Em Chờ Anh Nhận Ra Em Từ Rất Lâu Rồi
Tử Thiên vô tâm mặc kệ người phụ nữ kia , trong mắt anh hiện tại, Hạ Nhi đích thực chỉ là không khí bẩn.
" Em đợi anh lâu chưa?" Anh nhẹ nhàng hướng ánh mắt dịu dàng hỏi Hà Anh.
Hà Anh mỉm cười lắc nhẹ , đối phương được phen bị trọc tức đến nỗi không thể thổ huyết được.
" Người phụ nữ này làm khó em phải không?"
" Em không có!" Hạ Nhi phủ nhận tất cả.
" Tôi hỏi Hà Anh sao cô lại trả lời?" Anh quay sang gằn giọng với Hạ Nhi.
" Hoàng Tử Thiên! Tại sao anh lại thích cô ta chứ?! Cô ta thì có điểm nào tốt? Trong khi , nhìn xem! Chẳng qua là anh đang thử lòng em đúng không? Trong lòng anh vẫn còn có em đúng không?" Hạ Nhi uất ức chất vấn anh.
Sao cô ta có thể mặt dày nói những câu đó để níu kéo đối phương nhỉ? Tính ra chấp niệm của cô ta cao cao quá đi.
Cao đến nỗi bị che mờ hết cả lí trí lúc nào không hay.
Cô ta nói thế, Hoàng Tử Thiên càng ghét cô ta hơn.
Tính khí vẫn như cũ, rất luôn muốn kiểm soát người khác.
Xem ra đúng là chấp niệm quá cao hết phương cứu chữa rồi.
" Cô lầm rồi! Tại sao tôi còn thử lòng cô nữa chứ! Giữa hai chúng ta đâu còn quan hệ gì nữa đâu, người đang chìm trong ảo mộng bây giờ là chính cô, tốt nhất mau tỉnh lại đi, đừng để chìm đắm quá lâu.
Tôi không còn trách nhiệm gì với cô nữa hết!"
" Anh Tử Thiên! Anh đừng có như thế! Em biết lỗi rồi mà." Hạ Nhi vẫn còn mặt dày cầu xin.
"Xin lỗi! Giữa tôi và cô không còn là gì của nhau.
Và làm ơn đừng có kiếm Hà Anh để gây chuyện nữa."
Lời nói này , không khác gì một lời cảnh báo dành cho Hạ Nhi.
Tử Thiên nhẹ nhàng nhắc nhở Hà Anh.
" Hà Anh! Chúng ta mau đi thôi!"
" Dạ vâng!" Hà Anh đứng bên cạnh gật đầu nghe lệnh.
Anh nắm chặt lấy tay cô rồi hai người cùng nhau rời khỏi sân bay.
Cứ thế Hạ Nhi bị anh bơ đi không thương tiếc.
Chắc là cô ta cay cú trong lòng đây.
Hạ Nhi lạnh lẽo đứng đơ ở đó như tảng băng vậy.
" Cô ta có động chạm gì đến em không?" Tử Thiên ân cần hỏi han.
" Dạ không ạ!"
" Lần sau thấy cô ta thì giữ khoảng cách nhất định hoặc cách tốt nhất là tránh xa cô ta ra.
Loại người này thâm độc không thể lường trước được."
Ý anh là sao chứ? Chẳng lẽ cô ta xảo quyệt đến như thế ư?
Xem ra đây là một lời cảnh báo dành cho Hà Anh.
Vì anh biết rằng, trước kia Hạ Nhi cố tình xúi đồng nghiệp cũ của cô âm mưu tạt axit thì chắc chắn cô ta sẽ có hành động độc ác hơn.
------------------
Hà Anh được Tử Thiên đưa đến nhà chơi.
Bà Thanh Lam nghe người giúp việc báo tin, mừng rỡ chuẩn bị một bữa thịnh soạn.
Bà cũng gọi cả nhà Hoàng Hân tối về nhà dùng bữa.
Sự xuất hiện của cô phá tan đi mọi u uất trong nhà.
Tử Thiên trở về từ đêm hôm qua, bay một chặng đường dài chắc chắn là cũng mệt rồi.
Anh đưa cô về nhà mục đích chủ yếu là bầu bạn với mẹ anh.
Ông Hoàng Nghị rời khỏi nhà cũng từ rất sớm, chỉ còn đúng mỗi bà Thanh Lam ở nhà một mình.
Buổi trưa, mẹ anh kéo cô ra trung tâm thương mại.
Hai bác cháu đi sắm đồ linh ****, ***** hợp thay lại gặp bà Thanh cũng đi đến đó, có điều cô không hề biết người phụ nữ này lại là mẹ của Hạ Nhi.
Bà ta bắt gặp được khoảnh khắc bà Thanh Lam đi cùng với Hà Anh, thấy hai người thân mật với nhau đến như thế biết chắc rằng tình cảm của con gái đang gặp vấn đề.
" Cháu thấy cái này thế nào? Đẹp đó nhỉ?" Bà Thanh Lam chỉ vào mặt trang sức ở phía cửa hàng bên kia.
" Dạ vâng ạ."
" Hay chúng ta sang đó xem thử đi."
" Dạ vâng!"
Cứ thế Hà Anh lẽo đẽo theo sau bà Thanh Lam vào cửa hàng trang sức.
Mẹ anh không ngừng chọn mẫu nọ mẫu kia rồi hỏi cô có đẹp không.
Không để mẹ anh buồn Hà Anh cứ gật đầu lên gật đầu xuống, cuối cùng bà chốt hạ một câu.
" Cho tôi mua cái này cho con bé."
Ối! Hà Anh giật mình, cô ngây người để ý , sợi dây truyền này tinh xảo trông có vẻ mắc đó, cho dù cô cặm cụi chăm chỉ làm việc cũng rất khó có đủ tiền để mua.
"Bác ơi! Cái này là bác mua cho cháu á?!"
Bà Thanh Lam chỉ mỉm cười gật đầu."
" Dạ không cần đâu ạ! Cháu...."
" Nào ! Nào ! Cái này bác cho cháu, cháu không cần phải lo."
" Nhưng thật sự là cái này sẽ rất thích hợp với bác hơn."
" Mẫu này trông trẻ trung, năng động.
Bác mua tặng cháu đó."
" Của quý khách tổng cộng hết hơn 134 triệu ạ."
Lời của nhân viên tư vấn vừa thốt ra khỏi miệng.
Khuôn mặt Hà Anh gần như tái mét lại.
Thật sự cô không thể nhận trang sức này được.
Bà Thanh Lam nhanh chóng đưa thẻ tín dụng cho nhân viên thanh toán.
" Bác à! Cái đó bác cứ giữ lấy, bao giờ cháu trở thành thành viên chính thức trong nhà thì cháu nhận được không ạ?"
Bà Thanh Lam quay sang nhìn cô, biết được cô sẽ tìm mọi cách để không nhận dây truyền này, nhưng yêu cầu này nghe có vẻ rất hợp lí.
Con bé này! Đúng là hiểu chuyện mà.
" Thôi được! Cứ làm theo cách của cháu."
Cuối cùng không khí bớt căng thẳng, hai người lại thoải mái với nhau như trước.
Tối đến gia đình của Hoàng Hân lại tranh thủ sang nhà chơi nhưng chồng - Nguyên Bảo lại đang công tác ở bên Nhật Bản hiện vẫn chưa về được.
Cô ấy chỉ đành dẫn con gái - Dĩnh Phi sang nhà..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...