Mộ Cảnh Từ dìu Lâm Tuyết đến ngồi trên giường, tay vuốt nhẹ theo suối tóc mượt mà của cô.
“Thế nào, được nhìn ngắm một thế giới tràn ngập ánh sáng ắt hẳn rất hạnh phúc đúng không?”
Lâm Tuyết nãy giờ vẫn không dời mắt khỏi gương mặt tuấn tú của anh, nghe vậy thì gật gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu.
“Được nhìn ngắm anh mới đúng là hạnh phúc nhất! Bây giờ em đang vô cùng, vô cùng hạnh phúc!”
Mộ Cảnh Từ cười híp mắt vì vẻ mặt ngây thơ ngốc nghếch của cô, thật sự quá đáng yêu! Mộ Cảnh Từ kề sát lại, thổi khí nóng vào tai cô: “Để anh làm em càng hạnh phúc hơn nữa nhé...”
Lời nói không đứng đắn cùng tiếp xúc thân mật khiến Lâm Tuyết xấu hổ đỏ mặt, nhưng rất nhanh, cô gạt bàn tay không an phận của ai kia, lí nhí: “Không được đâu... bảo bối không thể chịu nổi 'hạnh phúc' này đâu.”
Mộ Cảnh Từ vẫn không dừng lại, xoay người đè lên người Lâm Tuyết, đưa tay thâm nhập vào vạt áo trong. Lâm Tuyết dằn xuống cảm giác rạo rực, bắt lấy tay Mộ Cảnh Từ, lần nữa nói rõ ràng: “Thật sự không thể được, anh cũng không muốn bảo bối gặp bất trắc mà đúng không?”
Mộ Cảnh Từ cụt hứng, xoay qua tắt đèn rồi khoanh hai tay để trước ngực mà ngủ.
Lâm Tuyết nhích lại gần Mộ Cảnh Từ, kéo người anh qua rồi chui vào lòng anh, cảm nhận hơi thở ấm áp nam tính, thỏa mãn nhắm mắt chìm vào mộng đẹp.
==*==*==
Mộ Cảnh Từ mở mắt nhìn người con gái ngủ say trong lòng. Đó không phải là ánh mắt dịu dàng ấm áp, mà là một hồ nước sâu thẳm lạnh lẽo.
Rốt cuộc trong đầu em đang nghĩ gì hả Lâm Tuyết? Chẳng lẽ em thật sự chẳng hề bận tâm đến cái chết của mẹ hay sao? Em đối với anh là thật lòng ư, nhưng ại sao em lại không đáp ứng anh?
Ánh mắt lạnh nhạt dần dần chuyển sang chán ghét. Anh rất hiếu kì với thái độ của cô trước cái chết của mẹ, nhưng hứng thú ấy giờ đây đã không còn.
Lâm Tuyết thật làm anh thất vọng! Anh đã nhìn lầm cô, Lâm Tuyết cũng chỉ là một cô gái tầm thường như biết bao cô gái khác, trong đầu chỉ có ảo tưởng về một thế giới cổ tích màu hồng.
Cô cũng không có đi quá giới hạn của anh, anh cũng có thể để cô bình an sinh con cho anh, coi như an ủi, ban cho cô chút ân huệ.
Còn nghĩ muốn có được tâm của anh, muốn anh chỉ yêu mình cô? Đó là điều không thể!
Cẩn thận gỡ đôi tay ôm chặt lấy hông mình, Mộ Cảnh Từ ngồi dậy, mở cửa đi ra ngoài.
Anh sẽ không bao giờ yêu một mình ai, con tim anh lớn lắm, chứa được nhiều bóng hồng lắm!
Giống như bây giờ, vừa mở cửa ra, đã có một đôi tay mềm mại vòng qua hông anh, đôi môi mềm mại dâng lên cho anh thưởng thức. Cuộc sống của anh trước đây như vậy, bây giờ như vậy, và sau này cũng vẫn sẽ như vậy.
Khép cửa lại, Mộ Cảnh Từ bế xốc Mai sang phòng bên cạnh...
==*==*==
Lâm Tuyết mở mắt, nhìn trân trân lên trần nhà. Lúc nãy khi anh mở mắt nhìn cô, cô đã tỉnh giấc nhưng vẫn giả vờ ngủ.
Lâm Tuyết không làm gì cả, chỉ nằm yên như vậy, nhìn lên trần nhà.
Không biết bao lâu sau, có tiếng nổ động cơ xe dưới nhà. Mộ Cảnh Từ lại bỏ rơi cô, một lần nữa.
Bụng truyền tới cử động rất nhỏ, nhưng rõ ràng. Bên tai lại vọng tới tiếng thét của mẹ cô hôm ấy.
Phải chăng bảo bối và mẹ đang nhắc nhở cô, bảo cô thức tỉnh?
Nhưng, đối với Mộ Cảnh Từ, Lâm Tuyết chỉ biết yêu anh, yêu anh nhiều hơn, nhiều nữa, ngoài ra không còn bất kì điều gì khác.
Cô yêu anh không điều kiện, dù cho anh có lạnh nhạt cô, dù cho anh không hề yêu cô. Chỉ cần Lâm Tuyết còn sống, trái tim của Lâm Tuyết vĩnh viễn thuộc về Mộ Cảnh Từ!
Lâm Tuyết nằm im như vậy tới khi trời sáng hẳn mới rời giường, bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra.
Bên gối, vẫn còn ướt đẫm một mảng...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...