Khi bóng dáng cô đi khuất , những ngón tay anh khẽ lay động , nhẹ nhàng phát ra âm thanh răng rắc trong màn đêm mịt mù .
---------
SÁNG HÔM SAU
" Reng reng reng ... "
Tiểu Oanh bắt máy , từ đầu dây bên kia phát ra âm thanh vô cùng gấp gáp , có chút gì đó vui mừng .
- Cô Tiểu , cô mau đến đây đi , chồng cô đã tỉnh dậy rồi .
Chiếc điện thoại trên tay lập tức rơi xuống đất , khóe miệng nhếch lên nụ
cười rạng rỡ . Trong lòng lúc này không ngừng đan xen những cảm xúc khó
tả , cô không kịp xỏ daỳ mà chạy chân trần đến bệnh viện . Cánh cổng của bệnh viện vẫn như vậy , nằm im lìm theo năm tháng , nếu là trước đây ,
đối với cô giống như một cánh cửa của địa ngục , thì lúc này lại giống
như một chân trời mới được tái sinh .
Tiểu Oanh không kịp chờ thang máy , cô leo từ tầng một đến tầng tám của bệnh viện , cô giống như một vận động viên thi chạy marathon không biết mệt
mỏi , hơn nữa lại vui vẻ đến nỗi không để ý đến ánh mắt khác thường của
những người xung quanh .
" Rầm "
- HÀN THIÊN
Cô đạp cửa phòng , ngay lập tức bổ nhào đến ôm anh .
- Cô đang gọi ai vậy - Hàn Thiên nhìn quanh phòng , căn phòng này trống
trơn không có ai ngoài hai người , rốt cục cũng hỏi thêm một câu - Cô
gọi tên tôi sao ???
Tiểu Oanh trợn mắt ,
trong đầu bỗng trở nên trống rỗng , cô lắp ba lắp bắp nói không ra hơi . Người trước mặt cô , đúng , chính là Hàn Thiên , vậy tại sao đến cô là
ai cũng không nhận ra ??? Không phải anh từng nói cô là cuộc sống của
anh sao ??? chẳng lẽ đến cuộc sống của mình cũng không thể nhận ra nữa , rốt cục Hàn Thiên anh là ngốc thật hay ngốc giả .
- Hàn Thiên , em là Tiểu Oanh Oanh , em là vợ sắp cưới của anh , tại sao anh lại không nhận ra em ???
- Cô là vợ sắp cưới của tôi ??? - Anh hỏi ngược lại , Tiểu Oanh tức khắc
gật đầu một cái chắc nịch , đến lúc này , anh cũng chỉ có thể nói một
câu khiến trời nong đất nở - Tôi vẫn không nhận ra cô .
" ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG "
Hàn Thiên !
Đồ đáng ghét !
Đúng lúc này , bác sĩ đẩy cửa bước vào .
Ông già , vào thật đúng lúc , xem tôi tính sổ với ông .
Tiểu Oanh Oanh thẳng tay tóm chặt cổ áo ông mà hét lên giận dữ .
- Tại sao anh ta lại không nhận ra tôi , các người rốt cục cứu chữa cái kiểu gì vậy hả ???
- Cô Tiểu , xin cô bình tĩnh , cô nhất định phải bình tĩnh , đâu vẫn còn có đó mà .
Lòng bàn tay cô tuột ra khỏi cổ áo ông ta , cả người đổ ụp xuống nền đất
lạnh lẽo mà khóc lóc , nước mắt chảy ra ướt đẫm cả gương mặt .
Đối diện với tình cảnh bi thương của cô , Hàn Thiên tuyệt đối không dung
động chút nào , ánh mắt giống như một viên ngọc xanh lạnh lùng tỏa ra
một luồng khí lạnh đến rùng rợn .
Hàn
Thiên , anh còn dám dùng ánh mắt đó để trừng tôi sao ??? uổng công tôi
yêu thương anh đến như vậy , không ngờ mới chỉ ngủ có hai năm , đã đẩy
sạch tôi ra khỏi đầu .
Bác sĩ nhẹ nhàng đưa tay chạm nên vai cô chấn tĩnh .
- Cô Tiểu không cần quá căng thẳng , thực ra viên đạn ảnh hưởng đến não
bộ không hề nhỏ , có thể tỉnh lại cũng xem như là một kì tích , nếu
thực không thể nhớ lại chuyện quá khứ thì chi bằng vun đắp một một quá
khứ mới cho tương lai sắp tới .
Những lời ông nói đúng là không sai , kí ức đối với một con người rất quan trọng , nhưng nếu đã mất đi , chi bằng tự tay tạo lập một kí ức mới hoàn toàn .
Đợi ông bác sĩ kia đi khuất , cô quay lại nói với anh .
- Hàn Thiên , anh có muốn ăn gì không , hoặc uống gì đó thôi cũng được .
Anh không trả lời , gương mặt quay qua hướng khác .
Tiểu Oanh Oanh cắn chặt răng , cô lấy tay chống xuống đất để đứng dậy , định xoay người bước đi thì bị một bàn tay níu lại .
- Nếu tôi là Hàn Thiên , có phải sẽ trả lời " Lúc tôi mới tỉnh lại , thứ đầu tiên tôi muốn ăn là em " có phải vậy không ???
Cô ngơ ngác nhìn anh , Hàn Thiên liền búng nhẹ vào trán cô , gương mặt bỗng vẽ nên một nét cười tuyệt đẹp
- Tiểu Oanh Oanh , em ngày nào cũng gào khóc bên tai tôi , em nghĩ tôi có thể quên em sao ??? Tôi chỉ có 3 từ muốn nói với em thôi " TÔI YÊU EM "
------- HOÀN -------
T/G : CÓ NGOẠI TRUYỆN NHA MẤY NÀNG
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...