Edit: Pinkie
Buổi trưa, Minh Khê ra ngoài trường một chuyến.
Chương trình học của lớp quốc tế không giống với lớp thường, có rất nhiều giáo trình dạy song ngữ nên cô phải đi mua một ít sách.
Sau khi thanh toán tiền, cô quay người lại, bỗng nhìn thấy Triệu Vũ Ninh đang đi cùng với mấy học sinh đầy đinh tán trên người, thoạt nhìn không giống những học sinh ngoan, vào quán internet ở đối diện.
Giờ này còn đến quán net, cúp học sao?
Nhóm người Triệu Vũ Ninh ở bên kia xoay người lại, cũng nhìn thấy Minh Khê.
“Cái người đeo khẩu trang kia không phải là chị cậu sao?” Hoàng Mao ở bên cạnh Triệu Vũ Ninh cau mày nói: “Sẽ không phải lại tới đây ngăn cản cậu đấy chứ? Con mẹ nó, người nhà của cậu sao mà đều nhiều chuyện như vậy?”
Lúc trước, Minh Khê cũng từng bắt gặp bọn họ trốn học vài lần.
Mỗi lần cô đều đi qua nhéo tai, kéo Triệu Vũ Ninh quay về trường học.
Cho nên mấy người bọn họ đều biết cô.
“Cậu còn không đi nhanh lên, đừng làm liên lụy đến chúng tớ bị chị cậu nhìn chằm chằm —— “
Hoàng Mao còn chưa nói xong thì đã thấy Triệu Minh Khê ở đối diện thu hồi tầm mắt, cầm túi nilon đựng sách đi qua bên kia đường.
“Chờ một chút, trực tiếp rời đi??
Hoàng Mao và những người bên cạnh Triệu Vũ Ninh đều sửng sốt: “Thần kỳ! Hôm nay chị cậu đổi tính à? Rõ ràng nhìn thấy chúng ta, nhưng lại không đi qua đây?!”
“Đi nhanh, thừa dịp hôm nay tâm tình của chị cậu đang tốt, buông tha cho chúng ta, chúng ta đi nhanh vào chơi một ván.”
Nhưng Triệu Vũ Ninh nhìn thấy bóng lưng của Triệu Minh Khê thì cả người cứng đờ, đầu óc ong ong.
Triệu Minh Khê nhìn thấy cậu và mấy tên côn đồ này đi chơi với nhau, nhưng cứ thản nhiên, thờ ơ bỏ đi như vậy?!
Thản nhiên?!
Chuyện này càng làm cho cậu không thể tin hơn so với chuyện bị kéo vào danh sách đen!
Trước đây, chị ấy đã giáo huấn cậu như thế nào? Gần mực thì đen, nhìn thấy cậu chơi cùng với đám người kia thì tức giận, lập tức bắt cậu quay về trường.
Nhưng hôm nay, tại sao lại không như vậy?!
—— Ngay cả khi mâu thuẫn với người trong nhà, cũng không đến mức đối xử với cậu như người xa lạ như vậy chứ?!
Trước đây, Triệu Vũ Ninh chán ghét Minh Khê quản cậu, còn chế nhạo cô vì cô thực sự coi mình là chị gái của cậu.
Thế nhưng, bây giờ, khi chị ấy thực sự không thèm để ý tới cậu, thì cậu lại khó chịu.
Giống như đột nhiên sắp mất một thứ gì đó.
“Các cậu vào trước đi, tớ có việc.”
“Cậu có thể có việc gì? Con mẹ nó, đừng nói là cậu thả bồ cậu bọn tớ đó nhé?” Hoàng Mao không vui.
Nhìn thấy bóng dáng của Minh Khê biến mất khỏi tầm mắt, Triệu Vũ Ninh hất bàn tay của Hoàng Mao đang ôm cổ mình ra, cũng không thèm để ý đến sắc mặt đen xì của cậu ta, vội vàng đuổi theo Minh Khê.
Minh Khê đi rất nhanh.
Triệu Vũ Ninh thở hồng hộc đuổi theo Minh Khê, tới dưới lầu của lớp mười hai thì mới bắt được cô.
“Triệu Minh Khê!” Triệu Vũ Ninh chặn trước mặt cô, hai tay chống đầu gốc thở hổn hển: “Chị, rốt cuộc làm thế nào thì chị mới nguôi giận? Anh cả nói đã gửi tin nhắn cho chị, ngay cả người như anh cả cũng đã xin lỗi chị, như vậy còn không được sao? Em biết chuyện lần này là mọi người trong nhà trách oan chị, thế nhưng chị cứ ở lại trong ký túc xá của trường cũng không được nha, ngày nghỉ lễ chị có thể đi chỗ nào?”
Minh Khê biết mình không có nơi nào để đi.
Nhưng mặc dù là như vậy thì cô cũng sẽ không trở lại.
“Em cản chị lại chỉ để nói chuyện này? Chị có nơi để đi, cảm ơn, không cần các người quan tâm, chị phải lên lầu.”
Minh Khê xoay người rời đi, Triệu Vũ Ninh có chút bực bội.
Nhưng cậu biết, lần này là bọn họ đổ oan cho Minh Khê, Minh Khê tức giận, điều này cũng bình thường.
Vì vậy, cậu cố gắng kiềm chế tính tình của mình, đuổi theo lên bậc thang, giọng dịu lại: “Chị, cầu xin chị, đừng tức giận với mọi người nữa.
Mẹ nói thì nói như vậy thôi, trong lời nói có châm chọc, mỉa mai nhưng bà ấy vẫn còn rất quan tâm chị —— Em cũng xin lỗi, ngày chị bỏ nhà đi, em đã nói quá lời.”
“Đều là người một nhà, có chuyện gì mà không thể giải quyết chứ, không cần thiết chỉ bởi vì chuyện nhỏ này mà luôn chiến tranh lạnh.”
Nói đến đây, Triệu Vũ Ninh cũng cảm thấy ấm ức, nổi chứng trẻ con: “Chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà ngay cả em, chị cũng không để ý, kéo em vào danh sách đen, vừa nhìn thấy em cũng làm như không phát hiện?”
Minh Khê trầm mặc nhìn cây cỏ bên tường của tòa nhà dạy học, cô không hiểu, rốt cuộc cái gì là chuyện nhỏ, cái gì mới là chuyện lớn.
Vì sao mỗi người trong nhà họ Triệu đều nói một câu “vì một chút chuyện nhỏ” như vậy.
Lần đầu tiên đến nhà họ Triệu, cô đụng vào cây đàn dương cầm của Triệu Viên thì bị anh hai Triệu Mặc xông vào quát lớn, người quê mùa đừng đụng vào đồ của cô ấy.
Việc này cũng đều là chuyện rất nhỏ sao?
Nhưng cô không muốn thăm dò ai đúng ai sai, ai thiên vị ai công tâm.
Minh Khê quyết định nói rõ ràng, cô xoay người lại, nhìn Triệu Vũ Ninh: “Chị không có chiến tranh lạnh với các người.”
Triệu Vũ Ninh thở phào nhẹ nhõm: “Vậy sao chị còn chưa về nhà —— “
“Chính là, sau này chị cũng không có ý định sẽ quay về.”
Triệu Vũ Ninh sửng sốt.
“Hai năm trước, trước khi chị đến, một nhà các người cũng vô cùng tốt, sau khi chị tới thì lại dư thừa, cũng rất không cần thiết.”
Triệu Vũ Ninh hoàn toàn không kịp phản ứng, mở to hai mắt: “Chị có ý gì?”
“Ý của chị là, đừng tới tìm chị nữa, chị hy vọng phân định rõ ràng, trở lại trạng thái như trước đó hai năm.”
Minh Khê rũ mắt, trong lòng tính toán một hồi rồi đưa ra một con số.
“Hai năm ở đây, gia đình các người đã tiêu tốn với chị không ít tiền, bao gồm cả học phí, khoảng 130.000 Nhân Dân Tệ.”
“Bây giờ, chị thực sự không có khả năng để trả hết nợ, chờ sau khi tốt nghiệp cấp ba, chị sẽ trả dần.
Mười lăm năm trước, gia đình các người không nuôi chị, chị đã nấu ăn cho mọi người trong hai năm, coi như trả ơn sinh thành, những thứ khác, chị không còn nợ gì cả.”
Cô vẫn phải dành thời gian để thay đổi kết cục của mình, thực sự không có thời gian để dây dưa không dứt với những người nhà họ Triệu này.
“Cho nên, làm phiền em trở về nói với người trong nhà một tiếng, xin cho chị một ít thời gian, không nên ngày nào cũng đến đòi nợ.”
Cho dù suy nghĩ đến nát óc, Triệu Vũ Ninh cũng chưa từng nghĩ đến Minh Khê lại muốn như vậy.
Trong chốc lát, cậu không có cách nào xác định Triệu Minh Khê nói những lời này là nói lẫy hay là nghiêm túc.
Cả người cậu đều ngớ ngẩn.
Một lát sau.
“Nợ cái gì?! Chúng ta là người nhà của nhau, thật vất vả mới tìm về, ai muốn chị trả nợ?!”
Hai mắt Triệu Vũ Ninh đỏ lên vì tức giận.
Minh Khê không nói gì, chỉ nhìn Triệu Vũ Ninh, không có cách nào giải thích cho cậu ấy về chuyện của kiếp trước.
Cô cũng lười ầm ĩ với cậu ấy.
“Làm phiền cậu nói lại những lời tôi vừa nói với mọi người.”
Dù sao, lời cũng đã nói rõ, Minh Khê xoay người đi lên lầu.
Triệu Vũ Ninh rất hoang mang, liều mạng an ủi chính mình là Triệu Minh Khê chỉ đang nói lẫy mà thôi.
Cho dù chị ấy có trở về hay không, không trở về thì xong rồi, chờ đến lúc đó, chị ấy thấy tất cả mọi người đều mặc kệ chị ấy, khẳng định sẽ khóc sưng mắt trở về mà thôi.
Nhưng mặt khác, cậu nhìn bóng lưng lạnh nhạt của Triệu Minh Khê, nghĩ đến chuyện vừa rồi ở bên ngoài trường, chị ấy hoàn toàn không quan tâm tới cậu, trong lòng lại vô cùng khủng hoảng ——
Nếu như những lời Triệu Minh Khê nói là sự thật thì phải làm sao bây giờ?
Triệu Vũ Ninh chưa bao giờ nghĩ Triệu Minh Khê sẽ thực sự rời khỏi ngôi nhà này và không bao giờ trở về nữa.
Dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, đầu óc Triệu Vũ Ninh trống rỗng, cậu đứng yên không nhúc nhích.
Sau khi nhận thấy tiết học sắp bắt đầu thì cậu mới xoay người đi về phía tòa nhà lớp mười ở bên kia.
*
Vừa rồi, khi cậu và Minh Khê đứng dưới tầng trệt của tòa nhà dạy học thì Triệu Viên đang đi ngang qua sân thể dục đã nhìn thấy.
Cô còn tưởng rằng cậu đang to tiếng với Triệu Minh Khê.
Kết quả, khi cô đi về phía Triệu Vũ Ninh thì phát hiện không phải là cãi nhau.
Triệu Vũ Ninh đang khó chịu, vành mắt còn đỏ lên, thoạt nhìn giống như Triệu Minh Khê vừa bỏ rơi cậu.
“Làm sao vậy, em đi tìm Minh Khê sao? Các em đã nói gì?” Triệu Viên gọi một bạn nam tới, rồi đưa một số dụng cụ để cậu ấy mang đi.
Triệu Vũ Ninh liếc nhìn Triệu Viên.
“Triệu Minh Khê, chị ấy nói —— “
Triệu Vũ Ninh nói được phân nửa thì dừng lại.
Chẳng lẽ cậu trần thuật lại lời nói lẫy của Triệu Minh Khê sao?
Chẳng may mẹ nghe được thì tức giận, như thế mâu thuẫn gia đình sẽ càng trở nên gay gắt hơn thì sao? Hơn nữa, đến lúc đó, nói không chừng Triệu Minh Khê sẽ hồi tâm chuyển ý?
“Quên đi, không có gì.”
Triệu Viên hơi cau mày.
Cô không rõ, tối hôm qua sau khi cô đi tụ tập về thì tất cả mọi người đều tỏ vẻ hối lỗi với Triệu Minh Khê.
Sau khi hỏi rõ thì cô mới biết được, thì ra nguyên nhân dẫn đến việc cô bị dị ứng là do Ngạc Tiểu Hạ, không liên quan gì đến Triệu Minh Khê cả.
Hình như qua chuyện này, Triệu Minh Khê đã thành công để cho mọi người sinh lòng thương hại và áy náy với cô ấy.
“Các người nói chuyện gì mà không thể nói cho chị biết sao?” Triệu Viên nửa đùa nửa thật nói: “Bây giờ, mọi người đều có bí mật với chị à?”
Quan hệ giữa cô và Ngạc Tiểu Hạ hôm nay rất căng thẳng, rồi đến cả Triệu Vũ Ninh thì hỏi lại không nói.
Cô không thích loại cảm giác này, sự chú ý của tất cả mọi người đều bị cướp đi.
“Không có gì, chị đừng hỏi, thật là phiền!” Triệu Vũ Ninh phiền não đi về phía phòng học lớp mười.
Trong lòng cậu đang phiền loạn, căn bản là không có tâm trạng trả lời những câu hỏi của Triệu Viên.
Triệu Viên nhìn bóng lưng của cậu, đứng sững sờ tại chỗ không dám tin.
Từ nhỏ đến lớn, Triệu Vũ Ninh đã chơi đùa cùng với cô, giống như cái đuôi luôn theo cô, cho tới bây giờ, cô nói một thì cậu sẽ không nói hai.
Ở trong trường cũng vậy, hễ nghe tin cô bị bắt nạt thì Triệu Vũ Ninh sẽ lập tức nổi giận.
Nhưng bây giờ, Triệu Vũ Ninh vì Triệu Minh Khê mà nói cô phiền?
*
Minh Khê xoa trán, cảm thấy chắc là mình đã nói rõ ràng với Triệu Vũ Ninh.
Dựa vào tính tình cao ngạo của người nhà họ Triệu thì trong khoảng thời gian ngắn sẽ không tới làm phiền cô.
Cô xách túi sách lên lầu, vốn định nhanh chóng quay về lớp học, để có thể ghé mặt trên bàn nghỉ ngơi một lát, nhưng kết quả cô nhìn thấy Khổng Giai Trạch và Thẩm Lệ Nghiêu ở hành lang.
Trưa hôm nay cô phạm Thái Tuế (1) sao? Làm sao lại đụng phải toàn những người không muốn gặp thế này.
(1) Phạm Thái Tuế được sử dụng phổ biến trong tử vi.
Phạm Thái Tuế thực chất chính là “xung” với Thái Tuế, tức năm sinh (tuổi) của ai xung với trị niên Thái Tuế, cụ thể là xung với địa chi con giáp của năm đó thì gọi là phạm Thái Tuế.
Trong năm phạm Thái Tuế, gia chủ dễ gặp phải nhiều điều bất thuận, công việc khó khăn, sức khỏe suy kém, tình cảm lận đận, tiền bạc tổn hao…
Khổng Giai Trạch là hoa khôi của trường trung học công lập nổi tiếng ở bên cạnh, có thể nhảy ba lê và cũng hay tham gia các cuộc thi với Thẩm Lệ Nghiêu.
Hai người đang đứng đối mặt nhau, Thẩm Lệ Nghiêu cụp mắt xuống, nhận lấy vài tờ đơn từ Khổng Giai Trạch.
Minh Khê phản ứng ngay lập tức, chắc là cuộc thi gần đây.
Cuộc thi này được tổ chức mỗi năm một lần, mỗi trường có hai mươi suất tham gia.
Các giáo viên dẫn đội thường chỉ chọn những người trong lớp chuyên và lớp nâng cao cộng với vài người của lớp quốc tế có tiếng Anh tốt để tham gia.
Thành thật mà nói thì Minh Khê cũng rất muốn thử một lần, dù sao lọt vào top 20 người của trường trung học A thì sẽ có một ít tiền thưởng.
Bây giờ cô đang cần tiền, cô sẽ phải cạnh tranh với rất nhiều người ưu tú, nhưng thử một chút cũng tốt mà.
Nhưng mà cô vừa mới chuyển lớp, nghĩ lại thì cũng không đến lượt mình.
Khi tình địch gặp mặt, họ vô cùng ganh tỵ.
Khổng Giai Trạch nhìn thấy cô thì cau mày.
Không sai, ánh mắt kia của Khổng Giai Trạch thì khẳng định là cậu ta nghĩ rằng cô đã chuyển tới lớp của Thẩm Lệ Nghiêu nên mới tới tòa nhà này.
Thẩm Lệ Nghiêu cũng theo ánh mắt của Khổng Giai Trạch nhìn qua.
Khổng Giai Trạch bỗng nhiên đến gần thêm một bước, mỉm cười nhẹ nhàng rồi đặt tay lên cánh tay của Thẩm Lệ Nghiêu: “Nghiêu thần, năm nay lớp các cậu sẽ cử ai tham gia, có thể tiết lộ một chút không?”
Thẩm Lệ Nghiêu lập tức đẩy cậu ta ra, nhanh chóng lùi về phía sau một bước, vùng giữa chân mày nhíu chặt lại.
Cậu vô thức nhìn về phía Minh Khê đang ở đầu hành lang.
Nhưng Triệu Minh Khê cũng không thèm nhìn, cô cúi đầu, vội vàng đi vòng qua hai người họ để đi tới lớp quốc tế.
Bởi vì đeo khẩu trang nên Thẩm Lệ Nghiêu không nhìn thấy được biểu cảm trên gương mặt của cô.
Khi Minh Khê đi tới cửa lớp quốc tế thì cô thở phào một tiếng.
Mẹ nó, thật là xấu hổ.
Xem ra sau này, cô phải đi lên cầu thang ở phía bên kia mới được.
Kết quả, còn chưa vào cửa thì đã bị Thẩm Lệ Nghiêu vừa đi tới vừa gọi cô lại.
“Triệu Minh Khê.”
Giọng nói của Thẩm Lệ Nghiêu vẫn lạnh lùng như mọi khi.
Ngày hôm qua, cậu ấy vừa mới giúp mình, nên Minh Khê đành phải xoay người lại, nở nụ cười ngượng nghịu nhưng lịch sự: “Hai người tiếp tục.”
Thiếu chút nữa Thẩm Lệ Nghiêu bị nghẹn.
Trong lòng cậu như có ngọn lửa giận không rõ lý do.
Minh Khê thấy cậu ấy không nói gì thì cho rằng chỉ là đang chào hỏi mình —— thế nhưng, mặt trời mọc ở đằng tây sao, không ngờ Thẩm Lệ Nghiêu sẽ chủ động chào hỏi khi gặp cô!
“Tớ đi vào trước đây.” Cô xoay người lại để vào lớp.
Thẩm Lệ Nghiêu nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, lại một lần nữa bất thình lình mở miệng: “Lần sau đừng để Hạ Dạng trả vở cho tớ.”
Minh Khê khó hiểu, hỏi: “Hạ Dạng làm sao?”
Một tay đút túi quần, một tay cầm tờ đăng ký, Thẩm Lệ Nghiêu lạnh lùng nhìn cô chằm chằm: “Người ta là bạn cậu, cũng không phải là chân sai vặt của cậu!”
Minh Khê cũng không biết vì sao ở cả hai kiếp, Thẩm Lệ Nghiêu đều ghét mình như vậy.
Tuy rằng chính cô đã theo đuổi cậu ta, nhưng thực ra cũng đâu có làm chuyện gì quá phận đâu.
Cô không thể làm gì khác hơn đành phải buồn bã nói: “Đã biết.”
Suy nghĩ một chút, rồi Minh Khê ngập ngừng nói: “Nhưng mà sau này tớ cũng không cần mượn vở của cậu nữa.”
Thẩm Lệ Nghiêu cau mày: “Tiến độ của lớp quốc tế và lớp thường không giống nhau, cậu xác định là có thể theo kịp sao?”
Minh Khê nói: “Tớ có thể mượn của bạn trong lớp quốc tế, hơn nữa, tiến độ của lớp chuyên của cậu và lớp quốc tế cũng không giống nhau.
Dù sao cậu có thể yên tâm, sau này mỗi thứ Ba hằng tuần, tớ sẽ không tới làm phiền cậu nữa.”
Vốn dĩ sau khi cô nói xong những lời này thì Thẩm Lệ Nghiêu sẽ giống như trút được gánh nặng, nhưng không biết tại sao, cậu ta lại nhìn cô chằm chằm.
Minh Khê:?
Chẳng biết do đâu, cô cảm giác bầu không khí xung quanh đột nhiên cứng ngắt.
Sắc mặt Thẩm Lệ Nghiêu lạnh lùng đến đáng sợ, bỗng nhiên xì mũi một tiếng: “Bạn bè lớp quốc tế? Phó Dương Hi?”
Thẩm Lệ Nghiêu muốn bổ đầu Triệu Minh Khê ra để xem cậu ta đang suy nghĩ cái gì, vì để cho cậu ghen, cậu ta lại đi trêu chọc người khác như vậy sao? Cậu ta có nghĩ tới chuyện trêu chọc phải loại người như Phó Dương Hi, nếu không may bị người ta bỏ rơi thì phải làm sao bây giờ?
“Không tìm cậu ta.” Minh Không nhìn Thẩm Lệ Nghiêu một cách khó hiểu: “Thành tích của cậu ta không tốt.”
Về thành tích của thái tử gia nhà họ Phó kia, đếm ngược từ dưới lên, thì cậu ta có thể ghi lại được những gì trong ba năm cấp ba?
Sắc mặt Thẩm Lệ Nghiêu vô cùng khó hiểu.
Cậu ta đưa tờ đơn trong tay cho Minh Khê, giọng bình thản nói: “Đây là đơn đăng ký tham gia cuộc thi.
Ngoài việc điền đầy đủ thông tin thì còn có vài câu hỏi.
Cậu có thể điền vào, rồi đến thứ Bảy tuần này đưa cho tớ.
Tớ sẽ đi nộp.
Nếu có muốn tham gia cuộc thi thì đăng ký đi, sẽ có xác suất nhất định để được cử tham gia.”
Điền xong đơn này không nhất định là có thể đi, thầy giáo hướng dẫn phải đích thân chọn người.
Minh Khê ước tính rằng bản thân cũng không chắc chắn sẽ được chọn, thế nhưng cũng không có từ chối cơ hội này.
Cô cầm lấy tờ đơn đăng ký, “Cảm ơn.”
Cô định xoay người rời đi, thì Thẩm Lệ Nghiêu ngập ngừng, lạnh lùng nói: “Tuần này tớ có ở thư viện, tớ có thể bổ túc cho cậu những vấn đề trong khuôn khổ cuộc thi.”
Đây quả thực là chuyện kinh ngạc nhất trong ngày hôm nay mà Minh Khê nghe được.
Quả thực cô đã hoài nghi, liệu có phải Thẩm Lệ Nghiêu đã uống lộn thuốc rồi hay không.
Trước đây, cô quấn quýt đi thi viện cùng với Thẩm Lệ Nghiêu, Thẩm Lệ Nghiêu đều hận không thể dùng ánh mắt trừng chết cô.
Nhưng, cô đã nhanh chóng phản ứng lại, Thẩm Lệ Nghiêu biết cô và người trong nhà xích mích đúng không, thấy cô dọn ra ngoài nên có chút thương cảm với cô, vì thế mới lần đầu tiên có ý định giúp cô?
Minh Khê nhanh chóng nói: “Không cần.”
Thẩm Lệ Nghiêu giúp đỡ, cô thực sự không tiêu nổi.
Sắc mặt Thẩm Lệ Nghiêu đột nhiên lại lạnh như băng, “Tùy cậu, không đến thì rất tốt, đúng lúc tớ cũng rất bận.”
Minh Khê nhìn Thẩm Lệ Nghiêu xoay người rời đi mà không thèm nhìn cô với Khổng Giai Trạch một cái.
Lúc này cô mới cảm thấy Thẩm Lệ Nghiêu bình thường.
Cô hít một hơi, sau đó quay vào lớp học.
Bên cửa sổ, Kha Thành Văn nhìn Phó Dương Hi không ngừng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Triệu Minh Khê và Thẩm Lệ Nghiêu của lớp bên cạnh ở hành lang cách đó không xa, không khỏi lo lắng hỏi: “Anh Hi, đừng nhìn chòng chọc người ta như vậy, người ta sắp vào rồi.”
Phó Dương Hi nhanh chóng ngồi xuống, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, đeo tai nghe chống ồn lên rồi cầm quyển sách lên đọc.
Qua hai giây, Triệu Minh Khê đã ngồi xuống chỗ ngồi ở hàng cuối cùng, nhưng cũng chưa từng liếc mắt nhìn về phía bên này một cái —— cả ngày hôm nay, cậu ta chưa từng tới gần cậu một lần nào.
Toàn thân Phó Dương Hi muốn nổ tung, cố gắng tìm cơ hội nhưng phải cố kìm nén.
Cậu chịu nổi nữa mà ném cuốn sách qua một bên: “Người nói chuyện với học sinh chuyển trường là ai? Bạn bè trước đây của cậu ta sao?”
Khanh Thành Văn nhớ đến những chuyện mà cậu đã hỏi được lúc trưa, nuốt nước bọt, không dám nói lời nào.
Trong lòng nơm nớp lo sợ, bạn bè sao?
Nói chuyện xi căng đan theo đuổi oanh oanh liệt liệt, quá trình kiên trì theo đuổi đầy khó khăn sao?
Để cho cậu biết, có khả năng cậu chỉ là một công cụ để làm cho người ta nổi cơn ghen, vậy có thể không?
Có khả năng ngày mai cậu sẽ mang thuốc nổ/ thuốc độc đến trường đấy.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...