Em Chỉ Có Thể Thích Anh

Tối thứ Sáu, trung tâm có không ít người tập. Nghe Từ Tử Sung nói, người luyện quyền ở đây đa phần đều có công việc chính, dù sao quyền anh vẫn chưa phát triển trong nước, người bình thường rất khó có thể dựa vào quyền anh để kiếm sống. Vậy nên, ở đây phần đông là người chơi nghiệp dư, không phải quyền thủ chuyên nghiệp, thường thường cứ tầm chiều mới đến tập.

Có không ít người lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Mộng Ngư. Sự xuất hiện của một cô gái nhỏ phía sau Từ Tử Sung kéo theo rất nhiều ánh nhìn tò mò. Còn những người đã gặp cô lần trước, đã xem cô tập cùng Từ Tử Sung, thì đều mỉm cười gật đầu với cô.

"Bầu không khí ở đây thích thật đấy.", Hạ Mộng Ngư cảm thán, "Tuy chẳng nói chuyện gì nhưng có cảm giác rất hòa đồng, mà cũng rất quan tâm đến cậu nữa."

"Ừ, đều là anh em cả."

"Với lại, tính cả hôm nay thì mình mới đến đây hai lần, thế mà đã có cảm giác như người một nhà rồi."

Cảm giác tất cả mọi người đều rất thân thiện ấy.

"Cậu vốn là người nhà mà.", Từ Tử Sung đáp không chút do dự.

"Hả?"

Hạ Mộng Ngư dừng bước, đưa mắt nhìn Từ Tử Sung.

Lời này của cậu là có ý gì?

Từ Tử Sung không giải thích, chỉ đưa ba lô cho Hạ Mộng Ngư rồi nói: "Mình đi thay quần áo, cậu đứng chờ mình ở cạnh đài thi đấu nhé."

Hạ Mộng Ngư nhanh tay đón lấy ba lô của Từ Tử Sung rồi ôm chặt vào lòng. Cũng chỉ với Từ Tử Sung, Hạ Mộng Ngư mới cam tâm tình nguyện làm cô hầu nhỏ của cậu, lại ước gì ngày nào cũng được theo cậu, cậu làm gì cô làm nấy, bưng trà, rót nước, cầm cặp cho cậu...

Huấn luyện viên của Từ Tử Sung đã chờ cậu trên đài đấu từ trước, thấy Hạ Mộng Ngư đến, trên gương mặt nghiêm túc lập tức hiện lên một nụ cười vui mừng, giọng điệu của ông cũng nhẹ nhàng hẳn: "Hôm nay lại theo Từ Tử Sung đến tập à?"

"Vâng ạ!", Hạ Mộng Ngư hớn hở nói: "Em nhất quyết đòi đi đấy thầy ạ."

Huấn luyện viên vừa cười vừa gật đầu.

"Rất tốt, rất tốt."

"Không làm ảnh hưởng đến mọi người chứ ạ?", Hạ Mộng Ngư hơi lo lắng.

"Không ảnh hưởng.", trên mặt vị huấn luyện viên vẫn là nụ cười hiền lành, "Tôi cảm thấy em thỉnh thoảng đến với nó cũng rất tốt, nó cần một người đồng hành."

Hạ Mộng Ngư cảm thấy trong lời nói này ẩn chứa ý gì đó, nhân lúc Từ Tử Sung còn chưa ra, cô vội vàng hỏi: "Sao lại thế ạ, cậu ấy không có ai đến cùng ạ? Hay là cậu ấy thật sự cần có người chăm sóc ạ? Em là đứa con gái đầu tiên đến ạ?"

"Đúng. Ngoài lần đầu tiên là bố nó đưa đến ra, thì sau này đều là nó tự đến trung tâm, bất kể mưa gió, xuân hạ thu đông, chưa từng thấy một ai cùng nó đến cả... Thế nên, lần trước, nhìn thấy em, mọi người đều rất kinh ngạc."

Hạ Mộng Ngư hoàn toàn không cảm thấy mọi người kinh ngạc gì cả, hay là do người luyện quyền đều không để lộ cảm xúc?

"Cậu ấy bắt đầu tập ở đây từ khi nào ạ?", Hạ Mộng Ngư lại hỏi.

"Nó á...", huấn luyện viên thở dài một hơi: "Chắc là mười tuổi..."

"Mười tuổi? Nhỏ thế ạ?", Hạ Mộng Ngư vô cùng kinh ngạc.

"Ừ. Lúc đấy, nó là quyền thủ nhỏ nhất ở đây."

Nếu là thanh thiếu niên, một mình đi đi về về là rất bình thường, đâu yếu đuối đến mức ngày nào cũng cần bố mẹ đưa đón. Nhưng mười tuổi mà cứ một thân một mình đến trung tâm luyện quyền...

Hạ Mộng Ngư cảm thấy trái tim mình như đang bị ai đó bóp nghẹt.


Sao bố mẹ Từ Tử Sung lại đưa cậu đi luyện quyền từ nhỏ như vậy? Sao có thể nhẫn tâm như thế chứ... Đâu phải không biết luyện quyền anh phải chịu rất nhiều những nỗi đau đớn thể xác. Đã vậy còn để một mình cậu đi, rõ ràng là không quan tâm gì đến cậu, cho dù là rèn tính độc lập thì cũng không phải rèn theo cách đó. Chẳng lẽ không muốn biết con mình có bị thương trong lúc tập hay không, có vất vả khổ cực hay không?

Thật nhẫn tâm.

Huấn luyện viên lắc đầu, nặng nề thở dài.

"Haiz, Từ Tử Sung là đứa rất ngoan, nhưng mà cũng khổ."

"Không sao ạ.", Hạ Mộng Ngư cúi đầu, hai tay ôm chặt ba lô của Từ Tử Sung, giọng điệu kiên định nhưng lại như đang tự nói với mình: "Không sao, từ nay về sau cậu ấy có em rồi."

Huấn luyện viên sửng sốt nhìn Hạ Mộng Ngư.

Trên gương mặt cô bé này có một vẻ kiên định khiến người khác rất yên tâm.

Huấn luyện viên cười nói: "Thế chúng tôi giao Từ Tử Sung cho em nhé?"

"Không thành vấn đề ạ! Thầy cứ yên tâm!", Hạ Mộng Ngư ngẩng đầu, tủm tỉm cười: "Sau này cậu ấy có em rồi, em nhất định sẽ chăm sóc cậu ấy, từ chuyện học hành đến chuyện sinh hoạt, từ bữa ăn đến giấc ngủ, từ tâm hồn đến thể xác!"

"Chuyện khác em không dám cam đoan, nhưng dịu dàng săn sóc, am hiểu lòng người, tám chữ này em nằm lòng rồi! Em không khoác lác đâu!"

"Thầy cứ chờ mà xem, em đảm bảo sẽ bù đắp cho mười bảy năm thiếu thốn tình cảm của cậu ấy."

Bỗng nhiên huấn luyện viên cúi đầu bật cười.

Hạ Mộng Ngư không hề phát hiện ra điều gì, vẫn còn đang nghĩ huấn luyện viên bị mình chọc cười nên nháy mắt mấy cái với ông, còn dõng dạc nói: "Đại ái vô cương!"

"Tuyệt đấy."

Phía sau bỗng nhiên truyền tới một giọng nói quen thuộc.

"Được đấy."

Mẹ kiếp.

Hạ Mộng Ngư ngẩng đầu nhìn vị huấn luyện viên đang cười ha hả, rốt cuộc cũng hiểu vì sao vừa rồi ông lại có biểu cảm như vậy.

Có phải ai luyện quyền cũng vô tâm thế không? Sao không nhắc cô được một câu nào thế!

Huấn luyện viên nhanh chóng thu lại nụ cười, sau đó nghiêm túc gật đầu với Từ Tử Sung.

Coi như hai người đã chào hỏi.

Từ Tử Sung đi từ phía sau Hạ Mộng Ngư lên, lúc đi ngang qua cô còn khẽ cười bên tai cô một tiếng, cười đến mức khiến mặt Hạ Mộng Ngư đỏ bừng.

Đồ đểu.

"Khởi động đi.", huấn luyện viên trở về dáng vẻ nghiêm túc, nói với Từ Tử Sung: "Hôm nay tập nhanh một chút, xong sớm rồi em về nghỉ ngơi đi."

"Vâng ạ."

Từ Tử Sung bắt đầu khởi động, lại nhìn thoáng qua vẻ xấu hổ của Hạ Mộng Ngư rồi nói: "Đừng đứng đực ra đấy nữa."

"Mình có đâu.", Hạ Mộng Ngư nhanh chóng hoàn hồn.


"Lát nữa chú ý nhìn."

"Hả?", Hạ Mộng Ngư nghi hoặc hỏi: "Nhìn cái gì?"

"Mình."

Hạ Mộng Ngư đang định lườm một cái đầy khinh bỉ để sỉ vả thái độ cợt nhả khác thường của Từ Tử Sung, thì đúng lúc, Từ Tử Sung choàng cái khăn lau mồ hôi của cậu lên đầu Hạ Mộng Ngư, che đi ánh mắt của cô.

"Cậu làm gì đấy, đáng ghét."

Hạ Mộng Ngư mất hứng lấy cái khăn xuống, đang định trừng mắt với cậu thì bỗng dưng lại chạm phải ánh mắt cậu.

Từ Tử Sung nhìn Hạ Mộng Ngư, ánh mắt dịu dàng như nước khiến Hạ Mộng Ngư hết hồn. Ánh mắt cậu từ trước đến nay vẫn như một hồ nước, tĩnh mịch, lành lạnh, nhưng hiện giờ nó lại chứa dương quang, khiến Hạ Mộng Ngư bắt được một tia dịu dàng.

Dịu dàng...

Hạ Mộng Ngư chưa bao giờ liên hệ từ này với Từ Tử Sung. Nhưng ánh mắt của cậu hiện giờ thật sự rất dịu dàng.

Từ Tử Sung nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ bình thường, cậu nghiêng mặt, thần sắc có phần khác lạ, có lẽ là hơi ngại ngùng.

Bỗng nhiên, hai mắt Hạ Mộng Ngư long lanh ánh nước.

"Từ Tử Sung, những lời mình vừa nói là thật đấy.", Hạ Mộng Ngư không nhịn được, phải bày tỏ ngay, cô sợ Từ Tử Sung không biết được cô chân thành đến mức nào, "Mình thật sự sẽ ở bên cạnh chăm sóc cậu."

"Đồ ngốc.", Từ Tử Sung nghiêm túc nói.

Hạ Mộng Ngư thoáng sửng sốt vì lời nói này của Từ Tử Sung.

Cô đang bị cự tuyệt sao?

"Cậu không cần chăm sóc mình.", Từ Tử Sung lại nói thêm: "Nhìn mình là được rồi."

"Ở bên cạnh mình."

"Không cần làm gì cả."

"Cậu ở đây là được rồi."

Bỗng nhiên Hạ Mộng Ngư lại mềm lòng, quả thật chỉ hận không thể hóa thành một vũng nước ngay được.

Từ Tử Sung này sao lại luôn nói những câu khiến cô cảm động đến thế cơ chứ!

"Nhưng mà...", Từ Tử Sung dừng một chút rồi nói: "Cậu vừa mới nói sẽ chăm sóc mình, từ tâm hồn đến thể xác, mình đang tò mò..."

"Cậu định chăm sóc thể xác của mình như thế nào, hả?"

Hạ Mộng Ngư đen mặt, vô cảm nhìn Từ Tử Sung.

Hiện giờ cô lại không thấy cảm động nữa rồi!

Nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Hạ Mộng Ngư, Từ Tử Sung lại khẽ cười một tiếng, rồi không trêu cô nữa mà đi sang một bên bắt đầu khởi động.


Từ Tử Sung chỉ mặc một chiếc quần đấu quyền anh, tuy rằng lý trí nhắc Hạ Mộng Ngư không được nhìn cậu chằm chằm như thể dạng con gái mê giai, nhưng ánh mắt cô thì lại cứ dán lên nửa thân trên để trần của cậu.

Từ Tử Sung khởi động xong, Hạ Mộng Ngư vội vàng chạy như bay đến đưa khăn mặt cho cậu. Từ Tử Sung đang định đưa tay nhận thì Hạ Mộng Ngư lập tức rụt tay về.

"Không được, đã nói là phải chăm sóc cả thể xác của cậu rồi, sao có thể để cậu tự lau mồ hôi được chứ!"

Hạ Mộng Ngư cười đầy vẻ nịnh nọt.

"Cái việc nặng nhọc này cứ để mình!"

Không cho Từ Tử Sung cơ hội do dự, Hạ Mộng Ngư lập tức cầm khăn lau mồ hôi cho cậu.

Đầu tiên là mặt, Hạ Mộng Ngư nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán Từ Tử Sung, gương mặt hiện lên nụ cười dịu dàng, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn cậu, lúc chạm phải ánh mắt cậu thì lại tiếp tục tập trung nhìn gương mặt cậu.

Từ Tử Sung hơi cong khóe miệng, bỗng nhiên lại cảm thấy được chăm sóc thế này có vẻ cũng rất thích.

Lau mồ hôi trên mặt xong, Hạ Mộng Ngư lại bắt đầu lau mồ hôi trên người cậu.

Lúc này, Từ Tử Sung mới cảm thấy sự bất thường của Hạ Mộng Ngư. Động tác của cô rất chậm, tốc độ di chuyển như rùa bò, bàn tay đi dọc từ cổ cậu xuống, nhẹ nhàng quệt cái khăn qua ngực cậu, khiến cậu một phen chấn động. Từ xương quai xanh đến cơ ngực, lại từ ngực đi xuống, một đường trơn tuột đến bụng, thế nhưng vẫn không có vẻ sẽ dừng lại.

Từ Tử Sung đột ngột nắm lấy tay Hạ Mộng Ngư.

"Được rồi..."

"Chưa được!", bàn tay cầm khăn mặt của Hạ Mộng Ngư vẫn đặt ở bụng Từ Tử Sung không dời, cô nói: "Vẫn chưa lau khô mà."

"Trên người không cần lau."

Từ Tử Sung giật phăng cái khăn rồi ném sang một bên.

Hạ Mộng Ngư được đà chạm hẳn tay vào bụng Từ Tử Sung, rồi ngẩng lên, dùng ánh mắt quyến rũ nhìn Từ Tử Sung và nũng nịu nói: "Nhưng mà còn có mồ hôi này."

Từ Tử Sung há miệng kinh ngạc, cậu nghiêm mặt nhìn Hạ Mộng Ngư và nói: "Hạ Mộng Ngư, cậu làm đại khái là được rồi."

Hạ Mộng Ngư biết mình đã đạt được mục đích nên liền thu tay về, cười tủm tỉm với Từ Tử Sung: "Thế cậu tập chăm chỉ nhé!"

"Ừ."

"Sao cậu vẫn chưa đi?"

"Đứng đây một lát."

"À..."

Từ Tử Sung đứng yên một lúc, bắt gặp vẻ tiểu nhân đắc ý của Hạ Mộng Ngư thì lạnh mặt hỏi: "Cậu cố ý phải không?"

"Cố ý, cố ý cái gì?", Hạ Mộng Ngư ra vẻ vô tội: "Cậu nói gì, mình không hiểu!"

Từ Tử Sung bó tay, cuối cùng chỉ có thể thở dài một hơi.

"Quên đi."

Từ Tử Sung xoay người nhảy lên đài đấu, bắt đầu tập bài tập của ngày hôm nay với huấn luyện viên.

Lúc này, Hạ Mộng Ngư mới đắc ý ôm ba lô của cả hai đứng nhìn cậu tập.

Haiz, đàn ông quả là loài sinh vật đáng thương, không thể nào khống chế bản thân, suốt đời thua bởi mấy lạng thịt ở phía dưới.

Đáng thương, đáng buồn, đáng tiếc.

Hạ Mộng Ngư chỉ đứng xem Từ Tử Sung tập một lúc, thấy không có gì mới mẻ bèn ngồi bên cạnh đài làm bài tập.


Làm xong bài của mình, cô lại bắt chước chữ của Từ Tử Sung để giúp cậu làm mấy bài tập vốn dĩ chẳng mấy khó khăn với cậu, mà với trình độ của cậu thì chẳng cần phải làm đi làm lại một dạng tương tự.

Bài tập trên lớp luôn có điểm không hay như thế, vì phải ra đề phù hợp với mọi đối tượng học sinh, nên thật ra có nhiều bài họ không nhất thiết phải làm, hoặc là làm đi làm lại.

Xong xuôi, Hạ Mộng Ngư lại giúp Từ Tử Sung chép những đề cậu phải làm, bỏ thừa chỗ trống cho cậu, cố gắng giúp cậu tiết kiệm thời gian.

Có người nhìn thấy Hạ Mộng Ngư dựa vào đài luyện quyền để làm bài tập thì tò mò, sán lại xem, rồi còn tán dóc với cô.

"Em gái viết cái gì đấy?"

...

"Ôi, cái này phức tạp quá, anh nhìn không hiểu."

...

"Chữ này giống nhỉ, ha ha, chữ xấu như thế mà cũng không làm khó em được."

...

"Cô bé, em học trường nào đấy? Cùng trường với Từ Tử Sung sao?"

...

"Hai đứa có quan hệ gì thế, sao lại chạy đến đây làm bài tập vậy?"

...

Hạ Mộng Ngư kiên nhẫn trả lời tất cả câu hỏi của mọi người, vừa lễ phép vừa nhu mì, giọng điệu khách sáo, thái độ nhiệt tình, khiến cả đám đàn ông ở trung tâm này đều có ấn tượng rất tốt về cô.

Thoạt nhìn có vẻ rất ngoan, tính tình xem ra cũng tốt, lại lanh lợi hoạt bát, rất hợp với một Từ Tử Sung vốn cực kỳ khó hiểu.

"Được đấy, được đấy.", mọi người đều nói vậy.

Từ Tử Sung nhìn về phía Hạ Mộng Ngư đang bị vây quanh trong cả đám người, trên mặt lập tức hiện lên vẻ lo lắng, nhưng bất ngờ lại bị huấn luyện viên nhận ra.

"Sợ cái gì, ở đây làm gì có người xấu, ai dám bắt nạt nó nào?", huấn luyện viên bất đắc dĩ nói: "Mọi người cũng chỉ đang quan tâm em thôi, căng thẳng cái gì chứ."

Từ Tử Sung cũng biết, chỉ là để ý Hạ Mộng Ngư theo bản năng. Cậu thu ánh mắt lại, thấp giọng lên tiếng, "Vâng, em biết."

"Là một cô bé tốt đấy, nên quý trọng.", huấn luyện viên nói, sau đó lại vỗ vai Từ Tử Sung: "Hôm nay tập cũng tương đối rồi, hai đứa đi chơi đi, nhưng đừng để mệt quá, cũng đừng để ảnh hưởng đến trận đấu ngày mai."

"Được ạ."

"Không căng thẳng chứ? Trận đấu chuyên nghiệp đầu tiên của em mà."

Từ Tử Sung cởi găng tay, sắc mặt bình tĩnh, "Không căng thẳng ạ."

"Ừ, không thành vấn đề đâu, thầy tin em. Ngày mai mọi người đều đến xem em thi đấu, em cũng đưa cả con bé con kia đến đi, mọi người sẽ chăm sóc con bé hộ cho."

Con bé con, Hạ Mộng Ngư sao?

Từ Tử Sung bó tay. Cô đâu còn là một cô bé, suy nghĩ có khi còn hơn cả người lớn ấy chứ.

Hạ Mộng Ngư không phải là một cô bé con, mà là yêu tinh, là con thỏ tinh.

"Để em hỏi cô ấy đã, xem cô ấy có đi được hay không.", Từ Tử Sung lại nói thêm: "Nhưng mà nếu cô ấy đến thì cũng không cần phiền mọi người chăm sóc đâu ạ, tự em chăm sóc được rồi."

Huấn luyện viên sửng sốt, thấy Từ Tử Sung đã đi đến chỗ Hạ Mộng Ngư thì không nhịn được cười.

Thằng nhóc này, tính chiếm hữu lớn ghê, trước nay đâu có thấy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui