Bầu không khí vốn đang tốt đẹp, chỉ vì tiếng rống của Hạ Mộng Ngư mà trở nên sống sượng trong nháy mắt.
Từ Tử Sung thầm cảm thấy may mắn, may mà Hạ Mộng Ngư không rống lên khi anh còn đang ở trong cô, không thì có thể anh sẽ mắc lỗi mất…
“Đúng!”, Từ Tử Sung đáp.
“Đúng cái gì?”
“Đúng là không dùng.”
Hạ Mộng Ngư tức điên lên, nhưng vừa mới xuống giường, đang định bước chân thì lập tức cảm nhận được cơn đau nhức dưới thân. Cô ngã vật ra, may mà được Từ Tử Sung đỡ lấy, bế về giường.
“Em đừng sợ.”
“Đương nhiên là em sợ rồi!”, Hạ Mộng Ngư phì phò nói: “Em còn chưa tốt nghiệp ở chỗ lão Golden đâu, nếu giờ anh với em mà tạo người thành công thì sự nghiệp của em phải làm sao bây giờ? Thế chẳng phải em nhịn nhục trong cái bếp đấy vô ích rồi sao?”
“Còn chưa xảy ra chuyện gì, đừng căng thẳng vội.”, Từ Tử Sung nói: “Đây không phải câu em dạy anh sao?”
Hạ Mộng Ngư thở dài, cũng phải.
“Thế phải làm sao bây giờ?”
“Mấy hôm nữa đi xét nghiệm sớm, có kết quả rồi thì tùy em.”
Cũng không có cách nào tốt hơn. Hạ Mộng Ngư lại nằm xuống, sau đó trừng mắt nhìn Từ Tử Sung, “Không phải là anh cố ý đấy chứ? Đã hẹn anh đêm nay gặp lại rồi mà anh cũng không thèm chuẩn bị bao.”
“Tại vì anh không định làm ở đây.”
Hạ Mộng Ngư câm nín. Thế này là lỗi tại cô sao?
“Khát quá.”, Hạ Mộng Ngư giơ chân đá Từ Tử Sung một cái, “Rót cho em cốc nước.”
Từ Tử Sung cười, có lẽ cũng chỉ có Hạ Mộng Ngư mới dám sai bảo anh như vậy, nhưng anh bị sai mà vẫn vô cùng sung sướng. Đã nhiều năm rồi không được cảm nhận cái tính đồng bóng của cô, thật ra có chút nhớ nhung.
Anh xuống giường. Ánh đèn tỏa một vầng sáng mỏng trên anh, tôn lên vóc dáng hoàn mỹ như thiên thần từ trời xuống trần gian.
Hạ Mộng Ngư không kìm được tiếng thở dài, lại vào lúc Từ Tử Sung xoay người, cô mới chú ý đến hình xăm trên lưng anh.
Hình xăm kia…
Từ Tử Sung rót cho Hạ Mộng Ngư một cốc nước, lúc quay lại, anh thấy cô đang dùng ánh mắt kỳ lạ để nhìn mình.
“Sao thế?”
Hạ Mộng Ngư nhận lấy cốc nước rồi đặt sang một bên, sau đó đắc ý nói: “Tốt lắm, em biết anh vẫn luôn coi em là nữ thần mà.”
Từ Tử Sung nhíu mày.
“Anh mau xoay người lại cho em xem cái hình xăm sau lưng anh nào.”, Hạ Mộng Ngư nói.
Thế nào mà Từ Tử Sung lại tỏ vẻ ngượng ngùng.
Lần này gặp lại, Hạ Mộng Ngư luôn cảm thấy Từ Tử Sung chững chạc hơn rất nhiều. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy anh của bây giờ có chút liên hệ với anh của ngày trước.
Khi đó, anh cũng như vậy, lúc xấu hổ cứ hay nghiêng đầu.
“Nhìn một cái thôi…”, Hạ Mộng Ngư cười hì hì.
Từ Tử Sung hết cách, đành quay người để Hạ Mộng Ngư nhìn hình xăm sau lưng mình.
Hạ Mộng Ngư ngắm kỹ, quả nhiên, hình xăm sau lưng Từ Tử Sung chính là cô!
Hình xăm trên cánh tay Từ Tử Sung tràn ngập cảm giác tà ác, nhưng hình xăm sau lưng anh thì lại hoàn toàn trái ngược. Đó là một nàng tiên nữ đang chơi đàn hạc, nàng có gương mặt y hệt Hạ Mộng Ngư. Cả bức vẽ dịu dàng, ngọt ngào, mơ mộng như thể không nên có ở trên người Từ Tử Sung vậy.
“Đây là em đúng không?”, Hạ Mộng Ngư hỏi.
“Ừ…”
“Sao anh lại xăm hình em lên người?”
Từ Tử Sung trầm mặc không nói. Câu hỏi này, anh phải trả lời thế nào đây?
“Giống thật đấy, chỉ liếc mắt một cái thôi đã biết là em rồi, đúng là rất sống động.”
“Ừ.”, Từ Tử Sung thoáng dừng rồi nói tiếp: “Thợ xăm giỏi.”
Hạ Mộng bật cười, gương mặt lộ vẻ đắc ý, cô cố ý trêu anh: “Tốt lắm… Anh không đặt em vào lòng mà lại bê em lên người!”
Từ Tử Sung bị trêu mãi, cuối cùng hờn giận ấn cô xuống giường, gằn giọng nói: “Anh không chỉ muốn bê em lên người, mà còn muốn đặt em dưới thân nữa cơ!”
Thấy Từ Tử Sung lại định nhào đến, Hạ Mộng Ngư vội vàng xin tha.
“Đừng, đừng, đừng, chịu không nổi, em không chịu được thật, đau quá đi!”, Hạ Mộng Ngư mếu máo nói.
Từ Tử Sung nén giận, chẳng biết làm gì với cô nên chỉ đành hôn cô một cái thật kêu, “Đỡ rồi thì sẽ xử lý tiếp, em đúng là ngứa đòn mà.”
Hạ Mộng Ngư vênh váo đắc ý, ôm lấy cổ Từ Tử Sung rồi nói: “Tại sao anh lại xăm em thành tiên nữ? Có phải em là tiên nữ của anh không?”
“Phải!”
Thấy Từ Tử Sung đáp dõng dạc như vậy, Hạ Mộng Ngư lại có chút không hài lòng, “Chắc chắn còn có nguyên nhân khác, nói mau.”
Từ Tử Sung bó tay với Hạ Mộng Ngư, anh vùi đầu vào tóc cô, rầu rĩ nói: “Em nghe chuyện thần thoại về Pan chưa?”
“Gì cơ?”
“Chuyện của Pan với tiên nữ Nymph.”
Pan là một vị thần rất giỏi thổi sáo, tiếng sáo của chàng réo rắt lay động lòng người. Nhưng vì bộ dạng chàng quá xấu xí, lại ngại ngùng tự ti, thế nên chẳng có tiếng tăm gì. Pan vẫn luôn ái mộ một nàng tiên chơi đàn hạc trên đỉnh Olympus, có điều, chàng vẫn biết mình dung mạo thô kệch, thế nên không dám bộc lộ tình cảm của mình với nàng. Chàng chỉ có thể ngày ngày ngồi bên một bờ hồ bị nguyền rủa, một mình tấu nhạc. Hồ nước này có một truyền thuyết, rằng chỉ cần đầm mình vào trong đó là sẽ hóa thành cá, thế nên không có vị thần hay loài vật nào dám đặt chân đến đây. Chỉ có Pan vẫn cứ ngồi bên hàng cỏ sậy thổi khúc nhạc dìu dặt, hy vọng nàng tiên nữ mình yêu sẽ có ngày nghe thấy.
Có một ngày, các thần tập trung dự tiệc. Bỗng một con quái thú trăm đầu lao vào đại sảnh. Tất cả các vị thần đều không thể khống chế được con quái thú, chỉ có thể tránh đi. Nhưng chính trong lúc nàng tiên nữ kia hoảng sợ, chỉ biết đứng yên nhìn con quái thú đùa cợt mình, thì chàng Pan vốn luôn rụt rè lại xông ra, ôm lấy nàng tiên rồi bỏ chạy.
Con quái thú đuổi theo, Pan biết mình chạy không nổi, liền liều mình nhảy xuống dòng nước bị nguyền rủa kia. Pan nâng cao nàng tiên lên, còn mình thì đứng giữa hồ nước. Con quái thú không dám nhảy vào nước nên đành phải bỏ đi.
Khi con quái thú đi khuất, Pan mới cẩn thận đặt nàng tiên nữ lên bờ. Nàng cảm kích muốn kéo Pan lên, nhưng nửa dưới của chàng đã biến thành cá.
Đây chính là câu chuyện thần thoại về Pan. (*Na ná thần thoại về chòm sao Ma Kết)
Chàng đầm mình vào dòng nước, chỉ vì muốn bảo vệ người con gái yếu ớt kia. Với cặp sừng dê và gương mặt xấu xí, chàng là vị thần Pan thô kệch nhất, rồi lại vì con hồ bị nguyền rủa đó, chàng trở thành sinh vật u sầu nhất chốn nước sâu.
Giống như hồ nước là tận cùng của thiên hà, tích đọng bao đau khổ của tháng năm, tình cảm chôn giấu trong lòng, lại hệt như con thủy quái ẩn mình dưới đáy nước.
Thời khắc lấp lánh nhất đời chàng, có lẽ chính là giây phút chàng nâng nàng tiên lên, làm người anh hùng của nàng.
Đây chính là lai lịch của hình xăm trên người Từ Tử Sung.
Con quái vật đầu dê mình cá trên cánh tay là anh, còn nàng tiên xinh đẹp sau lưng chính là Hạ Mộng Ngư.
Anh vẫn luôn nghĩ như vậy, mong dùng bàn tay của mình để gánh lấy tương lai của Hạ Mộng Ngư.
Để làm anh hùng của cô cả đời.
…
Người trong lòng anh khẽ run rẩy.
Từ Tử Sung cúi xuống nhìn Hạ Mộng Ngư, cô đang khóc.
“Khóc cái gì chứ?”, Từ Tử Sung đau lòng hỏi.
Hạ Mộng Ngư lắc đầu, cô không nói gì, chỉ vừa thút thít vừa chùi nước mắt.
Từ lúc quen nhau, Từ Tử Sung đã nhận mình là Pan, ai lại ngờ được đó là lời tiên đoán cho cuộc đời của họ như vậy.
Từ Tử Sung đứng trong hồ nước bị nguyền rủa, hai tay nâng cô lên. Anh cho cô tự do, để cô không bị quái thú nuốt chửng, để cô có thể sống cuộc đời thuộc về mình. Nhưng anh lại không kịp cứu chính mình, cứ thế rơi vào hồ nước tăm tối, hóa thành con thủy quái đáng sợ. Mỗi một vết thương trên người anh, đều là vì cô mà có.
“Anh có hối hận không?”, Hạ Mộng Ngư hỏi.
Dù Hạ Mộng Ngư vẫn chưa nói hết lời, nhưng Từ Tử Sung hiểu cô đang nghĩ gì.
“Sao có thể chứ? Đừng nói mấy câu khờ như vậy.”
“Tại sao?”
“Vì sau này, Pan từ một vị thần bình thường đã biến thành một chòm sao trên trời.”
Nàng tiên nữ ấy khiến Pan trở thành con quái vật bị nguyền rủa, nhưng chàng vẫn yêu nàng một cách vô điều kiện. Vì tình yêu này, Pan có đủ dũng cảm để đối kháng với vận mệnh, dám chiến đấu với con quái thú hung dữ, vì thế, tinh thần mạnh mẽ của chàng mới khiến các thần cảm động, và rồi chàng được hóa thành chòm sao sáng trên trời cao.
Tình yêu khiến một chàng Pan tự ti, nhát gan không bao giờ hư mất.
Hạ Mộng Ngư ôm lấy Từ Tử Sung rồi nói: “Nhất định là mấy năm qua anh đã chịu nhiều khổ cực rồi.”
Từ Tử Sung có vẻ không mấy để ý, anh điềm tĩnh nói: “Không có.”
“Mà kể cả có thì cũng bình thường thôi, ai mà không bị thương chứ, bị thương đối với đàn ông mà nói đâu phải chuyện xấu… Với lại, vết thương trông gớm ghiếc thế thôi, chứ anh không đau.”
Hạ Mộng Ngư nghẹn lời, quả nhiên, không thể nói mấy lời lãng mạn với loại đàn ông như Từ Tử Sung. Cô nhẹ nhàng tựa vào ngực Từ Tử Sung rồi khẽ thở dài.
Có điều, cô bỗng nhiên nghĩ ra một việc.
“Từ từ đã, anh xăm hình này, là vì thần thoại anh vừa kể đúng không?”
“Ừ.”
“Anh thích truyện thần thoại đấy à?”
“Ừ.”
“Nhưng mà từ năm lớp Mười, anh đã biết đến Pan, còn dùng tên đấy làm nghệ danh mà, đúng không?”
“Ừ.”
Hạ Mộng Ngư ngẩng đầu, cô híp mắt nhìn Từ Tử Sung.
Từ Tử Sung hơi nhíu mày, không biết trong đầu con thỏ tinh này lại đang nghĩ đủ thứ chuyện lung tung gì nữa.
“Chắc chắn trong lòng anh phải có cảm xúc gì đấy thì mới thích cái truyện thần thoại kia.”
“Phải.”, Từ Tử Sung vẫn không biết rốt cuộc Hạ Mộng Ngư muốn hỏi gì.
“Sến quá đi, Từ Tử Sung, không phải là từ năm lớp Mười, anh đã thích em rồi đấy chứ?”
Từ Tử Sung sửng sốt, lại bất giác nghiêng đầu, ngượng ngùng hắng giọng.
Đầu óc con thỏ tinh này xoay chuyển nhanh thật đấy, không ngờ, tâm tư anh giấu kín bao nhiêu năm nay, cuối cùng lại bại lộ vì một câu chuyện thần thoại.
“Anh nói đi, có phải từ năm lớp Mười đã yêu thầm em không?… Trả lời em mau!”
“Phải!”, Từ Tử Sung chỉ có thể thừa nhận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...