* Bên trong bữa tiệc*
- Nè! Mày có thấy chị Vy với anh Khải đâu không? Tao tìm họ mãi mà không thấy!
Trang lo lắng khi không thấy cô và anh ở đâu hết. Trang biết là đôi uyên ương kia không rời nhau hay bị thất lạc, nhưng cô vẫn lo, lo bởi chân chị cô đang bị thương.
- Tao vừa thấy họ ở bên kia mà, chả biết đi đâu mà không nói câu nào! Chán bọn này thật đấy! Mày thử gọi điện xem sao!- Linđa hơi khó chịu.
- Ừ, để tao gọi thử!
....
Cô và anh vẫn đang chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào thì bị tiếng nhạc điện thoại kêu cắt ngang nên hơi khó chịu.
- Chị đây, có gì không?- cô nhấc máy.
- Chị đang ở đâu đấy, tiệc đã tan đâu mà chị đã mất hút rồi!- Trang biểu cảm.
- Ừ thì chị đang ở.....
- Tụi anh đang ở ngoài rồi, lát anh sẽ cho người tới lai em về, tụi anh phải về trước.
Cô đang trả lời điện thoại thì bị anh giật máy.
- Dạ? À thôi, hai người cứ đi đi rồi thì lát em nhờ cái Linđa lai về là được rồi, không cần phiền ai đâu ạ!
- Không được, em cứ ở đó chơi, lát sẽ có người tới đón, em không cần nhờ cô ấy đâu, sẽ phiền tới đôi trai gái đó mất. Em cứ ở đó đợi nha.
- Thôi anh! Em....
- Tút tút tút..
Trang chưa kịp nói hết thì anh đã cúp máy làm cô hơi bối rối. Cô không biết nên nghe lời anh hay là bỏ về trước. Nếu nghe anh thì có nghĩa là cô làm mất thời gian của ai đó, còn nếu không thì cô sợ anh lại nghĩ này nọ về cô. Thôi, cứ thuận theo tự nhiên đi!
Còn Hà Vy, cô khó hiểu vô cùng, mặc dù bà Thẩm là người xấu nhưng dù gì thì đây cũng là sinh nhật của cái lớp trưởng, lẽ nào họ chưa gặp nhân vật chính mà đã ra về. Mà hơn nữa, bây giờ về thì anh và cô cũng đâu có việc gì để làm đâu chứ.
- Anh, giờ về chúng ta đi đâu?- cô tò mò.
- Đi về ngủ chứ đi đâu, em hỏi thừa vậy.
- Vậy thì ở đây thêm chút nữa đi, em nghĩ cái Hiền sẽ buồn đó!
- Bây giờ em không nên giao tiếp với cô ta nữa, có thể cô ta sẽ làm hại em đó!
- Cô ấy tốt lắm, không như anh nghĩ đâu!
- Dù gì đi nữa thì em vẫn nên cẩn thận.
Đoạn, anh nhấn ga xe lao đi làm cô khó hiểu. Cô chẳng biết là anh sẽ đưa cô đi đâu hết, mà nếu về nhà thì cũng tốt, cô muốn nghỉ lắm rồi!
....
Trong một căn nhà rộng lớn, có một người đàn ông đã đứng tuổi đang ngồi xem những tấm ảnh mà thư kí riêng đem vào. Mặt ông nhìn có vẻ có ăn năn, có vẻ hạnh phúc và xen lẫn tức giận.
- Con bé vẫn ổn chứ?- ông ảm đạm.
- Cô ấy vẫn ổn ạ! Nhưng có vẻ như cô chủ Min đã làm mọi chuyện trở nên phức tạp. Vì cô chủ mà chân cô bé ấy bị thương, và hơn hết là công ti ta bên đây cũng vì thế mà phá sản rồi!- thư kí hắng giọng.
- Tôi không quan tâm tới công ti lắm, cậu cứ để nó phá sản theo như những gì mà con rể tương lai ta muốn. Có như vậy thì con bé Vy mới được an toàn, nó gặp được người đàn ông tốt như vậy ta cũng yên tâm.
- Nhưng cô chủ Min lại rất ghét Hà Vy, vì Hà Vy mà cô ấy không đến được với cậu John. Và hơn hết là lúc trước, cô chủ đã quen với cậu Khải mà nay cậu ấy lại phũ phàng đánh cô vì Hà Vy trước mặt mọi người nên nỗi hận lại càng tăng lên. Tôi lo hai chị em họ lại vì đàn ông mà gây thù chuốc oán với nhau lắm.
- Mặc kệ chúng, nếu hai đứa nó vượt quá mức cho phép thì ta sẽ nói ra sự thật, còn nếu không thì bí mật hai đứa nó là chị em cùng cha khác mẹ nên chôn dấu mãi mãi.
" Xoảng"
- Tiếng gì vậy? Cậu mau ra xem đi!- ông Trần lo lắng.
- Dạ!
Anh thư kí chạy ra thì không thấy ai hết, chỉ thấy chiếc bình gốm vỡ và con mèo đen ngay cạnh. Anh khẽ thở dài:
- Chỉ là con mèo thôi ạ!
- Vậy được rồi! Cậu đi làm đi!
- Chào chủ tịch!
Hai người họ thở dài nhẹ nhõm, họ cứ nghĩ đó chỉ là một con mèo mà thôi. Và, họ đâu có biết rằng có một người đang khóc trong phòng. Phải, Min đã nghe thấy tất cả, cô đau, đau vô cùng. Cô không ngờ Hà Vy chính là chị em cùng cha khác mẹ của mình. Cô ghét Vy, cô ghét cha, ghét luôn cả mẹ. Tại sao mọi thứ lại bất công với cô như vậy? Hà Vy thì có anh John yêu thầm, có người chồng tốt, giàu có là anh Khải và hơn hết là giờ đây, cô ấy còn cướp luôn cả ba của cô làm cô đã ghét nay lại thành hận.
- Hà Vy! Tao ghét mày! Tao sẽ không để mày cướp hết những thứ vốn dĩ là của tao đâu! Huhuhu...
Min vẫn khóc, khóc diết, khóc đến mức mệt quá mà chìm luôn vào giấc ngủ!
....
- Khải! Bỏ em xuống! Em tự vào được mà!
Cô đang tức điên lên vì anh đây! Anh đưa cô tới tổ chức, có biết bao người lớn nhỏ đang ở đây mà anh lại nhấc bổng cô lên thì còn gì là thể diện của cô chứ! Anh làm vậy có khác nào nói lên cô yếu đuối quá, muốn dựa dẫm vào anh hay sao. Nhưng phần nào trong cô cũng đã có cái cảm giác hạnh phúc. Cô hạnh phúc khi anh bế, hạnh phúc khi anh ôm, hạnh phúc khi ở bên anh.
- Nếu muốn ngã thì em cứ cự quậy.
- Anh hai, chị hai!- mọi người trong bang đồng thanh.
- Được rồi! Mọi việc ổn chứ?- Khải lên tiếng trong khi cô vẫn đang nằm gọn trong tay mình.
- Vẫn ổn! Nhưng lão ta đã hành động! Trong bang mọi người đều khó hiểu về chuyện này! Và chúng ta vừa tuyển thêm vài đứa, chúng đang chờ ở khu tập luyện!- Minh điềm đạm.
- Mặc lão! Chúng ta vào trong nói chuyện.
Trong khi mọi người trong bang đang giải tán dần thì anh bế cô vào trong phòng riêng.
- Em ngồi đi, lát sẽ có đồ ăn, em chờ chút!- Khải vừa đặt cô xuống ghế vừa ôn tồn.
- Thôi! Giờ còn ăn uống gì nữa, lại phiền người nấu! Em cũng không đói lắm!- cô biếng.
- Không được! Ăn xong còn uống thuốc nữa, mẹ vừa gọi nói nếu em không ăn thì bà sẽ tới đây và bắt chúng ta về nhà. Em sợ mỗi lần trò chuyện cùng bà lắm mà.
- Phải! Nhưng....
- Không nhưng gì cả, ăn là ăn!
- Khải, chúng ta nói chuyện chút!- Thế Minh nhỏ nhẹ.
- Em ở đây, không được ra ngoài, em chưa quen địa hình ở đây nên nguy hiểm lắm, biết chưa?
- Biết rồi thưa phu quân!
- Tốt, chúng ta đi!
Cả Khải và Thế Minh đều bước ra ngoài, chỉ còn cô lẻ loi ở đây. Cô buồn lắm chứ, anh đi, cô bơ vơ một mình, lạc trôi mà.
5"..10"...
Cô chưa thấy ai vào nên đành tập tễnh mà bước ra ngoài mà tản. Vừa bước ta ngoài, cô thấy ngay một khu đông người vô cùng. Có vẻ như đó là nơi tập luyện gì gì đó mà Thế Minh vừa nói. Bởi cái tính tò mò vô căn cứ, cô nhanh nhảu lết cái chân "què" của mình tới đó.
- Cậu ta được đó! Tuyển đi anh hai!- một tên đàn em của anh lên tiếng.
- Cậu nghĩ là cậu ta ổn?- Khải nghi vấn.
- Dạ? Em chỉ nghĩ vậy thôi, chứ quyết định là phụ thuộc vào anh ạ!
- Loại! Người khác!- anh rành mạch.
- Xin anh hai nhận em, em ngưỡng mộ anh lâu lắm rồi, em muốn trở thành người của anh! Làm ơn nhận em đi ạ!- người mới ấy van xin.
- Cậu còn trẻ, khoảng mười mấy thôi nhỉ?
- Dạ em 16 rồi ạ! Anh nhận em đi, em xin anh!
Cô từ phía xa nhìn vào, cô thấy dáng người đàn ông đang quỳ mà van xin kia rất đỗi thân quen. Cô nheo mắt, cô cố giương mắt lên để nhìn xem người mới ấy là ai.
Nhưng khi cô đang tìm kiếm trong kí ức thì chợt có một người dẫm phải cái chân đau của cô.
- Á...
Cô đau, cô kêu nhưng lại sợ mọi người lại kêu cô phiền phức nên chỉ dám kêu nhè nhẹ. Nhưng có lẽ cố gắng của cô chỉ là vô ích, bởi cái người vô duyên dẫm lên chân cô lại chửi cô tới tấp:
- Nè! Cô là con nào hả? Ai cho cô vào đây? Cút ra chỗ khác mau! Cô có biết là ở đây cấm nữ giới vào không hả?
- Hả? Anh mới là người vô duyên ấy. Anh có biết anh dẫm lên chân đau của tôi không? Ui, đau quá...- cô khẽ nói trong sự tức giận.
- Cô là ai mà dám bắt tôi xin lỗi? Cô đi chết đi!- tên vô duyên kia lại tiếp tục chửi cô.
- Anh! A, đau.....
Cô mặc dù không muốn gây chú ý gì nhưng chính hắn ta làm cô tức điên lên. Dù cô là ai thì liên quan gì, chỉ cần có lỗi là phải xin lỗi chứ. Đúng là loại người vô nhân đức mà.
- Có chuyện gì ở chỗ kia vậy? Lại xem đi, tôi nghe thấy tiếng con gái, bắt lại đem lên đây. Tên nào to gan dám đưa nữ giới tới đây hả?
Anh thấy tiếng la của phụ nữ thì tức giân. Từ trước đến nay, quy định của bang là cấm để phụ nữ vào khu tập luyện này trừ những người quan trọng. Nay, anh đang ở đây mà tên nào dám to gan đưa phụ nữ vào, anh sẽ không tha đâu.
Thế Minh tiến lại chỗ phát ra giọng nói của nữ nhi. Anh cũng đang muốn biết tên nào to gan đến mức dám vào nơi cấm này chứ.
- Cô la cái gì hả? Mau theo tôi, mau. Tôi đưa cô lên gặp anh hai, để cho cô chết luôn khỏi phải kêu với rên.
Kẻ vô duyên kia tiếp tục chửi cô và lời nói ấy cũng vô tình lọt vào tai của Thế Minh.
- Có chuyện gì vậy?- Minh hỏi.
- Dạ! Anh Minh! Có đứa con gái này đi vào bang chúng ta ạ!- tên đó mách lẻo mà không biết tai hoạ sắp ụp vào đầu mình.
- Cô là ai hả? Sao dám vào đây?
Cô nghe thấy giọng nói quen quen thì ngẩng đầu lên để tìm sự đồng cảm.
- Thế Minh! Là tôi! Hà Vy này!
Cô ấp úng bởi cô đang bị đau mà. Cô đau nhưng cố gượng, cô đau nhưng phần nào đó cô sợ. Cô sợ cái người vô duyên kia, mặt anh ta đen sì sì, cơ thì cuồn cuộn, quần áo thì cào rách tả tơi làm cô nhớ tới mấy tên đầu gấu trong phim.
- Là cô hả? Thế Khải! Là Hà Vy, cậu mau xuống đây đi!
Nghe Thế Minh nói, anh liền chạy một mạch xuống. Sao có thể chứ, khi nãy cô chẳng phải là đang ở trong phòng anh sao? Cô tới đây làm gì? Cô tới bằng cách nào khi cái chân cô đang bị bó bột?
- Em không sao chứ? Là tên nào động vào cô ấy hả?
Anh dùng sự ấm cúng, quan tâm của mình để hỏi han cô. Và hơn hết, anh lại dùng sự lạnh lùng, tàn ác để hỏi tội tên ngu xuẩn nào đó.
- Em không sao nhưng cái chân em, nó đau quá!- cô nhăn mặt.
- Để anh đưa em vào trong. Minh, còn lại tôi giao cho cậu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...