Em Có Nhiều Chiêu Dỗ Anh

Từ Gia Mậu mới tới lớp mấy ngày, kỳ thi cuối kỳ đã vọt lên đứng thứ hai lớp, Tô Bắc Bắc và Bùi Thanh cùng lùi xuống một hạng, thoái vị nhường chỗ cho cậu ta.

Đây là việc làm tất cả mọi người bất ngờ, đặc biệt là Dương Chi.

Cô không thể tưởng tượng, tên mà buổi tối luôn đến quán bar, cả người mặc đồ da, cử chỉ hành động ngông cuồng ngỗ ngược, thế mà thành tích lại tốt như vậy.

Nhưng Từ Gia Mậu trong trường, hoặc là áo sơ mi nghiêm chỉnh, hoặc là T shirt trắng, không đeo khuyên tai linh tinh, tóc cũng chải chuốt gọn gàng, gặp giáo viên sẽ lễ phép “Chào thầy/cô” một tiếng, giống một anh chàng hàng xóm ấm áp mà lịch sự.

Cùng với tên Mon lưu manh đứng trên sân khấu rap những lời thô bạo tục tĩu ngày hôm đó, quả thật như hai người khác nhau.

Điểm chết người chính là, tổng điểm của Dương Chi với cậu ta chênh lệch không lớn, vị trí thứ nhất đang tràn ngập nguy cơ bị lấy mất.

Bình thường Từ Gia Mậu không kết bạn với bất cứ bạn nam nào ở trường, độc lai độc vãng, vô tâm vô tình.

Mới trông thì tưởng như cậu ta mới đến lại hành xử khác người nên bị mọi người xung quanh xa lánh, mà trên thực tế là cậu ta ngứa mắt người khác, không thích kết bạn với bọn họ.

Cậu ta ngồi phía sau Dương Chi, thỉnh thoảng cợt nhả một hai câu, hoặc lấy đề ra hỏi cô, ban đầu Dương Chi không phản ứng lại cậu ta, nhưng dần dà, phát hiện cách làm này có vẻ không ổn.

Bởi vì Từ Gia Mậu sẽ nói, thế giới của học sinh xuất sắc, thật là lạnh nhạt.

Vì sợ hơn người khác mà che giấu, Dương Chi tự hiểu bản thân không phải người như vậy! Cô không ngại giúp đỡ những bạn có bài không hiểu đến hỏi.

Thật sự không có biện pháp nào khác, cô cũng sẽ xoay người, giảng cho Từ Gia Mậu, Từ Gia Mậu cong môi nhìn cô, nói cười vui vẻ.

Gần đây, Thẩm Tinh Vĩ cũng phát hiện tính tình Khấu Hưởng ngày càng nóng nảy, hai hôm trước cậu để cốc nước trên bàn Khấu Hưởng mà quên lấy đi, anh trở về không hỏi một câu, trực tiếp ném vào thùng rác.

Thẩm Tinh Vĩ lấy hết can đảm tiến lên chất vấn, Khấu Hưởng dựa vào bàn bâng quơ nhìn cậu: “Ồ, của mày hả.”

“Hoá ra mày không biết của ai mà cũng vứt đi à!”

Khấu Hưởng bình tĩnh lẩm bẩm: “Ngứa mắt.”

Anh cũng không dễ nổi giận, nhưng gần đây cả người luôn tản ra sát khí, làm người khác không dám đến gần.

Buổi tối im ắng.

Tiếng giảng bài của Dương Chi luôn nhẹ nhàng chậm chạp như vậy, tiếng phổ thông không giống những đứa trẻ lớn lên ở ngoại thành, rất tự tin. Giọng cô thấp thoáng nét địa phương, nhưng nếu cẩn thận phân biệt, lại khó tìm ra điểm khác.

Khấu Hưởng thất thần một lúc lâu, đầu bị Dương Chi dùng bút gõ gõ, anh nghiêng đầu nhìn cô, hàng lông mày lá liễu của cô hơi nhíu, tức giận: “Gần đây anh không tập trung gì cả.”

Anh vô cảm kéo giấy nháp: “Nghe đây.”

“Thế thì anh giải lại câu này một lần nữa đi.”

Khấu Hưởng cầm sách bài tập, sau khi nhìn lướt qua đề bài, không hề tính toán, trực tiếp viết từng bước giải ra vở, so với lời Dương Chi giảng trước đó, không sai một chữ, ngay cả dấu chấm câu cũng không quên.


“Tôi biết trí nhớ của anh tốt, nhưng tôi không bảo anh chép lại lời tôi giảng mà tôi bảo anh tự giải lại.”

Khấu Hưởng buồn bực không nói gì.

Bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi của anh đã chọc giận Dương Chi.

“Nếu phải làm một việc nào đó, chúng ta phải làm cho tốt, nếu không thì đừng lãng phí thời gian của hai người nữa.”

“Lãng phí thời gian của hai người.” Khấu Hưởng đột nhiên khẽ hừ một tiếng: “Cuối cùng em cũng biết chúng mình đang lãng phí thời gian sao?”

Dương Chi vốn đang định dạy bảo, lại bị những lời này của anh làm dừng lại: “Anh… Có ý gì, trước đó anh muốn tôi quay về, hứa với tôi lúc phụ đạo nhất định sẽ nghiêm túc, hiện tại anh muốn đổi ý rồi hả.”

“Nghiêm túc.”

Khấu Hưởng lẩm bẩm từ này, ngước đôi mắt đen nhánh, nhìn cô: “Nếu tôi nghiêm túc, em sẽ như thế nào?”

Nếu tôi nghiêm túc, em sẽ như thế nào.

Dương Chi ngơ ngác, không biết phải làm sao, trán giật thình thịch: “Cái gì… Thế nào?”

“Tôi chưa từng nghiêm túc như vậy, cũng tuyệt đối không đổi ý.” Khấu Hưởng trả lời cô, nói với một hàm ý khác: “Nhưng tôi cần em đáp lại…”

Anh bỗng nhiên cầm tay cô.

Dương Chi sợ tới mức rụt lại, anh lại cầm chặt tay cô, ấn đường nhíu chặt.

Nhiệt độ lòng bàn tay anh rất cao, ngược lại người cô thì lạnh lẽo, một lạnh một nóng kề bên nhau, trong lòng hai người cùng cuồn cuộn gợn sóng.

“Buông ra.” Dương Chi khẽ nói, tựa như cừu con kêu to.

Khấu Hưởng nắm tay cô càng chặt, nắm toàn bộ tay nhỏ của cô vào trong lòng bàn tay, đè lại.

“Em phải đáp lại tôi, hoặc là…” Khóe miệng anh đột nhiên cong lên, mỉm cười xấu xa: “Ôm tôi một cái.”

Dương Chi dùng sức thoát khỏi lòng bàn tay anh, liên tục lùi ra sau, không cẩn thận làm đổ đàn ghi-ta bên cạnh, hộp đàn rung lên, phát ra một tiếng tinh tinh trầm thấp, không khí ấm áp chợt bị xé rách.

“Xin, xin lỗi.” Dương Chi vội vàng nâng đàn ghi-ta nâng lên, đó là thứ quý giá nhất của anh: “Anh mau kiểm tra xem, có bị hỏng hay không.”

Khấu Hưởng lại không nhìn ghi-ta mà xoa tay cho cô: “Đâm có đau không?”

“Không… Không.” Dương Chi rũ mắt không dám nhìn anh, lòng dạ rối bời.

“Lần sau phải cẩn thận một chút.”


Ánh mắt anh ghim chặt lấy cô, giống như nước lũ tràn đê, không thể chống đỡ.

Dương Chi căn bản không chịu được ánh mắt nóng bỏng của anh: “Hôm nay đến đây thôi, tôi còn có bài tập chưa làm xong.”

Cô xoay người định đi, Khấu Hưởng giành trước một bước ngăn cô lại, anh duỗi tay muốn chạm vào cô, song vào lúc cô định lùi ra sau thì kịp thời thu tay về, thả lại phía sau, siết chặt thành nắm đấm.

Cô nhóc này quá nhạy cảm, anh phải cố gắng lắm mới kiềm chế được tình cảm mãnh liệt trong trái tim mình, anh sợ làm cô sợ.

“Em biết tình cảm tôi giành cho em mà.” Khấu Hưởng dứt khoát nói rõ: “Không ai có thể làm tôi như vậy…”

Không thể khống chế mình như vậy.

“Nếu anh muốn tôi đáp lại, tôi không thể, nhưng tôi có thể cho anh một câu trả lời rõ ràng.” Dương Chi ngẩng đầu lên nhìn anh: “Khấu Hưởng, anh muốn không?”

Ánh mắt cô tối tăm như màn đêm, vẻ tối tăm đó tự dưng khiến anh rụt rè.

“Bây giờ luôn gọi tôi là Khấu Hưởng.” Anh đè nén tất cả cảm xúc: “Bắt đầu từ khi nào không còn gọi là Khấu đại ca nữa rồi?”

Bắt đầu từ khi nào, Dương Chi cũng không nhớ rõ nữa, bọn họ khoảng cách giữa họ dường như càng ngày càng gần, lại như hơi xa cách.

“Trước đây làm những chuyện đó, là vì tôi không đành lòng đuổi em đi.”

Dương Chi cúi đầu không nói gì, cô không thể phủ nhận, những ưu ái và may mắn của mình đều có được bởi sự không đành lòng của anh, bởi điều này giúp cuộc sống của cô trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Bắt đầu từ khi nào, cô cảm thấy tình hình có chỗ không thích hợp…

Sự không đành lòng kia, cả thế giới cũng chỉ có một người, hoà vào tim anh, máu thịt và ruột gan của anh.

“Thật xin lỗi.” Tim cô thắt lại, trong cổ họng tràn ngập nỗi chua xót: “Thật sự xin lỗi…”

Bộ dáng vừa đau khổ lại đáng thương này của cô càng thêm dày vò tim anh: “Em khóc cái gì, tôi đâu bắt em phải như thế nào.”

Giọng anh khàn khàn, giống như một điếu thuốc đang cháy.

Anh đi tới, giống như đang trấn an, lúng túng lau nước mắt cho cô, bụng ngón tay thô ráp miết đau mặt cô.

Anh đẩy cô ra ngoài cửa, đúng lúc cô định đi, anh đột nhiên kéo cô trở lại, ấn chặt vào trong lòng ngực của mình.

Cái ôm của anh hệt như một cái nồi đang sôi, nóng bỏng. Dương Chi cảm giác như Hỏa Diệm Sơn, chặt đến mức cả người không thở nổi.

“Em biết là được.”

Giọng anh khản đặc: “Em biết, tôi chưa bao giờ đối xử với bất cứ cô gái nào như thế này, chỉ có em.”


Anh trao trái tim cho em, vì thế thứ gì cũng cho em.

*****

Đối mặt với một người đàn ông nhiệt tình như lửa như thế, không rung động sao được.

Trong cơ thể anh có một năng lượng mạnh mẽ, tràn ngập sức sống, có thể đánh thức tất cả những thứ đã chết xung quanh, nhất là đã đốt cháy trái tim nguội lạnh của cô.

Ở bên anh, Dương Chi như hướng về phía phòng tắm nóng hôi hổi, mọi cảm xúc muộn phiền đều được dòng nước cuốn trôi, mỗi một tấc da tấc thịt trên người cô đều như được sống lại.

Dương Chi dựa lưng vào tường, định làm bản thân bình tĩnh lại, nhưng không thể, hiện tại tim cô đã đập đến 120 mã lực.

Đêm đó, cô mất ngủ, nghĩ đi nghĩ lại, suy nghĩ quá nhiều, nhìn chân trời xa xăm dần dần hửng sáng, cô vẫn không có được đáp án.

Hôm sau đi học thật buồn ngủ, đầu từ từ gục xuống bàn, rất nhanh, giáo viên toán trực tiếp gọi tên cô.

Dương Chi mơ mơ màng màng mà “Ưm” một tiếng, Tô Bắc Bắc vội vàng kéo áo cô: “Gọi cậu đó!”

Lúc này Dương Chi mới phản ứng lại, cả người run lên, nhanh chóng đứng dậy: “Dạ!”

“Em lên bục giảng làm đề này cho tôi.”

Dương Chi nhanh chóng đi lên bảng đen, sửng sốt nhìn đề bài một lúc, trong đầu trống rỗng, mông lung, không thể suy nghĩ được gì.

Giáo viên toán vốn cố ý làm cô khó xử, thấy cô không làm được, nhân cơ hội dạy dỗ: “Có một số bạn, đừng tự cho là thành tích của mình tốt thì không cần nghiêm túc nghe giảng, tôi nói cho các em biết, sắp lên lớp 12 rồi, nếu các em vẫn giữ thái độ này, đừng nói thi đại học, mà ngay cả kì thi khảo sát đầu lớp 12 cũng không qua được đâu.”

Kì thi khảo sát là kì thi thường niên vô cùng khắc nghiệt được tổ chức vào đầu lớp 12, học sinh qua được sẽ tiếp tục ở lại lớp xuất sắc, còn học sinh bị loại sẽ phải xếp vào lớp thường, nếu có học sinh nổi bật ở lớp thường phát huy tốt trong kì thi này, cũng có thể vào lớp xuất sắc.

Tương đương với xếp lớp lại một lần nữa.

Giáo viên dạy toán nhìn về phía Dương Chi: “Còn có một số bạn, điều kiện của bản thân đã không tốt, cố gắng học tập thay đổi số phận của mình là con đường duy nhất, bây giờ đầu óc lại suy nghĩ bậy bạ, tâm tư không đặt vào chuyện đứng đắn, tương lai nhất định sẽ hối hận! Các bạn sẽ không có thêm cơ hội nào nữa đâu.”

Bàn tay giấu dưới tay áo của Dương Chi nắm thật chặt, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

“Em cứ đứng trên bục giảng nghe đi.” Giáo viên toán nói: “Có bạn nào muốn lên bảng làm bài này không.”

Cả lớp lặng ngắt như tờ.

Câu hỏi này thuộc phần vận dụng cao, độ khó rất lớn, rất nhiều bạn sau khi tính toán trên giấy nháp đều bị những con số phức tạp làm choáng váng đầu óc.

Từ Gia Mậu xoay bút bi, đang định đứng dậy, phía sau chợt truyền đến giọng nam lạnh nhạt lười biếng: “Em lên.”

Mọi người nhìn về nơi phát ra tiếng nói, người yêu cầu lên bảng làm bài, không ngờ lại là Khấu Hưởng.

Thật là hiếm có.

Quan trọng là đề này đã gây khó khăn cho đa số học sinh xuất sắc trong lớp, Khấu Hưởng… Mỗi lần thi đều nộp giấy trắng, có thể làm đúng không?

Lúc này ngay cả giáo viên toán cũng ngây ngẩn cả người: “Khấu Hưởng, em muốn đi lên làm ư?”

Cô ta còn chưa dứt lời, Khấu Hưởng đã đứng dậy đi lên bục giảng, thuận tay cầm một viên phấn, đồng thời nghiêng đầu nhìn cô một cái thật sâu.


Dương Chi chỉ tiếp xúc ánh mắt với anh một lát rồi dời đi, cúi đầu, sắc mặt căng thẳng.

Khấu Hưởng đã cầm phấn viết lên bảng đen, thậm chí anh còn không thèm đọc đề, lạch cạch lạch cạch, chữ nhỏ mạnh mẽ hữu lực, nét bút lông ngông nghênh.

Nét chữ nết người.

Các bạn bị hành động này của anh làm ngạc nhiên, anh… Anh còn không hề đọc đề bài, trực tiếp viết bước làm lên bảng, hơn nữa hoàn toàn không cần suy nghĩ, chuyện gì thế này!

Bất tri bất giác, Khấu Hưởng đã viết kín nửa bên bảng đen.

Dương Chi ngẩng đầu, sau khi bình tĩnh đọc, bỗng phát hiện, đề này là đề hàm số mà tối qua cô giảng cho Khấu Hưởng.

Lúc ấy anh đang viết lời, hình như căn bản không chú ý nghe cô giảng.

Thế nên không nghiêm túc nghe, anh lại ghi nhớ bước làm.

Dương Chi không còn lời gì để nói.

Các bạn trong lớp ngây ra như phỗng.

Khấu Hưởng viết đáp án cuối cùng, tiện tay ném phấn lên bục giảng, nghiêng người kéo tay Dương Chi, muốn kéo cô xuống dưới, nhưng không đợi giáo viên dạy toán mở miệng ngăn cản, Dương Chi lại dừng bước.

Không có ai có thể giúp cô cả đời, ngoại trừ bản thân mình.

Dương Chi tránh thoát khỏi tay Khấu Hưởng, quay về bục giảng lần nữa, cầm viên phấn vừa bị anh ném lên, nói với giáo viên toán: “Em còn có phương pháp ngắn gọn hơn.”

Giáo viên toán nhìn cô, đuôi mắt run run: “Vậy thì em làm thử đi.”

Dương Chi xoay người, viết vào góc nhỏ trên bảng đen tràn ngập bước giải của Khấu Hưởng, nhanh chóng viết xuống một phương pháp giải khác.

Quả nhiên, khi cô viết được hai phần ba, một lúc sau có bạn học giật mình hiểu ra cảm thán một tiếng.

Bùi Thanh đẩy đẩy gọng kính, nhanh chóng tính toán trên giấy nháp.

Quả thật, đây là suy nghĩ mới trong điểm phức tạp, so với suy nghĩ thường trước đó thì đơn giản hơn nhiều, ngay cả bước giải cũng rất ngắn gọn, dễ dàng suy ra đáp án.

Dương Chi lưu loát viết xuống dòng chữ cuối cùng, quay đầu lại, không cam lòng nhìn giáo viên dạy toán.

Giáo viên toán ngượng ngùng, phương pháp này cô ta vốn chuẩn bị giảng cho học sinh nghe vào tiết sau, không ngờ lại bị Dương Chi làm ra.

“Đáp án… Chính xác.” Tuy cô ta không tình nguyện, nhưng cũng không thể không thừa nhận, Dương Chi thật sự thông minh, suy nghĩ rất nhanh.

Khấu Hưởng trở lại chỗ ngồi, ngước mắt liếc cô.

Khuôn mặt cô đỏ bừng, bộ ngực phập phồng, song không còn thất thố như vừa rồi, sâu trong mắt cô ánh lên tia sáng dịu dàng.

Đó là tự tin và kiêu ngạo thuộc về cô.

Không biết bắt đầu từ khi nào, bông hoa trắng nhỏ đã hoàn toàn trưởng thành.

Hết chương 37


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui