Biên tập: Rosa
Phương Nghi không đi khiêu vũ mà đăng ký tham gia một lớp học Yoga.
Phòng tập Yoga được xây dưới cầu Lâm Giang, khi mở cửa sổ sẽ thấy nước sông cuồn cuộn không ngừng, như một chốn bồng lai tiên cảnh. Cô giáo dạy Yoga mặt mũi hiền lành được các học viên đánh giá là có vài phần tướng mạo của Quan Âm. Lúc Phương Nghi đi học, việc đầu tiên bà làm là đốt một cây Tạng hương [1] trên lư hương để trong không khí thoang thoảng mùi hương như có như không. Âm nhạc không phải tiêu, mà là ống sáo. Là loại âm thanh biến ảo khôn lường đến từ vùng núi, chỉ cần nghe một chút thì những hỗn loạn trong lòng sẽ như được thổi hết ra.
[1] Hương trầm dây Tây Tạng (một loại nhang dây sản xuất ở Tây Tạng, nguyên liệu chính là đàn hương, cỏ vân hương, cây ngải: có hai loại màu đen và vàng. Dân tộc Tạng dùng để cúng Phật)
Cô giáo không bao giờ lên tiếng xoi mói học trò, cả người cô như đang đắm chìm trong tiếng nhạc kia và muốn hóa thành một phần của thiên nhiên.
Phương Nghi chỉ đến một lần đã thích cô giáo này, bà lập tức làm thẻ VIP để chuẩn bị đến đây ít nhất hai lần. Điều khiến cho bà vui vẻ hơn là sau khi luyện xong bài tập Yoga, bà đã nhìn thấy sự ao ước và hâm mộ của những người học viên khác trong lớp, điều đó khiến bà tìm được một chút tự tin và kinh hỉ.
Phương Nghi đứng ngắm mình trong gương và nghĩ: mình còn chưa già mà, đúng không?
Có một học viên từng hỏi bà có phải 40 tuổi hay không, Phương Nghi chỉ đáp lại bằng một nụ cười, tuổi tác của phụ nữ phải dùng tính mạng để giữ bí mật.
Hôm nay Chung Thư Giai về Ninh thành, lúc ở trên máy bay đã gọi điện hỏi bà có rảnh đến sân bay đón ông không? Cái giọng điệu cẩn thận và nịnh hót này khiến Phương Nghi cảm thấy ghê tởm, bà biết ông ta cố ý quang minh chính đại nên bà cười và nói được.
Đột nhiên, Chung Thư Giai im bặt, dường như Phương Nghi đã bị ai đánh tráo. Hơn 30 năm kết hôn, bà chưa bao giờ vì ông làm mấy chuyện vụn vặt như ra sân bay đón cả. Chung Thư Giai nhìn bộ trang phục vừa lẳng lơ vừa nóng bỏng của A Viện ở phía sau thì càng thêm luống cuống tay chân.
Chung Thư Giai ôm một tia hy vọng hỏi: “Bà đến sân bay thế nào?”
Phương Nghi sẽ không lái xe, cũng tuyệt đối không chen chúc trên các phương tiện giao thông công cộng.
“Tìm một chiếc xe không phải chuyện gì khó.” Phương Nghi thoải mái trả lời.
Bây giờ, Chung Thư Giai ngay cả thở cũng không có.
Lúc này Phương Nghi đang ngồi ở văn phòng công ty bất động sản Phi Hồng, trước khi nhận điện thoại của Chung Thư Giai, bà vừa ký xong bản hợp đồng mua một căn hộ.
Công việc của Phương Nghi rất thuận lợi vì bà có mối quan hệ rất tốt với các công ty bất động sản. Phi Hồng đã bán cho bà một tòa nhà kép ở khu Lâm Giang Uyển với mức giá rất ưu đãi.
Người quản lý bán nhà đã tự mình tiếp Phương Nghi, tòa nhà có 26 tầng, bây giờ đã được hoàn thiện đến tầng 18, đợi qua một năm nữa là có thể bàn giao. Người quản lý giới thiệu trên lầu có ba phòng ngủ lớn, một phòng làm việc, dưới lầu là phòng khách, nhà ăn, phòng bếp còn có phòng sinh hoạt, không gian rất rộng rãi.
