Em Chỉ Là Của Riêng Tôi

[ Lời nói của anh vừa dứt, ai nấy liền đáp:

- Dạ! Anh hai!

- Thế khải! Lũ hôm trước vẫn đang ở trong hầm, cậu tính sao?- Thế Minh điềm đạm.

- Thì giờ tôi tới giải quyết đây! Đi nào!

Anh vừa dứt lời, liền quàng tay ôm lấy eo cô mà dẫn đi khiến ai náy đều sửng sốt. Từ trước đến nay, họ chưa từng thấy anh hai thân mật với bất cứ cô gái nào. Họ chỉ thấy có mình anh lẻ loi chống lại kẻ xấu trên thương trường cũng như trong băng đảng. Trên gương mặt anh, họ chỉ thấy toát lên sự lạnh lùng, tàn ác như muốn giết chết tất cả mọi chướng ngại vật, và đặc biệt nhất là loại con gái đú đởn. Nhưng giờ đây, họ thấy anh vẫn vậy khi cư xử với anh em trong tổ chức. Song, đối với người "chị hai" mới kia, anh lại nhẹ nhàng đến kì lạ. Mọi chuyện phải chăng chỉ là mơ! ]


- A!!! Làm ơn tha cho chúng tôi đi! Làm ơn... A...a..a...

Tiếng la vang vọng khắp căn phòng mà Khải đưa tôi tới. Nhưng tiếng la ấy cũng chẳng nổi trội gì so với khung cảnh nơi đây. Mùi máu tanh, mùi đau khổ, mùi bi ai, mùi ghê tởm đang tham lam chiếm đoạt mọi không gian. Và khiếp sợ hơn cả là hình ảnh tra tấn dã man này. Lũ đánh bạn tôi hôm trước đang bị treo lên mà chịu trận. Những chiếc áo "chất chơi" ngày nào, nay đã bị rách toang như chó dại cắn. Máu me thì lênh láng trên sàn, trên cơ thể chúng chỉ còn những vệt máu loang lổ từ những vết thương sâu hoắm, và pha thêm những hàng dài nước mắt tuôn rơi vì đau. Cảnh tượng này thật đáng tởm khiến tôi phải bịt nhanh cái mũi thính *như dog* của mình.

- Sao anh lại.... A.. Thịnh! Tú! Sao hai cậu cũng bị...

Tôi giật mình khi thấy hai thằng bạn lớp mình. Tại sao họ lại tới đây? Họ đã có lỗi gì? Chẳng phải hôm đó chính họ là người bị hại hay sao? Tất cả mọi chuyện này là sao?

- Bọn chúng đều là một phe cả. Tát cả chỉ là một trò lừa bịp mà thôi. Chúng thông đồng với nhau để lừa gạt hai ta rồi giăng bẫy hãm hại, à không, phải là trừ khử mới đúng! VÔ LIÊM SỈ!

Nói đoạn, Khải tung cước đạo một phát trời giáng vào tên đại ca to tiếng hôm nọ. Do bị buộc chặt và trong thế bị động nên hắn đành ngậm ngùi mà nhận lấy cú "đạp yêu" của vị hôn phu tôi ban tặng. Còn tôi, tôi như chết đứng trước mọi việc đang diễn ra. Tôi nào ngờ Khải hắn ta lại ác độc đến thế. Mới vài tiếng trước, tôi còn cho rằng hắn ta khá thân thiện, dễ gần, nếu có ở chung cũng không đến nỗi tệ! Song, giờ đây, tôi thấy mình đã sai rồi. Hắn ta mãi chỉ là con người tàn ác vậy thôi! Con mắt hắn đang hằn đỏ lên, sự tức giận giờ có lẽ đang chiếm đoạt tâm trí hắn. Tôi sợ, sợ con người này!

Lùi lại vài bước, tôi phải cố gắng gượng lắm mới giữ được bình tĩnh. Và có lẽ do run sợ nên tôi đã vô tình va vào cái ghế mà ngã chổng vó.

*Uỳnh... Xoảng..*


Vâng, cái lọ hoa đắt tiền ngay cạnh cũng đã vỡ toang. Tôi quả là vụng mà. 

- Em có sao không?

Thấy tôi ngã, hắn chạy tới cạnh tôi, nâng đỡ tôi dậy, ân cần nhìn trên dưới xem tôi có bị thương ở đâu không. Giờ đây hắn chu đáo vô cùng, liệu hắn của hiện tại có cùng là một người với hắn của vài phút trước. Chỉ là một thể xác, nhưng tôi lại thấy trong nội tâm hắn là hai con người khác biệt đang thay phiên nhau thống trị. 

- Anh tránh ra!! Đồ độc ác! Tôi ghét anh!

- Em làm sao vậy? Tôi chỉ là đang trừng trị lũ địch thủ thôi mà! À! Còn một màn nữa là của bọn hôm trước đánh em đấy! Lần này tôi cho em toàn quyền!


- Anh.... Tôi xin anh đừng đánh nữa! Thả họ ra đi! Anh làm vậy thì có được gì đâu! Anh đánh họ thì sẽ lại có đàn trên của họ đánh anh thôi! 

- Bọn họ dám sao? Em xem thường tôi quá! Nhưng thôi! Nếu em đã xin cho họ rồi thì tôi sẽ chỉ phạt nhẹ chúng rồi thả đi! 

Hắn bế tôi lên mặc cho tôi đang vùng vằng đòi xuống. Liệu có phải trong hắn giờ đang là linh hồn thiện lên ngôi? Hắn quả là phức tạp, khó đoán!

Căn phòng trước mắt tôi giờ đây không còn là căn phòng đáng sợ như nãy nữa, mà thay vào đó là sự ấm áp, sa hoa đến lạ thường. Tôi đoán đây chắc chắn đây là phòng riêng của hắn- của anh hai trong tổ chức. Căn phòng được bố trí tinh tế, có bàn ăn, giường ngủ, nhà vệ sinh... Hầu như tất cả đều đầy đủ tiện nghi. Và thứ lôi cuốn tôi nhất chính là mâm cơm trên bàn. Chỉ là cho 2 chúng tôi ăn mà sao lại quá trời đồ ăn đến thế mà lại toàn là đồ thượng lưu ấy chứ.

- Ngồi xuống đi! Từ từ thôi!- hắn vừa đỡ tôi ngồi xuống vừa nâng niu.- Đây là đồ ăn anh kêu người chuẩn bị, em ăn no vào! Nhưng đừng ăn nhiều quá, em đang là heo rồi, bế nặng lắm!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui