Lâm Vĩ Phong thật sự muốn lật ngược cả thành phố này lên, anh dùng tất cả các mối quan hệ, tất cả lực lượng mình có, chỉ mong tìm được một chút dấu vết nào đó của Khả Hân và David.
Nhưng trong suốt mấy tiếng đồng hồ liền, Khả Hân cứ như đã bốc hơi vậy.
Không ai biết Lâm Vĩ Phong đã hút bao nhiêu điếu thuốc, cũng không ai dám lên tiếng ngăn anh lại.
Giờ đây Lâm Vĩ Phong thật sự giống như người có thể nổi điên bất cứ lúc nào.
Hoàng Thiệu Huy đã nói hết lời Lâm Vĩ Phong mới chịu về nhà họ Lâm đợi tin tức, không ai an tâm cho Lâm Vĩ Phong với trạng thái này chạy khắp nơi.
Lâm Vĩ Thành và Bạch Mai đã được đưa đến bệnh viện chăm sóc và bảo vệ cẩn thận.
Người đáng lẽ phải bình an vô sự nhất trong chuyện này chính là Khả Hân vậy mà giờ đây cô lại không rõ tin tức.
“Rầm!” - Tiếng chiếc bàn gỡ ở phòng khách bị lật đổ bất chợt vang lên khiến ai cũng giật mình, tiếp theo đó là hàng loạt tiếng đổ vỡ khác.
Hoàng Thiệu Huy muốn bước lên ngăn Lâm Vĩ Phong lại nhưng quản gia Thuận lắc đầu.
“Giờ đây không ai có thể khuyên nhị thiếu gia đâu.”
Lâm Vĩ Phong tức giận như vậy bởi vì những lời Hoàng Thiệu Huy nói trong xe không hề sai.
Nếu anh cho cô hiểu rõ, cô quan trọng thế nào với anh, nếu anh không để lý trí bị che mờ bởi con tim thì sao có chuyện anh để cô đến nơi nguy hiểm đó?
Máy theo dõi có ý nghĩa gì chứ, đáng lẽ thứ anh trang bị cho cô không nên là chiếc máy theo dõi chẳng bảo vệ gì được cho cô.
Mỗi phút trôi qua tại nhà họ Lâm đều giống như cực hình, không một tin tức nào về Khả Hân được báo về, tâm trạng của ai cũng bị treo ngược lên cành cây.
“Hai người họ không thể biến mất như vậy được…” - Lâm Vĩ Phong ôm trán - “David đã bị thương rất nặng, nếu anh ta không qua khỏi thì Khả Hân hẳn đã có thể liên lạc với chúng ta.
Hiện tại chứng minh anh ta đã được chữa trị rồi, tìm tất cả các bệnh viện lớn nhỏ trong khu vực này chưa?”
“Đã tìm hết rồi, không ai nhìn thấy người giống chúng ta miêu tả.” - Hoàng Thiệu Huy đáp.
“Tìm tiếp, vẫn phải tìm!” - Lâm Vĩ Phong gằn giọng - “Tiệm thuốc nhỏ, phòng khám chui, bất kỳ nơi nào có thể tìm được dụng cụ y tế xử lý vết thương đều phải tìm.”
“Được, được, bọn họ đang tìm rồi.” - Hoàng Thiệu gật đầu nói, cậu biết Lâm Vĩ Phong chỉ đang cố làm gì đó để không cảm thấy mình vô dụng.
Dù cho có tiệm được nơi David chữa trị vết thương thì sao, cũng đã quá muộn rồi.
Tính từ lúc phát hiện thiết bị theo dõi đã bị vô hiệu hóa đến nay là năm giờ đồng hồ, đối với một người mưu mô như David đã đủ thời gian để anh ta cắt đuôi bọn họ.
“Chỗ thuộc hạ của David có hỏi được gì không?” - Lâm Vĩ Phong cách đây một giờ đã hỏi câu này rồi.
Hoàng Thiệu Huy lắc đầu, nói:
“David làm việc kín kẽ, thuộc hạ của hắn chẳng qua là nhận lệnh hành sự thôi.”
Lâm Vĩ Phong đứng dậy đi tới đi lui, hai tay anh bấu chặt vào đầu, miệng không ngừng lẩm bẩm.
“Có lỗ hổng, có lỗ hổng ở chỗ nào đó mà chúng ta không nhận ra…”
“Vĩ Phong, ý cậu là sao?”
“Chúng ta đã bỏ sót điều gì đó…”
Lâm Vĩ Phong cố bình tĩnh lại, xâu chuỗi sự việc.
David bị thương nặng còn mang theo Khả Hân chạy trốn tất nhiên sẽ gây chú ý với mọi người.
Khả Hân cũng không phải người ngốc, chỉ cần có cơ hội sẽ để lại manh mối cho bọn họ tìm kiếm.
Nhưng suốt năm giờ qua, hoàn toàn không có một chút tin tức nào cả.
Tất cả những nơi David có thể đi, Lâm Vĩ Phong đều đã cho người tìm hết rồi.
Anh cũng cho người canh chừng ở các tuyến đường trọng yếu, cũng không thấy bọn họ xuất hiện.
Hai người sống sờ sờ sao có thể nói bốc hơi là bốc hơi.
Lâm Vĩ Phong sớm đã gạt bỏ suy nghĩ David đem cô chôn cùng, không phải nó không có khả năng mà anh tuyệt đối không muốn tin.
“Cậu rốt cuộc nghĩ ra gì rồi?” - Hoàng Thiệu Huy nhìn Lâm Vĩ Phong đi đi lại càng sốt ruột hơn.
“Khả Hân không còn ở thành phố này nữa.”
Lâm Vĩ Phong vừa nói xong, mọi người đều đứng bật dậy, ai cũng giống như đã được thông suốt.
Lâm Vĩ Phong nói đúng, chỉ có David đưa Khả Hân ra khỏi thành phố này bọn họ mới tìm không thấy được.
“Chết tiệt! Bến cảng đó…” - Lúc Hoàng Thiệu Huy nghĩ ra thì Lâm Vĩ Phong đã lao ra xe đạp ga phóng đi.
“Nhanh chóng tập hợp mọi người đến bến cảng, chuẩn bị thuyền.” - Hoàng Thiệu Huy vội vàng đuổi theo lấy điện thoại gọi cho Lê Thời.
“A! A!” - Lâm Vĩ Phong liên tục đấm mạnh vào vô lăng, sao anh có thể ngu ngốc đến mức bỏ sót chi tiết này.
Ngay từ đầu David chọn bến cảng thì anh đã định rời đi bằng đường thủy rồi, năm tiếng anh phí phạm đi tìm kiếm khắp nơi David đã đủ thời gian đưa Khả Hân vĩnh viễn biến mất trước tầm mắt anh.
“Khả Hân, anh nhất định sẽ tìm được, em phải đợi anh.”
Lê Thời đến bến cảng trước Lâm Vĩ Phong, cậu ta thật sự đã tìm được chiếc xe của David.
“Trong xe tìm được gì không?”
“Không có, nhưng lượng máu ở đây không ít đâu.”
Lê Thời cau mày nhìn vào trong xe một lượt lại bỗng nhiên nghĩ ra gì đó nói:
“Mau tìm xem vết máu dẫn đến đâu, có thể đứt đoạn nhưng chắc chắn vẫn có dấu vết lưu lại.”
Lê Thời nhanh chóng tìm ra vết máu dẫn đến khu vực thuyền tư nhân neo đậu, quả nhiên đã có một con thuyền biến mất so với lần đầu bọn họ đến.
Lê Thời nhìn từ xa thấy xe của Lâm Vĩ Phong đang tới vội vàng chạy ra báo cáo:
“Anh Phong, khả năng cao là David đã đưa chị dâu ra biển rồi.”
“Đã chuẩn bị thuyền xong chưa?” - Lâm Vĩ Phong lạnh giọng hỏi.
“Thuyền đã có rồi nhưng…” - Lê Thời hạ giọng xuống, cậu biết điều sắp nói ra sẽ làm anh tức giận - “Người lái thuyền còn trên đường đến.”
Mấy người bọn họ không biết lái thuyền, đám thuộc hạ lại càng khóc, tìm người ở biển không phải chuyện đùa.
Nếu không đem theo người có kinh nghiệm sợ là khi ra khơi không chỉ không tìm được người còn bị lạc.
“Không một ai biết lái thuyền? Vô dụng! Cả một lũ vô dụng!” - Lâm Vĩ Phong tức giận nghiến răng nói, thật ra trong đó anh đang mắng chính mình nhiều hơn.
Tại sao David lại có thể lái tài đưa Khả Hân rời xa anh, mà anh thì phải phung phí thời ở đây chờ người biết lái đến.
Lê Thới ở một bên cúi đầu nghe mắng, đến giờ phút này bị mắng bảo nhiêu cũng thấy không oan.
“Không cần đợi nữa, tôi biết lái, mau đi thôi.” - Hoàng Thiệu Huy vừa đến bến cảng liền vội vàng chạy đến chỗ mọi người.
Hoàng Thiệu Huy không ngờ được lúc trước học lái thuyền để chở các các cô diễn viên người mẫu ra biển ăn chơi sa đọa vậy mà bây giờ nó thật sự có thể giúp cho chuyện cứu người.
Hoàng Thiệu Huy, Lâm Vĩ Phong và Lê Thời cùng một vài người lên thuyền ra khơi trước.
Sau đó bọn họ cũng nhanh chóng tìm người lái thuyền để cử thêm mấy đội đi tìm kiếm, một chiếc thuyền thì làm sao có thể tìm kiếm được người giữa biển cả mênh mông này.
Lâm Vĩ Phong nhìn bầu trời đen kịt trên đầu lại nhìn xuống biển xanh sâu thẳm, trái tim càng thâm bất an.
Ánh đèn rọi vào thuyền của David và Khả Hân là đến từ hai chiếc thuyền mà David gọi đến cứu.
Hai chiếc thuyền đó nhanh chóng tiến lại gần thuyền của bọn họ, Khả Hân có chút căng thẳng co người lại khi những người mặc vest đen nhanh chóng nhảy lên thuyền.
“David, anh có sao không?” - Một người đi thẳng đến chỗ David xem xét tình hình của anh ta.
“Tôi không sao, chưa mất mạng được.”
Khả Hân nhìn chăm chăm vào David, ánh mắt cô như đang thúc giục anh hãy thực hiện lời hứa của mình.
David cũng không làm cô thất vọng, duỗi tay chỉ về phía cô nói:
“Henry, cho người sắp xếp đưa cô ta về lại đất liền.”
Henry lộ ra vẻ mặt khó xử, lắc đầu nói:
“Tôi e là không được, ngài ấy muốn đưa cả cô ta trở về.”
“Cái gì?” - David cau mày - “Henry, anh chưa từng nhờ cậu làm bất kỳ chuyện gì cả nhưng cô ta đã cứu mạng anh, anh không thể giao cô ta cho cha nuôi được.”
“Đừng làm khó tôi, cả anh và tôi đều không thể chống lại mệnh lệnh của ngài ấy.”
“Hai người nói cái quái gì vậy?” - Khả Hân gào lên, cô đã phải chờ đợi quá lâu để có thể trở về, dù biết là mong manh nhưng cô đã trông chờ vào lời hứa của David.
Hiện thực lại đang nói với cô rằng không thể, cô không thể thoát khỏi chuyện này, thoát khỏi Lý Tuyết Dung thì bị David không chế, David chịu buông tha cô thì lại có một người khác muốn bắt cô đi.
“Cậu có thể xem như không thấy, mặc kệ cô ta ở lại đây không?” - David biết không sớm thì muộn Lâm Vĩ Phong cũng sẽ tìm ra, nếu Khả Hân có thể ở lại trên thuyền chờ thì cũng là một cách.
“Anh đừng nói nữa, trên thuyền đã chuẩn bị bác sĩ cho anh rồi.” - Henry lạnh lùng gạt phăng lời của David, cậu ta ra lệnh cho thuộc hạ đỡ David đi sang chiếc thuyền khác.
“Henry!” - David tức giận gầm lên nhưng bản thân anh ta lúc này nói chuyện còn không ra hơi thì lấy gì để bảo đảm cho Khả Hân.
Henry đi đến chỗ của Khả Hân ngồi xuống, hạ giọng nói:
“Cô đồng ý đi theo chúng tôi, tôi đảm bảo không làm hại cô, ít nhất trong một hai ngày tới cô sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nếu cô từ chối, ngay lập tức sẽ làm mồi cho cá mập.”
Khả Hân cười nhạt, không chút sợ hãi nhìn Henry đáp:
“Vậy sau một hai ngày đó thì sao? Tôi cũng sẽ bị gϊếŧ à?”
“Có cơ hội để sống tiếp thì phải biết nắm bắt.” - Henry nói xong thì đứng dậy, sau đó hai người mặc vest đen đi đến đỡ Khả Hân đi sang chiếc thuyền David vừa được đưa qua.
Hai chiếc thuyền xuất hiện chớp nhoáng rồi cũng rời đi nhanh chóng như chưa từng đến, bỏ lại một chiếc thuyền không người lênh đênh giữa biển..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...