Phương Nghi rất vừa lòng với căn hộ này, bà định sửa phòng sinh hoạt thành phòng tập Yoga. Lúc người quản lý hỏi bà tên chủ hộ là ai, bà đã suy nghĩ một lát rồi nói: Viết tên Chung Tẫn đi.
Điều này thật buồn, người chồng hơn 30 năm tương nhu dĩ mạ [2] của bà đã không còn mang lại cho bà cảm giác an toàn nữa, bà không thể không bố trí phòng vệ khắp nơi. 2/3 tài sản đã được thế chấp bằng căn hộ này, Phương Nghi đang làm mọi chuyện để chuẩn bị phản bội lại Chung Thư Giai.
[2] Nghĩa đen của thành ngữ miêu tả tình cảnh của hai chú cá sống trong một suối cạn nước, đã cùng phun nước bọt để làm ướt cho nhau. Nghĩa bóng của thành ngữ là lúc hoạn nạn thì hãy giúp đỡ lẫn nhau.
Ý nghĩa và tầm quan trọng của hôn nhân khiến mọi người nghĩ rằng hôn nhân là một loại trói buộc nhưng lại không để ý đến một thực tế rằng, nó cũng là một loại bảo vệ.
Đúng giờ, Phương Nghi không già mồm nữa, trực tiếp mở miệng mượn xe của người quản lý rồi lái đến sân bay.
Bà xuống xe, vừa mới vào đại sảnh thì Chung Thư Giai cũng từ bên trong đi ra.
Phương Nghi trốn ở phía sau một cây cột nhìn Chung Thư Giai đang kéo hành lý, đi được mấy bước thì quay đầu lại, lúc đi thang cuốn cũng đứng không vững, nếu không có người phía trước đỡ thì suýt nữa là ngã sấp. Hành động như vậy chứng minh ông ta vừa không yên lòng vừa nôn nóng bất an.
Phương Nghi thấy ông ta thật đáng thương, yêu đương vụng trộm rất kích thích nhưng cũng phải trả cái giá rất đắt.
“Ông xã!” Phương Nghi cười tươi như hoa tiến lên đón, còn ôm ông một cái.
Chung Thư Giai cười như muốn khóc, da mặt co giật: “Mình… tới rồi à, trên đường đi có mệt không?” Ông len lén lau mồ hôi.
“Có mệt cũng đâu vất vả bằng ông! Đã mua quà cho tôi và Chung Tẫn chưa?” Phương Nghi nhìn “người đồng hành” của Chung Thư Giai, trông giống một người phụ nữ giàu có nhưng tâm trạng có vẻ không tốt lắm, cả khuôn mặt tái mét.
“Có bột dừa, kẹo dừa… còn có…” Chung Thư Giai không dám nhìn loạn, không chỉ tay run mà ngay cả chân cũng như đang nhũn ra: “Chúng ta…lên xe rồi xem.”
Nhưng Phương Nghi lại không vội: “Còn gì nữa không, lấy ra cho tôi xem.”
Mồ hôi thấm ướt thái dương của Chung Thư Giai, ông có thể cảm giác được sự oán hận của A Viện đang gào thét nhưng lại không biết làm thế nào.
“Cô, chú, hai người đi du lịch ạ?” Chợt, một giọng nói vang lên, hai người không hẹn mà cùng quay đầu qua.
Người nói chuyện là Hoa Bội, Phương Nghi “ừ” một tiếng, nhàn nhạt gật đầu một cái.
Chung Thư Giai nhìn A Viện đi ngang qua người, lúc hai vai kề sát, cô đã vứt cho ông một cái nhìn hung dữ, dường như đang cười nhạo ông là người đàn ông không có tiền đồ, dám làm không dám nhận.
“Cháu làm gì ở đây?” Chung Thư Giai uể oải chào hỏi Hoa Bội.
“Cháu đến đón người. Ôi, anh ấy đến rồi, nói chuyện với cô chú sau ạ!” Hoa Bội vẫy tay rồi bỏ đi.
A Viện đã không còn, Phương Nghi không cần phải diễn trò, cũng không thèm nhìn Chung Thư Giai nữa, bà lấy một chiếc khăn lụa từ trong vali ra, thẳng lưng, mày đẹp nhấc lên: “Xe đang đợi, đi thôi.”
Chung Thư Giai kéo khóa vali lại rồi vui vẻ đuổi theo sau.
