Hạ Mộng Ngư cứ thế đắm chìm trong cảm xúc lâng lâng cho đến khi một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Hạ Mộng Ngư.”
Hạ Mộng Ngư vội rụt tay lại rồi đứng phắt dậy.
Linh Hoa gọi cô làm gì? Linh Hoa đến đây từ lúc nào?
Cả lớp đều quay ra nhìn Hạ Mộng Ngư. Từ Tử Sung cũng ngồi dậy, đôi mắt vẫn chưa tỉnh ngủ nhìn Hạ Mộng Ngư, cậu thở dài một tiếng. Cậu nhíu mày rồi nói khẽ với Hạ Mộng Ngư: “Điểm danh thôi mà, ngồi xuống đi.”
Cô chủ nhiệm nhìn Hạ Mộng Ngư bằng ánh mắt khó hiểu, “Dạo này em bị làm sao thế, chột dạ lên chột dạ xuống, cô chỉ điểm danh thôi mà, nhìn em sợ đến mức này cơ, ngồi xuống…”
Lúc này Hạ Mộng Ngư mới nhận ra thế nên lại càng xấu hổ, cô ngồi xuống, mặt đỏ bừng, thật sự không còn mặt mũi nhìn ai nữa.
Thế này là có tật giật mình…
Hạ Mộng Ngư đặt hai tay lên bàn, không dám làm trò mờ ám nữa.
Cô chủ nhiệm tiếp tục cầm danh sách lên đọc: “Hạ Mộng Ngư, Từ Tử Sung, Hà Phương, ba em có thể tự chọn người ngồi cùng bàn.”
Mỗi học kỳ cô chủ nhiệm lại đổi chỗ toàn bộ một lần, vì theo cô, mọi người ngồi cạnh nhau quá lâu sẽ quá thân thiết, chia bè chia phái, khó mà quản nổi. Vậy nên, mỗi học kỳ, Linh Hoa sẽ đổi chỗ hết, xung quanh chẳng có bạn bè thân nào cả, như vậy buộc mọi người phải quen với bạn khác trong một thời gian ngắn, kỷ luật của lớp mới có thể tốt được.
Nhưng để khích lệ tinh thần học tập của cả lớp, ba người có điểm số dẫn đầu sẽ được chọn bạn ngồi cùng bàn với mình.
“Không phải ai cũng có tư cách có được tự do đâu, tự do phải dựa vào sự nỗ lực của bản thân.”
Đây là điều Linh Hoa nói.
Mấy năm nay, Hạ Mộng Ngư vẫn luôn ngồi cùng Phạm Tiểu Kiều, nhưng lúc này Phạm Tiểu Kiều vô cùng lo lắng, vì cả người Hạ Mộng Ngư đều toát ra vẻ lú mề vì tình. Cô nàng sợ Hạ Mộng Ngư sẽ trọng sắc khinh bạn.
Phạm Tiểu Kiều căng thẳng nhìn Hạ Mộng Ngư, còn không dám thở mạnh.
“Hạ Mộng Ngư, giờ em nói được rồi.”, cô chủ nhiệm nhìn cô đầy trêu trọc, “Vừa nãy còn kích động như thế cơ mà. Em muốn chọn ai ngồi cùng? Có phải học kỳ này em sẽ cho cô một bất ngờ cực lớn không?”
Từ Tử Sung và Phạm Tiểu Kiều đồng loạt quay sang nhìn Hạ Mộng Ngư.
“Phạm Tiểu Kiều ạ.”, Hạ Mộng Ngư đáp không chút do dự.
“Yes!”, Phạm Tiểu Kiều kích động ôm chầm lấy Hạ Mộng Ngư.
Hạ Mộng Ngư cười cười, “Kích động thế làm gì, tao chắc chắn sẽ không bỏ mày mà.”
Từ Tử Sung ngồi bên cạnh thoáng liếc Phạm Tiểu Kiều một cái, sắc mặt hơi tối lại.
Cô chủ nhiệm tỏ vẻ “biết ngay mà”, vì vốn dĩ lúc xếp chỗ, cô đã xếp Hạ Mộng Ngư ngồi cùng Phạm Tiểu Kiều rồi.
Không có gì bất ngờ, Từ Tử Sung chọn Mạnh Huy, Hà Phương cũng chọn người bạn đã ngồi cùng mình bấy lâu nay.
“Được rồi, cả lớp cất sách vở vào cặp đi rồi bắt đầu đổi chỗ nào. Nhanh tay nhanh chân lên, đừng có lề mà lề mề nữa!”
Mấy bạn ngồi trước và sau Hạ Mộng Ngư đều thở dài, đau khổ nói lời tạm biệt với học thần. Vì họ biết, theo như thói quen của Linh Hoa, trước sau gì cũng phải đổi chỗ, sau này không còn được ngồi gần học thần nữa, e là khó mà mượn vở bài tập được, chắc chắn mấy đứa ngồi quanh cô sẽ nhanh chân mượn trước rồi.
Trong phút chốc, cả lớp ngập tràn những tiếng thở dài. Ai nấy đều nói lời tạm biệt với bạn cũ, dáng vẻ bịn rịn không muốn rời.
Linh Hoa thấy cả lớp cứ lề mề mãi thì mất kiên nhẫn, cô nói: “Ôi dồi ôi, vẫn ngồi trong cùng một lớp cơ mà, đừng có làm như sinh ly tử biệt không bằng nữa. Nhanh nhẹn lên cho tôi, nhanh lên!”
Cả lớp chỉ đành dồn hết về phía cuối lớp, Linh Hoa đọc tên ai thì người ấy vào chỗ ngồi, có người vui, cũng có người buồn. Nghe thấy tiếng oán thán, Linh Hoa sẽ để lộ ra vẻ rất hài lòng, còn nghe được tiếng hét sung sướng thì sẽ nguýt một cái, sau đó đánh luôn vào danh sách một dấu sao to đùng.
“Hạ Mộng Ngư, Phạm Tiểu Kiều.”, cô giáo chỉ vào bàn đầu tiên của tổ hai và nói: “Hai em ngồi đây.”
Vừa khai giảng đã phải ngồi bàn đầu, Phạm Tiểu Kiều đau khổ đến mức muốn khóc luôn được.
Nhưng Hạ Mộng Ngư thì không sao cả, đến cả chỗ sát bục giảng cô còn ngồi rồi, bàn đầu có là gì chứ.
Hai người đang đi về phía trước thì nghe thấy câu nói tiếp theo của Linh Hoa.
“Từ Tử Sung, Mạnh Huy, bàn thứ hai tổ hai.”, Linh Hoa nói.
Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung thoáng liếc nhau một cái, nhưng cũng không biểu hiện bất kì cảm xúc nào.
Phạm Tiểu Kiều và Mạnh Huy thì lại không thể khống chế nổi nỗi xúc động trong lòng, hai người nhìn nhau, Phạm Tiểu Kiều vui mừng ra mặt, còn Mạnh Huy thì phấn khích reo lên một tiếng, “Được đấy!”, đổi lại một cái lườm cháy mắt của Linh Hoa.
“Mạnh Huy, để cậu ngồi sau Hạ Mộng Ngư là để cậu cảm nhận giữa hai người chênh lệch nhiều đến mức nào, thế mới kích thích cậu học hành tử tế được, đừng có mà reo hò với tôi. Hạ Mộng Ngư lớp mình là học sinh chỉ một lòng học tập, đến cả Hạ Dạ Dương còn từ chối thì cậu đừng có mà nằm mơ nữa đi.”
Mẹ kiếp! Hạ Mộng Ngư thầm chửi trong lòng. Sao các thầy các cô chơi mãi trò này mà chưa chán nhỉ?
Mạnh Huy ngoan ngoan cúi đầu ôm cặp, còn vừa cười trộm vừa ngồi xuống chỗ sau Hạ Mộng Ngư.
“Vào.”, Từ Tử Sung đạp mạnh một cái vào chân Mạnh Huy.
Mạnh Huy ngẩng đầu nhìn vị đại ca đang sầm mặt với mình, rồi đành ôm cặp ngồi xích vào trong, ở vị trí ngay sau Phạm Tiểu Kiều.
Sau khi đổi chỗ xong, cô chủ nhiệm mới nói: “Chiều thứ Sáu có buổi họp phụ huynh, lớp trưởng lên đây lấy giấy mời xuống phát cho các bạn.”
Trong lớp đồng loạt cất lên những tiếng kêu rên.
“Thế nào, sợ tôi nói chuyện các anh các chị đánh nhau hả? Yên tâm, tôi còn chưa quyết định xem có nói hay không đâu, để quan sát biểu hiện của các anh chị trong tuần này đã. Nếu biểu hiện tốt, không nói cũng được.”
Hạ Mộng Ngư phát giấy mời về phía sau, trong lúc ngẩng đầu lên vô tình chạm phải ánh mắt của Từ Tử Sung.
Từ Tử Sung nhìn cô chằm chằm, khiến Hạ Mộng Ngư căng thẳng đến mức vội vàng quẳng lại đống giấy mời rồi nhanh chóng quay lên.
Trái tim cô không ngừng nhảy nhót. Sau này hai người một trước một sau, vậy chẳng phải mỗi lần phát đề thi hay truyền vở bài tập thì đều phải quay đầu lại nhìn cậu ấy sao, áp lực ghê gớm… Không, nghĩ đến việc cậu ngồi đằng sau, nhất cử nhất động của mình đều bị Từ Tử Sung nhìn thấy, đây mới là điều áp lực nhất.
Hạ Mộng Ngư vội ngồi thẳng dậy, không thể ngồi một cách uể oải được, cô phải duy trì hình tượng nữ thần trong lòng Từ Tử Sung!
Từ Tử Sung không hiểu ra làm sao. Con thỏ tinh này bỗng nhiên quẳng lại đống giấy mời cho cậu, nghĩ mình là tiên nữ tung hoa hay sao…Cậu bất đắc dĩ khom người nhặt đống giấy mời rơi dưới đất lên.
Cảnh tượng này lọt vào mắt Linh Hoa, cô cau mày suy tư, còn tưởng quan hệ giữa hai đứa này không tồi, xem ra lời thầy Toán nói hồi trước là thật. Đây đúng là cái kiểu còn chẳng buồn nhìn nhau mà.
Lớp học buổi chiều quả nhiên trật tự hẳn. Ngay cả tiết Sinh mà cũng chẳng có ai nói gì. Một mặt là vì bị Linh Hoa uy hiếp, một mặt là vì mọi người vẫn chưa quen với bạn mới nên ngại nói chuyện.
Tiết tự học buổi tối, Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung đều đã làm xong bài tập.
Vì phía sau là Từ Tử Sung, phía trước lại không có ai nên Hạ Mộng Ngư vẫn cho những bạn hồi trước ngồi quanh mình mượn vở bài tập để chép. Mọi người không khỏi cảm thấy quả nhiên là nhân gian có chân tình, học thần là người tốt.
Mượn vở của học thần và học bá xong, mọi người đều vội vàng rời khỏi lớp học.
Hôm nay đến lượt Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung trực nhật. Hạ Mộng Ngư không sốt ruột, cứ chậm chạp thu dọn sách vở.
Trong phòng học chỉ còn lại vài người, đã cắm rễ trong trường đến gần mười lăm tiếng đồng hồ rồi, chẳng ai muốn ở lại thêm dù chỉ một giây.
Thấy Mạnh Huy vẫn chưa đi, Hạ Mộng Ngư bèn hỏi: “Sao hôm nay cậu không tích cực tan học thế? Chẳng giống tác phong bình thường của cậu gì cả.”
Mạnh Huy không chớp mắt nói: “Sung ca nhà mình bệnh nặng mới khỏi, mình trượng nghĩa như thế, đương nhiên phải giúp cậu ấy trực nhật rồi!”
Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung liếc nhau, đều không còn lời nào để nói với cái tên ngốc này.
Một lát sau, trong lớp chỉ còn lại Hạ Mộng Ngư, Từ Tử Sung và Mạnh Huy.
Thấy Từ Tử Sung đeo ba lô rồi dựa vào cửa đứng, Mạnh Huy liền hỏi: “Đại ca à, ông không về ư?”
“Không.”
“Ơ kìa, ông khách sáo làm gì, trực nhật hộ ông thôi mà!”
“Đâu có khách sáo với ông.”
Từ Tử Sung nhìn Hạ Mộng Ngư đang lấy chổi chuẩn bị quét rác rồi hờ hững nói: “Tôi đang đợi bạn gái.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...