Lê Thời mang điện thoại vào, cuộc gọi của David vẫn đang chờ, Lâm Vĩ Phong không vội bắt máy, bọn họ sớm đã cho nhân viên kỹ thuật trực sẵn ở nhà. Nếu phía David liên lạc bọn họ sẽ chuẩn bị sẵn sàng thiết bị để truy tìm địa chỉ của anh ta.
Lâm Vĩ Phong nhận điện thoại từ tay Lê Thời, mọi người đều hồi hợp vây xung quanh.
“Anh muốn tìm tôi?”
“Cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện với Lâm Vĩ Phong anh rồi.” - Giọng điệu David truyền đến từ bên kia điện thoại đầy vẻ bỡn cợt.
“Anh là David?” - Lâm Vĩ Phong nghiến răng nói ra từng chữ, nếu không phải Lâm Vĩ Thành đang ở trong tay anh ta còn lâu Vĩ Phong mới nói chuyện lịch sự như vậy.
“Đúng vậy, tôi chính là David đây, hẳn là lúc này anh muốn ăn tươi nuốt sống tôi lắm?”
Lâm Vĩ Phong nhếch môi, ánh mắt nhìn qua phía Lê Thời và những kỹ thuật viên, bọn họ vẫn lắc đầu, ý muốn anh hãy tiếp tục kéo dài thời gian.
“Tôi muốn gặp anh trai tôi.”
David cũng không bất ngờ, chắc chắn Lâm Vĩ Phong sẽ đòi được gặp Lâm Vĩ Thành nhưng David không thể để chuyện đó xảy ra. Lâm Vĩ Thành xem chừng rất muốn một mình gánh chịu tất cả, nếu để anh ta nói năng lung tung gì đó với Vĩ Phong, khiến cho Vĩ Phong không chịu tới đây nạp mạng thì không được.
“Tôi không thể cho anh gặp anh trai anh nhưng người khác thì có thể đó.” - David ra hiệu thuộc hạ dẫn Ngô Bạch Mai đến, đưa điện thoại ch cô - “Nói cho Lâm Vĩ Phong biết tôi đối xử với hai người có tốt không.”
“Bạch Mai, là cô sao? Anh tôi có khỏe không?” - Lâm Vĩ Phong gấp gáp hỏi.
“Tôi và Vĩ Thành đều không sao, anh ấy vẫn ổn.”
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, Khả Hân từ nãy đến giờ vẫn luôn nắm chặt tay Lâm Vĩ Phong không buông.
“Cô nhớ chăm sóc anh ấy, đừng lo lắng, rất nhanh thôi hai người sẽ thoát khỏi đó.” - Lâm Vĩ Phong nói.
David không nhịn được bật cười lớn đoạt lại điện thoại từ tay Bạch Mai:
“Lâm Vĩ Phong, anh lấy đâu ra tự tin mà nói là anh có thể đưa hai người họ ra khỏi đây nhanh chóng?”
“Chẳng phải hôm nay anh gọi cho tôi vì chuyện đó sao?” - Lâm Vĩ Phong biết Lâm Vĩ Thành chỉ là mồi nhử mà thôi, mục tiêu thật sự của David là anh - “Điều kiện là gì?”
“Một đổi một, Lâm Vĩ Phong anh tự đến đây đổi anh trai của anh về, tất nhiên là tôi cũng sẽ thả cô bác sĩ vô tội kia ra.”
Khả Hân vừa nghe David nói xong, cả người hoàn toàn căng cứng, bàn tay đang nắm tay anh không ngừng ra mồ hôi. Cô không muốn, cô không đồng ý để Lâm Vĩ Phong làm vậy nhưng cô lại không cách nào lên tiếng được.
“Được, thời gian địa điểm?”
Lâm Vĩ Phong gằn giọng, chuyện này cũng nằm trong suy đoán của anh rồi.
“Tôi sẽ gửi qua sau, nhớ là đừng dở trò gì, cùng lắm thì tôi lấy anh trai anh ra thế mạng. Không phải lần trước cũng là như vậy sao?”
David cố tình nhắc lại vụ nổ lần đó khiến cho Lâm Vĩ Phong không thể nào không cứu anh trai mình. Lần trước Vĩ Thành đã thay anh chịu khổ, chỉ cần là người có lương tâm thì dù phải đánh đổi cái giá đắt thế nào Lâm Vĩ Phong cũng sẽ cứu anh trai.
David nói xong thì tắt máy, Lâm Vĩ Phong quay sang nhìn mấy người Lê Thời, bọn họ đều thở dài lắc đầu.
“Xem ra bên kia cũng có chuẩn bị, không thể định vị được vị trí.” - Nhân viên kỹ thuật nói.
“Vậy có thể khoanh vùng không? Giống như giới hạn phạm vi trong bán kính bao nhiêu?” - Khả Hân lên tiếng, cô vô cùng hy vọng có thể cứu được Vĩ Thành mà Vĩ Phong không cần phải đi trao đổi.
“Có thể, nhưng phạm vi rất rộng, trong thời gian ngắn chúng ta không thể tìm được người.”
Nhân viên kỹ thuật vừa nói xong thì tin nhắn địa điểm và thời gian của David cũng đến, sáng ngày mai, tại bến cảng.
“Hắn muốn tẩu thoát bằng đường biển sao?” - Lê Thời đặt ra nghi vấn - “Đường thủy không phải lợi thế của ta, tên này đúng là tính toán kỹ.”
“Hắn gấp như vậy xem ra thật sự muốn xong việc thì rời khỏi đây.” - Hai mày của Lâm Vĩ Phong suốt hôm qua giờ vẫn chưa giãn ra bây giờ lại càng nhíu chặt.
“Tập hợp mọi người đi, chúng ta sẽ bàn bạc vào chiều nay.”
Lâm Vĩ Phong gật đầu ra hiệu với Lê Thời, quản gia cũng biết ý nhanh chóng đi gọi điện thoại. Phòng khách thoáng chốc chỉ còn Lâm Vĩ Phong và Khả Hân, cô tựa đồng vào vai anh, không đành lòng nói:
“Ngày mai anh thật sự đi trao đổi với bọn họ sao? Nếu anh rơi vào tay chúng, sao anh có thể sống sót?”
Lâm Vĩ Phong ôm cô vào lòng, dịu dàng hôn lên trán cô trấn an:
“Không có chuyện anh đi nạp mạng đâu, mọi người sẽ cùng nghĩ cách.”
“Nếu không có cách thì sao?”
Lâm Vĩ Phong đối diện với ánh mắt chất vấn của Khả Hân, anh lại không thể thốt ra lời nào, bởi vì anh không thể cho cô bất kỳ lời hứa nào. Chính anh của hiện tại vẫn còn đang chuẩn bị cho những tình huống xấu nhất.
“Vĩ Phong, đừng nói dối em.” - Giọng của Khả Hân vô cùng khẩn thiết.
“Em phải tin anh, mọi chuyện sẽ ổn thôi.” - Lâm Vĩ Phong lại tiếp tục hôn lên tóc, cô trán cô rồi đến mắt cô, anh không phải đang an ủi cô mà còn là đang tự trấn an mình.
“Dì Ba, đỡ Khả Hân về phòng đi, hầm canh bổ huyết cho cô ấy.” - Lâm Vĩ Phong buông cô ra đứng dậy đi thẳng lên phòng làm việc.
Khả Hân bất lực ngồi ở đó nhìn theo anh, dì Ba thấy vậy đi đến khuyên cô:
“Phu nhân, cô lên phòng ngủ một giấc đi sắc mặt cô kiếm quá, một lát tôi hầm canh cho cô.”
“Không cần lo cho con đâu, dì mang món gì đó cho Vĩ Phong đi.” - Khả Hân cũng đứng dậy đi lên phòng.
Cô rót một cốc nước, lấy thuốc từ trong túi xách ra cẩn thận uống từng viên thuốc một. Cô biết việc cô không chịu nằm ở bệnh viện mà về đây chính là đang làm khổ con của mình.
“Con hiểu cho mẹ mà đúng không? Chúng ta đâu thể bỏ cha con một mình lúc này.”
Khả Hân ngủ một lúc lại dậy ăn uống, cũng may là cô không chán ăn, các món dì Ba nấu cô vẫn ăn được nhiều, sắc mặt cũng không còn xanh xao như sáng. Khả Hân có thể nhìn thấy người ra vào biệt thự của bọn họ liên tục. Đều là những người mặc vest đen, ánh mắt sắc bén, xem ra đều là người là chuyện phụ trách những việc không thể cho ai biết giúp Vĩ Phong.
Buổi chiều xuống thì Dương Trạch và Hoàng Thiệu Huy cũng đến, bọn họ gặp cô ở hành lang lầu hai, cả ba không nói gì chỉ gật đầu chào hỏi nhau. Bọn họ ở trong phòng làm việc của Lâm Vĩ Phong mấy tiếng liền, Khả Hân ở bên ngoài đi tới đi lui xót ruột nhưng không thể đến nghe ngóng gì.
“Người của chúng ta đã bố trí quanh bến cảng đó rồi, bảo đảm không để sót một người nào.” - Lê Thời nói.
“Chưa đủ.” - Lâm Vĩ Phong gõ tay lên bàn - “Chúng ta không biết David có bao nhiêu người, càng không rõ David có chuẩn bị thuyền hay không.”
Trạch Dương gật gù, hai mày cũng nhíu lại:
“Tôi đã có nghe ngóng tin tức ở cảng, đáng tiếc nơi đó là chỗ của bọn buôn lậu vượt biên thông tin hỗn tạp không phân biệt, không thể xác định rõ David đứng sau những ai.”
“Người bên phía David chắc chắn không ít hơn ta, anh ta không phải người nước ngoài. Thế lực ở phía sau anh ta có lẽ đang ở nước ngoài nhưng gốc rễ kẻ đó vẫn là ở đây, đó là lý do từ tai nạn do Lý Tuyết Dung gây ra cho đến lần này chúng ta đều có nhiều sơ suất như vậy.” - Vĩ Phong chậm rãi tổng kết lại.
“Định ngày mai đổi với anh Vĩ Thành thật à?” - Dương Trạch cuối cùng vẫn là người dám hỏi câu mà ai trong căn phòng này cũng muốn hỏi.
Lâm Vĩ Phong cười nhạt, bàn tay gõ trên bàn cũng dừng lại:
“Đâu còn sự lựa chọn nào khác.”
“Đừng có đùa, chúng tôi không cho phép cậu làm vậy.” - Hoàng Thiệu Huy nghiêm túc nói.
Lê Thời cũng trở nên căng thẳng, để Lâm Vĩ Phong đi đổi Lâm Vĩ Thành về khác nào bọn họ chính là một lũ vô dụng. Từ khi đi theo Vĩ Phong, Lê Thời vẫn luôn sống rất tốt, cũng không phải làm những chuyện có độ nguy hiểm cao, đối với cậu ta Lâm Vĩ Phong là sếp mà cũng là anh trai.
“Dù em có liều cái mạng này cũng không để anh xảy ra chuyện đâu.”
“Có chuyện gì cũng đòi sống đòi chết, theo anh bao năm rồi mà mày vẫn không bỏ cái tính này được.” - Lâm Vĩ Phong gằn giọng nhắc nhở.
“Cậu có suy tính gì rồi? Chắc chắn không đơn giản là cho người bao vây nơi đó thôi.” - Trạch Dương hiểu anh, nếu không có vài phần chắc chắn anh cũng sẽ không bình thản như vậy.
“Thiệu Huy chính là điểm mấu chốt của chúng ta. David không biết tôi thân thuộc với Thiệu Huy, anh ta vẫn luôn cho rằng cậu ấy là trung lập. Lần trước trong chuyện giao cho Lý Tuyết Dung cho David, Thiệu Huy cũng khiến anh ta có chút thiện cảm. Anh ta sẽ không đề phòng người của Thiệu Huy, người của cậu ấy có thể hoạt động dễ dàng ở bến cảng hơn.”
“Tuyệt vời, tôi rất sẵn sàng để tạo bất ngờ cho anh ta.” - Hoàng Thiệu Huy hào hứng nói.
Dương Trạch vẫn cảm thấy không yên tâm, cách mà Lâm Vĩ Phong nói vẫn đầy rẫy những biến số. Lâm Vĩ Phong vỗ vỗ vai Dương Trạch, ánh mắt quyết liệt nói:
“Chúng ta sẽ cho David biết ai mới thật sự là chủ của thành phố này.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...