Đêm khuya, ánh sáng tự nhiên hoàn toàn bị chôn vùi sau những tòa nhà nhà cao ốc.
Xe cộ lướt vùn vụt qua mặt đường, bỏ rơi hết thảy sự nhộn nhịp và cuồng nhiệt của thành thị này ra phía sau.
Không có tiếng nhạc của quán bar, trong xe yên lặng đến mức chỉ nghe thấy tiếng hít thở.
Lúc nghe thấy anh nói ba chữ Đồng Nguyệt Loan, Thịnh Văn Ngôn giật thót một cái, dường như đã phát hiện ra chuyện gì đó, tim của cô bắt đầu đập thình thịch, như thể cô đang viết một khúc dạo đầu rung động lòng người cho một ẩn số tiếp theo vậy.
Hai người cũng không nói gì nữa, không khí tựa như bị một sợi dây kéo căng, chỉ cần ai nói ra một chữ nào nữa thì sợi dây sẽ đứt hoàn toàn.
Tài xế lái xe rất ổn định, nửa tiếng sau xe chạy thẳng vào Đồng Nguyệt Loan, dừng trước bãi đậu xe nhà Thẩm Tại.
“Làm phiền anh rồi.” Thẩm Tại trả tiền, còn cho thêm tiền boa.
Người lái xe thuê liên tục nói cảm ơn, anh ta cưỡi chiếc xe đạp gấp của mình, vui vẻ đi về.
Thẩm Tại đóng cửa xe, liếc nhìn người đứng cạnh mình: “Đi vào nào.”
Thịnh Văn Ngôn đứng không vững, đi mấy bước thì lảo đảo lắc lư.
Thẩm Tại phát hiện, quay đầu cầm cổ tay cô.
Thẩm Tại vẫn không nói gì, Thịnh Văn Ngôn ngoan ngoãn đi theo sau lưng anh, chỉ cảm thấy lòng bàn tay nắm lấy cổ tay mình đang dần nóng lên.
Sau khi vào nhà, anh trở tay đóng cửa.
Tiếng cạch vang lên, Thịnh Văn Ngôn run run, ngước mắt nhìn anh, “Anh dẫn em về nhà, là… nuốn… làm gì à?”
Lá gan của cô vẫn luôn to như thế, Thịnh Văn Ngôn có men rượu trong người đã suy nghĩ suốt đường về, bây giờ không nhịn được lên tiếng.
Thẩm Tại quay người lại, chỉ kéo một cái thì người cô đã chạm vào ngực anh, “Anh đã bảo là thử xem rồi mà, không thử sao thỏa mãn được lòng hiếu kỳ của em chứ?”
Lúc nói chuyện, lồng ngực anh khẽ chấn động, màng nhĩ của cô cũng bị tác động, từng chữ một chạm vào trong tim.
Thịnh Văn Ngôn kinh ngạc nhìn anh, đưa tay che mũi.
“Anh đừng nhìn em như thế, em sắp chảy máu mũi rồi.”
Nhan khống cực kỳ yêu thích đàn ông đẹp trai, huống chi Thẩm Tại còn nhìn như vậy ai chịu cho nổi?!
Thịnh Văn Ngôn xác nhận mũi mình không tuôn máu thì hít sâu một hơi, đưa tay khều khều trước ngực anh: “Ừm… thật ra em cũng muốn thử.
Thế, thử được à?”
Thẩm Tại cười một tiếng cực kỳ thấp, sau đó anh cúi đầu, dùng sức đẩy môi và hàm răng của cô ra.
Sự say đắm thể hiện hết trên khuôn mặt.
Với một tiếng nổ, tất cả đã bị đốt cháy.
Lúc này, Thịnh Văn Ngôn đã chuẩn bị xong tinh thần, anh vừa hôn tới là cô cũng không khách sáo, lớn gan đáp trả.
Dưới sự thôi thúc của men rượu, tình yêu cuồng nhiệt không thể nào kìm hãm.
Đèn không bật nhưng cô có thể cảm nhận được mọi cử động và suy nghĩ của anh… Khi thì triền miên lưu luyến, khi thì nhiệt tình như lửa.
“Em nghĩ anh không muốn chạm vào em thật à?” Giọng nói của anh đã hoàn toàn thay đổi.
Thịnh Văn Ngôn đang dựa rất gần vào người Thẩm Tại, chỉ cần anh hơi di chuyển một chút là cô lập tức cảm giác được ngọn lửa bùng lên thiêu rụi bản thân.
Cô bị cấn đến mức nghẹn lời, căng cứng người.
Những nụ hôn trong quá khứ đều cố che đậy, nhưng bây giờ, dục vọng và dã tâm đã rõ rành rành.
Thịnh Văn Ngôn không nói được chữ nào, Thẩm Tại cũng không cho cô không không gian để nói chuyện, anh đưa cô lên lầu…
Mái tóc dài xõa trên giường, dáng người uyển chuyển… Tất cả đều là chất xúc tác cho đêm nay.
Thịnh Văn Ngôn kích động vô cùng, có trời mới biết cô đã muốn đẩy ngã Thẩm Tại đến nhường nào.
Như bây giờ lại không giống những gì cô nghĩ.
Thế là Thịnh Văn Ngôn tích cực phối hợp, cho đến… bước cuối cùng.
Trong nháy mắt, đầu óc cô lại nghĩ, cái tên chó má Dương Khiêm Hòa… Xạo quần hả!!!
Cái gì mà không được, chỗ đó không được chứ!
…
Đêm đã khuya nhưng vẫn còn lâu trời mới sáng.
Rèm cửa sổ không được kéo kín hết, ánh trăng trắng bạc xuyên qua khe hở chen vào, chiếu lên mép giường, lắng nghe tiếng hít thở thô ráp và tiếng rên nhẹ, cũng như quấy khóc nửa đêm.
Thịnh Văn Ngôn: “Em sai rồi, em thật sự sai rồi… Em không viết…”
Thẩm Tại: “Em viết đi, viết thì anh mới biết em đang nghĩ gì chứ? Viết đi rồi anh thay đổi.”
“Hu hu hu em không viết, em sai rồi…”
“Em không sai, nhích qua đây.”
“Không…”
“Nhích qua.”
“A —— ”
Cô bị kéo đến chính giữa giường lớn vô số lần, khăn trải giường lúc nào cũng phát ra âm thanh, lại nhìn người bên trên phủ lên mình.
“Không làm nữa, em mệt lắm! Em sai rồi, sai rồi mà hu hu…”
“Không được khóc.” Người đàn ông dịu dàng lau đi hàng nước mắt trên mặt cô, nhưng ánh mắt lại như một con sói, ngay sau đó sẽ ăn thịt người, “Chỉ một lát thôi, lát nữa sẽ không đau.”
…
Bởi vì phải tăng ca cuối tuần nên Thịnh Văn Ngôn cho phép nhân viên của mình được nghỉ hai ngày, nhưng cô không định nghỉ, đáng lẽ hôm sau vẫn đi làm bình thường.
Nhưng không ngờ hôm sau đó, Thịnh Văn Ngôn không thể nào đứng dậy nổi.
Ai mà ngờ lần đầu tiên lại kết thúc trong thảm bại.
Cô thấy thẹn với những điều mà mình đã nghĩ về Thẩm Tại, đáng lẽ cô nên phóng đãng không kềm chế được, cuốn lấy người đàn ông.
Mà tối qua, sự tỉnh táo gì đó đều mất hết.
“Em muốn uống nước không?” Thẩm Tại bước vào, anh chỉ mới vừa mặc quần vào lúc đi ra khỏi phòng, ngoài ra thì không mặc gì nữa, có thể nhìn thấy rõ ràng dấu cào cấu mà cô làm ra trên bả vai anh.
Thịnh Văn Ngôn rúc người trong chăn, tóc bù xù, eo mỏi lưng đau, quan trọng là chỗ đó bị va chạm mãnh liệt, đau cực kỳ.
“Uống…” Mở miệng nói chuyện, giọng cũng khàn.
Thẩm Tại nhìn cô rồi ngồi vào mép giường: “Lát nữa anh phải tới công ty, em buồn ngủ thì cứ ngủ tiếp đi.”
Trông anh bình tĩnh, giống như người làm xằng làm bậy tối hôm qua là người khác vậy.
Thịnh Văn Ngôn cầm lấy ly nước anh đưa, uống một hớp: “Em không muốn ngủ, hôm nay em phải tới công ty.”
Thẩm Tại khẽ cười: “Em muốn đi thì đứng dậy đi.”
Câu nói kháy rất tự nhiên thoải mái, chắc mấy câu vào tai này ra tai kia ngày hôm qua anh nói cũng tự nhiên như thế.
Thịnh Văn Ngôn lạnh lùng nhếch môi, bỏ ly thủy tinh xuống: “Em đứng dậy không nổi, toàn thân đau nhức, mệt chết đi được.”
Đuôi mắt khiến ánh nhìn thêm thu hút, lời nói yêu kiều.
Trái tim anh bị quyến rũ đến tê dại, giữ cổ tay cô lại nghịch nghịch: “Hôm nay công ty có chuyện gì quan trọng không?”
Thịnh Văn Ngôn: “Không có.”
Thẩm Tại: “Vậy thì ngày mai rồi đi.”
Kế hoạch của cô bị anh cắt ngang, khẽ hừ một tiếng: “Sếp Thẩm nói chuyện nghe hay thật, sếp vừa rút ra thì đã vui vẻ bỏ đi để tôi ở lại đây một mình.
Thật vô tình bạc bẽo.”
Đôi mắt Thẩm Tại khẽ híp lại, xốc chăn của cô lên: “À, ý sếp Thịnh là muốn giữ tôi ở lại làm tiếp hả?”
Thịnh Văn Ngôn ngẩn ra, biểu cảm cứng đờ: “Anh, bộ nhìn em giống như là có thể làm thêm mấy hiệp nữa hả? Anh không nghe đạo lý chỉ là làm phải biết tiết chế à, coi chừng thân thể bị phá hủy đấy!”
Thẩm Tại: “Cảm ơn em quan tâm, sức khỏe anh vẫn ổn.
Còn em đó, phải biết chăm sóc rèn luyện nó đấy.”
Thịnh Văn Ngôn cáu giận, trợn mắt nhìn anh, chuyện tối ngày hôm qua vẫn rành rành ở trước mắt.
Sao lại có thứ người như vậy chứ!
Mới lần đầu tiên mà đã làm tới mức muốn chết luôn, hôm qua cô không chết trên giường là may mắn lắm rồi.
Thẩm Tại: “Được rồi, xử lý xong chuyện trong công ty thì anh sẽ về với em ngay.”
Thịnh Văn Ngôn kéo chăn lại rồi rúc người vào đó, buồn bực nói: “Tùy anh, nhưng mà về nhớ mua đồ ăn ngon cho em.”
Thẩm Tại gật đầu: “Em muốn ăn gì?”
Thịnh Văn Ngôn nằm gối đầu suy nghĩ kỹ một hồi mới nói: “Đồ ngọt, ừ… hay là anh mua bánh ở cái tiệm dưới công ty đi, bánh phô mai ở đó cũng ngon lắm.
Ừm… Em còn muốn ăn cả bánh macaron của tiệm cà phê kế bên nữa.”
Thẩm Tại bật cười, tông giọng như đang dỗ dành con nít vậy: “Anh biết rồi, mua cho em cả.”
——
Thẩm Tại đi rồi, Thịnh Văn Ngôn mơ màng ngủ thật lâu nữa.
Trong mơ, cô lại bước vào khung cảnh ngày hôm qua, y hệt như mình đang bay bay trong không khí, nhìn bản thân bị dày vò hết lần này tới lần khác trong căn phòng, ánh mắt hồng hồng, rất đáng thương.
Nhưng Thịnh Văn Ngôn lại thấy ngạc nhiên với giọng nói của mình, rõ ràng là hôm qua cô đau muốn chết luôn nhưng tiếng kêu của cô sao lại mềm mại đến thế, cứ như bị ai bắt nạt vậy…
Thịnh Văn Ngôn đỡ trán, vội vàng tự bảo bản thân ở trong mơ là, dậy mau dậy mau, chỉ là mơ thôi…
Nhưng khi tỉnh lại thì cả người vẫn đau nhức, giống như đã lâu không vận động mà đột nhiên tới phòng gym chạy bộ rồi nâng tạ vậy, eo hông gì đó bủn rủn hết cả.
Cô âm thầm mắng Thẩm Tại, nhưng sau khi mắng xong lại không kìm được mà nhớ lại tình cảnh tối qua và giấc mơ vừa nãy, sau đó suy nghĩ, thể lực của anh tốt thật, sức bền, siêng năng không biết mệt.
Cô không muốn nằm nữa, thế là bò dậy tắm rửa, rút chiếc áo sơ mi của Thẩm Tại mặc vào.
Định cứ vậy mà đi xuống lầu, nhưng Thịnh Văn Ngôn đột nhiên nghĩ tới một chuyện, cô đi tới tủ đầu giường, kéo ngăn tủ ra.
Đúng thật là đồ ở đây rồi.
Nhưng chuyện khiến cô ngạc nhiên là bên trong lại có ba hộp bao cao su không cùng màu cũng không cùng hương, hơn nữa ba hộp hộp nào cũng khui ra rồi!
Khoan đã, chuyện ngày hôm qua đâu có nằm trong kế hoạch đâu, sao ở đây lại có nhiều hộp đã mở ra rồi?
Thịnh Văn Ngôn buồn bực, cũng ghim lại chuyện này trong đầu.
Thế là cô đi xuống lầu, vừa tựa vào sa lon xem phim vừa chờ anh về.
Khoảng bốn giờ chiều, bên ngoài vang lên tiếng động.
Thịnh Văn Ngôn nhìn về phía cửa, chưa đầy hai phút sau đã thấy Thẩm Tại bước vào.
Anh còn cầm đồ ngọt mua cho cô trong tay, thấy cô ngồi trong phòng khách thì bỏ bánh ngọt xuống, cởi áo khoác, ngồi xuống cạnh bên.
“Sao lại xuống đây rồi?” Anh thấy cô mặc quần áo của mình, chiếc áo sơ mi có vẻ hơi dài, thành một chiếc váy nhỏ.
Anh nhìn về phía đôi chân dài của Thịnh Văn Ngôn, theo bản năng.
Nhưng nhìn rồi thì lại để ý thấy trên chân trái, chỗ đầu gối có một vét trầy nhỏ, còn hơi đỏ nữa.
Thẩm Tại nhớ lại cảnh tối qua mình bắt cô nằm quỳ trên giường, cô khóc nhiều vô ngần, lúc đó Thẩm Tại chả còn biết gì, chỉ muốn xông ngang đánh thẳng, hoàn toàn không kìm nén nổi.
Không ngờ lớp drap trải giường mềm mịn vẫn có thể làm chân cô bị thương.
Thịnh Văn Ngôn không để ý thấy anh đang nhìn đầu gối mình, chỉ nói: “Em nằm trên giường lâu lắm rồi, phải xuống chứ.”
Thịnh Văn Ngôn ngồi dậy, híp mắt, bỗng dưng hỏi: “Sếp Thẩm, anh hay dẫn phụ nữ về nhà lắm à?”
Thẩm Tại hơi đau lòng, đưa tay xoa xoa đầu gối cho cô, “Phụ nữ? Em đó.”
Thịnh Văn Ngôn nghiêm túc nói: “Ý em là người phụ nữ khác ngoài em.”
Thẩm Tại dừng lại, quay qua nhìn cô: “Em thấy sao?”
Thịnh Văn Ngôn: “Anh có làm.”
Thẩm Tại: “…”
Thịnh Văn Ngôn nói: “Trong tủ đầu giường có bao cao su!”
Thẩm Tại vỡ lẽ, tiếp tục ấn ấn cái đầu gối đỏ hồng của cô: “Hôm đó thấy cái ghi chú của em nên anh muốn cho em kiểm tra thử xem đúng hay sai.
Vậy nên anh mua đó.”
“Anh mua một hộp là được rồi… thôi kệ anh mua ba hộp cũng được, vậy tại cả ba đều khui ra?” Thịnh Văn Ngôn nói, “Rõ ràng là anh đã sử dụng rồi.”
Thẩm Tại nhàn nhạt nói: “Đúng là dùng rồi, lại còn dùng với em đó.
Em không biết à?”
Thịnh Văn Ngôn: “…?”
Thẩm Tại biết cô nghi ngờ, nói: “Cứ mỗi lần anh lại mở một hộp, thử xem cái nào thoải mái nhất mà thôi.”
“…”
“Không thì em lên đếm đi, có phải hộp nào cũng thiếu một cái không?”
Tối qua tới khi làm xong, Thịnh Văn Ngôn đã mơ màng không tỉnh táo rồi, nhưng… có vẻ là làm mấy lần thật.
Thịnh Văn Ngôn cạn lời, cô không ngờ Thẩm Tại nhàm chán như vậy, cả buổi tối đều thí nghiệm xem cái bao cao su nào tốt hơn.
“Lại còn dẫn người phụ nữ khác về nhà… Em có thể nào suy nghĩ một cách bình thường được không?” Thẩm Tại chộp được đùi cô, cúi người, ôm Thịnh Văn Ngôn ngồi lên chân mình.
Sau đó anh cúi đầu định hôn.
“A…”
Thẩm Tại dừng lại: “Sao thế?”
“Đau.”
Tư thế này làm cô nhơ lại tối qua, lúc đó cô cũng bị Thẩm Tại ôm lên đùi thế này, dày vò đến mức muốn chết đi sống lại.
Cô buồn thảm tuột xuống, “Đừng cử động.”
Thẩm Tại dựa vào phía sau, nói: “Anh không làm gì cả.”
“Hôn cũng không được…” Thịnh Văn Ngôn lại nằm ra ghế sa lon, “Ông chủ Thẩm à, nghỉ ngơi chút đi nào.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...