Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây!

David nhìn thứ chất lỏng đặc quánh màu nâu hổ phách trong ly, anh ta không nhớ nổi mình đã uống bao nhiêu ly như thế này mỗi ngày. Cảm giác nóng rát nơi cổ họng khiến anh ta càng tỉnh táo hơn, David mở điện thoại ra đọc lại tin nhắn hôm đó của Anna gửi.

Cô muốn quay về Canada, cô đã nói với anh là muốn về Canada vậy mà anh ta vẫn chưa tìm được cách đưa cô rời khỏi đây. Dù là lúc để Vĩ Phong và Thiệu Huy đưa Khả Hân, Anju và Anna đi mất, David cũng không thấy mình vô dụng như lúc này.

Có tiếng gõ cửa và mở cửa vang lên, David cũng không buồn liếc nhìn, người duy nhất dám tự tiện như vậy chỉ có Henry mà thôi.

“Hy vọng cậu có tin tức tốt cho anh.”

“Có, hai tin mới nhưng không biết là tốt hay xấu.”

David đặt ly rượu trong tay xuống, hứng thú nhướn mày đợi Henry nói tiếp.

“Hoàng Thiệu Huy vừa đưa Anna ra ngoài, chuyện này khá chớp nhoáng chúng ta cũng không trở tay kịp. Nhưng có thể khẳng định chắc chắn Anna ở biệt thự nhà họ Lâm, không ở cùng Thiệu Huy.” - Henry nói.

David siết chặt hai tay, Anna giờ thật sự giống như vảy ngược của David, ngoài Henry ra không ai dám nhắc tới.

“Vậy còn tin thứ hai?”

“Ngài Andrew chuẩn bị sang đây.”

“Cậu không đùa?” - David khó tin hỏi lại.

“Ngài ấy không hề liên lạc với tôi hay anh, tin tức này là do người ở Canada truyền đến. Anh nói xem lần này ngài ấy thật sự tức giận muốn tự mình ra tay hay có thâm ý nào khác?”

David lắc đầu, chuyện này anh ta không đoán được, Andrew nghĩ gì trong đầu vẫn luôn là thứ khó đoán nhất.

“Cha nuôi đã nói không bao giờ quay lại đây, không ngờ lần này ông ấy lại làm trái lời từng nói.”


“Tôi nghĩ không chỉ đơn giản vì muốn xử lý Lâm Vĩ Phong đưa Anju trở về đâu. Chuyện có thể khiến ngài Andrew đưa ra những quyết định khác thường như vậy chắc chắn phải là chuyện cực kỳ ý có ý nghĩa với ngài ấy.” - Henry đã có gặng hỏi chuyện xảy ra sau khi bọn họ rời Canada nhưng người bên cạnh Andrew đều kín miệng.

“Sao cũng được, cứ chuẩn bị tinh thần trước.” - David không mặn không nhạt đáp.

“Gần đây chúng ta đã gây sức ép toàn diện lên việc kinh doanh của Lâm Vĩ Thành và Lâm Vĩ Phong nhưng bọn họ vẫn không có ý đáp trả lại. Vậy tiếp theo anh định làm thế nào?”

David lắc đầu, vốn dĩ còn muốn đầu với bọn họ một trần ra trò bây giờ Andrew đã muốn trực tiếp nhúng tay vào, làm gì còn chỗ cho David nữa.

“Chúng ta bây giờ chỉ có thể chờ lệnh từ cha nuôi.”

“Tôi hiểu rồi, tôi đi trước đây.” - Henry gật đầu xoay người bước ra cửa.

David nheo mắt nhìn theo, gọi lại:

“Henry, dạo này cậu rất bận sao? Tôi thường xuyên không tìm được cậu?”

Henry mặt không biến sắc, chậm rãi đáp:

“Có nhiều chuyện phải lo mà, riêng chuyện kinh doanh đã chiếm hết thời gian của tôi.”

“Henry, khoảng thời gian trước khi tổ chức sinh nhật Anju cậu đột nhiên biến mất, rõ ràng cha nuôi không giao việc gì cho cậu. Tổ chức cũng không có việc gì phát sinh, rốt cuộc cậu đã đi đâu vậy?” - Ánh mắt David không cho phép Henry trốn tránh, anh không hỏi, anh chỉ đang cho Henry cơ hội nói sự thật mà thôi.

“Tôi cũng có cuộc sống riêng mà, anh sẽ không hỏi sâu như vậy chứ?”

David rủ mắt, lắc đầu, phất tay ý không còn gì nữa Henry có thể ra ngoài. David không muốn nghi ngờ người của mình, hơn nữa còn là người đã cùng anh ta lớn lên nhưng lời giải thích vừa rồi của Henry quá giả rồi.

Henry bước vội ra ngoài, lái xe thẳng ra ngoại ô, suốt đường đi luôn cẩn thận quan sát có ai bám theo không. Cậu lái xe vào một con đường mòn nhỏ, một căn nhà dần dần hiện ra trước mắt, xung quanh nhà có không ít người canh chừng.


“Mấy hôm nay có gì bất thường không?” - Henry bước xuống xe hỏi người canh giữ ở cửa chính.

“Hết thảy vẫn bình thường.”

Lúc này Henry mới khẽ thở phào, cậu sợ David đã biết được gì rồi xem mọi thứ vẫn chỉ dừng ở mức nghi ngờ mà thôi. Henry đẩy cửa bước vào, một người phụ nữ với chiếc váy ngủ vô cùng gợi cảm đang nằm dài trên sofa thưởng thức từng quả dâu mộng đỏ.

“Cậu đến rồi à?” - Người phụ nữ khẽ vén váy lên cao để lộ ra đôi chân nuột nà đầy mời gọi.

Henry nhíu mày, bước tới kéo váy của cô ta trở lại vị trí cũ:

“Không phải lúc để đùa, David nghi ngờ rồi.”

Người phụ nữ không chút mảy may để ý, nghiêng đầu tựa vào vai Henry với tay muốn lấy thêm quả dâu tây.

“Cậu sợ anh ấy à?”

Henry lấy dâu đưa đến bên môi cô ta:

“Chị thừa biết là tôi không e ngại David mà.”

“Vậy còn gì phải lo?”

“Ngài ấy sắp đến đây rồi.”

“Cha nuôi?” - Mặt Lý Tuyết Dung tái đi, trái dâu đang cắn một nửa cũng rơi xuống.


Lâm Vĩ Phong, Khả Hân, Khả Vĩ cùng với Anna đang ăn trưa thì Dương Trạch đến. Dì Ba nhanh chóng lấy chén đũa cho anh, Dương Trạch lắc đầu nói:

“Không cần đâu, tôi ăn rồi.”

“Ăn thêm đi, có món cậu thích đó.” - Vĩ Phong lên tiếng.

“Mọi người biết anh Vĩ Thành và Bạch Mai đã ở bên nhau chưa?” - Mục đích Dương Trạch đến chính là để kể chuyện này - “Tôi gọi cho Bạch Mai hỏi dạo này Vĩ Thành có tìm cô ấy không, có cần tôi đến diễn tiếp không thì Bạch Mai nói hai người họ đã yêu nhau rồi.”

“Thật sự sao?” - Khả Hân mừng rỡ hỏi lại, cô quay sang Vĩ Phong - “Anh biết chuyện chưa?”

Lâm Vĩ Phong lắc đầu, Vĩ Thành cũng không nói với anh nhưng đúng là mấy hôm nay Vĩ Thành giống như có mùa xuân vậy.

“Nghe bảo là anh Vĩ Thành chạy đến bệnh viện chờ đến nửa đêm rồi tỏ tình với Bạch Mai.” - Dương Trạch kể lại.

“Đúng là anh trai tôi rồi.” - Vĩ Phong gật gù nói.

Khả Hân khẽ nắm tay anh, cô biết ngoài mặt anh không thể hiện gì nhưng trong lòng Lâm Vĩ Phong là người vui mừng hơn ai hết. Nếu chỉ có mình Vĩ Phong được hạnh phúc còn Vĩ Thành cứ đi về lẻ loi thì hạnh phúc của Vĩ Phong và cô cũng không trọn vẹn được.

Anh quay sang nhìn cô cười, Khả Vĩ không hiểu gì nhưng thấy mọi người đều cười con bé cũng cười theo. Vĩ Phong xoa xoa đầu con gái:

“Chắc là Khả Vĩ cũng muốn có anh hay chị để chơi cùng rồi.”

“Vậy thì mau hối hai người họ cưới nhau đi.” - Anna im lặng nãy giờ cũng lên tiếng, tuy rằng cô chỉ mới gặp Bạch Mai một lần nhưng lại vô cùng hợp nhau, Anna rất mừng khi biết Bạch Mai đã được ở bên người trong lòng cô ấy.

“Tính anh Vĩ Thành một khi đã quyết rồi sẽ không đổi, hôn lễ này chắc chúng ta sẽ…”

“Sẽ thế nào?” - Lâm Vĩ Thành đột nhiên xuất hiện từ phía sau, anh nắm chặt lấy vai Dương Trạch, gằn giọng hỏi.

“Sẽ sớm diễn ra thôi.” - Dương Trạch cười vô cùng gượng gạo, nhìn thái độ của Lâm Vĩ Thành chắc chắn là muốn tính sổ chuyện Dương Trạch lừa anh suốt thời gian qua.


“Tôi xem cậu như em trai, cậu lại lừa tôi như vậy, tôi phải làm gì với cậu đây?”

“Anh Vĩ Thành, em trai anh cũng góp phần.” - Dương Trạch nhanh chóng chỉ tay qua phía Vĩ Phong.

Lâm Vĩ Phong xoay mặt tiếp tục đút cơm cho Khả Vĩ xem như mọi chuyện không liên quan đến mình. Dương Trạch cầu cứu qua Khả Hân, cô lắc đầu tỏ ý bản thân không biết gì cả.

“Bây giờ anh và Bạch Mai đã ở bên nhau rồi, anh phải cảm ơn ông mai là em chứ.” - Dương Trạch quay lại đối mặt với Vĩ Thành, tự mình cứu lấy mình.

Lâm Vĩ Thành nhìn sâu vào mặt Dương Trạch, nghiêm túc hỏi:

“Thật sự chỉ là lừa anh, cậu không có bất kỳ ý đồ gì với Bạch Mai?”

“Tơ tưởng chị dâu là đại kỵ, anh biết em không vậy mà.”

Lâm Vĩ Thành cười lớn, vỗ vai Dương Trạch mấy cái:

“Sau này anh cưới, phong bì ông mai cho em không thiếu đâu.”

“Nhớ dày chút đó.” - Dương Trạch cười nói, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Vĩ Thành cũng ngồi xuống ăn cơm cùng mọi người, ai cũng trêu anh và Bạch Mai. Chủ yếu là mong anh đẩy anh tiến độ. cô gái tốt như vậy phải mau chóng cưới về nhà.

Dương Trạch nhìn quanh bàn ăn một lượt, đột nhiên nhớ đến là thiếu một người:

“Dạo này Thiệu Huy bận gì vậy? Lâu rồi không thấy cậu ấy đâu.”

Vĩ Phong ngay lập tức liếc về phía Anna ra hiệu cho Dương Trạch đừng nói nữa. Anna mỉm cười lên tiếng:

“Mọi người không cần e ngại tôi đâu, chúng tôi thật sự chia tay rồi, còn là chia tay vui vẻ nữa, coi nhau là bạn bè.”

Dương Trạch gãi gãi đầu, làm gì có chuyện chia tay rồi có thể làm bạn, nếu không Thiệu Huy đã không tránh mặt suốt mấy bữa nay. Dương Trạch và Vĩ Phong nhìn nhau gật đầu, hai người đều biết Thiệu Huy vẫn còn rất yêu Anna nhưng dù sao bọn họ cũng đã quyết định rồi, mọi người đều sẽ tôn trọng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui