Anna không còn bất ngờ khi thấy David đứng đợi mình nữa, cô không nói ra nhưng đôi lúc trở về sau cả một ngày dài nhìn thấy ai đó đang chờ mình thật sự rất ấm áp. Nhưng thường thì lần nào David đợi cô cũng là để nói mấy chuyện vừa mệt lòng vừa mệt não.
“Học bác sĩ vất vả như vậy sao, lúc nào cũng thấy cô đi sớm về khuya.”
Anna cười không đáp, cô biết câu hỏi của David chỉ là để bắt chuyện mà thôi.
“Cô còn sức không, tôi chưa thay băng hôm nay.”
“Vào phòng tôi đi.” - Anna chỉ tay về phía phòng mình ở lầu hai.
David bước vào phòng, không cần Anna chỉ dẫn đã đi thẳng đến nằm trên giường, cởi mấy cúc áo ra để lộ chỗ bị thương ở phần bụng. Anna ngồi xuống bên cạnh, cẩn thận giúp David thay băng, suốt quá trình cũng không ai nói với ai câu nào.
“Vết thương không còn đáng ngại, nếu anh thấy vướng víu thì từ ngày mai không cần phải băng lại nữa.”
“Tôi thấy cứ băng tiếp đi.” - David cười lưu manh - “Để cô ngày nào cũng thay băng cho tôi.”
Ann lườm David một cái, vốn đang định cài cúc áo lại cho anh ta nhưng cô không buồn làm nữa. Cô đứng dậy thu gom những băng gạc cũ mang vứt vào thùng rác.
“Anh có biết mấy lời tán tỉnh đó xuất phát từ miệng anh nghe buồn cười lắm không?”
David không ngồi dậy,chống cằm nằm nghiêng trên giường cô hỏi lại:
“Tại sao lại buồn cười?”
“Vì nó là một trò đùa.” - Anna nhún vai đáp.
David cảm thấy không vui khi nghe câu nhưng anh ta cũng không biết phản bác thế nào. Lúc nói những lời đó anh ta cũng không cho là thật, đây không phải thời điểm thích hợp để nghiêm túc với Anna, trong tim cô vẫn còn hình bóng của Thiệu Huy.
“Cô có thể nói với giáo sư nghỉ vài ngày không?”
“Lý do?”
“Giúp tôi chuẩn bị tiệc sinh nhật cho Anju, Henry chạy đi đâu chẳng biết, tôi không có ai để cùng bàn bạc.” - David nói như thể đang thật sự thiếu người lo mọi việc.
“Sinh nhật của Anju thì anh cứ bàn với Khả Hân đi, tôi là bác sĩ không thể nói nghỉ là nghỉ được đâu.”
“Thật ra tôi chỉ muốn cô làm tôi phân tâm thôi.” - David nhàn nhạt nói - “Tôi biết có người đang định giở trò trong bữa tiệc này, nếu không có ai làm tôi phân tâm, tôi sợ mình không thể nhắm một mắt mở một mắt xem như không hay không biết.”
Anna nghiến răng nhìn chằm chằm David, người mà David ám chỉ chắc chắn là Lâm Vĩ Phong và Hoàng Thiệu Huy. Anna tất nhiên hy vọng bọn họ có thể thành công đưa được Khả Hân và Anju thoát khỏi sự kiểm soát của Andrew.
“Anh nói thì phải giữ lấy lời đó, phải giúp bọn họ thành công. Ngày mai tôi sẽ xin phép với giáo sư.” - Anna bước đến vỗ vỗ mấy cái lên cánh tay David - “Mau về phòng của anh đi, tôi buồn ngủ rồi.”
David miễn cưỡng bước xuống giường của Anna, anh bước ra đến cửa đột nhiên quay đầu lại nói:
“Giường cô rất êm, mùi cũng dễ chịu nữa, chắc là ngủ ngon lắm.”
“Toàn là mùi thuốc sát trùng, thơm ở chỗ nào chứ.” - Anna lắc đầu cười.
“Tôi cũng không biết.” - David nhún vai.
Ngày tổ chức bữa tiệc cuối cùng cũng đến, từ sáng sớm mọi người trong biệt thự đều đã khẩn trương chạy đi chạy lại. Công tác trang trí và chuẩn bị ở hội trường tòa tháp đã được hoàn thành từ hôm qua.
David vừa thay xong âu phục, anh ta nhàn nhã ngồi uống cà phê chờ đợi Anna trang điểm. Thật ra Anna không hề muốn bày vẽ nhiều chuyện nhưng David nhất quyết mời nhà tạo mẫu đến để giúp cô trưng diện.
“Tôi thấy mình đã đẹp lắm rồi, anh bảo bọn họ đừng bắt tôi thử thêm thứ gì được không?” - Anna cuối cùng cũng chịu hết nổi chạy đến cầu cứu David.
David ngắm nhìn Anna từ trên xuống dưới một lượt, sang trọng lộng lẫy, đúng là đủ xinh đẹp rồi. Anh gật đầu ra hiệu với những người đang đi theo sau Anna, bọn họ đều hiểu ý lui ra ngoài.
Anna ngồi xuống, xòe mười ngón tay được đính những viên ngọc lấp lánh cho David xem:
“Tôi cũng đâu phải nhân vật chính, anh xem họ còn gắn móng giả cho tôi. Bác sĩ không được thể móng tay đâu.”
“Cô có thích không?”
Anna mím môi, từ khi bắt đọc làm y tá cô hầu như chưa dám để móng dài bao giờ. Nhìn những chiếc móng giả này tuy lạ lẫm nhưng cô cũng không thể không thừa nhận là mình rất thích.
“Thích là được rồi, chỉ là móng giả thôi, muốn gỡ ra lúc nào chẳng được.” - David có thể nhìn ra thông qua biểu cảm của cô.
“Khả Hân và Anju vẫn chưa chuẩn bị xong sao?”
“Có lẽ còn lâu lắm, chúng ta cứ đến hội trường trước. Tôi phải thay cha nuôi tiếp không ít nhân vật quan trọng.” - David đứng dậy đưa tay ra muốn đỡ Anna đứng dậy.
“Chúng ta không định cùng Khả Hân à? Vậy một lát Khả Hân và Anju sẽ đi cùng… Andrew?”
David gật đầu, không đợi Anna chủ động nắm tay mình nữa cúi xuống ôm eo cô đứng dậy.
“Mọi người đều sẽ đến bữa tiệc hết thôi, cô không cần lo cho mẹ con họ.”
“Không phải, ý tôi là anh không… không muốn nói lời tạm biệt với con bé sao?”
David ngây ra mất mấy giây, bàn tay đang đặt trên eo của Anna cũng buông lỏng.
“Cô muốn nói gì thì nói đi, tôi ở ngoài xe đợi cô.”
Anna nhìn David đi thẳng ra ngoài trong lòng khỏi thở dài. Anna biết David vẫn chưa chấp nhận được chuyện sau đêm nay có lẽ sẽ không còn tiếng cười nói của Anju trong căn nhà nữa.
Khả Hân đã chuẩn bị xong từ lâu, chỉ có Khả Vĩ là nãy giờ vẫn không chịu mặc chiếc váy nào do nhà thiết kế chọn. Ngay cả váy của Khả Hân chọn con bé cũng không muốn.
“Hôm nay Anju là nhân vật chính, Anju mà đến trễ là không được đâu.” - Anna bước vào nói.
Khả Hân lắc đầu bất lực với Anna, tiếp tục quay lại dỗ dành Anju:
“Con không thích cái mẹ chọn vậy con có thích cái nào khác không?”
Anju bĩu môi, hai chiếc má phụng phịu cứ lắc qua lắc lại.
“Con còn không chịu thay quần áo nữa, mẹ với mẹ nuôi sẽ đi trước bỏ con lại luôn đó.” - Khả Hân hết cách rồi, chỉ đành chuyển qua uy hiếp mà thôi.
Anju nghe đến bị bỏ lại thì sắc mặt thay đổi, nhìn qua nhìn lại rồi chỉ vào một chiếc váy màu ngọc bích. Trông lúc nhà thiết kế giúp Anju thay váy và tạo mẫu tóc, Ann và Khả Hân nghiêng đầu nhỏ giọng trò chuyện với nhau.
“Tôi có chuẩn bị một chiếc túi gồm những loại thuốc phù hợp với Anju, phòng trường hợp con bé bị sốt nhiệt hay dị ứng.” - Anna nói.
“Tôi cũng đã soạn một túi những vật dụng quen thuộc con bé hay dùng, tôi sẽ mang cả hai chiếc túi đến bữa tiệc.”
Khả Hân nắm chặt tay Anna, bọn họ không cần nói nhiều, trong lòng đều hiểu vì sao phải chuẩn bị mấy thứ đó. Anna vươn tay ôm chặt lấy Khả Hân, hai mắt cô ửng đỏ nói:
“Đợi chuyện này lắng xuống, cô và Anju ổn định rồi nhất định phải liên lạc với tôi.”
“Cô yên tâm, cô mãi mãi là mẹ nuôi của con bé.”
“David…” - Anna muốn thay David nói gì đó nhưng rồi cũng nghẹn ở trong họng.
Khả Hân hiểu ý, vỗ lưng cô nhè nhẹ:
“David vẫn luôn là cha nuôi của Anju.”
Cuối cùng hôm nay Khả Hân cũng đã thừa nhận cái tên ‘Anju’ này của Khả Vĩ, cũng chính miệng nói David là cha nuôi của con bé. Nút thắt giữa cô và David, sự oán hận David vì anh ta khiến cô và con bị tách khỏi Vĩ Phong cũng không còn nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...