Em Có Quyền Duy Trì Trầm Mặc


Giày cao gót, tất chân, sắm vai nhân vật,.

.

.

Triệu Tô Dạng nghĩ thầm, người ngược đãi mèo chẳng lẽ là nữ?“Nghe nói trang web trường các cô tốc độ rất chậm?” Sầm Qua hỏi.Triệu Tô Dạng hoàn hồn, phàn nàn nói: “Không phải ‘rất chậm’ mà là ‘rất rất chậm’! Load trang web nửa ngày cũng không thấy phản ứng, muốn xem một chương trình ngắn hai mươi phút, đã phải tải từ một giờ trước, download phim ảnh gì đó, nghĩ cũng đừng nghĩ đến.” Bỗng nhiên dường như cô nghĩ đến cái gì: “Đúng rồi, trang web trường chúng tôi sẽ tự động chặn một số trang web phi pháp, không biết trang web ngược đãi động vật có phải cũng bị chặn không.

Anh viết ‘tiệm net’, có phải ‘người đó’ vì để truyền tải hình ảnh hoặc video, sẽ ra bên ngoài trường học với tốc độ internet và không bị giới hạn để truyền tải?”Đối với chuyện cô một chút đã nghĩ thông, ánh mắt Sầm Qua vui mừng lộ vẻ ‘trẻ nhỏ dễ dạy’, nhẹ nhàng gật đầu một cái, nói: “Người đó sẽ mang theo hai ổ cứng di động, hơn nữa tận lực chọn một căn phòng nhỏ hoặc vị trí góc khuất.

Không giống như những người chơi game trực tuyến, ‘người đó’ sẽ không ở lại quán net quá lâu, cách mấy ngày ‘người đó’ sẽ đến một lần, xem xét phản hồi bài đăng, mỗi lần chỉ lên một hai giờ, thậm chí ngắn hơn.”Đẩy sương mù trong thái dương ra, mặt Triệu Tô Dạng sáng như ánh mặt trời: “Chỉ cần đi tới mấy chỗ tiệm net gần đây hỏi một chút, có người như vậy từng đến hay không là có thể bắt được người kia rồi?”La Tử đang lật con cá nướng, vỉ nướng kêu két két, mở miệng dội cho cô gáo nước lạnh: “Bắt được cũng không thể định xuống tội danh.”“Không có chứng cứ, chỉ dựa vào phỏng đoán của ác nhân, có thể tìm được người này hay không còn xem vận khí.” Sầm Qua rót cho mình một ly bia, nói với dáng vẻ hợp lý: “Mỗi người đều có những tính cách và sở thích khác nhau, chúng ta tưởng tượng ra ngoài không khí chỉ có điểm chung của những người như vậy.

Một con mèo cho dù có biến mất hay không thì đám người tổ chức trang web phạm pháp kia vẫn cần chờ xác minh, nếu mèo mẹ thật sự bị sát hại thảm, sớm muộn gì ‘người đó’ cũng sẽ phải gánh chịu hậu quả.”Triệu Tô Dạng thở dài.

Bọn họ nói đúng, đối với loại người này trừng phạt chỉ có thể dựa vào nhân quả luân hồi.Ăn cơm xong, Sầm Qua nhìn đồng hồ: “Vì để cảm ơn, tôi có thể lợi dụng chức vụ tranh thủ đi cùng cô đến quán net gần đây để kiểm tra, nếu không thu hoạch được, chỉ có thể chúc phúc cho con mèo kia kiếp sau biến thành con hổ.”Triệu Tô Dạng kinh hỉ ngẩng đầu, giống như ‘thế kỉ băng hà’ gặp được cây thông.“Nếu như không may gặp Võ Tòng?” La Tử không đầu không đuôi nói tiếp, vỗ bả vai Sầm Qua: "Hai người đi thôi, buổi chiều tôi còn có việc.


.

.” Nói xong, vẻ mặt như bị dày vò lên pháp trường, suy nghĩ về buổi chiều cần đi gặp mẹ vợ.Tiệm net gần ký túc xá sinh viên của Đại học Lăng Nam không đến mười quán, trong đó có năm quán nhỏ.

Khi Triệu Tô Dạng hỏi đến quán net thứ ba, người quản lý quán mặc quần áo không chính thống trầm ngâm gật đầu, mùi bốc ra từ miệng anh ta: “Đúng là có một người như cô nói, một tháng đến đây năm sáu lần, mỗi lần đến đều mở ghế lô, nhưng ngồi không đến một giờ liền đi, chưa bao giờ cùng người khác chơi game.

Có một lần rời đi được vài phút, sau đó vội vàng quay trở lại tìm ổ cứng điện thoại.

Tôi rất ít khi nhìn thấy người đến đây chơi còn mang theo món đồ đó, còn nghĩ, cô gái kia có phải là hacker hay không?”“Là nữ?” Triệu Tô Dạng hơi kinh ngạc.“Đúng vậy, mấy ngày hôm trước còn tới đây.” Chủ quán net trả lời.“Xem máy theo dõi.” Cùng lúc đó, Sầm Qua lấy chứng nhận đặc vụ, dùng cằm chỉ vào máy tính trước mặt chủ quán net.Chủ quán vừa thấy chứng nhận đặc vụ, vội vàng đem camera từ mấy ngày trước, suy nghĩ một lúc, cuộn thanh video qua trái và phải một chút, anh chỉ vào một bóng nữ và nói: “Nhìn xem! Là cô ta!”Triệu Tô Dạng chạy nhanh đến nhìn, hai mắt mở to như người chơi xổ số cầm tờ vé trúng thưởng, lúc sau mới giật mình, sau đó nhìn kỹ lại, người này.

.

.

“Hướng Mạn?!”Sầm Qua vốn không thực sự quan tâm đến đối tượng ngược đãi mèo sau khi nghe Triệu Tô Dạng kêu lên một tiếng, cũng đem ánh mắt chuyển qua camera trên màn hình, thời gian chính là trước một ngày Hướng Mạn xảy ra chuyện.“Cô ta đi đến ghế nào?” Sầm Qua hỏi.“Cô ta đi đến ghế nào cái này.

.

.

tôi cũng không biết.” Dứt lời, chủ quán net lắc đầu.Lặp lại câu hỏi của đối phương một cách máy móc, đưa ra một đáp án phủ định, vì thiếu tự tin, lại muốn tăng độ tín nhiệm, lại dùng ngôn ngữ cơ thể, nhưng rõ ràng là thiếu hụt ngôn ngữ.Được, gặp phải Sầm Qua chuyên nghiệp.

Ánh mắt anh lạnh lùng: "Ông đang nói dối.”Chủ quán net có phần hoảng loạn, ấp úng: "Này.

.

.

đồng chí đặc vụ, anh.


.

.

anh là đến kiểm tra nội dung khiêu dâm?”Chân mày Sầm Qua nhướng lên: "Các anh ở đây có tổ chức mua bán mại dâm sao?”“Không có không có!” Chủ quán net kích động lắc đầu cùng hành động xua tay, lúc này mới nói lời thật: "Anh biết đó, đại sảnh có không khí tốt, còn kiếm được chút tiền, người bình thường lên mạng sẽ đi ghế lô, ài.

.

.” Anh ta có chút khó mở miệng, âm thanh đè thấp xuống nói: “Chúng ta có ghế lô trong máy tính….đã lưu một số hình ảnh.

.

.

để một số người.

.

.

cái kia là gì, anh biết rồi đấy, ha hả.


.

.” Tuy rằng phát ra tiếng cười, nhưng vẻ mặt của anh ta so với khóc còn khó coi hơn: "Chúng tôi sẽ sửa! Nhất định sẽ sửa! Lập tức sửa!.

.

.”“Anh hiểu” --- cái gì? Mặt Sầm Qua trầm xuống, mắt lạnh nhìn anh ta.Tôi hiểu.

.

.

Triệu Tô Dạng mắt trợn trắng, xấu hổ mà dời ánh mắt nhìn về nơi khác.“Mang tôi đi ghế lô kia.” Sầm Qua không để ý sự lải nhải xin tha của chủ quán net, trực tiếp ra lệnh.Chủ quán net vẻ mặt đau khổ đi kiểm tra lịch sử máy tính, mang bọn họ đi chiếc ghế lô số 4, để khách hàng đi tới đại sảnh ngồi: "Máy tính của chúng tôi được thiết lập để tắt và khôi phục chức năng.

Nếu có thứ gì đó trong máy người phụ nữ kia, nhất định sẽ không tìm thấy.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận