Thẩm Khanh Khanh vừa định tiếp tục truy hỏi cảm giác của Trầm Cẩn Ngôn, đột nhiên bị anh điên cuồng thọc vào rút ra, đầu óc bị đâm bay, quên sạch những lời định nói.
Say đó cô cũng không nhớ mình đã ra bao nhiêu lần, ngay cả cuối cùng Trần Cẩn Ngôn có bắn ra không cũng không rõ lắm, mơ mơ màng màng ngủ say.
Cô thật sự rất mệt mỏi, không rảnh lo khắp giường dính đầy nước dâm của mình, cứ như vậy nằm chìm vào giấc ngủ,
Sáng sớm, Thẩm Khanh Khanh bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
“Khanh Khanh, em ở đâu vậy, tại sao cả đêm không trở về.
Đêm qua chị đã thu thập đồ tốt chờ em, kết quả đến khi đi ngủ em cũng chưa trở về!”
Chung Lôi là trợ lý kiêm người đại diện của Thẩm Khanh Khanh, lớn hơn Thẩm Khanh Khanh hai tuổi, kinh nghiệm và mối quan hệ đều ít như nhau.
Là kiểu người đại diện Phật hệ, không có mối quan hệ mà công ty sắp xếp cho loại nghệ sĩ Phật hệ giống cô, không thể giúp được gì nhiều, chắp vá làm trợ lý cũng đủ dùng.
Mặc dù năng lực và mối quan hệ của Chung Lôi không đủ nhưng lại rất nỗ lực.
Cơ hội đi vào đoàn phim lần này cũng là do cô tranh thủ giành lấy cho Thẩm Khanh Khanh.
“A? Em….”
Thẩm Khanh Khanh ngồi dậy từ trên giường của khách sạn, hơi mê mang gãi gãi đầu.
Cô mơ hồ nhớ hình như tối qua mình và Trần Cẩn Ngôn ở bên nhau, hơn nữa hai người còn làm rất nhiều chuyện xấu hổ.
Nhưng những ký ức đó rất mơ hồ, mơ hồ đến mức không thể liền mạch thành một đoạn phim ngắn, chỉ có một ít hình ảnh vừa rất hỗn độn vừa ngắn ngủi.
“Có thể do tối hôm qua em uống nước ngọt rồi say?”
“Hả?”
Thẩm Khanh Khanh giơ điện thoại ngốc ngốc bò dậy từ trên giường, chuẩn bị đi tắm đánh răng rửa mặt.
Vừa mới đi hai bước, cô đã bị cơ thể đau nhức vì vận động quá mức làm cho kinh sợ, nhanh chóng trở về giường suy nghĩ xem có phải mình rời giường không đúng cách.
Trong lúc đang chìm trong quá trình hồi ức và tự hỏi, cô phát hiện một tờ giấy và một tấm card ở đầu giường, trên tấm card là dòng chữ mạnh mẽ lưu loát của người đàn ông:
“Cô bạn nhỏ, tôi có một hội nghị buổi sáng nên phải đi gấp, sau khi tỉnh nhớ gọi điện thoại cho tôi.”
Phía dưới là một chuỗi số điện thoại, ký tên Trần Cẩn Ngôn.
Thẩm Khanh Khanh vô cùng ngạc nhiên.
Nghĩ đến Chung Lôi còn đang đợi mình, cô vội vàng cất tấm card vào trong ngăn sâu bí mật nhất của ví, nâng như bảo bối.
Sau đó chạy vào rửa mặt đánh răng, lui phòng, rồi nhanh chóng chạy như bay về đoàn phim.
Dọc đường đi quên sạch thân thể đau nhức mệt mỏi, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất:
“Thẩm Khanh Khanh, mày sẽ không làm chuyện gì không lễ phép với Trần Cẩn Ngôn! Ngàn vạn không cần a a a a….!”
Đến khi đi toilet, ký ức ngắn hạn của cô vẫn còn rõ ràng, cũng nhớ rõ tối hôm qua sau khi uống xong nước ngọt vội vã chạy vào wc, kết quả đến khi vào wc, đầu óc choáng váng, sinh ra một số ảo giác kỳ quái.
Còn Trần Cẩn Ngôn, bản thân anh giống như một dòng nước trong trong giới giải trí, xuất đạo nhiều năm không có tai tiếng.
Lúc Thẩm Khanh Khanh còn đọc sách, từng nghe vài học trưởng học tỷ mới xuất đạo kể lại, họ bị công ty đẩy ra đi tham gia tiệc tối xã giao, ngẫu nhiên dụng phải Trần Cẩn Ngôn, trong tình huống không quen biết được anh giải vây.
Một người giống như thần trên trời như vậy, phát hiện thân thể của cô không thoải mái, nên đã đưa cô đến khách sạn nghỉ ngơi, hơn nữa ở lại cả đêm là hợp tình hợp lý.
Nếu gọi điện thoại cho anh, chắc Trần Cẩn Ngôn sẽ nói ngọn nguồn câu chuyện tối hôm qua cho cô.
Thẩm Khanh Khanh ngồi trên xe taxi, sửa sang lại suy nghĩ tán loạn, cuối cùng đến đoàn phim mới thoát khỏi mớ suy nghĩ rắc rối này.
Cô đi về phòng mình trước, hội hợp với Chung Lôi, sau đó suy nghĩ chính mình nên đi chào hỏi Lưu đạo một câu.
Tối hôm qua tuyết rơi, hôm nay bầu trời lại rực rỡ ánh nắng, Thẩm Khanh Khanh kéo rương hành lý đi đến cửa chỗ lều của Lưu đạo, tạm giao rương hành lý cho Chung Lôi sau đó đi vào.
“Nếu các người còn như vậy, dứt khoát thay tôi đi.”
Bên trong Tôn Hạo Hãn đáng nói cái gì đó với Lưu đạo, giọng điệu không tốt lắm, hình như đang cãi nhau, Lưu đạo không phát hiện Thẩm Khanh Khanh đi vào, sắc mặt lạnh lùng, nói: “Chuyện phát triển đến bước sửa cốt truyện xóa suất diễn, chuyện này không ai muốn cả.
Nhưng Hạo Hãn, tuổi của tôi lớn hơn cậu nhiều, tôi khuyên cậu một câu, nếu cậu muốn đi được xa trong con đường này, phẩm hạnh rất quan trọng,”
“Vậy Lưu đạo, ông nói xem phẩm hạnh của tôi không tốt chỗ nào?”
Mắt thấy Tôn Hạo Hãn lại muốn nhảy dựng lên, nam diễn viên đóng vai nam chính đứng bên cạnh vội vàng đè anh ta lại, mấy cái diễn viên còn lại cũng khuyên can.
Thẩm Khanh Khanh như lọt vào sương mù, trong đó có một người phụ trách mắt sắc nhìn thấy cô, hai ba bước đi đến trước mặt cô: “Cô bạn nhỏ phải đi rồi sao?”
Thẩm Khanh Khanh gật đầu, lại nhìn về chỗ Lưu đạo, hỏi: “Cháu định đến chào hỏi Lưu đạo một câu, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Haizz, chú cũng không rõ ràng lắm, nhưng sáng nay nghe phía bên đầu tư lên tiếng, trong tối ngoài sáng ám chỉ Tôn Hạo Hãn không đảm nhận nổi nhân vật boss lớn.
Nói cần phải trau chuốt thêm kịch bản, tăng thêm một nhân vật boss chân chính, đổi nhân vật của Tôn Hạo Hãn thành một nhân vật phụ có suất diễn ngắn ngủi.” Người phụ trách thở dài: “Những người đầu tư đó nghĩ như thế nào, chúng ta cũng không rõ ràng lắm, có lẽ do chúng ta không có tiền, người ta có tiền đi.”
Thẩm Khanh Khanh nghe xong hơi ngẩn ra, vừa thêm nhân vật vừa sửa cốt truyện, chuyện này đặt trong bất cứ đoàn phim nào cũng là một biến động không nhỏ.
Hơn nữa, nhà đầu tư xem kịch bản tốt mới đưa vốn, nhưng cách làm của người đầu tư này lại trái ngược hoàn toàn.
Ngay lúc Thẩm Khanh Khanh đang đứng hóng chuyện, Lưu đạo nhìn thấy Thẩm Khanh Khanh đến, ông ta đuổi các diễn viên đang đứng tụ bên nhau ra ngoài, sau đó nói vài câu từ biệt với Thẩm Khanh Khanh, gọi trợ lý lái xe của ông ta đưa Thẩm Khanh Khanh trở về nội thành.
Thẩm Khanh Khanh đang định hỏi nhà đầu tư nào có cá tính đặc biệt đến vậy, nhưng Lưu đạo đã gọi người đến đưa cô về, cô cũng xấu hổ hỏi.
Không dám chậm trễ thời gian của người khác, cảm ơn lòng tốt của Lưu đạo rồi chạy như bay ra ngoài.
Trí nhớ của cô không tốt lắm, nói thẳng ra là tâm lớn.
Mới qua một lát đã vứt việc này ra sau đầu, sau khi lên xe gọi điện cho ba mẹ, nói cho bọn họ cô đã đóng máy, rất nhớ ổ chăn trong nhà, thuận tiện cũng quên sạch những rắc rối hỗn loạn ở đoàn phim.
Sau đó, mãi đến khi Trần Cẩn Ngôn đứng trước mặt cô, Thẩm Khanh Khanh mới chợt nhớ ra.
Quên gọi điện cho nam thần a a a a a a!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...