Phương Nghi chê ông chậm chạp, đi đến gần cửa thì quay đầu giục: “Thật lề mề, ông không thể nhanh lên chút sao?”
Ồ, tiểu yêu nữ kia đang đón một người đàn ông cao lớn khỏe mạnh. Phương Nghi khinh thường nhìn Hoa Bội đang vẫy tay, xoay người sang chỗ khác.
“Đó là ba mẹ Chung Tẫn. Chung Tẫn, anh còn nhớ chứ? Là kiểm sát trưởng phụ trách vụ án của Thích Bác Viễn, hai chúng tôi là bạn học cũng là bạn thân.” Hoa Bội cười duyên, cả người gần như dán vào Thường Hạo.
Cô không còn cách nào khác, phía Chung Tẫn có nguyên tắc riêng của mình, không tiết lộ bất kỳ tin tức gì, Hoa Bội chỉ có thể đi con đường Thường Hạo này. Thật ra, cô khá sợ Thường Hạo.
Thường Hạo đang đi nhanh thì chợt dừng bước, nhìn Phương Nghi và Chung Thư Giai ở đằng xa, lại nhìn Hoa Bội. Anh đâu chỉ nhớ kỹ Chung Tẫn, cô quả thật là âm hồn không tan. Thường Hạo định hai ngày nữa mới đến Ninh thành, nhưng chỉ một cuộc của cô đã khiến kế hoạch của anh đảo lộn hết, làm Thường Hạo vừa kết thúc một vụ kiện đã phải đến sân bay ngay. Ai ngờ vừa xuống máy bay lại gặp phải cô phóng viên Hoa này.
Phóng viên Hoa ăn mặc như hoa, cười tươi như hoa, nhưng ánh mắt của Thường Hạo không hoa [3].
[3] hoa ở đây có nghĩa là tiêu (tiền) cho một thứ (hoặc một ai) đó.
“Mẹ Chung Tẫn là một mỹ nhân nên cô ấy cũng rất đẹp phải không?” Hoa Bội hiếm khi thấy luật sư Thường sững sờ, vội vàng nắm chặt thời cơ.
“Tôi không nghĩ vậy.” Thường Hạo khôi phục lại khuôn mặt vô cảm như lúc nãy, bước chân cũng nhanh hơn khiến Hoa Bội phải chạy chậm mới có thể theo kịp: “Luật sư Thường, tôi nghe nói anh đã tìm được một chứng cứ cực kỳ có lợi cho Thích Bác Viễn, có chuyện này không? Lần này anh đến Ninh thành là để gặp riêng con gái của Thích Bác Viễn sao?”
Thường Hạo cười lạnh: “Nếu tôi có thì bây giờ Thích Bác Viễn còn ngồi trong tù để làm gì?”
“Ý của anh là… anh cũng cho rằng Thích Bác Viễn có tội?
“Có tội hay không là do thẩm phán định đoạt. Xin lỗi, xe của tôi đến rồi.”
Một chiếc Mercedes màu đen từ từ ngừng lại, Thường Hạo ném hành lý cho tài xế, mở cửa sau rồi ngồi vào trong.
“Hì hì, có thể cho tôi ngồi nhờ xe không?” Hoa Bội hất tóc, chớp chớp mắt.
Thường Hạo miễn cưỡng dịch người vào trong, Hoa Bội mỉm cười với tài xế, nói: “Cho tôi xuống trước tòa soạn báo Nam Kinh là được. Luật sư Thường, từ trước đến nay, những vụ án do anh bào chữa rất ít khi thua, không biết lần này anh có nắm chắc phần thắng không?”
“Phóng viên Hoa, cô ngồi gần tôi như vậy là muốn tôi ôm hay muốn tôi sờ?” Thường Hạo hỏi.
Anh tài xế bỗng cười phá lên.
Khuôn mặt Hoa Bội bỗng chốc đỏ bừng, nhanh chóng dịch người ra.
“Cô không phải bạn thân của Chung kiểm sao? Cô hỏi cô ấy, xác suất cô ấy thắng là bao nhiêu thì phần còn lại chính là của tôi.” Thường Hạo nói xong thì nhắm mắt lại, dáng vẻ xin đừng quấy rầy.
Hoa Bội bị thái độ cao cao tại thượng này làm cho nổi giận: “Anh nghĩ rằng tôi không dám hả?”
Thường Hạo không lên tiếng.
Hoa Bội bấm số, gọi cho Chung Tẫn: “Tẫn, cậu đang ở văn phòng hay trại giam vậy?”
Thường Hạo khẽ dịch người, tìm kiếm một tư thế thoải mái để nằm.
“Cậu có hẹn với con gái Thích Bác Viễn à? Ừm ừm, vậy chúng ta liên lạc sau nhé!”
Đột nhiên Thường Hạo mở mắt ra, hỏi tài xế: “Đến nội thành nhanh nhất mất bao lâu?”
“15 phút.”
“Tốt, vậy phiền anh đưa tôi đến hẻm Ngô Đồng.”
“Anh đến hẻm Ngô Đồng làm gì?” Hoa Bội biết hẻm Ngô Đồng, ở đó có “phòng nhỏ” của Chung Tẫn.
“Phóng viên Hoa, tôi có quyền không trả lời vấn đề này.” Thường Hạo ngồi thẳng lưng lên, thắt lại chiếc caravat vừa bị nới lỏng, còn dùng tay vuốt tóc hai lần.
Hoa Bội bất mãn liếc anh một cái, bĩu môi nghĩ: có vuốt thì cũng là tổ chim thôi, hừ!
Trước tiên, tài xế đưa Thường Hạo đến hẻm Ngô Đồng rồi mới đưa Hoa Bội đến tòa soạn. Hoa Bội định đi theo nhưng phải từ bỏ ý định vì ánh mắt lạnh thấu xương của Thường Hạo.
Hôm nay, Nam Kinh lại mưa khiến con đường được lát gạch xanh vào hẻm ẩm ướt và trơn trượt, từ những kẽ hở vài cọng cỏ nhỏ nhú lên những búp mầm, cây trong sân cũng vươn những chồi hoa ra khỏi bức tường, không lâu nữa, khắp nơi trong con hẻm nhỏ này sẽ tràn ngập màu sắc của muôn hoa đua nở.
Thường Hạo đi vài bước thì thấy Chung Tẫn.
Chung Tẫn vẫn mang theo chiếc túi công văn màu đen kia, trên người mặc một chiếc áo khoác bông xanh sẫm, toàn thân từ trên xuống dưới cũng chỉ có chiếc khăn quàng cổ ca rô xám trắng là có màu sắc tươi sáng. Chung Tẫn đứng sát góc tường, ngẩng đầu lên, nhắm hai mắt, mặc cho những giọt mưa rơi xuống.
Thường Hạo hừ lạnh một tiếng. Quả nhiên, phụ nữ là những sinh vật khó hiểu. Vậy nên anh chỉ thích tiền, không thích phụ nữ.
“Cô làm gì ở đây?”
Chung Tẫn mở mắt ra, thấy rõ người tới thì tức tối hỏi: “Anh đến đây làm gì?”
“Tới gặp người ủy thác của tôi.”
“Hình như người ủy thác của anh là công ty Viễn Phương!”
Thường Hạo không nói gì, yên lặng nhìn Chung Tẫn, thần sắc trong mắt biến đổi trong chốc lát, một lát sau mới từ từ mở miệng: “Cô ấy cũng là một nhân chứng quan trọng của tôi.”
“Vậy thì ai đến trước xếp trước, ai đến sau xếp sau.”
“Tôi đã hẹn trước sáng hôm qua, còn cô?”
Chung Tẫn cắn môi: “Được, anh vào trước, tôi sẽ chờ bên ngoài.
“Cô không sợ tôi biết những chuyện có thể gây bất lợi cho việc truy tố của cô sao?”
“Đồ thần kinh! Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Trong lòng Chung Tẫn vốn đang rất buồn bực, hiện giờ còn tệ hơn.
“Cho cô cơ hội bình đẳng, cả hai chúng ta cùng đi vào. Cô dám không?”
Chung Tẫn mỉm cười: “Nếu tôi không chấp nhận chiến thư của anh thì sẽ là kẻ bất tài sao?”
Mặt Thường Hạo đóng băng, đi về phía trước.
Ở sau, Chung Tẫn nắm chặt quả đấm, giơ chân lên với Thường Hạo, trong ngực mơ hồ có cảm giác đau đớn.
Sao cô Thích lại thuê nơi này? Đây là “phòng nhỏ” của cô mà!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...