Đến khi Khả Hân quay lại phòng với một cái gạt tàn trên tay hai mày Vĩ Phong mới chịu giãn ra, giống như anh thật sự sợ cô sẽ chạy mất. Hai ngón tay thon dài của anh kẹp điếu thuốc khẩy khẩy vào trong gạt tàn rồi lại đưa lên miệng rít một hơi. Khói trắng lượn lờ ngày càng dày đặc, Khả Hân theo bản năng lùi về sau tránh né hướng khói. Vĩ Phong vươn tay nắm lấy cổ tay cô kéo lại.
“Hận tôi không?” - Anh hỏi, âm lượng rất nhẹ, đôi môi mấp máy vô cùng tà mị.
Khả Hân ngẩn ra, cô chưa từng nghĩ một ngày Vĩ Phong sẽ hỏi cô câu hỏi này. Chắc chắn là cô giận anh, vô cùng giận nhưng không đến mức hận Vĩ Phong. Mỗi khi anh ức hiếp cô, cô rất phẫn hận nhưng sau đó cũng không nghĩ sẽ oán hận anh. Đã làm người thì có tai nghe có mặt nhìn, còn có tim cảm nhận, Vĩ Phong quan tâm cô, cô đều biết.
“Những khi anh không trêu ghẹo chị dâu mình, vẫn khá tốt.” - Giọng nói cô mềm mại xen lẫn trong đó chút tức giận khiến cho Vĩ Phong nghe vào vô cùng thoải mái.
Lâm Vĩ Phong cười cười, bàn tay đang nắm cổ tay cũng buông lỏng đổi thành nghịch mấy sợi tóc buông hờ trên vai cô.
“Vì cái gì suốt ngày cứ tự nhận mình là chị dâu? Muốn làm người phụ nữ của anh tôi thế sao?”
Lời này của anh không hề có sự ghen tuông nào bên trong bởi vì trong thời khắc này cõi lòng của anh rất lạnh lẽo. Vĩ Phong đối với ái tình lại càng không muốn liên can, có lẽ bởi vì nhìn thấy tình yêu đã khiến Vĩ Thành khốn khổ thế nào mà Vĩ Phong cũng có chút chán ghét.
Khả Hân mím môi không đáp, cô không dám cùng Vĩ Phong thảo luận cái này đề tài. Cô cảm thấy cùng một người em chồng nói chuyện thật sự không hợp lý chút nào.
Khả Hân nhìn thấy Vĩ Phong định rít một điếu thuốc nữa nhíu mày không vui, vươn tay muốn giật lấy điếu thuốc trong tay anh. Nhưng Khả Hân không phản ứng nhanh bằng Vĩ Phong, điếu thuốc đã bị anh dời đi chỗ khác.
Vĩ Phong nhìn gương mặt nhỏ nhắn bĩu môi tức giận của cô sau đó khẽ đưa điếu thuốc vào tầm với của cô. Khả Hân chớp lấy thời cơ giật đi điếu thuốc vùi tắt nó trong gạt tàn. Thay thế vào khoảng không trong tay của Vĩ Phong là một miếng bánh táo, cô thích ăn nên buổi chiều lúc làm thức ăn cho Vĩ Thành, cô cũng làm thêm một ít.
Vĩ Phong nhìn thấy cô đổi điếu thuốc bằng một miếng bánh cho rằng cô rất ấu trĩ nhưng cũng có chút đáng yêu. Anh đưa bánh táo lên miệng cắn một cái, mềm mềm, ngọt ngọt, không khó ăn.
“Ăn ngon không?” - Khả Hân chỉ không biết đổi lại cho anh cái gì nên mới đưa đại một miếng bánh táo cô không nghĩ anh sẽ thật sự ăn nó luôn.
“Ngọt đến nhức răng.” - Vĩ Phong nói thế nhưng vẫn đem nguyên miếng bánh táo cho hết vào miệng.
Khả Hân trộm cười, cảm thấy Vĩ Phong khẩu xà tâm Phật, miệng thì nói ngọt quá nhưng vẫn ăn hết không chừa. Nhưng sau vài lần xem cách ăn uống của Vĩ Phong, cô cũng nhận ra anh không thích đồ ngọt.
Thật sự nếu Vĩ Phong cứ dễ sống chung thế này cô cũng muốn xem anh như một người em trai mà đối đãi, yêu thương lo lắng cho anh. Nhưng anh cứ cố tình làm khó dễ cô, biến mối quan hệ của hai người không cách nào làm rõ được. Khả Hân nghĩ có lẽ vì anh lớn hơn cô nhiều tuổi nên khó mà chấp nhận cô có bối phận hơn anh.
“Vết bỏng trên lưng sao rồi?” - Vĩ Phong hỏi.
Vĩ Phong nhìn khuôn mặt có hơi ửng đỏ của cô trong lòng cũng bình lặng hơn. Có lẽ anh không nhận ra gần đây anh đều tìm đến cô như một nơi khiến tâm trạng mình trở nên dễ chịu hơn.
Thật ra Vĩ Phong rất tận hưởng chuyện cô xem mình như em chồng, cảm giác đạo đức trói buộc cùng với dục vọng từ tiềm thức khiến con người ta trở nên rất quyến rũ. Vĩ Phong lại càng yêu thích dáng vẻ đó của Khả Hân, có lẽ ai cũng sẽ nói anh điên rồi nhưng anh đã có bao giờ tỉnh đâu.
“Đỡ hơn nhiều rồi.”
“Vậy để tôi nhìn xem, tận mắt thấy tôi mới yên tâm được.” - Vĩ Phong cố ý hạ thấp thanh âm.
Khả Hân ngay lập tức lùi về sau, lườm anh nói:
“Không, không cần! Buổi chiều dì Ba đã giúp tôi thoa thuốc rồi.”
Lâm Vĩ Phong nheo mắt, sao dì Ba lại lắm chuyện thế làm gì. Bình thường bà rất thông minh sao hôm nay lại đi làm cái việc vốn dĩ là của anh chứ. Vừa nhắc tới dì Ba không ngờ dì Ba đã thật sự gõ cửa đi vào, trên tay còn mang theo thức ăn:
“Nhị thiếu gia, tranh thủ ăn một chút đi, buổi chiều cậu còn chưa ăn cơm đâu.”
“Vậy để đó đi.” - Lâm Vĩ Phong không mặn không nhạt nói, tự dưng bị quấy rầy tất nhiên là không vui.
Dì Ba vẫn một lòng lo lắng cho Vĩ Phong, đem tô mì đưa đến trước mặt anh:
“Để lạnh ăn vào không tốt cho bao tử, cậu xem cậu gầy đi nhiều rồi.”
Khả Hân nhìn kỹ thân hình Vĩ Phong của hiện tại, rõ ràng không có gầy, vô cùng cường tráng. Nếu theo lời của dì Ba thì lúc trước anh còn cường tráng đến mức nào nữa. Khả Hân cũng nhận ra dì Ba thực sự rất yêu thương Vĩ Phong, tình cảm có thể so sánh như mẹ đối với con trai.
Sau khi dì Ba ra ngoài Vĩ Phong cũng đã chịu cầm tô mì lên ăn, cô thấy anh ăn rất ngon nên lặng lẽ lùi về sau chuẩn bị bước ra khỏi phòng.
“Định đi đâu?” - Vĩ Phong lạnh giọng, mặc dù anh không ngước mắt lên nhìn cô nhưng anh cũng nhận ra Khả Hân đang rời khỏi phạm vi xung quanh anh.
“Tôi đi rót cho anh ít nước.” - Khả Hân cười cười.
Lần trước Khả Hân nói lấy gạt tàn là nói thật nên lần này Vĩ Phong cũng để cho cô đi, dù cho cô muốn chạy cũng không chạy khỏi bàn tay anh. Nhưng lần này anh đoán sai rồi, Khả Hân thật sự muốn chạy. Cô định bảo dì Ba đem nước cho Vĩ Phong còn mình nhân lúc anh không ở phòng điều trị vào xem Vĩ Thành.
Không phải Khả Hân nhớ nhung Vĩ Thành mà là cô cũng muốn vào xem người chồng này như thế nào, cô tồn tại ở nhà họ Lâm chỉ có mỗi một bổn phận này thôi.
Khả Hân đứng lặng ở trước phòng y tế, một lúc sau mới nhẹ nhàng gõ hai tiếng. Bình thường trong phòng đều có bác sĩ Kiên túc trực không rời. Ông ấy chỉ cuối tuần mới về nhà một ngày cùng người nhà sum vầy, còn lại 24h đều ở đây chăm sóc Vĩ Thành.
Qua hơn ba phút, cửa phòng điều trị mở ra, người bước ra là trợ lý của bác sĩ Kiên, bác sĩ Duy Thanh.
“Bác sĩ, tôi có thể vào thăm anh Vĩ Thành không?”
“Phu nhân, bây giờ trong phòng điều trị đang tiến hành điều kiện vô khuẩn, cô vào không tiện.” - Bác sĩ Duy Thanh không biết đã cự tuyệt cô bao nhiêu lần rồi, mỗi lần như vậy đều khiến cho anh vò đầu bứt tai suy nghĩ lý do.
Anh biết cô gái trước mặt thật sự không có ý xấu, chỉ muốn được vào chăm sóc cho Vĩ Thành mà thôi. Nhưng từ Lâm Vĩ Phong cho đến bác sĩ Kiên đều dặn dò anh cẩn thận, không được phép cho ai khác vào phòng, kể cả Khả Hân. Anh là người làm công ăn lương, tất nhiên không dám làm trái.
“Tôi có thể mặc bộ quần áo vô trùng mà.” - Khả Hân nhẹ giọng, cô cũng không muốn làm khó bác sĩ Duy Thanh chỉ là cô thấy chuyện này đâu có khó khăn như vậy.
“Phu nhân, thật sự tình trạng của cậu Vĩ Thành không tốt, e là cậu ấy không muốn gặp cô đâu.” - Bác sĩ Duy Thành thở dài.
Khả Hân hiểu Duy Thanh cũng chỉ là người nhận lệnh hành sự, thật sự không cần cố chấp thuyết phục anh làm gì. Cô gật đầu sau đó xoay người buồn bã rời đi, đi được mấy bước lại quay đầu liếc nhìn cánh cửa căn phòng lạnh lẽo đó một cái.
Nói không đau lòng chính là nói dối, không được vào xem Vĩ Thành chỉ khiến cô buồn một nhưng chuyện nhà họ Lâm cứ phòng bị cô khiến cô buồn tới mười.
Cô không hề biết xa xa có một đôi mắt sắc bén đang lặng lẽ quan sát nhất cử nhất động của cô, giống như một hồ nước sâu không thấy đáy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...