Em Chọn Anh Bỏ Qua Hắn
- Cô dâu gần chú rể chút nữa ạ! Chú rể ôm eo cô dâu đi! Bây giờ bức cuối là hôn nhau!
- Hôn...
Cô quay ra nhìn anh rồi hỏi một câu châm chọc:
- Lần này có cần chị chỉ cho tí bí quyết hôn không?
- Chị? Bí quyết? ( Cô gái này bá với anh quá là đạo)
- Ừ! Ai cũng phải kém chị đây về trình độ hôn đấy!
- Thật không?
- Thật! Bé con à em còn hư...ưm ưm.
Chưa nói hết câu cô đã bị Nhân Kiệt hôn mạnh mẽ, hôn khiến cho chính cô phải nén thở, nhưng dù sao cô chẳng có cảm giác gì ngoài việc anh hôn mạnh dạn hơn trước.
- Ồ tuyệt!
Cái tên thợ chụp thì vui sướng chụp liên hồi, nào có biết bọn họ đang cấu véo sau lưng nhau.
- Tên chết dẫm!
- Đừng khiêu khích anh!
Nhân Kiệt cười gian tà, buổi chụp ảnh kết thúc, anh đưa cô đi ăn tại một nhà hàng Pháp trên quốc lộ.
Nhà hàng trang nhã và sang trọng, cô ăn được một lúc thì đi vào nhà vệ sinh để rửa tay.
Lúc định đi ra thì bị ai đó bịt miệng kéo vào trong, cô vùng vẫy thì nghe thấy tiếng thì thầm bên tai:
- Đừng quậy!
- Anh là ai?
Tiếng chửi bới của một tên hùng hổ ngoài kia ngay trước cửa nhà vệ sinh:
- Mẹ khiếp! Mới thấy nó ở đây mà!
Một tên cao gầy hút điếu thuốc rồi chĩu đôi mày, tên béo ục ịch có vết săm dài ở cánh tay trái nói với hắn:
- Đại ca ! Nhà vệ sinh nam chẳng có ai!
- Thì mày vào nhà vệ sinh nữ đi!
- Ôi! Anh nói thế nào chứ lại bảo em vào!
Gã đánh một phát vào cái đầu tròn trọc của gã béo rồi hách dịch:
- Vào cho tao!
- Không được đâu!
Rồi gã béo chạy đi mất làm tên gầy há hốc mồm,, sau đó có ai đó gọi điện cho hắn, nên hắn cũng bỏ đi.
Tiểu Yên cắn vào tay tên lạ mặt một cái khiến anh ta la oai oái:
- Đau!
Cô quay ra lui về phía sau vài bước, sau đó mới nhận ra là... cái tên mồm phun ra luật ấy.
- Là tôi!
- Anh Xương à! Tôi cứ tưởng...mà sao anh bịt miệng tôi!
Thục Xương xoa xoa cánh tay, cô đúng là một con hổ nhỏ, rồi anh giãi bày:
- Mấy tên hôm trước ở khu chợ đó! Hình như khu chợ bị ai thu mua nên bọn chúng mất chỗ làm ăn! Hôm nay tôi đến đây đưa nguyên liệu cho nhà hàng thì gặp bọn chúng! Chúng đang muốn xả giận cả cô và tôi đấy!
- À! Tôi bảo ba mua lại đấy! Đúng là bọn ác bá, đòi đụng vào tôi sao, anh yên tâm tôi bảo ba tôi dẹp bọn chúng!
- Cô mua khu chợ thật à?
- Vương Hảo Tiểu Yên đã nói là làm mà! ( Cô ra vẻ oai hùng)
- Nhưng bọn chúng là dưới trướng của Ba cáo, không có dễ đâu!
- Không sao..có là cáo gì tôi cũng đè bẹp!
- Ực!
Thục Xương nuốt nước miếng, con gái gì mà hổ báo quá trời!
Rồi anh định bỏ đi thì bị cô níu tay, anh quay lại nhìn:
- Nè! Anh bạn.
- Sao?
- Dẫn tôi đi cùng với, tên biến thái đang ngồi ngoài kia! Hắn ép tôi phải kết hôn.
Sau đó bọn họ lén đi ra, núp sau tường nhìn vào hướng ngón tay cô chỉ. Nhân Kiệt đang ngồi nhàn nhã ăn , rồi nhận được một cuộc gọi:
- Alo!
- Hình như ông ta nhờ luật sư rồi!
- Ừm! Theo dõi tiếp đi.
Nhân Kiệt cười gian tà, khoé miệng cong lên, khuôn mặt anh lúc này cũng giống tên sở khanh lắm.. bắt đầu làm cho Thục Xương tin.
Anh dẫn cô trốn sau bàn di động chuyển đồ ăn, rồi tự nhiên đi qua, cũng may là khoảng cách chênh lệch lớn, Nhân Kiệt cũng không để ý, anh vẫn ăn và thỉnh thoảng nhìn đồng hồ.
Ra đến cửa, Thục Xương và Tiểu Yên lén chạy ra, cô cười đắc ý trong đầu nghĩ thầm '' lần này đố anh tìm tôi đấy, anh nghĩ trói chân tôi bằng đôi guốc này sao''.
Thục Xương quay qua nhìn khuôn mặt thoả mãn của cô, có chút nghi ngờ rồi cũng cho qua.
Anh tạm biệt cô thì bị cô giữ lại:
- Anh định đi đâu?
- Tôi ra khu chợ để bán hàng!
- Vậy cho tôi đi với tôi phụ anh bán.
- Sao cô không về nhà đi!
- Về nhà là tôi bị ba bắt cưới ngay!
Thục Xương nhăn trán suy nghĩ cũng khiến cô thích, thật ra Tiểu Yên lần đầu đã thích cái con người '' mồm phun ra luật này rồi''...thật sự cô cứ có cảm giác rung động.
- Hai ngày sau cưới rồi! Tôi chỉ cần trốn qua hai ngày đó khiến hắn khó xử bỏ buổi hôn lễ là xong!
- Thì...đi nào!
- Ya! Thích thiệt!
Cô vỗ vai anh tỏ ra thích thú, Thục Xương cũng đến khó hiểu cái cô tiểu thư này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...