Em Chờ Anh Giữa Mùa Xuân

Biên tập: Rosa

Thật ra, Chung Tẫn vừa mới dừng xe lại.

Cúp máy xong, cô ngửa đầu ra sau thật lâu, tư thế này khiến cô có thể nghe được tiếng sóng vỗ vào bờ, có thể giữ yên hai hàng nước mắt trong hốc mắt.

Mục Đào đến và gõ vào cửa kính xe: “Tại sao còn không xuống?”

Chung Tẫn lấy túi công văn và tập hồ sơ ở ghế phụ, cố gắng kéo ra một nụ cười nhưng không thành công: “Trời nóng quá.”

Ngực buồn bã khó chịu, cô dùng sức hít sâu.

“Cô căng thẳng vì phiên tòa hôm nay mở cửa [1] sao?” Mục Đào hỏi.

[1] kiểu như công khai với công chúng  

Cô cúi đầu: “Không phải!”

Hai người đi lên cầu thang, sau lưng có tiếng bước chân đuổi theo, Chung Tẫn quay đầu lại, trông thấy Thường Hạo và trợ lý của anh đang đi đến. Trên nét mặt người trợ lý lộ rõ niềm vui: “Chung kiểm, chúng ta lại gặp nhau.”

Dường như Chung Tẫn chẳng nghe được âm thanh gì. Cô nheo mắt lại, nhìn những tia nắng cao thấp không đều rơi xuống từ bầu trời rồi lại từ từ rút đi, trước mắt cô, khuôn mặt ảm đạm của Lăng Hãn không ngừng lắc lư.

Sự chú ý của Thường Hạo đã dính lên người Chung Tẫn từ khi anh xuống xe.

Không thể tin được, mới hai ngày không gặp mà tình trạng của cô dường như tệ hơn. Hốc mắt hõm sâu, xương gò má nhô lên, trên mặt còn có dấu màu đỏ bất thường, ánh mắt cũng không tập trung khi nhìn người khác.

Mục Đào đang ở đây, anh không thể hỏi được gì, đành phải thản nhiên chào hỏi.

Bốn người vào phòng nghỉ, Thường Hạo rót cho Chung Tẫn một ly nước lọc.

Không một ai nói chuyện, đồ nội thất ở xung quanh cứ như tĩnh lại. Chung Tẫn dùng nước thấm ướt môi, lúc nghe thấy tiếng còi xe cứu thương bên ngoài, cô mới phát hiện trái tim mình đã bị khoét rỗng.

Người thư ký mở cửa ra để truyền thông và công chúng tiến vào, từng người một ngồi xuống.

“Công tố viên và luật sư bào chữa nên vào tòa.” Người thư kí chạy đến phòng nghỉ và nói.

Bỗng nhiên, Chung Tẫn cảm thấy ở ngực trào ra một cỗ tanh ngọt, có cảm giác muốn nôn. Mỗi khi sợ hãi cô đều sẽ như vậy, từ nhỏ đã thế. Ngay lúc này, cô phải làm việc và không ngừng làm việc để cưỡng ép bản thân dời lực chú ý sang chỗ khác.

“Chung Tẫn?”

Chung Tẫn nâng mắt, trông thấy khuôn miệng đang hé ra, khép lại của Mục Đào, cô xoay người chạy vào toilet.

Mấy ngày nay ăn uống không tốt, trong dạ dày không có gì, cô nằm sấp trên bồn cầu nôn khan, nước mắt từ hai má chảy xuôi xuống.


“Chung Tẫn!” Thường Hạo đứng ở bên ngoài, vừa khẽ gõ cửa vừa gọi tên cô.

“Đến đây!” Cô cố gắng đứng lên nhưng hai chân mềm nhũn, thân thể mất đi trọng tâm mà ngã về trước, trán va vào mép bồn cầu. Ngay lập tức cô cảm thấy đau đến tê tâm liệt phế, nước mắt cũng trào ra.

Chung Tẫn định dùng hai tay để chống đỡ cơ thể nhưng không thành công, lúc này sức lực toàn thân đều mất hết.

Chung Tẫn nhắm chặt mắt, hít sâu, định làm lại một lần nữa.

Bỗng nhiên, từ phía sau, một đôi tay cường tráng và hữu lực đỡ lấy eo cô và nâng cô lên.

Thường Hạo đợi lâu không thấy người, không nghĩ ngợi gì mà trực tiếp đẩy cửa nhà vệ sinh ra.

Chung Tẫn chỉ tay vào bồn rửa mặt, trên mặt cô toàn là nước mắt nước mũi, cô không thể không biết xấu hổ mà lên tòa, phải rửa mặt trước.

Thường Hạo dìu cô đến cạnh bồn, khi dòng nước lạnh lẽo áp lên mặt, Chung Tẫn mới thở phào nhẹ nhõm: “Tôi không có thai.”

Thường Hạo rút một tờ khăn giấy đưa cho cô: “Tôi biết, cô chỉ là vô cùng sợ hãi.”

Khuôn mặt Chung Tẫn đầy bọt nước, bởi vì ngạc nhiên mà mắt trừng rất lớn.

“Người cô ở đây, nhưng lòng thì để ở nhà. Cô lo anh ấy sẽ ra đi mà không lời từ biệt.”

“Thường Hạo, anh biết đọc tâm sao?” Chung Tẫn nhận khăn giấy, lau đi bọt nước để lộ ra gương mặt trắng bệch không chút máu.

“Nếu chỉ là xa cách bình thường, tôi có thể chịu đựng được. Tôi chỉ sợ…” Cô không dám nói tiếp.

Thường Hạo không nói gì, mặc cô lặng lẽ trút ra hết nỗi lòng.

Hồi lâu sau, Chung Tẫn kéo xuống một vài sợi tóc, che khuất cái trán sưng đỏ: “Chúng ta nên đi thôi.”

Thường Hạo kéo hai vai của cô lại để cô nhìn thẳng vào mình. Trong mắt Thường Hạo, Chung Tẫn nhìn thấy những đốm sáng nhỏ nhảy nhót.

“Tôi có thể tìm lý do xin chánh án hoãn lại phiên tòa để cô trở về nghỉ ngơi.”

“Không. Vụ án này không thể kéo dài. Tôi làm được.”

“Vậy, hãy thả lỏng một chút, hôm nay chính là trình tự cuối cùng để hoàn thiện vụ án.”

Hai người trở lại phòng nghỉ, khuôn mặt Mục Đào nghiêm túc như nham thạch, khóe miệng trợ lý méo xệch, dường như muốn nói: tôi hiểu hết, nhưng tôi sẽ không vạch trần.

Chung Tẫn im lặng lấy sổ ghi chép ra.


Thường Hạo và trợ lý tiến vào toà án trước, Mục Đào và Chung Tẫn theo sau.

“Nếu cơ thể không thoải mái, tôi có thể thay cô làm nhân viên công tố.” Mục Đào nói.

Chung Tẫn ổn định lại tinh thần, kiên định trả lời: “Tôi đã khỏe hơn nhiều rồi.”

Thẩm phán Nhậm ngồi ngay ngắn trên ghế xét xử. Đài truyền hình đặt một cái camera trên lối đi, những thiết bị truyền thông khác, giáo dài pháo ngắn gì cũng đồng loạt hướng về chỗ ngồi của công tố viên.

Chung Tẫn vô thức nhắm mắt lại, khi mở mắt ra cô nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc ở bên dưới. Hoa Bội bĩu môi, giả làm mặt quỷ. Hồ Vi Lam chạm phải ánh mắt của cô thì vội vàng tránh đi. Thang Thần Phi tiêu sái vẫy tay, dùng ánh mắt nói, bộ dáng mặc đồng phục của cô rất đẹp.

Trên vị trí của kẻ tình nghi trống rỗng.

Thẩm phán Nhậm hắng giọng, bảo mọi người im lặng, bà nói rằng vì lý do sức khỏe, vụ xét xử lần này cho phép người tình nghi Thích Bác Viễn vắng mặt. Sau đó, thẩm phán giới thiệu ngắn gọn tình hình của phiên tòa lần trước và công bố đánh giá của các chuyên gia về tinh thần của Thích Bác Viễn.

Nháy mắt, bên trong toà án yên tĩnh thành một hồ nước đọng, đa số mọi người đều khá lơ mơ.

“Về tính chuyên nghiệp của vấn đề, tòa án hôm nay chỉ công bố kết quả, không phải thẩm vấn.” Thẩm phán Nhậm quét nhìn mọi người một cách uy nghiêm, thấy Thường Hạo muốn lên tiếng nên gật đầu.

Thường Hạo nói: “Đương sự của tôi bị người chết kích động nên khiến bệnh tâm thần gián đoạn tái phát, gây ra hậu quả mang tính nguy hiểm. Căn cứ điều 18 của “Luật Hình sự”, đương sự của tôi không phải chịu bất kỳ trách nhiệm hình sự nào, xin chánh án cho phép đương sự của tôi nhập viện tiến hành trị liệu.”

Thẩm phán Nhậm hỏi Chung Tẫn: “Đối với yêu cầu của luật sư biện hộ, nhân viên công tố có ý kiến gì khác không?”

Chung Tẫn nói: “Tôi đồng ý với kết quả giám định tinh thần của nghi can, cũng tán thành yêu cầu của luật sư biện hộ, nhưng tôi sẽ giữ lại quyền khởi tố đối với vụ án này. Giả sử nạn nhân biết rõ bệnh tình của nghi can, nhiều năm qua vẫn cẩn thận chăm sóc ông ta, tại sao trong hồ sơ của vụ việc ngày đó lại xuất hiện một loạt hành vi khác thường, đây không phải nhất thời bất cẩn mà là cố ý. Tại sao bà ấy làm như vậy? Bà ấy muốn nhìn cái gì? Trong quá trình điều tra, chúng tôi phát hiện nạn nhân từng tiếp xúc gần gũi với một người, nên tôi đoán nạn nhân đã bị người khác xúi giục, nghi ngờ bệnh tình của nghi can, bắt đầu thăm dò và khiêu khích. Tóm lại, vụ án này thuộc loại gián tiếp phạm tội, hung thủ thật sự là một người khác.”

Cả tòa án xôn xao.

Chỉ có thẩm phán Nhậm là tỉnh táo nhất: “Kiểm sát trưởng, đây chỉ là phỏng đoán của cô, cô không có bằng chứng chính xác nào, tòa án sẽ bỏ qua.”

Chung Tẫn không phản bác, mỉm cười ngồi xuống.

“Vì sao đột nhiên nói những lời đó?” Mục Đào nhẹ giọng hỏi.

“Tôi nghe nói cỏ đã mọc trong một thời gian dài, nhưng rắn lại trốn quá sâu, tôi muốn đốt sạch cỏ đi.”

“Chuyện này rất nguy hiểm, nói không chừng, không khiến rắn sợ mà lại làm mình bị bỏng.” Mục Đào không đồng ý mà nhìn cô.

Ánh mắt Chung Tẫn bình tĩnh: “Sẽ không.”

“Nhưng rất khó đưa hắn ra công lý, dù cho tìm được băng ghi hình cũng vô dụng, nhân chứng đã chết.”

“Còn có một người.”


“Ai?”

“Xin hãy yên lặng!” Thẩm phán Nhậm sắc bén liếc đến chỗ công tố viên.

Chung Tẫn ngậm miệng.

Mười một giờ, là lúc thẩm phán Nhậm đọc phát quyết: Thích Bác Viễn không phải chịu trách nhiệm hình sự do rối loạn tâm thần, tăng thêm người giám hộ trông coi chặt chẽ và tiến hành điều trị.

Lúc trước, tin tức Thích Bác Viễn là bệnh nhân tâm thần được phong tỏa rất kín khiến giới truyền thông không biết gì, hiện tại mọi người đều sôi trào trước kết quả bất ngờ này.

Hoa Bội là người phẫn nộ nhất: “Chung Tẫn, cậu là kẻ lừa đảo, dám lừa tôi lâu như vậy.”

Chung Tẫn cố ý nhìn đến chỗ của Thang Thần Phi nhưng vị trí kia đã không còn ai.

Những phương tiện truyền thông khác thì một nửa vây quanh Thường Hạo, một nửa vây quanh Chung Tẫn, có cảnh sát toà án ra mặt, mấy người mới an toàn rút lui đến phòng nghỉ.

Thẩm phán Nhậm nói: “Đám phóng viên thế nào cũng sẽ vây kín lối ra, nếu mấy người không có gì để nói thì hãy đi từ cửa sau.”

“Xe của tôi đỗ ở trước.” Mặt Chung Tẫn lộ vẻ khó xử.

“Cô đưa chìa khóa cho trợ lý để anh ta lái xe của cô, cô ngồi xe tôi đi.” Thường Hạo tiếp lời.

Tuy trên mặt thẩm phán Nhậm không lộ ra điều gì, nhưng trong lòng lại có một đống nghi hoặc. Nhân viên công tố và luật sư biện hộ hài hòa hữu ái như thế này đúng là hiếm thấy.

Thường Hạo không cố kỵ cái nhìn của người khác, anh chỉ muốn đưa Chung Tẫn đi sớm một chút.

Chung Tẫn nhìn Mục Đào, Mục Đào đang xoay lưng qua nghe điện thoại.

Hồ Vi Lam giục anh mau ra ngoài, cô ta đang chờ ở dưới lầu. Lần thẩm vấn trước, vì Mục Đào đưa Chung Tẫn đi ăn lẩu mà để người khác chụp được bức hình ái muội, cô ta sợ chuyện cũ lại tái diễn.

Nói đến nói đi, cô ta vẫn không thể tin tưởng Chung Tẫn và Mục Đào ngày đó trong sạch, là cô ta trông gà hóa cuốc.

Mục Đào không nói gì, anh lười nói nhiều.

Anh cười, nói xin lỗi với Chung Tẫn rồi đi trước. Chung Tẫn ngồi vào xe của Thường Hạo.

Hai người đều im lặng, Thường Hạo nheo mắt, liếc cô một cái, Chung Tẫn lấy di động ra, ấn một dãy số rồi từ từ xóa đi, lặp đi lặp lại vài lần.

“Nếu thật sự lo lắng, hãy gọi điện thoại cho anh ấy, nói cho anh ấy kết quả xét xử. Chắc là anh ấy rất muốn biết.”

Chung Tẫn tự giễu mà nhếch khóe miệng, bỏ di động vào trong túi xách.

“Chúng ta sẽ ăn ở đâu?”

“Mấy lời vừa nãy trên tòa là cô cố ý nói cho ai nghe vậy?”

“Sơn bất quá lai, ngã tựu quá khứ [2].” Chung Tẫn khẽ ngâm.


[2] nghĩa của câu là: núi không đến thì tôi sẽ đi qua. Có thể hiểu là nếu chuyện đó không đến tìm tôi thì tự tôi sẽ đến tìm nó.  

Thường Hạo rẽ xe sang phải rồi từ từ dừng xe lại: “Đối với luật sư biện hộ mà nói, giúp đương sự rửa sạch hiềm nghi là hoàn thành nhiệm vụ. Tôi không phải công tố viên, tôi không quan tâm hung thủ là ai. Nhưng tôi lại không yên tâm về cô, cô để mình làm mồi nhử là quá bị động. Hứa với tôi, cho dù làm chuyện gì cũng phải thương lượng với tôi trước.”

Chung Tẫn mỉm cười: “Tôi cũng đâu muốn làm mồi nhử, ngay từ đầu tôi đã không có lựa chọn.”

“Tôi có thể giúp gì cho cô không?” Thường Hạo thở dài.

Nếu trợ lý ở đây, sẽ lại cười anh “vi phú tân từ cường thuyết sầu” [3] mất!

[3] Câu này có nghĩa là vì để làm được bài từ mới mà giả bộ sầu thương, có thể hiểu là cưỡng ép, ép buộc bản thân làm điều gì đó cho hợp với hoàn cảnh, sự việc xung quanh. Có xuất xứ từ bài thơ “Tang thái tử” của nhà thơ Tân Khí Tật.

Thiếu niên bất thức sầu tư vị,

Ái thướng tằng lâu,

Ái thướng tằng lâu,

Vị phú tân từ cưỡng thuyết sầu.(*)

(*)Dịch nghĩa:

Lúc tuổi trẻ chẳng biết mùi vị buồn là gì,

Cứ thích lên lầu cao,

Thích lên lầu cao,

Vì làm bài từ mới nên nói gượng là buồn.

(Nguồn dịch: Internet)

Gần đây anh không kiềm chế được mà thở dài nhiều lần. Trên đời này, có rất nhiều chuyện không chỉ nhờ vào cố gắng là được.

Chung Tẫn nhìn ra bên ngoài và thấy cửa hàng bánh kem LISA ở ngay đây.

“Mua bánh mứt việt quất cho tôi đi! Không biết bây giờ bên trong có bàn trống hay không.”

Thường Hạo đau lòng nhìn cô.

Không đợi Chung Tẫn hỏi, cô gái trẻ phụ trách tiếp tân vừa nhìn thấy đồng phục của cô đã vội vàng đưa hai người vào trong.

Chung Tẫn muốn cười, cô đã đến đây tổng cộng hai lần, lần nào cũng mặc đồng phục.

Chỉ còn một bàn trống, cô gái trẻ cẩn thận hỏi hai người dùng gì.

Sống lưng Chung Tẫn chợt cứng đờ, như thể bản năng xúc giác của động vật trỗi dậy, cảm thấy như có ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, cô vô thức quay đầu, Thang Thần Phi đang ngồi sau một cái bàn ở trong góc, mỉm cười dịu dàng.

Anh ta ngồi một mình, trước mặt là đĩa bánh mứt việt quất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui