tiểu Ngũ, hôm nay con có hẹn với thiếu gia Hoa gia có nhớ không?"
 

Thang máy tới tầng trệt Quan Tri Ý bước ra ngoài, đè nặng giọng xuống nói: "Còn gọi điện tới giục, ba sợ con không đi hay sao......"
 

"Con nói xem."
 
 
Quan Tri Ý rầu rĩ nói: "Con không phải đang chuẩn bị đi hay sao."
 
 
"Phải đến điểm hẹn đúng giờ, đến muộn thì không được lễ phép."
 

 
"Đã biết."
 
 
"Con a, ngày nào cũng một lòng một dạ đặt vào giới giải trí, lăn qua lộn lại không ra cái thể thống gì hết......"
 
 
Ba lại bắt đầu thao thao bất tuyệt, Quan Tri Ý thở dài, có chút phiền muộn.
 
 
Truyện được đăng tải duy nhất trên lustaveland.com, truyện do Ngư Mộng Đại Hải edit mong không .
 

Ba cô là Quan Hưng Hoài, hôm nay muốn cô đi gặp một người tên là Hoa Hoằng Hi, là con trai độc nhất của tập đoàn Hoa Thị, thiếu gia được mọi người tôn kính.
 
 
Cô đi gặp anh ta, nói khéo thì là kết thêm bạn mới, còn nói thẳng thì là đi xem mắt.
 
 
Năm nay cô mới 23 tuổi, tuổi này ở giới giải trí là thuộc lớp trẻ, nên chưa thể bàn đến chuyện cưới hỏi.
 

Nhưng ở Đế Đô này vì lợi ích kinh tế, những người ở trong giới thượng lưu ai chẳng có hôn ước hoặc là đang tìm đối tượng môn đăng hộ đối. Hơn nữa bố cô vì mẹ mà căm ghét giới giải trí đến tận xương tủy, cho nên vẫn luôn có ý đồ đem cô về nhà.
 

Có điều, cô thật sự rất thích diễn xuất.
 
 
Để có thể gia nhập giới giải trí, năm nhất Đại học cô đã trốn học cả một ngày đi tham gia khóa tuyển, sau đó lại thực sự được chọn, trực tiếp debut với nhóm.
 

Tuy rằng cái nhóm nữ này không có tiếng nói nào, lại được công ty tuyển vào cô bắt đầu trà trộn vào giới nghệ sĩ.
 


Nhưng ba cô thực sự không thích, biết cô lén đi đóng phim sau đó hai người cãi nhau một trận, nói cái gì mà cô không dựa vào gia thế thì không thể xuất đầu lộ diện hay sống sót được trong giới.
 
 
Năm đó cô cũng thật sự kiên cường, khi đó còn nói thẳng ra không cần một đồng tiền nào của nhà, cũng sẽ không dựa vào mối quan hệ của gia đình, nhất định phải có một mảnh trời riêng của mình trong giới diễn viên.
 


Ba cô rất tức giận, nguyên một khoảng thời gian dài không thèm để ý đến cô, cũng không cho phép bất kỳ người nào trong nhà giúp đỡ.
 

Mà tính cô với ba giống hệt nhau, đều là nói được thì làm được, thật sự quật cường.
 


Cho nên từ năm hai Đại học đến bây giờ, học phí và tất cả chi tiêu đều là cô tự kiếm. Nhiều lúc cô không muốn nói cho bố, muốn dựa vào chính bản thân, dựa vào sự nghiệp của riêng mình, để nuôi sống bản thân.
 


Từ lúc bắt đầu đóng phim tới giờ đã được bốn năm, sự thật chứng minh cô có thể nuôi sống bản thân mình.
 


Nhưng tiếc nuối nhất chính là, hoàn toàn không tạo ra được một khoảng không cho mình bay nhảy trong giới.
 


Nhưng trong quãng thời gian dài như vậy, bầu không khí giữa hai ba con cũng đã hòa hợp hơn, chỉ là ông ấy ngày nào cũng muốn cô trở về công ty, không cần lãng phí thời gian trong showbiz, hai người lại bắt đầu to tiếng.
 


Lúc chuẩn bị cãi nhau cô lại nhịn xuống, thái độ cũng không đến mức căng thẳng như lúc trước.
 


Ba cô lại nói cho cô hai năm để đi đóng phim, làm điều mình thích. Nhưng cô cũng không nghe theo lời ông ấy, nếu có người bạn khác giới nào tốt với cô, môn đăng hộ đối, ông ấy sẽ giục cô yêu đương.
 


Quan Tri Ý thực sự chưa từng nghĩ đến chuyện này, nhưng vì ổn định cái tính cách nóng nảy của ba mình, cô đành phải đáp ứng. Bởi nếu thực sự chọc giận ba cô, thì ở trong giới, cô hoàn toàn không có nơi nào để xoay người.
 



**
 


Vị thiếu gia Hoa Thị kia hẹn gặp cô ở một nhà hàng Tây, Quan Tri Ý vừa đến thì trời bắt đầu mưa, cô vội vàng mở cửa xe xuống, chạy chậm tới cửa nhà hàng.
 

Người phục vụ mở cửa, hỏi cô có hẹn trước hay không.
 


Quan Tri Ý gật đầu: "Có hẹn với người tên là Hoa Hoằng Hi."
 


Người phục vụ dò lại phiếu, rồi dẫn cô vào bên trong: " Tiểu thư mời đi bên này ."
 

Vị trí của Hoa Hoằng Hi đặt không phải phòng riêng, nhưng Quan Tri Ý cũng không ngại, dù sao đi trên đường rất ít người có thể nhận ra cô, với lại hôm nay cô che đậy kín mít thế này thì ai nhận ra.
 


Cô đợi tầm nửa tiếng, nhưng đến giờ hẹn cũng không thấy Hoa Hoằng Hi xuất hiện.
 


Quan Tri Ý càng chờ càng sướng, cô còn ước gì anh ta không tới.
 


Lại mười phút nữa trôi qua, lúc này so với tâm tư của Quan Tri Ý không khác nửa phần, trong lòng nảy ra niềm vui rạo rực đang tính chạy lấy người thì đúng lúc này bên cạnh cô có người đột nhiên hô lên: "Quan, Quan Tri Ý?"
 


Quan Tri Ý sửng sốt, quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng gọi.
 


Người gọi cô là một cô gái hoàn toàn không quen biết, lúc cô quay đầu lại vị mỹ nữ kia trong mắt biến từ do dự không chắc chắn thành vui sướng, ánh mắt cô ấy sáng lên, lập tức buông nĩa trong tay xuống: "Thật, thật là chị, chào chị, em là fans của chị nha!"
 


Quan Tri Ý ngẩn ngơ một lúc rồi nhìn lại cách ăn mặc của bản thân. Hôm nay cô ăn mặc có chút tùy ý một chiếc áo lông vũ che hết cả dáng người, lại còn đeo khăn quàng cổ, đội thêm chiếc mũ.
 


Nói thật, cô nghĩ mình ăn mặc như thế này thì làm gì có người nhận ra, nhưng hiện tại không giống tưởng tượng của cô nha, còn có người gọi tên cô?
 

Này, thật sự là tình yêu chân chính nha.
 


" A..., chào em." Quan Tri Ý vội vàng gật đầu với cô ấy.
 


Cô gái có chút kích động nói: "Không nghĩ đến là có thể gặp được chị ở chỗ này, em thật sự rất thích chị, mỗi ngày chị đăng Weibo em đều xem."
 


Đương nhiên vẫn là người chửi rủa nhiều nhất, nhưng ngẫu nhiên nghe được lời khích lệ như này cũng sẽ làm cho con người ta thực sự vui vẻ.
 

Quan Tri Ý trong lòng tràn ngập vui sướng, có chút ngượng ngùng: "Cảm ơn."
 

"Nói thật vừa rồi em không chắc chắn đây là chị đâu nhưng em nhìn chị rất lâu, nhưng trong đám đông chị vẫn......"
 


"A! Là cô à."

 
 
Đột nhiên, một giọng nam cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
 


Quan Tri Ý quay đầu lại, thấy một người đàn ông mặc áo khoác xám ngồi đối diện vị trí lúc nãy cô ngồi. Người vừa tới có làn da trắng nõn, ngũ quan anh tuấn, mặt mày lộ ra sự cuồng dã nhưng không làm cho người ta khó chịu, người này giống hệt với cái ảnh chụp bố cô gửi qua.
 


"Hoa Hoằng Hi?"
 


"Là tôi." Hoa Hoằng Hi nhìn cô từ trên xuống dưới, nhe ra hàm răng trắng mà nói "Hello, đối tượng xem mắt."
 


"Cái gì, đối tượng xem mắt?" Fan nữ sợ ngây người.
 


Quan Tri Ý ngẩn ra, vội vàng lắc đầu: "Không, không phải......"
 


Không phải cái gì? Thật sự cái gì cũng không phải nhưng phải giải thích như thế nào đây.
 


Quan Tri Ý giải thích không được, dứt khoát cầm ly nước nhấp một ngụm cho đỡ sợ. Nói ra...... Cô cũng không phải là ngôi sao lưu lượng lớn gì cả, cũng không phải chỉ làm được diễn viên, thân thì không thân cận, kết thì không kết hôn, ai thèm để ý.
 


Mà Hoa Hoằng Hi lại đột nhiên đè giọng nói, "A, tôi nghe nói cô là diễn viên, lời của tôi lúc nãy có ảnh hưởng đến cô không ?"
 


Quan Tri Ý rời khỏi miệng ly trừng mắt với anh ta, lời này nói ra bây giờ có phải quá muộn hay không.
 


Hoa Hoằng Hi bị cô trừng cho ngẩn tò te, anh vừa từ nước ngoài về, cho nên đối với minh tinh trong nước không biết nhiều.
 


Mấy ngày hôm trước người trong nhà gửi cho anh bức ảnh của Quan Tri Ý trông lớn lên thật đáng yêu, hiện tại lại bị cô trừng như vậy......
 
 
Thật sự quá mức đáng yêu, đôi mắt to to, mặt tròn tròn, khuôn mặt tinh xảo như búp bê, khó trách có thể làm diễn viên.
 


Nhưng mà, tuổi tác hình như còn rất trẻ.


"Thật ngại, trên đường kẹt xe, cho nên đã tới chậm." Hoa Hoằng Hi nói ra những lời này nhưng cảm giác anh ta thực sự không có lỗi, tiểu thiếu gia này nha làm sao có thể cảm thấy bản thân có lỗi "A..... Nói nghe chút, cô thật sự 24 tuổi sao ?"
 


"Không đến mấy tháng nữa là được." Quan Tri Ý lại thấp giọng tiếp tục nói "Cái kia, tôi cũng không trách anh đến muộn. Tôi có biết anh bị trong nhà ép buộc. Cho nên chúng ta bây giờ chúng ta coi như đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, đi thôi."
 


Hoa Hoằng Hi nói: "A? Đã ăn cơm đâu ?"
 


Quan Tri Ý không nghĩ tới cô gái fan của cô kia lại chăm chú nghe như vậy: " Tôi đột nhiên có việc, nếu không thì chúng ta hẹn lần sau được không?"
 


"Như vậy à...... Kia, cũng được."
 


Quan Tri Ý thấy anh ta đồng ý, quay đầu lại chào hỏi vị fans lúc nãy rồi lập tức đi ra ngoài.
 
 

Tốc độ nhanh như bay...
 

Hoa Hoằng Hi bày ra vẻ mặt ngây ngốc mà nhìn theo bóng dáng của cô......
 
 
Anh đã có ý nghĩ không muốn thân thiết, cho nên cố ý tới trễ.
 


Nhưng có vẻ anh đối với cô dường như không có chút mị lực nào, cô nương nhà người ta so với anh, trên mặt rõ ràng càng không vui.
 
 

**
 


Nhà hàng rất lớn, Quan Tri Ý từ trên lầu đi xuống, dọc theo đường hướng ra cửa mà đi. Bước chân của cô có chút khẩn trương, nhanh quá nên bước thành một đường cong, vừa đúng lúc có hai người đàn ông đi tới bất ngờ đúng phải.

 

Cô đè vành nón nên không thấy là người nào, nói xin lỗi, sau đó nghiêng người định đi, kết quả lại bị người ta năm chặt gáy áo.
 
 

Cô ngẩn ngơ, duỗi tay túm lấy cổ áo, tay vừa chạm đến cố áo thì người kia đã thả ra.
 

"Ai?"
 
 

Quan Tri Ý tức giận ngẩng đầu lên, tầm mắt rốt cuộc cũng lọt ra khỏi vành mũ.
 


Mà khi cô nhìn thấy người trước mắt, sự tức giận tự nhiên không cánh mà bay mất.
 


Cô không nghĩ tới có thể thấy Quan Nguyên Bạch ở chỗ này.
 


Đây là anh trai ruột của cô, bởi vì một thời gian giận dỗi nên cô không về nhà, vì thế cũng rất lâu rồi chưa nhìn thấy anh trai. Bây giờ thấy anh ấy mặc tây trang chắc vừa từ công ty ra đây, đại khái là ăn bữa cơm xã giao gì đó.....
 


"Sao em lại ở đây ?" Quan Nguyên Bạch cau mày hỏi.
 
 

Xem ra anh trai cô không biết cô bị ba giục đi xem mắt.
 
 

Quan Tri Ý giãy khỏi bàn tay anh trai, ngượng ngùng lùi một bước. Vừa định mở miệng giải thích, ánh mắt đột nhiên nhìn thấy người bên cạnh Quan Nguyên Bạch.
 


Lúc ánh mắt cô nhìn tới thì bắt đầu ngẩn ngơ.
 


Người kia mặc một thân tây trang màu đen, nhưng anh ấy không đeo cà vạt, cổ áo sơmi tùy ý cởi một cúc, nhìn không nghiêm túc giống như anh cô, nhưng lại có một cổ tử nội liễm tự phụ cảm.
 



Lúc Quan Tri Ý nhìn anh thì anh cũng nhìn cô. Tiệm cơm Tây ánh sáng u ám, mờ nhạt nhưng dừng trên người anh lại hiện ra một tầng hào quang, cũng giống như đôi mắt trong trẻo của anh phủ một lớp sương lạnh lẽo.
 
 

Đặc biệt, là người đàn ông rất đẹp trai.
 
 

Hơn nữa, vừa xa lạ lại......quen thuộc.

 

Sửng sốt vài giây, ngực của Quan Tri Ý rung mạnh. Cô vội vàng nhìn Quan Nguyên Bạch một cái, kinh ngạc mà chỉ người bên cạnh nói: " Anh, anh, anh ấy......"
 
 

Quan Nguyên Bạch còn chưa kịp trả lời, người đàn ông kia đã cười khẽ.
 
 

Tiếng cười thật dễ nghe.
 


Sau khi cười xong, màn sương mỏng trong đáy mắt anh giống như tan ra. Ngay sau đó, Quan Tri Ý nghe thấy giọng anh nhàn nhạt hỏi: "Tiểu Ngũ, gọi người anh nào vậy?"
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận