Em chỉ thích gương mặt anh

Đối với chuyện mình thích Thẩm Tại, Thịnh Văn Ngôn cũng không cảm thấy có gì là khó nói nên lời.
 
Trước giờ cô không nói ra chỉ đơn giản là vì sợ Thẩm Tại bị shock, lại nghĩ cô không làm việc cho tốt mà nghĩ ngợi mấy chuyện gì không đâu.
 
Cô định cứ làm công tác chuẩn bị cho tốt, để anh thấy được cô luôn làm việc rất nghiêm túc rồi mới tỏ tình thật hoành tráng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng cô đâu có tính sẽ bị nghe thấy như thế!
 
Thịnh Văn Ngôn hơi bối rối, sau đó còn chẳng dám nhìn mặt Thẩm Tại, cô nói với Triệu Thuận Từ mình có việc phải về nhà trước rồi đi luôn.
 
Sau khi về lại chỗ ở, suốt đêm cô cứ nằm trằn trọc mãi, rất hồi hộp, nhưng cũng có chút mừng thầm.
 
Cô không biết đến cùng anh có nghe thấy chút gì hay không, cũng không biết anh biết cô thích mình rồi thì sẽ có phản ứng thế nào.
 
Sẽ cảm thấy khó hiểu? Thẹn quá hóa giận? Hay là giống như cô... Cảm thấy vui mừng?
 
Cả đêm đầu óc chẳng chịu dừng mấy suy nghĩ kỳ quái, cứ thế mà Thịnh Văn Ngôn không ngủ được chút nào, sáng hôm sau tỉnh dậy đến công ty với đôi mắt thâm quầng.
 
"Cô sao thế?" Vừa đến chỗ làm, Trần Siêu đã hỏi một câu.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thịnh Văn Ngôn trang điểm nhẹ nhàng, không che nổi quầng thâm, Trần Siêu chăm chú quan sát hai mắt cô, kinh ngạc nói: "Lượng công việc không đến nỗi để cô thức suốt đêm vậy chứ?"
 
Thịnh Văn Ngôn khoát khoát tay, cười gượng nói: "Không, ngủ ngon lắm, ha ha."
 
"Vậy quầng thâm này của cô là thế nào?"
 
"Tôi..."
 
"Mang tài liệu về Thịnh Hòa đến văn phòng tôi."
 
Lời nói chợt bị cắt ngang, chỉ thấy Thẩm Tại bước ra khỏi thang máy, mắt nhìn thẳng đi ngang qua con đường giữa bàn làm việc của hai người.
 
Thịnh Văn Ngôn cả người căng cứng, lập tức ngồi thẳng dậy: "Vâng!"
 
Sau khi anh vào, cánh cửa văn phòng lại đóng lại, Thịnh Văn Ngôn thở phào nhẹ nhõm, vội vàng thu xếp tài liệu.
 
Sắp xếp xong xuôi, cô bước đến cửa phòng văn phòng, đưa tay lên định gõ cửa...
 
Tự dưng lại hơi rén, thế là lại để tay xuống. Nhưng công việc không thể lề mề được, cô lưỡng lự vài giây, lại nhấc tay lên... Nhưng nghĩ rồi lại buông xuống.
 
Mợ nó Thịnh Văn Ngôn! Không được sợ! Xông lên đi!
 
"Trợ lý Thịnh, đau tay à?" Trần Siêu nhìn cô hồi lâu, khó hiểu hỏi.
 
Thịnh Văn Ngôn giật cả mình: "... Không!"
 

Cô nhanh chóng gõ cửa, cắn răng đẩy cửa ra.
 
Thẩm Tại lúc này đang ngồi yên vị sau bàn làm việc, nghe tiếng cô đi vào còn chẳng mảy may ngẩng đầu một cái.
 
Cô lo lắng thấp thỏm nhìn anh, bước đến đặt tài liệu ở đầu bàn, "Đây đều là tài liệu về Thiên Hòa, tôi đã sắp xếp lại theo trình tự thời gian."
 
Thẩm Tại 'ừ' một tiếng: "Tôi biết rồi."
 
"Ồ." Thịnh Văn Ngôn nhìn anh không dời mắt, "Vậy... còn chuyện gì không ạ?"
 
Thẩm Tại: "Không có, ra ngoài đi."
 
"... Vâng."
 
Thẩm Tại hơi cúi đầu, nhìn từ góc độ này trông thật lạnh lùng. Nhưng sắc môi anh nhàn nhạt, trơn mềm hơi hồng hồng, khiến cho khí thế 'người sống chớ gần' lại dịu dàng hơn chút ít.
 
Thịnh Văn Ngôn nhìn anh đăm đăm, nghĩ chắc anh không nghe thấy rồi.
 
Nhưng ý nghĩ này xuất hiện đã bị cô bác bỏ ngay.
 
Lúc ấy cửa phụ nhà họ đi ra ngoài cũng chỉ có một đoạn hành lang ấy... Cô và Thẩm Thụ Diệc lại đứng ngay cuối hành lang. Nếu anh đến đó thì không thể không thấy hai người.
 
Chỉ là, anh bình tĩnh như thế, cứ như chưa từng nghe được gì.
 
Thịnh Văn Ngôn nhíu mày, rối não đến chết mất thôi.
 
Thế là hai ngày kế tiếp, mỗi lần Thịnh Văn Ngôn nói chuyện với Thẩm Tại đều không nhịn được mà để ý đến ánh mắt của anh, muốn tìm được gì đó từ đây.
 
Nhưng Thẩm Tại vẫn như bình thường, chẳng hề có một chút bất thường nào.
 
"Văn Ngôn, tôi có việc phải ra ngoài đây, đợi lát nữa Thẩm tổng có chuyện gì thì cô xử lý đi nhé." Một chiều thứ tư, trước khi Trần Siêu ra khỏi công ty đã dặn dò một câu như thế.
 
Thịnh Văn Ngôn: "Vâng... Tôi biết rồi."
 
Trần Siêu rời đi, không bao lâu sau thì máy bàn bên chỗ anh ta vang lên.
 
Thịnh Văn Ngôn chạy sang bắt máy, nghe Thẩm Tại gọi Trần Siêu vào, thế là cô đẩy cửa văn phòng vào trong.
 
"Thẩm tổng, trợ lý Trần ra ngoài rồi, có chuyện gì ạ?"
 
Thẩm Tại trông thấy người đi vào là cô thì hơi khựng lại: "Ừ, vậy tối nay cô liên hệ với bên công ty trí tuệ nhân tạo OI, sắp xếp thời gian gặp mặt vào thứ bảy đi."
 
"Vâng." Thịnh Văn Ngôn đứng tại chỗ đợi, "Còn nữa không ạ?"
 
"Hết rồi." Thẩm Tại nói, "Cô tan làm được rồi."
 
"Vâng."

 
Anh vẫn là anh, vẫn như trước chẳng có gì thay đổi.
 
Thịnh Văn Ngôn quay người định đi, nhưng chưa được mấy bước cô lại cảm thấy sự nghi hoặc trong lòng đã dấy lên đến đỉnh điểm.
 
Cô không thể lần chần nữa, cô thật sự rất rất muốn hỏi ra.
 
Không nhịn được nữa rồi...
 
"Thẩm tổng, bây giờ là 6 giờ 31 phút, tan làm rồi." Thịnh Văn Ngôn hạ quyết tâm, chợt quay người lại.
 
Thẩm Tại khó hiểu nhìn cô: "Tôi đâu có giữ cô lại tăng ca."
 
"Đúng, ý tôi muốn nói là bây giờ không phải giờ làm việc, tôi nói chuyện ngoài lề, có được không?"
 
Bình thường Thịnh Văn Ngôn đi làm hay đi công tác vẫn nói không ít mấy chuyện tào lao, hôm nay lại nghiêm túc đến lạ.
 
Tay phải Thẩm Tại còn đang cầm bút ký tên, chiếc bút màu đen nhẹ nhàng lướt một vòng trên đầu ngón tay anh, sau đó nằm gọn trong lòng bàn tay.
 
Thịnh Văn Ngôn nhìn ngón tay của anh, hắng giọng một cái: "À thì, hôm sinh nhật Thẩm Thụ Diệc ấy, tôi đã ra về sớm đúng không."
 
"Ừm."
 
"Lúc ấy đi lại không gặp anh, anh ở đâu thế?"
 
"Trong phòng ở tầng trên."
 
Ánh mắt Thẩm Tại không mảy may dao động, nhưng lại khiến Thịnh Văn Ngôn càng nhìn càng căng thẳng.
 
"... Trước đó thì không phải đúng không?" Thịnh Văn Ngôn nuốt ngụm nước miếng, nói, "Lúc ấy Thẩm Thụ Diệc kéo tôi ra ngoài nói chuyện, sau đó tôi quay lại thì... Vân nghê nói anh đi tìm tôi có chuyện. Lúc ấy, anh đi tìm tôi, đúng không?"
 
Cây bút trong tay Thẩm Tại vốn còn đang xoay xoay từng vòng từng vòng, nhưng nghe đến câu này của cô, cây bút nhẹ chạm lên mặt bàn, cạch một tiếng, dừng lại.
 
Anh không đáp lời.
 
Mà mấy giây im lặng này khiến trái tim Thịnh Văn Ngôn như sắp nhảy vọt khỏi lồng ngực đến nơi, cô luống cuống hỏi, "Anh đi tìm tôi, có thấy tôi chứ?"
 
Giọng Thẩm Tại nhàn nhạt: "Có."
 
"Vậy là anh nghe thấy rồi!" Thịnh Văn Ngôn bước lên trước hai bước, hai tay chống lên bàn làm việc của anh, từ trên cao nhìn xuống, "Anh nghe thấy bọn tôi nói chuyện, đúng không?!"
 
"Ừm."
 
"Vậy sao anh... Sao anh không nói tiếng nào."
 

Thẩm Tại im lặng, cười một cái rất nhạt: "Cái gì mà không nói tiếng nào?"
 
"Thì là em, em nói em thích... Thích anh." Thịnh Văn Ngôn hiếm khi nói lắp, nhưng cô cũng chẳng để tâm, hỏi nguyên một tràng dài, "Nếu anh đã nghe thấy rồi, tại sao không có phản ứng gì? Hai ngày nay lại cứ... cứ như không hay biết gì cả?"
 
Thẩm Tại nói anh đã nhìn thấy, cũng nói anh đã nghe thấy.
 
Vậy nhưng, anh lại rất bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi đó dường như chỉ là chuyện râu ria cỏn con vô cùng bình thường.
 
Trái tim Thịnh Văn Ngôn cứ đập thình thịch thình thịch, nhịp thở cũng loạn lên.
 
"Tôi là gì của cô, cô thích tôi?" Thẩm Tại đứng lên, bởi vì dáng cao nên góc nhìn của hai người lập tức thay đổi.
 
Thịnh Văn Ngôn lòng căng thẳng, nhưng tuyệt không chịu yếu thế: "Bây giờ tan làm rồi, anh không phải sếp của em."
 
"Ừ, không phải sếp thì dám thích à." Thẩm Tại khẽ nheo mắt, giọng hơi lạnh, "Nhóc con này, đầu óc toàn nghĩ cái gì thế hả?"
 
"Trong giờ làm thì nghĩ làm sao để chăm chỉ làm việc đền đáp sếp, ngoài giờ làm thì nhớ thương Thẩm Tại, nghĩ làm thế nào để được hẹn hò với anh!"
 
Thẩm Tại: "..."
 
Thịnh Văn Ngôn chính là kiểu người: Nếu đã không nói thì thôi, mà nói đã nói thì phải mặt dày, có cái gì nói huỵch toẹt ra hết.
 
Cô chỉ chỉ lên đồng hồ, nói: "Em không làm chuyện gì tắc trách, anh không được đuổi việc em."
 
Đây là lần đầu tiên Thẩm Tại thấy ai thổ lộ mà lại thẳng thắn hùng hổ như đi đàm phán thế này, bỗng chốc anh lại chẳng biết tiếp lời thế nào. 
 
Hôm ấy, quả thật là anh đã nghe thấy cuộc đối thoại của họ, cũng biết hai ngày nay Thịnh Văn Ngôn luôn âm thầm quan sát mình.
 
Anh sẽ không phủ nhận mình đã biết chuyện, nhưng vốn cũng không định đáp lại.
 
Anh thừa nhận, đối với cô gái trước mặt này, chính anh trong lúc vô thức cũng đối xử có chút khác biệt. Nhưng anh cũng biết, giữa bọn họ có rất nhiều rào cản, mà cái phổ thông nhất là phải kể đến là: Khoảng cách thế hệ.
 
Hơn nữa ——
 
"Chỉ thích những người ưa nhìn."
 
"Không nghiêm túc thì đã sao?"
 
Thế mà cô còn dám nói ra.
 
Lúc nghe thấy vậy Thẩm Tại đúng là có tức giận, nhưng anh lại thấy mình không nên tức giận mới phải. Vào cái tuổi buông thả tùy hứng, thích gì làm nấy như Thịnh Văn Ngôn, anh cũng từng trải qua rồi, vậy nên anh cũng hiểu.
 
Chỉ là, anh thấy mình không có cái sự hăng hái kia để chơi bời với cô.
 
"Sao anh không nói gì? Em nói sai à?" Thịnh Văn Ngôn nhìn thẳng vào anh, nhưng cũng chỉ có cô mới biết, lúc này cô đang chột dạ biết bao nhiêu.
 
Thẩm Tại khẽ vuốt cằm: "Tôi không có hứng yêu đương với trẻ con."
 
"Em, em trẻ con chỗ nào..."
 
"Suy nghĩ không chín chắn, nghĩ sao nói vậy, thích gì làm nấy, cô thì chín chắn được bao nhiêu."
 
Thịnh Văn Ngôn câm nín hồi lâu: "Anh thích kiểu chín chắn?"
 
"Tôi không muốn bàn luận chuyện này với cô, cô ra ngoài được rồi."

 
Thịnh Văn Ngôn không nhúc nhích: "Ai rồi cũng trưởng thành thôi, kiểu gì em cũng sẽ trở nên chín chắn. Nuôi vợ từ bé không vui hả, anh có thể nhìn em trưởng thành."
 
"..."
 
"Dù sao em cũng huỵch toẹt hết rồi, em cũng hết cách." Thịnh Văn Ngôn xiết chặt nắm tay, nói: "Thẩm Tại, em muốn theo đuổi anh."
 
Thẩm Tại nhíu chặt mày, dường như đã nghe thấy một chuyện không tưởng: "Cái gì?"
 
"Chắc anh cũng từng được không ít người theo đuổi, nhưng em không giống vậy." Thịnh Văn Ngôn nói, "Em sẽ nghiêm túc theo đuổi anh, nghiêm túc không làm ảnh hưởng đến công việc, em thề."
 
Thẩm Tại lần nữa ngồi xuống, nhấc mắt nhìn cô đăm đăm, là đang dò xét.
 
Thịnh Văn Ngôn chẳng để ý: "Anh nhìn em cũng vô dụng, dù sao em vẫn cứ theo đuổi. Anh, không phải là anh cũng muốn, muốn... Vậy thì càng tốt."
 
Thẩm Tại: "Ở công ty..."
 
"Em đã nói rồi, trong lúc làm việc không theo đuổi." Thịnh Văn Ngôn bịt tai lại, lùi bước về sau, "Cứ vậy đi, anh nói gì em cũng không nghe đâu, anh mà dám sa thải em, em sẽ đến trước mộ mẹ em tố cáo! Anh đối xử với con gái bà ấy không tử tế thế nào, đến tối bà ấy sẽ đến tìm anh! Cứ vậy đi, bye bye, em đi đây!"
 
Sầm!!
 
Cửa phòng làm việc bị Thịnh Văn Ngôn đóng sập lại, tiếng cô xa dần, không gian xung quanh đều yên tĩnh trở lại.
 
Thẩm Tại ngồi sau bàn làm việc, nắng chiều ngoài cửa sổ phía sau rọi vào kéo bóng anh thật dài. Thật lâu sau, anh hơi nhíu mày, mãi đến bây giờ mới thấy có chút buồn cười.
 
Cô đang... uy hiếp mình?
 
——
 
Sau khi ra khỏi văn phòng, gương mặt đang nói "Hôm nay tui quyết chiến tới cùng với anh" của Thịnh Văn Ngôn lập tức cúi gằm xuống, cô hoảng hốt quay về bàn làm việc của mình, hoảng hốt dọn túi, rồi hoảng hốt đi thang máy xuống tầng...
 
Ra khỏi tòa nhà của công ty, cô đứng bên vệ đường, trong tai tràn ngập tiếng xe cộ qua lại như mắc cửi, cô nhìn tòa nhà phía đối diện, run rẩy lôi điện thoại ra.
 
【Hôm nay, mị thật là big gan*】
 
(*) Big gan: Ngôn ngữ mạng Trung Quốc, chỉ những người to gan, can đảm, thường nhận xét người khác bằng những lời nói thẳng thắn, chân thật nhưng dễ bị ăn chửi.
 
Dương Thánh và Lâu Ngưng trong nhóm chat rep lại rất nhanh.
 
Dương Thánh:【 Thịnh công chúa, cậu có hôm nào không phải big gan?】
 
Lâu Ngưng:【Lại làm sao thế?】
 
Thịnh Văn Ngôn hít sâu một hơi nữa, nói: 【Các đồng chí, hôm nay mình đã nói với Thẩm Tại, nói, nói muốn theo đuổi anh ấy.】
 
Cả nhóm chat im ắng khoảng 5 giây, sau đó, Dương Thánh và Lâu Ngưng cùng lúc loạn xì ngầu cả lên.
 
Lâu Ngưng:【Vãi nồi?!】
 
Dương Thánh:【Cậu thế này là mà big gan? Cậu thế này phải là gan to hơn trời, tranh thủ đêm nay cuốn gói khỏi trái đất đi!】
 
Thịnh Văn Ngôn nắm chặt điện thoại, kiên quyết không chút do dự:【Mình không đi, nếu đi cũng phải là Thẩm Tại đi với mình, đời này mình không song túc song phi* với anh ấy thì mình không mang họ Thịnh!】
 
(*) Song túc song phi: Dịch nghĩa trên mặt chữ là “cùng ở cùng bay”, Nghĩa bóng chỉ cặp nam nữ yêu đương thắm thiết mãi không xa rời. ==> Tương đương với "chung giường chung chiếu", "như hình với bóng"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận