“Chị Khả Vân, em muốn về nhà.”
Khả Vân đang loay hoay kiểm tra mấy hồ sơ bệnh án, nghe vậy liền dừng tay, đi lại chiếc giường nơi mẹ con Lâm Tuyết nằm.
“Về gì mà về! Mới sinh con 1 tuần thì phải điều dưỡng thật tốt mới được, về nhà rồi ai chăm sóc cho em?”
“Ở nhà còn có Mai mà chị, vả lại, ở đây làm phiền chị mãi đâu có được...”
Khả Vân bây giờ đã xem Lâm Tuyết như em gái mình, hết lòng chăm sóc cô em gái này. Nghe Lâm Tuyết nói chuyện khách sáo như vậy, Khả Vân rất không bằng lòng.
“Hừ! Em ở đây hơn 1 tháng mà có thấy bóng dáng con Mai đến thăm đâu? Không ý kiến ý cò gì nữa, ở lại đây cho chị.”
Lâm Tuyết vẫn bình tĩnh, nhẹ nhàng mà kiên định nói: “Em đã làm phiền chị quá nhiều rồi, phòng khám của chị bị em chiếm đóng thế này thì còn làm ăn được gì nữa... Vả lại, em muốn về nhà, chờ Cảnh Từ trở về cùng em chăm sóc nhìn con gái...”
Khả Vân thấy xót xa trong lòng. Cảnh Từ đã biết Lâm Tuyết sinh con, nhưng một tuần trôi qua vẫn không thấy bóng dáng nó đâu.
Sao cứ nhất thiết phải cố chấp như thế, hả Lâm Tuyết?
Biết không thể thay đổi quyết định này, Khả Vân đành bất đắc dĩ đưa Lâm Tuyết trở về căn biệt thự.
==*==*==
Nghe tiếng xe ở trước nhà, Mai vội vàng chạy ra. Cảnh Từ trở về sao?
Kết quả lại nhìn thấy Khả Vân dìu Lâm Tuyết vào nhà, Mai thất vọng tràn trề, như quả bóng xì hơi.
“Cô đã về.” Lời chào vô cùng lấy lệ.
Khả Vân không thèm chấp nhất cái bản mặt nhăn nhó của Mai, dìu Lâm Tuyết lướt qua mặt Mai, cũng không quên 'dặn dò': “Cô xuống bếp nấu một nồi canh đu đủ đi, Tuyết vừa mới sinh con cho Cảnh Từ nên cần phải tẩm bổ thật tốt mới được.”
Mai tức đến nghiến răng nghiến lợi mà chẳng thể làm được gì. Lâm Tuyết kia đúng là tốt số, bình an sinh ra đứa nhỏ, trong lòng Cảnh Từ ít nhiều cũng có chút địa vị. Còn cô...
Hơn một tháng này, trong căn nhà rộng lớn chỉ có mỗi một mình cô, cô đơn tẻ nhạt. Mộ Cảnh Từ không về, lại liên tục xuất hiện scandal trên báo, Lâm Tuyết thì sinh được đứa nhỏ, còn cô... cô vẫn chỉ là một con hầu vô danh.
Nhưng mà, Lâm Tuyết đã trở về, chắc chắn Cảnh Từ cũng sẽ sớm đến thăm con gái. Cô cũng nên làm điều gì đó rồi!
Đôi mắt đơn thuần ngày nào nay đã bị những mưu mô chước quỷ che mờ.
==*==*==
Thoắt cái đã lại một tháng nữa trôi qua, cơn gió mùa thu se se lạnh, len lỏi vào tâm con người lạnh lẽo.
Mộ Cảnh Từ không về. Mọi thứ vẫn bình yên, yên bình đến kì lạ. Bề ngoài yên bình là như thế, còn thực chất, bên trong tâm hồn của mỗi người, đều đã có những biến chuyển khôn lường!
Lâm Tuyết ngồi bên cửa sổ, khuôn mặt tái nhợt vì bộ đồ mỏng tang trên người không che chắn nổi gió lạnh. Lâm Tuyết ngồi đấy, yên lặng.
Gió có lạnh đến mấy, cũng không lạnh bằng lòng người.
Khả Vân bận đi tập huấn nên không thể đến đây một thời gian. Đây là điều khách quan, ai cũng có cuộc sống riêng của mình, đâu thể bận bịu vì người khác mãi được. Lâm Tuyết còn phải cảm ơn tất cả những điều tốt đẹp Khả Vân đã làm cho cô, quá đủ và quá nhiều rồi.
Sáng nay, Mai đã rời đi. Tuy Mai không nói gì nhưng Lâm Tuyết có thể hiểu và thông cảm cho Mai. Đâu phải người con gái nào cũng cam tâm dùng cả thanh xuân tươi đẹp của mình, để chờ đợi một người mà không có chút hi vọng nào chứ?
Vậy mà Lâm Tuyết cô, dẫu biết là vô vọng, vẫn mù quáng yêu anh.
Chỉ mới một năm ngắn ngủi thôi mà cuộc sống của cô đã vì người đó mà đảo lộn. Theo mẹ đến nhà anh ở, cùng anh lén lút qua lại, bất chấp cái chết của mẹ mà giữ lại đứa con, quyết tâm sinh con cho anh. Cô đã làm hết thảy vì anh, đổi lại chỉ được duy nhất một lần nhìn thấy anh, và sự lạnh nhạt hờ hững của anh.
Lần được tận mắt nhìn thấy diện mạo của Mộ Cảnh Từ, có lẽ là khoảnh khắc hạnh phúc nhất đời này của Lâm Tuyết.
Cô biết, nụ cười rực rỡ trên môi anh chỉ là giả tạo, chỉ có ánh mắt sáng rực lúc 'đòi' cô mới là chân thật. Cô biết, biết hết, nhưng vì yêu anh nên cô vờ như không biết, mỉm cười nhào vào lòng anh.
Lâm Tuyết vẫn luôn hi vọng, hi vọng một ngày nào đó, Cảnh Từ sẽ cảm động trước tấm chân tình của cô. Còn nếu không, ít ra, cô cũng có lí do con nhớ anh để được anh một lần đến thăm.
Nhưng, niềm tin ấy ngày càng cạn dần, cạn dần, rồi tắt hẳn. Mộ Cảnh Từ, không thuộc về cô, và cũng sẽ chẳng bao giờ thuộc về cô.
Tình yêu đối với Mộ Cảnh Từ chắc là quý giá lắm, thế nên anh chẳng chịu đem tình yêu của mình trao cho ai cả. Lâm Tuyết cũng có chút an ủi, ít nhất cô không thua người nào, bởi chưa có và cũng sẽ không có người phụ nữ nào có thể nắm giữ được trái tim của anh.
Đứng dậy, đi về phía giường, Lâm Tuyết nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt bầu bĩnh đang say giấc trên giường. Đây là con của cô và anh, nhưng chỉ có một mình cô thương nó, còn cha nó không thương nó, cũng không thương mẹ nó.
Nước mắt Lâm Tuyết không thể khống chế trào ra, lăn dài trên đôi gò má gầy gò. Đôi tay mảnh mai run run vẽ theo đường nét khuôn mặt bé bỏng. Lâm Tuyết cố nén tiếng khóc nức nở để không làm phiền giấc ngủ say của con.
Cô là một người mẹ tồi, vô cùng tồi. Cô vẫn chưa đặt tên cho con gái, vì cô biết, cô không có cái quyền ấy. Một người mẹ không thể nuôi dưỡng con, thì không có tư cách đặt tên cho con.
==*==*==
Lâm Tuyết lần mò đi lại bàn, lấy trong hộc bàn chiếc máy ghi âm mà Khả Vân đã mua hộ - với lí do để làm quà tặng cho Cảnh Từ.
Lâm Tuyết để món quà này lại cho Cảnh Từ, nó sẽ giúp cô chuyển những lời cuối cùng cô muốn nói với anh.
“Cảnh Từ à... Cảnh Từ... Từ...
Em rất muốn, rất muốn được gọi tên anh mãi như vậy, nhưng sau này, có lẽ em không còn cơ hội gọi anh như vậy được nữa rồi.
Cảnh Từ, em yêu anh! Em yêu anh! Em yêu anh! EM YÊU ANH!!! LÂM TUYẾT YÊU MỘ CẢNH TỪ!
Cảnh Từ, anh hãy nhớ rằng, Lâm Tuyết luôn luôn yêu một mình Mộ Cảnh Từ, và yêu Mộ Cảnh Từ hơn tất cả mọi thứ!
Cảnh Từ, cảm ơn anh đã bước vào cuộc đời em, cho em giây phút được hóa thân thành cô bé Lọ Lem, được trải qua hạnh phúc cùng anh – Hoàng tử của em.
Nhưng, đến lúc em phải đi rồi. Thời khắc 12 giờ đã đến, cuộc vui nào cũng phải tàn.
Anh đừng cố gắng đuổi theo, em sẽ không bất cẩn đánh rơi chiếc hài nào đâu.
Được trải qua hạnh phúc cùng anh, dẫu chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng em đã vui lắm, mãn nguyện lắm rồi.
Em chỉ còn một điều trẳn trở, đó là con gái của chúng ta. Tên nó em vẫn chưa đặt, anh hãy đặt cho con gái chúng ta một cái tên thật đẹp nhé!
Em tin rằng anh sẽ thương yêu chăm sóc con hết lòng. Nhưng một mình anh nuôi con sẽ rất vất vả, anh nếu muốn có thể tìm cho con một người mẹ cũng được, miễn là người đó thật lòng yêu anh, và yêu con.
Cảnh Từ... Cảnh Từ... Tạm biệt anh... Người em yêu nhất trên đời!”
Mặt Lâm Tuyết đã đẫm nước mắt từ bao giờ. Không ngờ dù đã chuẩn bị tâm lí thật kĩ, giờ phút này cô vẫn cảm thấy đau đớn vạn phần. Nhưng, cô đã quyết định, và sẽ không thay đổi.
==*==*==
Đặt máy ghi âm bên cạnh con, Lâm Tuyết cúi xuống, nghẹn ngào hôn nhẹ lên má con.
Tạm biệt con, con gái của mẹ... Mẹ phải đi tìm ngoại con tạ lỗi rồi.
Lâm Tuyết mở cửa sổ, gió lạnh ùa vào thổi tung mái tóc của cô. Lâm Tuyết vuốt lại mái tóc cho gọn gàng, lau sạch nước mắt trên mặt, rồi bước một chân lên thành cửa sổ.
Giây phút cuối cùng này, không ngờ lòng Lâm Tuyết thanh thản đến lạ thường.
Cô không cần phải đấu tranh, phải chờ đợi, phải day dứt vì bất cứ điều gì, tất cả sắp chấm dứt.
Lâm Tuyết không cần tiếp tục đau khổ mong ngóng Mộ Cảnh Từ nữa, không cần phải dằn vặt vì bao che cho Mộ Cảnh Từ đã hại chết mẹ cô nữa...
“Mẹ! Con thật sự chưa từng giờ nào phút nào quên đi cái chết đau lòng của mẹ. Nhưng, con thật sự không thể thay đổi được sự thật, con chỉ biết yêu Cảnh Từ.
Nay, con đã sinh con cho anh ấy, duyên đến đây cũng nên chấm dứt. Con gái bất hiếu không thể trả thù cho mẹ, đành dùng mạng này báo đáp ân dưỡng dục của mẹ hai mươi năm qua, xuống suối vàng tiếp tục hầu hạ mẹ, tạ lỗi với mẹ.”
Dứt khoát một bước, Lâm Tuyết nhảy ra khỏi cửa sổ, rơi xuống.
Tạm biệt anh, Cảnh Từ!
Đứa bé trên giường mở đôi mắt to tròn nhìn ngó xung quanh, đôi môi chúm chím cất tiếng cười khì khì.
Nó nào đâu biết, mẹ nó, đã vĩnh viễn không còn trên đời này, không thể bế bồng nó nữa, không thể vỗ về nó nữa...
==*==*==
Ráng gom lại 14 chương nên chương này dài thòn lòn luôn:v
Chỉ còn 1 chương kết nữa thôi, các bạn hãy 'chịu khó' ủng hộ nốt ta nhé ^^
Commet góp ý, cảm nghĩ hay giao lưu thôi cũng được, cho vui ^^
#Cuồng_ngôn_loạn_ngữ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...