'' Các vị quan khách, khách mời xin trở về chỗ ngòi, buổi lễ kết hôn sắp bắt đầu''
Nhân vật chính của buổi lễ chú rể Nhân Kiệt đã đứng trước cha sứ, anh trong trang phục lê trắng, mái tóc vuốt ngược bóng keo, đôi mắt với hàng mi dài hướng tầm nhìn về phía mà cô dâu chuẩn bị bước ra, anh cũng có chút hồi hộp, đáy mắt mơ hồ phức tạp.
Cô dâu trong bộ váy cưới tinh khôi điểm nhấn là những nếp hoa đẹp mắt, khoác tay ba mình là Vương Hoàng đi tới.
Tiểu Yên đẹp rạng ngời như một thánh nữ, cô có chút gượng cười cho ba mình và các vị khách ở đây xem, đang diễn một màn hạnh phúc giả tạo.
Tiểu Yên vốn mong được kết duyên với người mình yêu như bao cô gái khác...nhưng giờ cô phải đi ngược lại chân lí của đời mình rồi.
Vương Hoàng trao cô cho chú rể, đáy mắt nhẹ nhàng cười, ông đã thực hiện được ước nguyện bấy lâu nay ấp ủ, đời cha mẹ yêu nhau mà không cưới được nhau, thì sẽ se duyên cho hai đứa con sau này, '' Thiên Lan tôi đã thực hiện giao kết của chúng ta rồi''.
Khi cô quay đi, ông tuôn trào nước mắt vì súc động, rồi từng bước về chỗ ngồi của mình, cơn đau tim lại nhói trong lồng ngực ông.
Cha xứ đã chuẩn bị àn kết duyên bằng nghi lễ giao ước:
- Chú rể Lưu Nhân Kiệt con có nhận người nữ này làm vợ, để sống với nhau trong giao ước hôn nhân? Con sẽ yêu mến, an ủi, kính trọng và gìn giữ nàng; khi đau yếu cũng như lúc mạnh khỏe; từ bỏ mọi người khác để chung thủy với nàng đang khi hai người còn sống chăng?
Nhân Kiệt quay ra nhìn Tiểu Yên rồi miệng mở ra cùng nụ cười gian tà:
- Thưa có
- Cô dâu Vương Hảo Tiểu Yên con có nhận người nam này làm chồng, để sống với nhau trong giao ước hôn nhân? Con sẽ yêu mến, an ủi, kính trọng và gìn giữ chàng; khi đau yếu cũng như lúc mạnh khỏe; từ bỏ mọi người khác để trung trinh với chàng đang khi hai người còn sống chăng?
Tiểu Yên mấp máy môi, cô không biết nên trả lời không, cảm giác như thời gian ngừng trôi...'' ai đó hãy ngăn đám cưới này....tôi thật sự không muốn''.
Cô dâu không trả lời khiến các vị quan khách xôn xao, cha xứ lại hỏi lại lần nữa:
- Cô dâu Vương Hảo Tiểu Yên con có nhận người nam này làm chồng, để sống với nhau trong giao ước hôn nhân? Con sẽ yêu mến, an ủi, kính trọng và gìn giữ chàng; khi đau yếu cũng như lúc mạnh khỏe; từ bỏ mọi người khác để trung trinh với chàng đang khi hai người còn sống chăng?
Tiểu Yên nhắm mắt lại vài giây rồi trả lời:
- Thưa..
'' BỤP''
Tiếng ngã ghế khiến cho câu trả lời bị gián đoạn, Vương Hoàng lăn ra đất, người ông co giật, gần như mê man. Mọi người đều trở nên hỗn loạn, Tiểu Yên hét một tiếng '' BA!!'' rồi chạy đến bên ông, cô lay ba mình dậy, rồi nước mắt cứ thế rơi lã chã, một tiếng ai đó hô to '' GỌI CẤP CỨU''.
Tiếng còi xe cấp cứu từ khách sạn đến bệnh viện khiến cả con đường gây chú ý, cô dâu vẫn trong trang phục cưới ôm tay ba mình khóc lóc:
- Ba ba tỉnh lại đi! Sao lại như vậy!
Vương Hoàng được chuyển ngay vào phòng mổ, cánh cửa khép lại cũng là lúc Tiểu Yên ngã quỵ xuống, cô cố lau nước mắt nhưng nó cứ lăn xuống má xuống cổ, rồi ngất lịm đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...