“Cái gì, Caesar cậu muốn bỏ quyền thi đấu?!”
Trong văn phòng, nhà sản xuất khó tin đứng lên, chắc chắn Khấu Hưởng không muốn tiếp tục tham gia thi đấu, ông ta chậm rãi ngồi xuống: “Do tôi muốn nhóm tan ra đúng không?”
Đối diện với ông ta, Khấu Hưởng đứng trước bàn làm việc, ngón tay nghịch dây phong lan xanh biếc trên bàn, mặt không cảm xúc.
“Tôi sẽ không thay đổi phong cách của tôi.”
Tuy ngữ điệu bình tĩnh, nhưng thái độ lại kiên quyết.
“Caesar cậu quá cố chấp, nếu cậu muốn tiếp tục đi trên con đường này, làm mưa làm gió, cậu nên biết trước biết sau, theo dòng thị trường, bây giờ dòng nhạc thịnh hành mới là hình thức giải trí mà khá giả thích.”
Khấu Hưởng ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt của ông ta, nghiêm túc nói: “Từ khi bắt đầu tôi đã đi con đường này, không bỏ cuộc cũng sẽ không thay đổi, hiện tại người nghe thích cái gì tôi không quan tâm, chuyện tôi phải làm là tương lai.”
Trước mắt phải tiến đến tương lai, làm càng thêm nhiều người biết đến hip-hop, thích hip-hop.
Không có gì để nói nữa, Khấu Hưởng xoay người chuẩn bị rời đi, nhà sản xuất lại nói: “Cậu quá ngây thơ rồi, hiện giờ rap Trung Quốc mới gần dừng lại ở giai đoạn underground, cậu đếm xem trong làng âm nhạc Hoa Ngữ bây giờ có mấy ai có thể trở thành ca sĩ rap nổi tiếng, một việc mà người khác còn không làm được, dựa vào đâu cậu cho rằng bản thân mình sẽ làm ra.”
Việc người khác còn không làm được, dựa vào đâu anh sẽ làm ra.
Vấn đề này, trong đêm khuya thanh vắng, Khấu Hưởng cũng từng hỏi lại chính mình biết bao nhiêu lần.
“Tôi không biết tôi có thể làm được hay không, nhưng tôi cần phải làm.”
Ánh mắt anh kiên quyết, nói năng khí phách.
Nhà sản xuất thấy thế, lại thay đổi cách nói khác: “Hiện tại trên mạng đang gán ghép cậu với Dương Chi thành CP, đúng lúc có thể rèn sắt khi còn nóng, các cậu cùng hát một bản tình ca, hấp dẫn bình chọn trên internet, đến lúc đó chẳng phải giải quán quân đã vào tay các cậu rồi sao.
Nếu cậu rút lại, chỉ bằng một mình Dương Chi, cô ấy có thể giành được quán quân ư, nếu để cô ấy trình diễn một mình, không khỏi quá đơn điệu, lúc này hai người đang là CP đứng đầu, tôi dám nói, nếu các cậu hợp tác tình ca lăng xê CP, nhất định có thể…”
“Lăng xê CP.” Khấu Hưởng cười lạnh một tiếng, bình tĩnh nói: “Cô ấy không cần, giải quán quân nên thuộc về cô ấy.”
Còn có một câu, Khấu Hưởng giữ lại, không nói ra.
Chúng tôi vốn dĩ chính là CP, cần gì lăng xê.
Nhà sản xuất còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn sắc mặt lạnh lẽo của Khấu Hưởng, rốt cuộc ông ta vẫn bỏ cuộc.
Chàng trai này tuy còn trẻ, nhưng trên người lại tản ra khí chất rất áp bách, ông ta không nhịn được nghĩ, thuở niên thiếu chưa rành thế sự đã có khí chất như vậy, nếu tương lai anh thật sự có thể làm mưa làm gió, không biết sẽ còn khủng khiếp đến nhường nào.
*****
Mọi chuyện phát triển đến bây giờ, thật ra người áy náy nhất là Thời Tự, cuộc thi này do cô ấy nhất thời xúc động mà đi đăng ký, từ bản demo ban nhạc đã tốn rất nhiều công sức, thậm chí trong những vòng đấu tiếp theo, rất nhiều ca khúc cũng do chính bọn họ tự sáng tác.
Trong khi thi đấu, có rất ít thí sinh có thể tự sáng tác.
Nhưng đến bây giờ, người ta lại muốn họ rút lui khỏi cuộc thi, tuy rằng bên ngoài mỗi người đều thể hiện mình rất ổn, song vẫn có thể nhìn ra trong lòng họ cũng không dễ chịu.
Nhưng đây cũng không phải vấn đề của riêng cuộc thi, mà là vấn đề chung của cả giới rap, nhạc rap không thể so với nhạc thịnh hành, đúng như lời nhà sản xuất nói, mới chỉ dừng lại ở giai đoạn underground, vẫn chưa thực sự đi ra ánh sáng, được tất cả khán giả đón nhận.
“Tóm lại, là tôi suy nghĩ không chu toàn.” Thời Tự ôm cánh tay từ ban công trở về phòng khách: “Sau này không tham gia mấy cuộc thi vớ vẩn như thế này nữa, chúng ta còn làm ban nhạc của chúng ta.”
“Nhưng tôi cảm thấy Caesar rút lui thật sự đáng tiếc.” Thẩm Tinh Vĩ dựa vào sô pha nói: “Đây là cơ hội tốt để nổi tiếng, nếu có thể bộc lộ tài năng trong trận chung kết, giành được quán quân, khiến khán giả cả nước biết đến cậu ấy, thích cậu ấy, chẳng phải quá trình mở rộng dòng nhạc rap thuận lợi hơn sao.”
“Thế có nghĩa chấp nhận hát nhạc thịnh hành ư?” Bùi Thanh bình tĩnh nói: “Đây không phải phong cách của Caesar.”
Mọi người đều bàn tán chuyện này sau lưng Khấu Hưởng và Dương Chi, hai người họ từ chiều đến giờ vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu, không biết chạy đi đâu chơi rồi.
Trong siêu thị Walmart, người đi lại ít ỏi, điều hòa mát lạnh, Dương Chi đẩy xe đi giữa kệ hàng rực rỡ sắc màu, cảm thấy rất thích thú.
Muốn mua gì, thật ra cô cùng không rõ nữa, nhưng vẫn muốn chút đồ gì đó, cũng muốn đi riêng với người đàn ông bên cạnh một lát.
Thỉnh thoảng Khấu Hưởng lại dừng bước, ánh mắt lướt qua kệ hàng, đôi khi lấy xuống một gói snack khoai tây hoặc một túi bò khô.
Không lâu sau, trong xe mua sắm chứa đầy đồ ăn vặt đủ loại này sắc.
Dương Chi nghi ngờ hỏi: “Anh mua nhiều thế, anh muốn ăn hả?”
Khấu Hưởng rũ mắt, nhìn xe mua sắm bị anh lấp đầy, nhướng mày: “Để em ăn mà.”
“Em cũng không ăn hết nhiều như thế được.”
“Vậy thì mang về đút cho bọn họ.”
Dương Chi đẩy xe, cắn cắn môi dưới, còn nói đút cho bọn họ, anh nghĩ đút cho chó chắc.
Khấu Hưởng đút tay trong túi quần, Dương Chi đẩy xe đi theo phía sau, vóc dáng cao lớn kèm khuôn mặt điển trai của anh đã hấp dẫn ánh mắt của không ít cô gái.
Nhưng anh lại nhìn thẳng đi phía trước, thỉnh thoảng lại gỡ đồ trên kệ hàng xuống, bỏ vào giỏ xe Dương Chi, không hề để ý.
Đương nhiên, khi những ánh mắt sáng quắc của các cô gái nhìn sang Dương Chi đều chứa vẻ hâm mộ và ghen ghét.
Khấu Hưởng thật sự quá nổi bật, tuổi thơ còn trẻ chưa kịp nảy nở hết mà đã khiến người khác chú ý như vậy, nếu tương lai có một ngày anh trở thành ngôi sao lớn, thật sự không biết sẽ thu hoạch được bao nhiêu trái tim thiếu nữ.
Sẽ có rất nhiều cô gái điên cuồng vì anh nhỉ.
Dương Chi cảm thấy chỉ cần anh chuẩn bị một chút là có thể debut.
Khấu Hưởng vừa quay đầu lại chợt bắt gặp ánh mắt của Dương Chi, anh ném một túi snack khoai tây vào trong giỏ xe, thuận miệng nói: “Em nhìn gì.”
“Em đang ngắm xem anh đẹp trai thế nào.”Dương Chi không hề che giấu suy nghĩ của mình, quan hệ giữa hai người dần trở nên thân mật, rất nhiều lời không phải ngượng ngùng cũng có thể nói ra, đây là tư thái bên nhau tự nhiên nhất, thoải mái nhất.
Người khen anh đẹp trai chắc là có rất nhiều, trước nay anh vốn vô cảm, nhưng Dương Chi nói lại làm anh cảm thấy rất hưởng thụ, thậm chí còn thấy đắc ý.
Anh đi đến bên người cô, thuận tay ôm lấy bả vai cô: “Khen thì khen, mà sao tôi cứ có cảm giác em đang kẹp dao giấu kiếm nhỉ?”
Lúc này ánh mắt các cô gái xung quanh nhìn cô càng ghen tị.
Dương Chi rũ mắt giả vờ không biết, nhẹ nhàng dùng khuỷu tay đẩy đẩy vòng hông cứng cáp của anh.
“Em có thích tôi không?” Anh nhướng mày, lúc nói những lời ngông nghênh tự dưng lại thấy gợi cảm.
“Thần kinh.” Dương Chi không đáp anh, đẩy xe mua sắm đi lên trước, hướng tới quầy thanh toán.
Đủ loại đồ ăn vặt chất đầy một túi to, khi Khấu Hưởng mở ví tiền ra, Dương Chi vô tình nhìn thấy trong ví của anh có một tấm ảnh.
Trong khi cô còn muốn nhìn kỹ, Khấu Hưởng đã nhanh chóng cất ví đi, người trong ảnh là một cô gái.
Thoáng qua, nhưng cô gái kia không phải cô.
Trong lòng lập tức hụt hẫng, giống như bụi gái mọc tràn lan, cắm vào nơi sâu nhất trong tim cô.
Đi theo sau Khấu Hưởng, ra khỏi siêu thị Walmart, người cô hơi lâng lâng, trong đầu hiện lên vô số suy đoán, nhưng cô lại chẳng nói ra một câu.
Vóc dáng cô gái kia nho nhỏ, mặc áo phông trắng khoác áo bò đen, trông đơn thuần, lại xinh đẹp động lòng người.
Đó là bức ảnh chụp chung của cô ấy với Khấu Hưởng.
Dương Chi không biết, trước đây anh từng có bạn gái, cô chưa bao giờ hỏi anh, mà anh cũng chưa từng kể với cô, cho nên cô cứ tưởng mình là mối tình đầu của anh.
Mối tình đầu, đẹp đẽ biết nhường nào, nhưng những thứ tốt đẹp đó, sao có thể dễ dàng thuộc về cô như vậy.
“Em sao thế?”
Khấu Hưởng thấy cô im lặng, kéo tay cô đặt trong lòng bàn tay mình.
“Em không sao.” Trong lòng Dương Chi đắng ngắt, nhanh chóng trở về.
Vừa trở lại khách sạn, mấy người kia đã lao đến như sói, chỉ mất một giây đã chia sạch sẽ đồ ăn vặt của cả hai cho mọi người, mọi người ngồi trên sô pha, vừa ăn đồ ăn vặt vừa xem phim, giống như việc rút lui khỏi chương trình không làm ảnh hưởng đến họ, vui vẻ cười ha hả.
Dương Chi trở về phòng, đóng cửa lại, ngồi yên lặng trước bàn, lấy lời bài hát chuẩn bị cho vòng chung kết ra luyện tập, không lâu sau, cửa phòng bị gõ vang.
“Ai đấy.”
“Tôi đây.”
Dương Chi ngập ngừng, nói: “Anh nghỉ ngơi sớm đi, em cũng chuẩn bị ngủ đây, ngày mai còn phải đến đài truyền hình nữa.”
Khấu Hưởng đứng ngoài cửa một lúc rồi mới chậm rãi rời đi, không ở lại phòng khách mà trực tiếp trở về phòng của mình.
Không lâu sau, Tô Bắc Bắc và Thời Tự cũng trở về phòng, thu thập một lúc rồi ngủ, trong đêm đen, tay Dương Chi siết chặt chăn đơn, quái vật ẩn nấp trong lòng ngóc đầu dậy, cô không ngủ được.
Bên tai là tiếng hít thở nhè nhẹ của các cô gái, họ chắc hẳn đã ngủ say.
Dương Chi ngồi dậy, xỏ dép đi vào phòng Khấu Hưởng, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trong phòng tối om.
Dương Chi thật cẩn thận, khe khẽ vào phòng, tìm cặp sách của anh, nhẹ nhàng lấy ví từ bên trong ra.
Tuy trong lòng biết làm như vậy là không tốt, nhưng Dương Chi không thể kiểm soát chính mình, cô nghĩ tới cô gái trong bức ảnh kia quả thật muốn phát điên rồi.
Cô cầm ví đi đến bên cửa sổ, hít sâu một hơi, mở ra.
Ảnh chụp chung của cô gái đó với anh nằm trong ngăn kép, dưới ánh trăng, Dương Chi thấy rõ mặt cô ấy.
Ngọt ngào thanh tú, đuôi lông mày thấp thoáng nét khí phách.
Cô ấy đứng bên Khấu Hưởng, hai người sóng vai nhau, diện mạo có phần tương tự.
Vóc dáng cô ấy không cao, tay khoác lên vai Khấu Hưởng, nhìn trông quan hệ của hai người rất tốt.
“Em thích vào phòng tôi lúc nửa đêm như vậy ư?” Một tiếng nói vang lên ở phía sau, dọa Dương Chi sợ tới mức đánh rơi ví tiền xuống đất.
Phía sau, Khấu Hưởng lười biếng ngồi dậy, nhặt ví tiền trên mặt đất lên, ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái.
Đôi mắt đen như mực không có tiêu điểm, môi mỏng mím lại tạo độ cong sắc bén.
“Anh dậy…”
“Tôi chưa ngủ.” Khấu Hưởng bình tĩnh nói: “Tâm trạng em đột nhiên không tốt, tôi lờ mờ đoán ra em có gì đó không ổn, nhưng cô nhóc như em giấu tâm tư rất sâu, nếu không muốn nói chuyện gì, cho dù tôi có hỏi thế nào thì cũng không trả lời.”
Hiếm khi thấy anh nói những lời xuất phát từ nội tâm như vậy, song Dương Chi lại cảm thấy anh đang lợi dụng đề cáo trạng trước, ngược lại anh trở thành người chịu uất ức.
“Cô gái trong ảnh của anh…”
Khấu Hưởng mở ví, lấy bức ảnh kia ra, nhìn cô gái tươi cười trên ảnh: “Cô ấy tên là Lục Mạn Mạn.”
Ánh mắt dịu dàng của anh làm trái tim Dương Chi như bị kim đâm, trong cổ họng trào dâng nỗi chua xót, khoé mắt đỏ hoe.
“Anh có vẻ… Rất thích cô ấy.”
Giống như ngã xuống bờ vực sâu thẳm, Dương Chi cảm thấy nếu ngã xuống, phía dưới sẽ là vực sâu vô tận.
Mẹ cô đã từng nói, trong chuyện tình cảm, phải giữ lại ba phần, nếu con quá để ý đến thằng bé, cuối cùng người bị tổn thương sẽ là con.
Dương Chi không biết bắt đầu từ khi nào, ba phần giữ lại đó đã không còn, anh đối xử với tốt với cô, cho dù có tan xương nát thịt cô cũng sẽ báo đáp anh.
Đây là tan xương nát thịt.
Dường như Khấu Hưởng cũng không chú ý tới cảm xúc Dương Chi thay đổi, anh không phải người nhạy cảm trên phương diện tình cảm, mà Dương Chi lại là người ngụy trang giỏi nhất.
Anh có vẻ rất thích cô ấy.
Những lời này làm Khấu Hưởng mỉm cười, anh lấy ảnh vỗ vỗ lên đầu Dương Chi: “Đây là một bí mật không thể nói.”
Bí mật không thể nói… Anh với người khác, cũng có bí mật không thể nói.
“Em hơi mệt.” Dương Chi hoảng loạn đứng dậy muốn rời đi, Khấu Hưởng bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng giữ chặt cổ tay cô, giải thích: “Cô ấy là chị gái tôi.”
Hả?
Dương Chi ngồi xuống bên anh lần nữa, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy anh kể về chuyện của mình, không ngờ anh còn có một người chị gái?
“Chị ruột ạ?”
“Ừ, chị ruột, nhưng chuyện này, thật sự là một bí mật, ngay cả mẹ tôi cũng không biết.”
“Rốt cuộc chuyện là thế nào ạ.”
“Có phần phức tạp.” Khấu Hưởng nói: “Nói đúng ra là chị cùng bố khác mẹ, cô ấy là con gái bố tôi, nhưng không phải con của mẹ tôi.”
Dương Chi từng nghe dì Chu nói, giữa phu nhân và tiên sinh có một vết rách rất sâu, chẳng lẽ… Chính là bởi cô gái này sao, nhưng Khấu Hưởng lại nói mẹ anh không hề biết đến sự tồn tại của cô gái này.
Dương Chi không biết ân oán đời trước, đương nhiên cũng không định miệt mài theo đuổi, chuyện về cô này, Dương Chi nhớ mang máng, hình như cô từng nghe Thời Tự nhắc tới chuyện dây buộc tóc màu đỏ, một hai năm trước, đúng là có một cô gái qua lại rất thân với Khấu Hưởng, cô ấy đã kéo Khấu Hưởng ra khỏi sương mù, dần dần mới có ạ của hiện tại, càng ngày càng tốt……
Cô gái kia giống anh đến bảy phần.
Cùng bố khác mẹ, chị ruột.
“Nếu tôi không hiểu sai thì vừa rồi em đang ghen sao?” Khấu Hưởng mở miệng cắt ngang dòng suy nghĩ của Dương Chi.
Mặt Dương Chi hơi đỏ lên: “Em ghen gì chứ.”
Khấu Hưởng xoa xoa mái tóc xoã của cô: “Nửa đêm không ngủ được, chạy đến phòng tôi lấy ảnh trong ví ra, em đừng nói chỉ do nhàm chán.”
Bị nói trúng tâm tư, mặt Dương Chi ửng đỏ, cuối cùng thừa nhận: “Đúng vậy, em ghen tị, Khấu Hưởng.”
Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh, con ngươi trong trẻo, bằng phẳng, ghen tị.
Giây tiếp theo, Khấu Hưởng đè lại gáy cô, hôn lên đôi môi mềm mại của cô, liếm láp từng chút một, Dương Chi đặt tay lên ngực anh, cô ngẩng đầu lên, hé miệng đón anh đến.
Sau khi trằn trọc triền miên một hồi, hai người tách ra, Dương Chi thở dồn dập, Khấu Hưởng giơ ví lên trước mặt cô, lấy bức ảnh ra.
“Em không thích ví tôi có ảnh của người con gái khác hả?”
Dương Chi khẽ trả lời: “Nếu là chị gái thì không sao.”
Khấu Hưởng lại bỏ bức ảnh kia vào túi áo ngủ của Dương Chi: “Em giúp tôi giữ nó đi, có thời gian, chúng ta cùng chụp chung.”
Dương Chi kinh ngạc, sờ bức ảnh mỏng manh trong túi áo ngủ, cô ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt thẳm của anh, gật đầu thật mạnh: “Anh yên tâm, em sẽ giúp anh giữ nó thật tốt.”
Hết chương 58.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...