Thẩm Thụ Diệc vượt đường xá xa xôi xuất hiện ở đây, chỉ vì biết Thịnh Văn Ngôn bị ốm.
Tình huống này, chỉ cần là người thì đều nhìn ra được là chuyện thế nào.
Chu Linh Vận khẽ hắng giọng: “Chuyện khu nghỉ dưỡng có thế gác lại, bên phía trợ lý Thịnh khẩn cấp hơn, cứ chờ cô ấy không sao đã rồi chúng ta hãy đi. Đúng không, anh Thẩm Tại?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Tại sắc mặt âm trầm, anh không đáp, nhưng cũng không rời đi.
Chu Linh Vận nhìn anh, trong lòng xoắn xuýt, nếu là trước kia, khi biết Thẩm Thụ Diệc thích Thịnh Văn Ngôn, cô ấy chắc chắn sẽ đốt pháo hoa chúc mừng, nhưng giờ thì không được!
Nếu Thịnh Văn Ngôn bị thằng nhóc đẹp trai này dụ mất, vậy Thẩm Tại phải làm sao! Chẳng phải là vừa lúc tiến tới với bà chị mình luôn sao?
Cô ấy tuyệt đối không cho phép loại chuyện này xảy ra được!
“Bác sĩ tới rồi.”
Vài phút sau, hai bác sĩ mặc áo blouse trắng đi tới, người đứng bên mép giường nhường chỗ cho họ, hai bác sĩ lập tức kiểm tra nhiệt độ cơ thể cho Thịnh Văn Ngôn.
“Cô ấy bắt đầu sốt từ bao giờ?” Bác sĩ hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Thụ Diệc lập tức đáp: “Tối qua 10 giờ nhận được điện thoại của cô ấy thì cô ấy đã thấy không khỏe, nhưng lúc đó cô ấy nói đã tự uống thuốc rồi.”
Thẩm Tại nhìn cậu ta, điện thoại... Cô ấy gọi điện cho Thẩm Thụ Diệc.
Bác sĩ: “Vậy trước đó thì sao, cô ấy bắt đầu không khỏe từ bao giờ?”
Thẩm Thụ Diệc hơi bối rối, chuyện này thì cậu ta không biết.
“Giữa trưa.” Thẩm Tại lên tiếng, “Trưa hôm qua lúc ăn cơm có nói cổ họng khó chịu, nhưng nguyên nhân chắc là vì hôm trước, đại khái là ăn mặc phong phanh nên cảm lạnh.”
“Ừm, được rồi.”
Thẩm Tại: “Nặng lắm à?”
“Không gọi là quá nặng, nhưng cô ấy sốt mà không được hạ sốt kịp thời. Bây giờ tôi phải hạ sốt bằng phương pháp vật lý cho cô ấy, sau đó còn phải truyền dịch.” Bác sĩ nói, “Lát nữa mọi người để lại một người ở đây chăm nom đi.”
“Để cháu.” Thẩm Thụ Diệc nói, “Cháu không có việc gì, chú út, để cháu ở đây chăm sóc cô ấy đi.”
——
Nửa tiếng sau, bác sĩ xử lý xong thì đi khỏi.
Thẩm Thụ Diệc kéo một cái ghế, ngồi bên mép giường Thịnh Văn Ngôn, nhìn chăm chú mu bàn tay đang ghim kim truyền dịch của cô.
Sắc mặt Thẩm Tại lạnh như băng, không thấy rõ cảm xúc, anh đứng trong phòng một lúc rồi quay người đi ra ngoài.
“Ấy, anh Thẩm Tại.” Chu Linh Vận vội vàng đuổi theo.
Nhưng Thẩm Tại đi rất nhanh, dường như không hề muốn để ý tới người khác.
Chu Linh Vận chạy theo một đoạn rồi dừng lại trên hành lang, lẩm bẩm nói: “Thật là... Sao lại còn để hai người kia ở lại với nhau chứ.”
“Em bận tâm quá nhỉ.” Chu Tư Mạc bước đến, không mặn không nhạt nói một câu.
Chu Linh Vận khẽ hừ một tiếng: “Làm sao, tôi không được bận tâm à? Người ta là tình nhân mà, Thịnh Văn Ngôn bị ốm, anh ấy còn làm việc cái nỗi gì.”
Đuôi lông mày của Chu Tư Mạc hơi nhướng lên: “Em chắc chắn là tình nhân?”
“...”
“Chuyện người khác em bớt lo đi, tập trung làm tốt chuyện ba giao cho ấy, đừng có làm hỏng chuyện.” Dứt lời, Chu Tư Mạc khoan thai rời đi.
Chu Linh Vận vẫn đứng tại chỗ, tức giận muốn bốc lửa: “Mịa! Ai làm hỏng cơ! Chị khinh ai đấy.”
...
Thịnh Văn Ngôn cảm thấy mình mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ, cô là một đứa trẻ mười tuổi, đi theo mẹ đến công viên giải trí chơi.
Chơi được một lúc, mẹ nói, có một anh trai tới chơi với cô. Sau đó cô thấy Thẩm Tại mười chín tuổi, giống hệt với anh trong ảnh chụp, non nớt ngây ngô, nhưng vô cùng anh tuấn.
Trong mơ cô vẫn chưa biết anh, nhưng lại vô cùng vui vẻ kéo lấy anh và mẹ, cứ chơi đi chơi lại trò vòng quay ngựa gỗ.
Sau đó sắc trời tối dần, họ đều phải về nhà. Cô nhìn thấy mẹ bảo mình chào tạm biệt Thẩm Tại, thế là, cô bé trong giấc mơ kia khóc đến nước mắt nước mũi dàn dụa, cô bé ôm chặt lấy cổ Thẩm Tại không chịu buông tay...
Trong giây phút đó, cô cảm thấy mình đang đứng trên góc nhìn của thượng đế.
Cô biết mình đang nằm mơ, cũng biết Thẩm Tại kia chỉ là ảo ảnh.
Nhưng nhìn thấy cô bé khóc dữ dội như vậy, bỗng dưng cô cũng thấy khó chịu vô cùng, cứ như, người bị chia cắt chính là cô và anh.
Cứ như, cô thật sự sẽ không còn được gặp lại anh nữa.
“Ưm...” Thịnh Văn Ngôn nức nở, khóe mắt chảy ra một giọt nước mắt.
Thẩm Thụ Diệc nghe tiếng động giật mình, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn: “Thịnh Văn Ngôn? Cậu tỉnh rồi.”
“Thẩm Tại...”
Thẩm Thụ Diệc sững người: “Là tôi.”
Thịnh Văn Ngôn chầm chậm mở mắt, bóng người nhạt nhòa bên mé giường dần hiện ra rõ ràng, cô nhìn thấy một người đàn ông ngồi bên cạnh, là Thẩm Thụ Diệc.
Dù sao cũng là chú cháu, đường nét loáng thoáng có chút giống nhau, mà hôm nay Thẩm Thụ Diệc còn mặc âu phục, cô suýt nữa nhận nhầm.
Nhưng ngay một giây sau khi biết mình nhận nhầm, cảm giác hụt hẫng khôn cùng cũng trào dâng.
“Là cậu à, sao cậu vẫn còn ở đây?”
Thẩm Thụ Diệc: “Cậu vừa truyền nước xong, bác sĩ nói, phải có người ở lại trông nom cậu một lúc.”
Thịnh Văn Ngôn nhìn mu bàn tay của mình, quả nhiên có dán bông cầm máu: “Anh ấy đâu...”
Cô cảm giác lúc mình ngất đi Thẩm Tại có xuất hiện, cô nghe thấy tiếng anh, nhưng lúc đó mí mắt cứ nặng trĩu, nặng như chì, không mở mắt ra được, cũng chưa nói được tiếng nào thì đã mất đi ý thức.
Thẩm Thụ Diệc biết cô đang hỏi ai, lòng cậu ta khó chịu: “Chú út còn có việc bận.”
Thịnh Văn Ngôn im lặng một hồi, ừ một tiếng.
Cô hiểu anh mà, bất cứ lúc nào cũng đặt công việc lên trên hết, chỉ là trợ lý bị ốm mà thôi... Có là gì đâu.
Có khi, anh còn chẳng quan tâm là cô bệnh thật hay giả vờ.
“Cậu muốn uống nước không? Hay là, muốn ăn chút gì đó?” Thẩm Thụ Diệc hỏi.
Thịnh Văn Ngôn lắc lắc đầu: “Bây giờ tôi chẳng muốn ăn gì cả?”
Thẩm Thụ Diệc nói: “Được, vậy cậu có chỗ nào không thoải mái thì cứ nói với tôi, tôi ở lại đây với cậu.”
“...”
Thẩm Thụ Diệc thấy cô nhìn mình không nói gì, có hơi khó hiểu: “Sao vậy? Cậu muốn nói gì à? Cậu đừng ngại, có việc gì cứ nhờ tôi làm là được.”
“Thẩm Thụ Diệc, cậu biết tôi thích Thẩm Tại mà phải không?” Thịnh Văn Ngôn đột nhiên nói.
Biểu cảm trên mặt Thẩm Thụ Diệc cứng lại, tất cả nhiệt tình và quan tâm dường như đều bị đóng băng ngay trong giây phút này, ‘tòa thành’ đầy dự liệu trong lòng kia xuất hiện một khe nứt, dường như sắp sụp đổ.
Hai tay Thẩm Thụ Diệc theo bản năng nắm chặt lại, cậu ta hơi hoảng hốt: “Tôi, tôi biết."
“Ồ, vậy là tốt rồi.” Thịnh Văn Ngôn máy móc mỉm cười, lảng sang chuyện khác, “Tôi thấy giờ mình vẫn buồn ngủ, cậu không cần ở đây với tôi đâu, quay về đi.”
Thẩm Thụ Diệc hơi hé miệng, nhẹ giọng nói: “Bác sĩ nói cậu vẫn cần người trông nom.”
“Không sao, không cần đâu, tôi khá nhiều rồi.”
“Chờ cậu khỏe hẳn rồi, tôi sẽ đi.”
“...”
Thịnh Văn Ngôn không hơi đâu mà cãi cọ với cậu ta, cô bất đắc dĩ nhìn cậu ta một cái, rồi kéo chăn lên, lựa chọn cứ thế nhắm mắt lại.
Mà cô cũng thấy mệt thật, không mất bao lâu, hơi thở cũng dần trở nên nặng nề, đi vào giấc ngủ.
Từ lúc Thịnh Văn Ngôn đột nhiên nói một câu kia, Thẩm Thụ Diệc cứ sững ra đó, gần như không hề thay đổi tư thế lấy một lần
Cậu ta nghĩ, cô biết hết rồi, biết mình có tâm tư với cô, cho nên mới nhắc nhở một câu như thế.
Mặc dù đã biết trước người cô thích bây giờ là chú út của mình, nhưng cô cố tình nhắc nhở một câu như thế, vẫn làm lòng cậu ta nghẹn ứ.
Cô đang cố ý đẩy cậu ta ra, cũng hoàn toàn không muốn cậu ta thích mình...
Ánh mắt Thẩm Thụ Diệc dừng trên gương mặt say ngủ của cô, lòng vừa chua vừa chát.
Nhưng mà... Cậu ta đã không thể không chế được nữa.
Cậu ta thích cô.
“Mình sẽ đối tốt với cậu, biết đâu được, cậu sẽ rất mau lại thích mình thì sao...” Thẩm Thụ Diệc rũ mắt, do dự một lúc, nhẹ nhàng mơn man bàn tay để ngoài chăn của cô.
Da thịt trong lòng bàn tay ấm áp, nắm tay nho nhỏ, có thể bao trọn lấy.
Thẩm Thụ Diệc chợt nghĩ, rốt cuộc thì tại sao trước kia cậu ta cứ một hai phải đẩy cô ra như vậy chứ.
Titt ——
Cửa phòng có người quẹt thẻ đi vào, tiếng bước chân rất nhỏ, có hai người đến. Thẩm Thụ Diệc quay đầu lại nhìn, cũng rụt bàn tay đang đặt trên tay Thịnh Văn Ngôn lại.
Nhưng Thẩm Tại đứng cách đó không xa, hình ảnh vừa rồi đã thu hết vào mắt.
Chu Linh Vận đứng bên cạnh líu lưỡi, lén liếc nhìn Thẩm Tại một cái. Nhưng người bên cạnh trước giờ luôn giấu đi cảm xúc, cô ấy không thể nhìn ra đến cùng là tâm tư anh thế nào.
“Chú út, chị Linh Vận.” Thẩm Thụ Diệc đứng dậy đi tới, nói giọng thật khẽ.
Chu Linh Vận: “Cô ấy không sao rồi chứ?”
Thẩm Thụ Diệc đáp: “Hạ sốt rồi, vừa mới ngủ lại.”
Chu Linh Vận: “Ồ... Vậy tốt.”
“Sáng sớm cháu mới bay, là đột xuất quyết định qua đây à?” Ánh mắt Thẩm Tại không dời, vẫn dừng lại ở người trên giường kia. Nhưng lời nói thì lại là nói với Thẩm Thụ Diệc.
Thẩm Thụ Diệc gật đầu: “Hơi lo lắng, cho nên...”
“Công việc hôm nay đều bỏ lại?”
Thẩm Thụ Diệc thoáng sửng sốt: “Vâng...”
Thẩm Tại: “Không vấn đề gì chứ.”
Giờ ở công ty Thẩm Thụ Diệc cũng đang theo vài hạng mục, tối qua đột xuất quyết định qua đây, hoàn toàn là vì ấm đầu, thật ra có rất nhiều việc đang chồng đống cần giải quyết.
“Cháu, cháu để người khác ——”
“Cháu quay về đi.” Thẩm Tại nói.
“Nhưng mà...”
“Cô ấy có người chăm sóc.” Thẩm Tại nhìn về phía Thẩm Thụ Diệc, biểu cảm lạnh nhạt, “Giờ cháu về được rồi.”
Từ nhỏ Thẩm Thụ Diệc đã kính sợ Thẩm Tại, chú út nói một là một hai là hai, cậu ta cũng chưa bao giờ biết ngỗ nghịch.
Lúc này anh nghiêm túc bảo cậu ta về làm việc như thế, cậu ta hoàn toàn không dám nói không, huống chi, bên phía công ty quả thật cũng đã thục giục rất nhiều lần.
Thẩm Thụ Diệc rũ mắt, ánh mắt tranh đấu.
“Thụ Diệc, em yên tâm đi, Thịnh Văn Ngôn còn có bác sĩ quan sát mà, bọn chị cũng ở đây, không có việc gì đâu.” Chu Linh Vận nói, “Em đó, lỡ mà có ảnh hưởng đến chuyện quan trọng gì, kiểu gì cũng bị ba mắng.”
Thẩm Thụ Diệc quay đầu lại nhìn Thịnh Văn Ngôn, đành nói: “Vậy được... Nhưng nếu cô ấy tỉnh lại, chị nói với em một tiếng nhé.”
Chu Linh Vận: “Biết rồi biết rồi.”
Thẩm Thụ Diệc: “Vậy chú út, cháu đi trước đây.”
Thẩm Tại: “Chú xếp người đưa cháu ra sân bay.”
Thẩm Tại và Thẩm Thụ Diệc ra khỏi phòng, Chu Linh Vận nhìn hai người, lại nhìn Thịnh Văn Ngôn đang ngủ, cô ấy nhún vai, đành phải ngồi xuống chiếc ghế bên mép giường.
Chu Linh Vận ngồi đấy gần một tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy ai quay lại, cô ấy chơi điện thoại đã bắt đầu thấy mất kiên nhẫn, đang định gọi hỏi thì người trên giường đột nhiên mở miệng: “Cô ồn chết đi được, có người nào trông bệnh nhân như thế không?”
Chu Linh Vận bỏ điện thoại xuống: “Cô dậy rồi à.”
Giọng Thịnh Văn Ngôn khàn khàn: “Mở loa ngoài to như thế, người chết cũng bị cô dựng dậy.”
“Tôi tốt bụng ở lại đây chăm sóc cô, cô đừng có mà không nể mặt nhé.”
Thịnh Văn Ngôn hơi cong khóe môi: “Ồ, vậy tôi cảm ơn nhé.”
“Thật ra cũng không cần, nếu cô dậy rồi thì tôi đi đây.”
“Ê, chờ đã.”
“Làm sao?”
“Ra ngoài thì tiện thể bảo người mang lại đây chút đồ ăn đi, tôi đói bụng.”
Chu Linh Vận trợn mắt: “Đói chết cô... Đồ lắm chuyện.”
Nói thì nói thế, nhưng Chu Linh Vận vẫn lấy điện thoại ra, vừa ra ngoài vừa định gọi điện cho phòng bếp.
Lúc ra ngoài còn đóng cửa phòng lại cho Thịnh Văn Ngôn, cô ấy nhập số điện thoại, chuẩn bị nhấn gọi.
“Móa!”
Cửa vừa mới đóng lại thì đột nhiên thấy một người đứng bên cạnh, Chu Linh Vận giật nảy mình, trợn tròn mắt.
“Anh, anh Thẩm Tại...”
Thẩm Tại liếc nhìn cô ấy: “Cô ấy tỉnh rồi à?”
“Vâng... Tỉnh rồi, giờ đang kêu đói bụng, bảo em gọi chút gì đó ăn.”
Thẩm Tại: “Thanh đạm chút.”
“Vâng.” Chu Linh Vận vỗ về trái tim bé nhỏ vừa bị hoảng sợ của mình, lại lưỡng lự một lát mới hỏi nói, “Sao anh lại đứng ở cửa?”
Thẩm Tại lại không đáp, nhấc chân đi về một hướng khác trên hành lang.
Chu Linh Vận đứng ngơ tại chỗ, khó hiểu nhìn theo bóng lưng anh.
Cái người này... Không phải là đứng đấy từ nãy giờ đấy chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...