Em chỉ thích gương mặt anh

Chuyện kinh khủng nhất trong cuộc đời này chính là khoảnh khắc nghiệp quật thời 4.0*, chắc cũng không còn gì hơn cái này. 
 
(*) Theo nguyên tác là 社死 (tương tự với onosecond trong tiếng Anh): Chỉ một trường hợp bạn lâm vào tình huống khó xử do hành động hoặc chuyện riêng tư bị công khai, bị lộ trên mạng xã hội.
 
Thịnh Văn Ngôn đã ngồi sau bàn làm việc của Thẩm Tại ròng rã năm phút đồng hồ không nhúc nhích, mà năm phút trước Thẩm Tại đã đen mặt rời khỏi văn phòng.
 
Nhưng kịch bản... Đâu phải như thế này!!!!
 
Thịnh Văn Ngôn hít sâu một hơi, giống như người máy cuối cùng cũng được nạp đầy điện, ngón tay cô cứng ngắc gõ trên bàn phím: [Lâu Ngưng! ĐỆCH CONME CẬU!]
 
Kết quả của việc chọc giận Thẩm Tại chính là: Nguyên ngày hôm sau, anh đều không nói với cô thêm một lời thừa thãi nào.
 
Thịnh Văn Ngôn cay đắng ngồi tại chỗ làm việc, lúc nghỉ trưa gửi cho anh một tin nhắn xin lỗi, từ đầu đến cuối 500 từ, mỗi từ đều là máu và nước mắt!
 
Nhưng, vẫn không có hồi âm.
 
Cơ mà cô có thể hiểu được, Thẩm Tại tức giận cũng phải thôi. Bởi vì anh thật sự quan tâm chuyện học hành của cô nên mới dành chút thời gian xử lý luận văn giúp cô, nào ngờ cô lại lừa anh như vậy.
 
Nhưng vấn đề là, đây cũng không phải ý định ban đầu của cô.
 
Ban đầu cô chỉ muốn mượn cớ tâm trạng không tốt để cùng anh ăn một bữa cơm, ai biết được chuyện lại phát triển thành ngồi văn phòng xem luận văn...
 
Thịnh Văn Ngôn thở dài, nước đi này đúng là đi vào lòng đất rồi, sau này có muốn gặp gỡ anh ngoài giờ làm nữa cũng càng khó.
 
--
 
Thịnh Văn Ngôn rầu rĩ mấy ngày liền, nhưng may mắn là, đến hôm thứ bảy Triệu Thuận Từ bỗng gọi điện thoại cho cô, hỏi cô có muốn đến nhà chơi không.
 
Thịnh Văn Ngôn nghe xong cuộc gọi này thì bật dậy như cá chép, leo thẳng xuống giường, chạy như bay đi thay quần áo.
 
Đi chứ! Đương nhiên là phải đi rồi!
 
Cuối tuần rất có thể Thẩm Tại sẽ về thăm ba mẹ, như vậy không phải cô sẽ được gặp anh hay sao.
 
Lúc nhà họ Thẩm không có đám tiểu bối thì thường chỉ có Triệu Thuận Từ và bố của Thẩm Tại - Thẩm Đức Huy sống ở đó. Thẩm Đức Huy trầm tính ít nói, bình thường toàn là ở trong thư phòng viết chữ, đọc sách, Thịnh Văn Ngôn rất ít khi tiếp xúc với ông.
 
Nhưng bởi vì Triệu Thuận Từ rất thích cô cho nên mỗi lần thấy cô Thẩm Đức Huy đều tỏ thái độ rất ôn hòa.
 
Sau khi đón xe đến nhà họ Thẩm, Triệu Thuận Từ đích thân ra đón Thịnh Văn Ngôn từ ngoài vào, hai người khoác tay nhau vừa đi vừa trò chuyện: "Văn Ngôn, đầu tuần bác vừa học làm được một món ngọt, cứ muốn làm cho con ăn thử xem, may mà cuối tuần con có rảnh."
 
Thịnh Văn Ngôn thiếu thốn tình thương của mẹ, lại không có được sự yêu thương của người lớn trong một thời gian dài, cho nên sự hiện diện của Triệu Thuận Từ quả thực đã lấp đầy chỗ trống này trong cô.
 
Ban đầu lúc đến đây cô còn có suy nghĩ nhân cơ hội này có lẽ sẽ gặp được Thẩm Tại, nhưng vừa nhìn thấy Triệu Thuận Từ, cô lại cảm thấy mình sắp quên luôn cả mục đích ban đầu.
 
Cô thật lòng rất thích ở chung với Triệu Thuận Từ, cảm giác này giống như mình đang được chính người lớn trong nhà mình yêu thương vậy.
 
"Thật sao? Phu nhân bác thật là giỏi quá, còn biết làm bánh ngọt nữa."
 
Triệu Thuận Từ nói: "Ôi chao, không phải là vì bác về hưu rồi, ở nhà rảnh rỗi nhàm chán quá sao, cái gì cũng học một chút, mà tiếc là đám người trong nhà này lại không hảo ngọt cho lắm, bác làm ra mà không ai ăn."
 
"Con thích ăn!" Thịnh Văn Ngôn nói, "Sau này bác làm ra thành phẩm nào mới, cứ để con tới nếm thử nhé."

 
"Được! Vậy thì tốt quá rồi."
 
Thịnh Văn Ngôn: "Con cũng muốn học hỏi cách làm một chút, phu nhân, con làm với bác nhé, bác dạy con."
 
"Được, không thành vấn đề. Thật ra ấy, làm mấy thứ này cũng rất thú vị."
 
"Vâng!"
 
Vào phòng bếp, Triệu Thuận Từ đẩy dì giúp việc trong nhà ra ngoài, bà và Thịnh Văn Ngôn ở bên trong nhào bột mì, trộn nguyên liệu.
 
"Văn Ngôn, trông con dạo này gầy đi rồi phải không, công việc ở công ty bận mải lắm sao?"
 
Thịnh Văn Ngôn đáp: "Là rất bận ấy ạ."
 
"Ôi chao, thế đâu được, Thẩm Tại thế này quá không ổn, có phải nó ném cả đống công việc cho con không?"
 
"Không không không, Thẩm tổng rất quan tâm con, là con, con chọc anh ấy giận rồi ạ... "
 
Triệu Thuận Từ nhíu mày: "Nó tính tình cáu kỉnh vậy đấy. Bác nói con nghe, hồi nó 18, 19 tuổi còn xấu tính hơn cơ. Lúc ấy nó cãi nhau với ba nó, nói không về là không về luôn, nói không tiêu tiền bố mẹ là không tiêu luôn, ai khuyên cũng không nghe."
 
"Nhưng bây giờ anh ấy tốt tính lắm... Là do cháu chọc giận thôi."
 
Triệu Thuận Từ nghe vậy thì lập tức buông bột mì trong tay xuống: "Vậy chuyện là sao?"
 
"Thì là chuyện công việc thôi ạ." Thịnh Văn Ngôn nào dám kể ra nguyên nhân thật sự, chỉ lí nhí nói: "Cả ngày hôm qua anh ấy đều xem cháu như không tồn tại vậy."
 
"Cái gì? Một thằng đàn ông lớn đùng đùng rồi vậy mà còn giận dỗi với một cô bé à? Con đợi đấy, để bác gọi cho nó, bắt nó về đây ngay mới được."
 
"Đừng, thôi ạ..." Thịnh Văn Ngôn vội vã ngăn cản, "Nếu để anh ấy biết cháu tố cáo với bác, anh ấy lại còn giận hơn!"
 
"Không đâu, con yên tâm." Triệu Thuận Từ nói, "Bác không nói là con ở đây, cứ bảo nó về đã, để bác xem xem nó dám tức giận kiểu gì."
 
"..."
 
Triệu Thuận Từ nói vậy rồi lau lau tay, bắt đầu gọi điện thoại.
 
Thịnh Văn Ngôn đứng bên cạnh ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ nghe thấy Triệu Thuận Từ nói với đầu kia điện thoại, hôm nay về nhà ăn cơm.
 
Không biết Thẩm Tại đã nói gì, Triệu Thuận Từ lập tức trầm mặt, mắng anh một trận, nhưng cuối cùng đến lúc cúp máy, Triệu Thuận Từ có vẻ rất đắc ý. Có lẽ là Thẩm Tại đã thỏa hiệp, quyết định về rồi.
 
Thịnh Văn Ngôn biết vậy thì vừa vui mừng vừa hồi hộp, nghĩ bụng đợi lát nữa anh về cô nhất định sẽ nghiêm túc nói lời xin lỗi với anh!
 
Làm xong hết các bước, Triệu Thuận Từ cho bán thành phẩm vào lò nướng.
 
Trong lúc chờ đợi thì hai người ra phòng khách, vừa uống trà vừa xem tivi.
 
"Thiếu gia tới rồi ạ." Nửa tiếng sau, loáng thoáng nghe thấy tiếng chào hỏi của người giúp việc, trái tim Thịnh Văn Ngôn căng thẳng, cô lập tức để chén trà xuống, ngồi thẳng người lại.
 
Tiếng bước chân đến gần, không bao lâu sau, một bóng hình cao lớn rắn rỏi đi tới. Áo hoodie màu be, quần jean, là một cậu thiếu niên tuấn lãng.
 

Không phải anh.
 
Thịnh Văn Ngôn hơi hụt hẫng, nhưng thấy Thẩm Thụ Diệc tới, lại nhớ đến chuyện hôm sinh nhật cậu ta, cô thấy hơi xấu hổ. Dù sao thì hai người cũng xem như là đã cãi nhau một trận.
 
Thẩm Thụ Diệc vào thì thấy Thịnh Văn Ngôn cũng ở đây, vẻ mặt cậu ta hơi cứng lại.
 
Hôm đó cậu ta gặp chấn động quá lớn, từ đó đến giờ vẫn thấy có chút rối bời. Thậm chí cậu ta còn không dám đi hỏi lại Thẩm Tại, Thịnh Văn Ngôn thích chú, vậy, chú thì sao?
 
Nếu như chú út cũng thích Thịnh Văn Ngôn thì làm sao đây?
 
Cậu ta cứ tự hỏi mãi như thế, phải làm sao đây? Nhưng chẳng bao giờ có đáp án.
 
Bởi vì cậu ta thích Thịnh Văn Ngôn, cậu ta rất chắc chắn là mình thích cô...
 
"Thụ Diệc? Sao con cũng đến rồi?" Triệu Thuận Từ thấy cậu ta thì mừng ra mặt, "Sao lại không gọi báo trước với bà?"
 
Thẩm Thụ Diệc: "À... Hôm nay con không có việc gì nên muốn tới thăm bà."
 
"Ôi chao con xem này, thế này không phải khéo quá hay sao, hôm nay Văn Ngôn cũng tới chơi với bà." Triệu Thuận Từ kéo cậu ta qua ngồi xuống, "Ngồi đi ngồi đi, hôm nay bà với Văn Ngôn làm bánh ngọt, sắp xong rồi, lát nữa cho con nếm thử."
 
Thẩm Thụ Diệc: "Vâng."
 
"Lão phu nhân, lò nướng đến giờ rồi ạ." Người trong phòng bếp đi ra thông báo.
 
"Được, để tôi làm." Triệu Thuận Từ đứng lên, đưa mắt ra hiệu cho Thẩm Thụ Diệc, "Thụ Diệc, con ngồi trò chuyện với Văn Ngôn nhé."
 
Thẩm Thụ Diệc: "Vâng..."
 
Sau khi Triệu Thuận Từ đi khỏi, cả phòng khách chỉ còn lại hai người bọn họ.
 
Im lặng nửa ngày, Thẩm Thụ Diệc mới nói: "Chuyện hôm đó, xin lỗi cậu, tôi nói chuyện có hơi quá đáng."
 
Thịnh Văn Ngôn nhìn cậu ta, thật ra bây giờ cô đã không còn giận nhiều lắm. Mặc dù hôm đó lời lẽ cậu ta có hơi khó nghe, nhưng theo một số phương diện thì cũng không hẳn là nói oan, cô quả thực là nhan khống.
 
Mà cậu ta có hiểu lầm lớn đối với cô, cảm thấy cô chỉ là bỗng dưng nổi hứng đi trêu ghẹo Thẩm Tại, cũng không có gì đáng trách.
 
"Được rồi, không sao cả, không cần xin lỗi đâu."
 
Thẩm Thụ Diệc cúi đầu, bỗng dưng không biết phải nói gì, mãi lâu sau mới cứng nhắc hỏi: "Vậy, dạo này cậu vẫn ổn chứ?"
 
"Tôi à, cũng tạm."
 
"... Ừ."
 
Thịnh Văn Ngôn thấy cậu ta ngồi ngây ra đó, thế là rót cho cậu ta một chén trà: "Uống không?"
 
"Cảm ơn."
 
Thịnh Văn Ngôn cười: "Đây là nhà bà cậu mà, sao cứ như đang ở nhà tôi vậy, mà cậu lại còn là khách."

 
Thẩm Thụ Diệc nghe vậy cũng thấy hơi buồn cười, nói: "Bà nội rất thích cậu, có lẽ, bà càng hi vọng cậu là người nhà bà hơn."
 
"Tôi mà là người nhà họ Thẩm thì tốt rồi." Thịnh Văn Ngôn nói, "Bà cậu so với bà nội tôi thì tốt hơn nhiều."
 
Chuyện nhà họ Thịnh, dạo gần đây Thẩm Thụ Diệc cũng có nghe nói. Bởi vì trong lúc bất giác để tâm tới cô nên cũng nghe được kha khá.
 
Sau khi hỏi qua mới biết tình cảnh của cô lúc ở nhà là thế nào.
 
Cậu ta cứ nghĩ cô là đại tiểu thư được người nhà chiều chuộng đến không biết trời đất, nhưng hóa ra cô cũng có một mặt mà người ngoài không hề hay biết.
 
Thẩm Thụ Diệc liếc nhìn cô, lại thấy lúc cô nói vậy trông tràn đầy ngưỡng mộ, cậu ta hơi đau lòng, "Cậu thích bà nội thì có thể đến nhà thường xuyên, bà cũng rất thích cậu."
 
...
 
Lúc Thẩm Tại đi vào thì vừa lúc thấy một màn như thế này: Trên ghế sô pha, một đôi nam nữ trẻ ngồi bên nhau, chuyện trò vui vẻ.
 
Vốn dĩ đây đáng ra sẽ là một hình ảnh rất hài hòa. Nhưng sự xuất hiện của anh hiển nhiên lại trở thành kỳ đà, cô bé trên ghế sô pha kia ngước lên thấy anh thì bất ngờ đứng bật dậy, trông có vẻ rất căng thẳng...
 
Hình ảnh tươi đẹp vừa rồi cứ vậy mà tan biến.
 
Đúng là anh phá hỏng cảnh đẹp rồi.
 
"Chú út..." Thẩm Thụ Diệc gọi anh, lại vô thức quay lại nhìn Thịnh Văn Ngôn, người kia nhìn người đàn ông trước mặt không chớp mắt, trái tim cậu ta hơi thõng xuống.
 
Thẩm Tại không nhìn Thịnh Văn Ngôn, chỉ không mặn không nhạt nói: "Ừ, cháu ở đây à."
 
Thẩm Thụ Diệc: "Đến thăm bà nội ạ."
 
"Ừ."
 
Thẩm Tại không đi tới: "Bà đâu?"
 
Thẩm Thụ Diệc: "Bà vào phòng bếp."
 
Thẩm Tại gật đầu, sau đó quay người đi về phía phòng bếp.
 
Thịnh Văn Ngôn đứng yên tại chỗ, nhìn anh làm lơ mình như không khí, trái tim run rẩy như bị cơn gió lạnh lùa vào.
 
Hừ, có cần phải tức giận đến vậy không.
 
--
 
Lúc này trong phòng bếp, bánh ngọt vừa ra lò tỏa hương thơm ngào ngạt.
 
Triệu Thuận Từ đứng bên bàn, đang định chia phần để cắt bánh thì thấy Thẩm Tại đi tới, bà buông dao xuống: "Về rồi à."
 
"Vâng."
 
Triệu Thuận Từ lườm anh một cái: "Không mắng anh hai câu thì anh không về đấy, thật đúng là."
 
Thẩm Tại: "Sao Thịnh Văn Ngôn lại ở đây?"
 
"Đương nhiên là mẹ gọi con bé đến, nếu không, mấy đứa có thể cùng làm bánh ngọt với mẹ chắc."
 
Thẩm Tại mặc cho Triệu Thuận Từ nói mỉa, anh đã quá quen rồi: "Cô ấy không rảnh, mẹ cứ gọi cô ấy suốt ngày thế làm gì?"
 
"Cái gì mà không rảnh?" Triệu Thuận Từ nói đến đây lại tức, "Mẹ nói chứ, có phải anh làm khó con gái nhà người ta quá rồi không, mấy nay lại nhét cho con bé cả núi công việc hả?"
 

Thẩm Tại: "Con có bao giờ..."
 
"Anh lớn già đầu rồi, đừng có gây khó dễ cho một đứa trẻ nữa được không! "
 
Thẩm Tại hơi nhíu chân mày: "Sao thế, cô ấy tố với mẹ à? "
 
Triệu Thuận Từ giơ tay đánh anh một cái: "Cô bé kia toàn nói tốt cho anh, tố cái gì mà tố, đồ lòng dạ tiểu nhân... "
 
Thẩm Tại cười giễu một tiếng: "Thế mà mẹ lại rất thiên vị cô ấy nhỉ. "
 
"Chứ sao nữa, Văn Ngôn ngoan ngoãn thế kia." Triệu Thuận Từ liếc về phía phòng khách, lòng vui phơi phới, "Mẹ còn đang trông mong rước con bé về làm cháu dâu đây, con nhìn xem chúng nó có xứng đôi không kìa. "
 
Thẩm Tại vẻ mặt lạnh tanh, ồ một tiếng: "Mẹ cứ ở đấy mà trông mong nhé, con lên tầng trước đây, bao giờ ăn thì gọi con."
 
"Ơ cái thằng? Không nếm thử bánh à."
 
"Thôi ạ."
 
Thẩm Tại trở về cũng chỉ ở dưới tầng vài phút như vậy rồi đi lên, Thịnh Văn Ngôn đành trơ mắt nhìn anh cứ thế xuất hiện rồi lại biến mất khỏi tầm mắt. 
 
Lúc này ngay cả bánh ngọt cô cũng chẳng còn hứng ăn, chỉ ăn vài miếng rồi hỏi: "Thẩm tổng không ăn ạ? "
 
Triệu Thuận Từ: "Nó không thích ăn mấy cái này."
 
"Nhưng bánh này ăn ngon lắm mà." Thịnh Văn Ngôn nói, "Hay là, cháu mang một miếng lên cho anh ấy nếm thử. "
 
Tay cầm dĩa của Thẩm Thụ Diệc khựng lại, nhưng cậu ta không ngẩng đầu lên.
 
Triệu Thuận Từ trìu mến nhìn Thịnh Văn Ngôn: "Ôi con bé này, con ngoan quá... Nhưng mà không cần để ý nó đâu, cứ nghĩ việc ngày nào nó cũng giày vò con lúc làm việc, con mang cho nó làm gì"
 
"Không sao không sao ạ, hay cứ mang cho anh ấy một miếng đi." Thịnh Văn Ngôn cười cười nói đùa, "Lấy lòng lãnh đạo mà, chuyện nên làm ạ!"
 
Triệu Thuận Từ xoa xoa đầu cô, "Ha ha ha được thôi, vậy con mang đi."
 
"Vâng!"
 
Thịnh Văn Ngôn bê miếng bánh lên, cẩn thận từng li từng tí đi lên tầng.
 
Thẩm Tại lúc này đang ở phòng sách, cô đi tới, gõ gõ lên cửa.
 
"Vào đi."
 
Thịnh Văn Ngôn nghe thấy được phép thì đẩy cửa đi vào: "Phu nhân bảo em mang một miếng bánh cho anh..."
 
Sắc mặt Thẩm Tại lãnh đạm: "Tôi không ăn, cô mang xuống đi."
 
Thịnh Văn Ngôn đâu chịu rời đi, cô đi đến bên bàn, đặt miếng bánh xuống cho anh: "Ăn ngon lắm, em tự tay làm đấy."
 
"Không cần đâu, tôi không thích ăn đồ ngọt."
 
Ánh đèn trong phòng sáng rỡ, nhưng sắc mặt của anh lại lạnh lẽo làm người ta như muốn đóng băng.
 
Thịnh Văn Ngôn thấy anh cứ luôn miệng từ chối, lòng chợt thấy tủi thân, chua xót não nề.
 
Thẩm Tại thấy người còn chưa đi, anh nhíu mày nhìn cô: "Còn có chuyện gì?"
 
Thịnh Văn Ngôn nhích nhích hai bước lại gần anh, kéo kéo tay áo anh, nghèn nghẹn nói: "Thẩm Tại, em biết em sai rồi, sau này em sẽ không nói dối anh nữa, anh đừng giận được không..."
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận