Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây!

Khả Hân nhìn thấy Lâm Vĩ Phong chạy xe về hướng ký túc xá của cô trong lòng chợt nhói lên, có phải anh lại muốn đuổi cô về kí túc xá không? Không phải anh còn đang nói về chuyện cùng về nhà ăn cơm sao? Tất cả đều là lời nói bông đùa?

“Ngẩn ra đó làm gì, còn không xuống xe.”

Trái tim Khả Hân âm ỉ đau, bàn tay đặt lên cửa xe của cô cũng run lên, cô xuống xe liền đi thẳng vào cổng. Lâm Vĩ Phong bước theo sau cau mày gọi lại:

“Đi nhanh vậy làm gì?”

“Hả?” – Khả Hân nhìn thấy Lâm Vĩ Phong đã đuổi kịp ở phía sau, không biết nên nói lời gì, không phải là anh muốn đuổi cô trở lại ký túc xá sao?

“Hôm qua đã nói sẽ dọn hết họa cụ của cô từ ký túc xá của cô về nhà sao, tôi giúp cô một tay.”

“…”

Lâm Vĩ Phong không có nói dối, anh nói muốn dọn đồ của cô về nhà là nói thật, nói muốn về nhà cùng ăn cơm cũng là nói thật.

“Anh đợi ở ngoài đi, anh không vào ký túc xá nữ được đâu.” – Khả Hân vừa lắc đầu vừa cười đến híp mắt.

“Tôi tự có cách.” – Lâm Vĩ Phong đi thẳng đến phòng bảo vệ cùng bảo vệ nói mấy câu, sau đó bảo vệ thật sự để anh qua cổng.

“Anh dùng cách gì vậy?” – Khả Hân tò mò hỏi anh – “Bảo vệ ở ký túc nữ nổi tiếng là khó tính luôn, đừng nói để nam sinh đi vào, chỉ cần có nam sinh đứng lâu trước cổng đã bị đuổi.”

“Chúng tôi quen nhau.” – Anh nhún vai đáp.

Khả Hân gãi gãi đầu, sao một người như Lâm Vĩ Phong có thể quen bảo vệ của ký túc xá trường cô được.

“Anh đừng có lừa tôi, sao anh có thể quen bảo vệ chỗ chúng tôi được.”


“Không chỉ bảo vệ đâu, quản lý ký túc xá đều biết tôi, biết rằng tôi có một cô vợ khó chiều hay bỏ nhà ra đi.” – Lâm Vĩ Phong nói nửa thật nửa đùa, cũng muốn đánh tiếng trước xem phản ứng của Khả Hân.

“Ai là vợ của anh chứ! Bớt nói nhảm đi.” – Khả Hân lườm anh một cái rồi chạy vội lên phía trước, cô không muốn anh nhìn thấy vẻ mặt ngại ngùng của mình.

Tất nhiên là so với việc bị gọi là vợ của Lâm Vĩ Thành thì bốn chữ vợ Lâm Vĩ Phong vẫn thuận tai hơn. Nói Khả Hân không có tự trọng cũng được, đơn ly hôn còn chưa ký đã mơ tưởng đến làm vợ của em chồng nhưng con người ai không tham lam, mà thứ cô tham lam chẳng qua là một gia đình hạnh phúc.

Khả Hân đã có thai rồi, đứa bé này là con của Lâm Vĩ Phong, nếu bọn họ thật sự có thể một nhà ba người ở bên nhau. Cô quan tâm gì đến luân thường đạo lý nữa chứ, hạnh phúc của con cô mới là quan trọng nhất.

Họa cụ của Khả Hân cũng không có bao nhiêu chủ yếu là mấy hộp màu lớn và giá vẽ, hai người thu dọn rất nhanh. Khả Hân cũng biết mặc dù bảo vệ châm chước cho Lâm Vĩ Phong vào đây nhưng cũng không thể ở quá lâu, gây bất tiện cho người ta.

Bảo vệ nhìn Lâm Vĩ Phong cùng Khả Hân dọn đồ ra nhiệt tình đi lại giúp, còn cười đầy thâm ý:

“Lần này chắc là không quay lại đây nữa phải không?”

“Còn chưa biết được, tính tình cô ấy sáng nắng chiều mưa.” – Giọng điệu của Lâm Vĩ Phong vô cùng tự nhiên, khiến cho Khả Hân cảm thấy không hề gượng gạo.

“Vợ trẻ tuổi chính là như vậy, cậu phải chịu khó một chút.”

“Tôi đâu ngại chịu khó, chỉ có cô ấy là suốt ngày gây sự.”

Khả Hân mím môi đứng một bên nghe hai người đàn ông nói về mình, thiếu chút nữa cô đã lên tiếng hỏi lại. Rốt cuộc người Lâm Vĩ Phong đang nói có phải cô không vậy, từ khi nào cô lại trở thành người khó tính khó chịu còn anh thì là người cam chịu hết mực chiều chuộng cô?

“Lâm Vĩ Phong, nếu anh không làm kinh doanh nữa đi đóng phim cũng được đó, chắc chắn có thể giành được ngôi Ảnh đế.”

Lâm Vĩ Phong biết Khả Hân đang nói móc mình, anh chỉ cười không đáp, đạp ga lái xe rời khỏi ký túc xá.

Khả Hân lấy điện thoại ra gọi cho Kim Chi, sợ cô khi về ký túc xá thấy đồ đạc không cánh mà bay sẽ hoang mang.


“Kim Chi à, chị vừa về ký túc xá dọn họa cụ, em trở về không cần lo lắng.”

“Chị dọn đi đâu? Chị dọn về nhà họ Lâm sao?” – Kim Chi vẫn luôn là người nhanh nhạy, vừa nghe liền hiểu.

“Phải, có lẽ sau này cô phải chịu khó ở ký túc xá một mình rồi.”

Khả Hân còn chưa kịp lên tiếng Lâm Vĩ Phong đã lên tiếng chen ngang, cô không hài lòng lườm anh:

“Nghe trộm điện thoại của người khác còn chen vào, ngày xưa đi học cô giáo không dạy anh đó là bất lịch sự à?”

“Cô có muốn tôi bất lịch sự hơn nữa không?” – Lâm Vĩ Phong một tay vẫn đặt trên vô lăng tay còn lại đã nằm lấy cằm cô xoay mặt cô đối diện với mình.

Khả Hân cả người không dám động đậy, cho đến khi tiếng của Kim Chi lần nữa vang lên trong điện thoại cô mới bừng tỉnh mà đẩy Lâm Vĩ Phong ra.

“Chị Khả Hân, không ngờ hai người nhanh như vậy lại về cùng một chỗ rồi.”

“Không phải như em nghĩ đâu.” – Khả Hân cũng không tiện giải thích nhiều chỉ nói qua loa để chặn cái miệng hay nói lung tung của Kim Chi lại – “Mấy ngày nay chắc chị không về ký túc xá, nếu có ai hỏi em thì cũng đừng khai hết ra đó.”

“Em biết rồi, em không làm phiền hai người nữa.”

Sau khi Khả Hân cúp máy, không khí trong xe vẫn có chút không được tự nhiên. Khả Hân nhìn xuống bàn tay xoa xoa ngón tay mấy cái rồi lên tiếng:

“Có một chuyện tôi vẫn luôn muốn hỏi từ hôm qua…”

“Cô muốn hỏi về Lý Tuyết Dung?” – Lâm Vĩ Phong không để cô nói hết đã đưa ra suy đoán của mình.

“Phải, cô ta đâu rồi?”


“Không cần bận tâm, tạm thời cô ta sẽ không gây chuyện được nữa.”

Khả Hân trộm thở ra một cái, cô đã chứng kiến thủ đoạn đổi trắng thay đen của Lý Tuyết Dung rồi. Đối với loại người giỏi giảo biện như thế Khả Hân tự nhận có trăm cái miệng cũng nói không lại.

“Anh Vĩ Thành đồng ý để cô ta đi hay sao?”

Lâm Vĩ Phong không đáp chỉ đạp ga chạy nhanh hơn, Vĩ Thành tất nhiên không đồng ý. Một khi anh biết chuyện mà Vĩ Phong làm chắc chắn sẽ nổi giận vô cùng vậy nên mấy hôm nay Vĩ Phong vẫn luôn tránh né không vào phòng thăm anh trai.

Khả Hân nhìn thái độ của Vĩ Phong cũng đoán ra tình hình, Lý Tuyết Dung là tâm can bảo bối trong lòng Lâm Vĩ Thành nhưng là cái gai trong lòng Lâm Vĩ Phong.

“Vĩ Phong, anh Vĩ Thành cũng chỉ có một ước muốn là có thể sống hạnh phúc cùng Lý Tuyết Dung. Nếu cô ta không làm hại anh ấy nữa, thì anh để anh ấy toại nguyện đi.”

“Cô có tấm lòng Bồ Tát quá đó.” – Lâm Vĩ Phong lắc đầu cười.

Câu này Lâm Vĩ Phong không chỉ nói Khả Hân mà còn đang nói anh trai của mình, Lâm Vĩ Thành rõ ràng hơn ai hết chính Lý Tuyết Dung đã dẫn dắt Vĩ Thành và Vĩ Phong cùng đi vào nhà kho có thuốc nổ đó.

“Không phải tôi có tấm lòng Bồ Tát tôi chỉ là nghĩ cho bệnh tình của anh Vĩ Thành. Mỗi lần Lý Tuyết Dung nhìn tôi đều khiến tôi nổi gai óc.” – Lời này của cô hoàn toàn là thật, nếu có thể lựa chọn cô thật lòng không muốn gặp lại cô ta.

“Không cần suy nghĩ cho người khác, suy nghĩ cho cô là được rồi.”

Lâm Vĩ Phong vừa nói dứt câu thì chiếc xe cũng đã dừng đến trước cổng nhà họ Lâm, anh bước xuống xe một lúc vẫn chưa thấy cô ra ngoài.

“Cô muốn đặt giá vẽ ở trong phòng hay ngoài vườn?” – Lâm Vĩ Phong gõ mấy tiếng trên kính xe, ý bảo cô mau xuống xe.

“… Ngoài vườn đi.”

Khả Hân vẫn luôn muốn thử cảm giác để giá vẽ ở ngoài vườn, vừa vẽ tranh vừa ngắm nhìn cảnh sắc trời mây. Lúc ở nhà chú thím, cô từng thử rồi nhưng Mỹ Mai lần nào đi ngang cũng gạt rớt giá vẽ của cô nên Khả Hân không còn mang ra vườn nữa.

Cô vốn không còn bận tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt này từ lâu nhưng khi nãy nghe Lâm Vĩ Phong ‘không cần suy nghĩ cho người khác, chỉ cần nghĩ cho bản thân’, cô liền muốn thực hiện tâm nguyện bấy lâu của mình.

Lâm Vĩ Phong mang giá vẽ ra đặt ở vườn, canh chỉnh hướng gió hướng nắng một lúc. Khả Hân đứng một bên không nói gì, còn có chút hưởng thụ cảm giác được chiều chuộng này.


“Có thể thêm một cái ghế mây không?”

“Ghế mây?” – Lâm Vĩ Phong quay sang nhìn quản gia Thuận – “Trong nhà có ghế mây không?”

“Ghế mây không có, nếu phu nhân muốn tôi lập tức cho người đặt làm riêng một cái theo yêu cầu của phu nhân.”

“Không cần, không cần, lấy chiếc ghế nào cũng được mà.” – Khả Hân nghe đến đặt làm riêng liền lắc đầu từ chối, một cái ghế thôi mà, không cần phiền phức tới vậy.

Lâm Vĩ Phong hơi cau mày lại suy nghĩ gì đó, nghiêng đầu hỏi cô:

“Ghế gỗ có được không?”

Khả Hân gật đầu.

Lâm Vĩ Phong bước nhanh về phía khu vực kho sau biệt thự. Quản gia Thuận thấy vậy cũng vội vàng đi theo. Kết quả Khả Hân nhìn thấy Lâm Vĩ Phong mang ra một chiếc ghế gỗ đã phủ mấy lớp bụi nhưng vẫn nhìn ra thiết kế rất tinh xảo còn quản gia cũng ôm theo một chiếc bàn gỗ tròn chân ngắn.

Khả Hân và Lâm Vĩ Phong lau dọn một buổi cuối cùng cũng bày trí xong một khu vực ở ngoài vườn dành riêng cho Khả Hân. Có giá vẽ, có bàn ghế nhỏ uống trà, Khả Hân cứ đứng ngắm mãi không chịu vào nhà.

“Cô còn không vào thì thức ăn của dì Ba sẽ nguội hết đó.”

“Tôi thấy no luôn rồi, thật đó.”

“Cô là trẻ con sao, chỉ vì mấy món đồ này mà vui đến vậy?” – Lâm Vĩ Phong miệng nói thế nhưng trong lòng rất hài lòng.

Anh không phải người biết biểu lộ tình cảm, Khả Hân lại là người đơn giản, chỉ cần thật lòng quan tâm là được, không cần lời hoa mỹ thứ hào nhoáng.

“Đó là vì trước đây anh đối với tôi quá tệ nên nhìn thấy anh làm mấy cái này, sốc quá không bình tĩnh lại được.” – Khả Hân ở trước mặt anh bây giờ ăn nói cũng mạnh miệng hơn, giống như là cô ỷ vào đứa con mà không còn sợ anh nữa, tất nhiên đây chỉ là suy nghĩ trong lòng cô, Lâm Vĩ Phong không biết được.

“Ăn xong lại cho cô ra ngắm tiếp, được chưa?”

Lâm Vĩ Phong miệng hỏi ‘được chưa’ nhưng tay đã choàng qua vai cô, ôm cô đi vào nhà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui